Đọc truyện Vĩnh Hằng Chí Tôn – Chương 8: Oanh động
Dịch giả: rolland
– Độc Xà Quyền!
Dương Kỳ thu lại quyền thế, quát một tiếng chói tai, đánh ra lần thứ hai. Nắm đấm lần này không nhắm thẳng nữa, mà giống như độc xà, xảo quyệt tàn nhẫn, nhanh như thiểm điện.
Theo Dương Kỳ thấy, Lý Phù Trần chắc đã ăn đan dược gì, làm cho tu vi đột nhiên tăng mạnh, gân cốt mạnh mẽ, nhưng năng lực thực chiến kém hơn người thường, đoán chừng Võ học cũng rất tệ.
Nhìn từng đạo quyền ảnh đập vào mặt mình, Lý Phù Trần nhíu mày. Quyền thế của đối phương nhìn không kém, nhưng trong mắt hắn, có sơ hở trăm chỗ, đoán chừng là bởi vì không có tu luyện Độc Xà Quyền tới Đại Thành.
Thân hình thoáng động, Lý Phù Trần tránh né nắm đấm của đối phương, mà trong khoảnh khắc quyền thế của Dương Kỳ ngừng lại, Lý Phù Trần đột nhiên tới gần.
– Ngươi cũng tiếp một chưởng của ta.
Tay phải của Lý Phù Trần bổ về phía bả vai của Dương Kỳ, chưởng lực cương mãnh bá đạo, cho cảm giác như không thể ngăn được.
“Không tốt.”
Dương Kỳ khẩn trương, vội vã đưa tay ngang qua ngăn cản.
Phanh!
Toái Thạch Chưởng của Lý Phù Trần đã Đại Thành từ lâu, chưởng lực rất bá đạo, Dương Kỳ cảm thấy cánh tay của mình đau đớn, cả người lảo đảo lui về sau, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất, rất chật vật.
– Dương Kỳ bị đánh lui? Ta không nhìn lầm chứ.
Một đám người xem chiến ồ lên, vốn bọn họ muốn nhìn Lý Phù Trần xấu mặt, ai biết ngược lại là Dương Kỳ, đều này làm sắc mặt của mọi người trở nên cổ quái.
– Kỳ ca.
Quan Mị cũng ngây dại, nàng không thể tin vào hai mắt của mình, đây là Lý Phù Trần sao?
Sắc mặt của Lý Vân Hà cùng Lý Vân Hải đều khó coi.
– Dương Kỳ am hiểu chính là Kiếm pháp, Quyền pháp không phải sở trường của hắn, tên Lý Phù Trần này muốn tự tìm chết.
Khoé miệng Lý Vân Hải giật giật nói.
– Lý Phù Trần, ngươi muốn chết.
Sắc mặt của Dương Kỳ đỏ bừng, hắn cảm giác được tất cả mọi người ở đây đang cười nhạo hắn. Lúc nãy hắn nói hắn có bao nhiêu lợi hại, hiện tại lại bị Lý Phù Trần đánh lùi, đây là một sỉ nhục, một sỉ nhục khó rửa sạch.
Keng!
Dương Kỳ rút trường kiếm bên hông ra, một chiêu Kiếm pháp tấn công tàn nhẫn về phía Lý Phù Trần.
Độc Xà Quyền pháp của Dương Kỳ, còn chưa Tiểu Thành, thế nhưng Độc Xà Kiếm pháp đã Tiểu Thành.
Đương nhiên, không phải ai cũng giống như Lý Phù Trần, trong thời gian ngắn có thể đem hai Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp tu luyện tới cảnh giới Đại Thành.
– So kiếm, ngươi càng không phải là đối thủ của ta.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Lý Phù Trần tuỳ ý vung kiếm, tao nhã tự tin.
Đinh đinh đang đang. . .
Độc Xà Kiếm pháp tàn nhẫn xảo quyệt, trước mặt trường kiếm của Lý Phù Trần, giống như bị nắm ở bảy tấc, không phát ra một điểm uy lực nào, mà trong mắt của mọi người, Dương Kỳ giống như một con trùng trên mạng nhện, càng giãy dụa, càng bị trói buộc.
– Ngươi thua.
Kiếm quang loé lên, trường kiếm của Lý Phù Trần đặt trên yết hầu của Dương Kỳ.
Cả người Dương Kỳ giống như bị sét đánh, đứng ngây ra đó, hai mắt không có thần thái.
Kiếm vào vỏ, Lý Phù Trần lười nói đả kích đối phương.
Người như thế không đáng giá để hắn nói, trước khi bại trận, thì dương nanh múa vuốt, không ai bì nổi, sau khi thất bại, lại giống như trời đất sụp đổ. Tự đem mình coi như quan trọng lắm, lúc rơi xuống sẽ rất đau.
Ngay khi Lý Phù Trần xoay người, Dương Kỳ tỉnh táo lại, hắn dữ tợn quát lên:
– Ta không có thua, nhất định là ngươi giở trò, chết cho ta.
Dương Kỳ đâm một kiếm sau lưng Lý Phù Trần.
Cảm thụ phong mang kéo tới sau lưng, Lý Phù Trần nổi giận, thân hình xoay tròn, giống như gió xoáy phóng lên cao, trực tiếp đá lên ngực của Dương Kỳ, đem đối phương nôn ra máu không ngừng, ngất đi tại chỗ.
– Giết người!
Tiếng thét chói tai của Quan Mị vang khắp đường lớn.
– Hắn còn chưa có chết, câm cái miệng của ngươi lại đi.
Lý Phù Trần lạnh lùng liếc Quan Mị, ánh mắt như đao, làm Quan Mị im bặc, ánh mắt của Lý Phù Trần làm nàng lần đầu cảm thấy sợ hãi.
– Lý Phù Trần, ngươi muốn gây tai vạ cho Lý gia sao, hiện tại còn cơ hội nhận lỗi với Dương gia, đừng cho ngươi là con của Tộc trưởng, thì muốn làm gì thì làm, tùy ý đả thương người khác.
Trong đám người, Lý Vân Hải đi tới khiển trách.
– Làm sai thì phải trả giá lớn, đây là cho hắn một bài học. Về phần ngươi, còn chưa có tư cách giáo huấn ta.
Lý Phù Trần không khách khí phản kích.
– Ha hả, xem ra ngươi bị thắng lợi làm mê muội đầu óc, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chút thực lực đó của ngươi còn chưa có tư cách phách lối, nếu ở trong gia tộc, ta sẽ cho ngươi biết, ta có tư cách giáo huấn ngươi hay không.
Giọng nói của Lý Phù Trần, làm Lý Vân Hải giận dữ cười châm biếm, hắn không cho phép trong thế hệ trẻ của Lý gia, có người dám chống đối hắn.
– Tiểu Điệp, chúng ta đi.
Lý Phù Trần trực tiếp coi Lý Vân Hải thành không khí, mang theo Lý Tiểu Điệp rời đi, lưu lại một đám người cứng lưỡi đứng đó..
. . .
Lý Phù Trần ly khai Vân Vụ Thành không lâu, toàn bộ Vân Vụ Thành đều oanh động. Lý Phù Trần thành phế vật một năm, không chỉ thiên phú khôi phục, mà còn lợi hại hơn trước đây, liền một trong bốn thiên tài của Dương gia, Dương Kỳ, đều bị hắn đánh ngất đi.
Chẳng lẽ Quan gia từ hôn, lại khích lệ Lý Phù Trần, không chỉ thiên phú của hắn khôi phục, mà còn bộc phát ra tiềm lực lớn hơn nữa?
Tất cả mọi người suy đoán như vậy.
Trong lúc ăn cơm chiều, như dự đoán của Lý Phù Trần, Lý Thiên Hàn hỏi trong thành ban ngày xảy ra chuyện gì? Sau khi Lý Phù Trần giải thích, Lý Thiên Hàn hiếu kỳ hỏi:
– Phù Trần, ngươi thành thật nói cho ta biết, thực lực của ngươi hiện tại là gì?
Dương Kỳ cũng không phải là nhân vật bình thường, cho dù kém hơn đệ nhất thiên tài của Lý gia, Lý Vân Hải, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nghe vậy, Trầm Ngọc Yến cũng hết sức tò mò, đứa con trai này của bọn họ, càng ngày càng thần bí, ngay cả làm cha mẹ như bọn họ cũng không biết tình huống của Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần uống một ngụm canh (súp), thoã mãn, rồi nhã nhặn nói:
– Cha, mẹ, hiện tại ta đã có tu vi Luyện Khí cảnh ngũ trọng, hơn nữa đem hai môn Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp tu luyện đến cảnh giới Tiểu Thành, cách Đại Thành không xa, những Võ học khác đều như vậy.
Hắn không dám nói mình đem tất cả Võ học tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, dù sao việc này cũng khác thường, bây giờ không phải thời gian nói cho họ.
– Gần đến cảnh giới Đại Thành?
Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến hít một ngụm lãnh khí (khí lạnh), trong đầu bọn họ toát ra một ý niệm, lẽ nào Lý Phù Trần thiên tài Võ học trăm năm khó gặp của Lý gia, phải biết rằng, muốn tu luyện Hoàng cấp Đê giai Võ học tới gần cảnh giới Đại Thành đều rất gian nan.
– Còn Hồng Ngọc Công thì sao?
Lý Thiên Hàn lại hỏi.
Lý Phù Trần tiếp tục giấu diếm, nói:
– Tầng thứ tư đỉnh phong.
Hít!
Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến cả nửa ngày không nói được lời nào, sau một lúc lâu, Lý Thiên Hàn cười ha hả, nói:
– Tái ông thất mã, yên tri phi phúc (nghĩa cơ bản là : hoạ phúc khó lường). Quả thực là như vậy, Phù Trần, từ giờ trở đi, ngươi phải nỗ lực thật tốt, ngươi có hy vọng tiến nhập Thương Lan Tông hơn Lý Vân Hải.
– Cha, mẹ, ta sẽ cố gắng, tiến nhập Thương Lan Tông đối với ta mà nói, sẽ không khó khăn gì.
Lý Phù Trần rất tự tin.
– Tới, ăn viên gà.
Trầm Ngọc Yến cười híp mắt gắp cho Lý Phù Trần một khối thịt gà, trong lòng ngọt giống như uống mật. Ở thế giới cường giả vi tôn này, Lý Phù Trần có thể tiến nhập Thương Lan Tông hay không, quyết định hướng đi của Lý gia trong tương lại. Người làm mẹ như nàng, cũng sẽ thơm lây. Rất ít người biết, nhà mẹ đẻ của nàng, kỳ thực cũng là một đại gia tộc, bất quá không ở Vân Vụ Thành.
Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, tất cả mọi người đều cầm con cái của mình so sánh. Tuy rằng nàng không quá lưu ý tiền đồ của Lý Phù Trần, cho dù không tiền đồ đi nữa, cũng là con trai của nàng, nhưng nếu có tiền đồ, tất nhiên là một việc tốt, trên mặt nàng cũng rạng rỡ a.