Đọc truyện Vĩnh Hằng Chí Tôn – Chương 45: Mỏ khoáng thạch
Dịch giả: rolland
Lực lượng đạt tới nghìn cân, Lý Phù Trần cảm thấy da thịt càng chặc chẽ hơn, cơ thể không còn mềm nhũn, cứng rắn như nham thạch, ngoài ra, khi thấy dấu chân nhàn nhạt trong viện, Lý Phù Trần đoán cân năng của hắn tăng thêm vài cân.
“Luyện Thể càng về sau, cân nặng càng gấp nhiều lần người bình thường thậm chí gấp mười lần.”
Lý Phù Trần cũng rất tò mò về vấn đề này.
Hắn nghĩ, đây là chuyện rất có thể xảy ra.
Nhân thể có cực hạn, bời vì thân thể quá yếu đuối, không chịu nổi lực lượng mạnh mẽ, mà thân thể thông qua công pháp luyện thể cải tạo, sẽ càng thừa nhận được lực lượng mạnh hơn, có thể so với Yêu thú.
Tu luyện Xích Cấp Chiến Thân tầng thứ nhất đến cảnh giới viên mãn, Lý Phù Trần bắt đầu tu luyện tầng thứ hai.
Pháp môn vận hành khí huyết của tầng thứ hai phức tạp hơn mấy lần so với tầng thứ nhất, lúc lơ là có thể làm khí huyết tan vỡ, cho nên lức vận hành khí huyết, cần cẩn thận tỉ mỉ.
Mặt khác, cũng cần nhiều Thối Thể Đan.
Quan trọng nhất là, phải chịu được thống khổ mãnh liệt.
Tu luyện tầng thứ hai, cần tiến hành trong nước đun sôi.
Phải biết rằng, dưới tình huống không có Chân khí, cơ thể con người chính là máu thịt, tạm thời không cách nào tránh được nổi khổ đun trong nước sôi.
Chuyện này cần ý chí cứng cỏi.
Trong hậu viện đặt một cái vạc, dưới vạc có một đốt lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Trong vạc đầy nước, Lý Phù Trần ngồi xếp bằng trong đó, chỉ chừa một cái đầu bên ngoài.
Ào ạt ồ ồ. . .
Dưới hoả diễm đun, nước trong vạc từ từ sôi trào, da của Lý Phù Trần giống như tôm luộc, đỏ bừng, khuôn mặt không ngừng co giật.
Quá đau đớn, toàn thân giống như bị lửa đốt.
Có nhiều lần, hắn muốn buông tha.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiên trì xuống được.
Có chịu khổ mới thành kẻ bề trên*, đây là danh ngôn thiên cổ.
Nếu có chút đau khổ đó không chịu được, sau này nhất định sẽ hối hận.
Cố nén thống khổ, Lý Phù Trần vận hành khí huyết từng lần một, nổ lực lấy khí huyết giảm đi thống khổ.
Rốt cục, một canh giờ trôi qua.
Ầm, hai tay vỗ lên thành vạc, Lý Phù Trần nhảy ra.
Có thể phát hiện, da bên ngoài của Lý Phù Trần chằng chịt vết bỏng, cơ hồ bị lột hết một lớp, đau nhức như thế này, không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Nếu không phải trãi qua thống khổ do Linh hồn tan rả, Lý Phù Trần tuyệt đối không thể kiên trì được.
Vết bỏng rộp đầy người, làm cho Lý Phù Trần ngồi cũng không được, đứng cũng không được, nằm cũng không được.
Hít!
Bất chấp, Lý Phù Trần bày ra tư thế, thi triển Quyền pháp của Xích Cấp Chiến Thân, Xích Cấp Chiến Quyền.
Xích Cấp Chiến Quyền có thể vận động cốt cách toàn thân, điều này chỉ dựa vào khí huyết là không làm được.
Chạng vạng, vết bỏng trên người của Lý Phù Trần hoá thành da chết rớt xuống, ngoại trừ lưu lại dấu vết nhàn nhạt, một chút vết bỏng cũng không có.
Buổi sáng tu luyện Kiếm pháp, buổi trưa khổ tu Xích Hỏa Quyết, buổi chiều khổ tu Xích Cấp Chiến Thân, buổi tối ngâm mình trong dược thuỷ, Lý Phù Trần mỗi ngày đều rất phong phú.
Từng chút khổ cùng đau, chuyển thành căn cơ.
Tu hành Xích Cấp Chiến Thân tầng thứ hai đến ngày thứ năm, trong cơ thể của Lý Phù Trần bỗng nhiên vang lên âm thành bùng bùng.
Mỗi tấc huyết nhục, mỗi tấc cốt cách, giống như được lột xác.
Từ trong vạc nhảy ra, Lý Phù Trần nắm một tảng đá năng ngàn cân, nâng lên rất dễ dàng.
Điều này chứng tỏ lực lượng của Lý Phù Trần đã vượt qua ngàn cân, chính thức luyện thành Xích Cấp Chiến Thân tầng thứ hai.
Nhưng luyện thành tầng thứ hai cùng tầng thứ hai viên mãn, còn phải đi một đoạn đường, mà Lý Phù Trần đã dùng hết Thối Thể Đan.
Làm hoặc không làm, Lý Phù Trần đem sáu ngàn điểm cống hiến còn lại, toàn bộ đổi Thối Thể Đan.
Tổng cộng hai mươi bốn viên.
Trung bình mỗi ngày dùng ba viên, sau tám ngày, Lý Phù Trần lại dùng hết Thối Thể Đan.
Lúc này, Lý Phù Trần có thể dễ dàng nâng lên một khối đá nặng một ngàn năm trăm cân, một quyền có thể đập trên mặt đất thành một hố nhỏ, da thịt trên người vô cùng rắn chắc, lực đạo mấy trăm cân đánh lên cũng không có chút cảm giác nào.
“Điểm cống hiến cùng Thối Thể Đan đã hết, ta phải nghĩ biện pháp.”
Ở giai đoạn hiện tại, Lý Phù Trần không thể đi Thương Lan Hồ câu Bảo ngư, hắn có thể khẳng định, sẽ có thật nhiều người nhìn chằm chằm hắn, hắn không muốn “vá áo” thay người khác.
“Có thể đi khu mỏ tìm kiếm khoáng thạch.”
Thương Lan Sơn Mạch là một tòa sơn mạch có tài nguyên phong phú, bên trong có vô số khu mỏ.
Trong mỏ có rất nhiều khoáng thạch, dựa theo đẳng cấp, khoáng thạch chia thành khoánh thạch Hoàng cấp, khoáng thạch Huyền cấp cùng với khoáng thạch Địa cấp.
Như tinh thiết chế tạo Tinh Cương Kiếm, chính là từ khoáng thạch Hoàng cấp Trung giai Tinh Thiết Khoáng Thạch luyện ra.
Giống như Bảo ngư, khoáng thạch cũng tính theo cân mà thu được điểm cống hiến, khoáng thạch Hoàng cấp Đê giai, một đến ba điểm cống hiến một cân, khoáng thạch Hoàng cấp Trung giai, năm đến mười mấy điểm cống hiến một cân, khoáng thạch Hoàng cấp Cao giai, mười lăm đến ba mươi điểm cống hiến một cân, khoáng thạch Hoàng cấp Đỉnh giai, năm mươi đến một trăm điểm cống hiến một cân.
Về phần khoáng thạch Huyền cấp cùng khoáng thạch Địa cấp, cực kỳ hiếm thấy, không phải muốn tìm là có thể tìm được, từng có một đệ tử Ngoại Tông, tìm được một khối khoáng thạch Huyền cấp Đỉnh giai nặng một cân, trực tiếp được năm vạn điểm cống hiến.
Khanh Thương Sơn, một toà mỏ lớn bỏ hoang tại Thương Lan Sơn Mạch.
Lý Phù Trần đến nơi này đã là buổi chiều ngày thứ ba.
Khanh Thương Sơn trước mắt, dưới ánh trời chiều, phát ra ánh sáng kim loại nhàn nhạt, có thể bởi vì nham thạch quá cứng, cây cỏ nơi đây vô cùng thưa thớt, sinh cơ ảm đạm.
“Khanh Thương Sơn một trong những khu mỏ bỏ hoang lớn nhất, còn sót lại cũng không ít.”
Nhìn quét qua Khanh Thương Sơn, Lý Phù Trần âm thầm gật đầu.
Giữa Thương Lan Sơn Mạch, chỉ có khu mỏ bỏ hoang, mới cho phép đệ tử Ngoại Tông tìm kiếm khoáng thạch, còn đang khai thác, nghiêm cấm tiến vào, cho nên tìm kiếm khoáng thạch là một công việc “kiểm lậu” (lượm nhặt).
Khanh Thương Sơn, nói là một toà núi nhưng thật ra là một toà gồm mười ngọn núi tổ hợp lại, giữa núi cùng núi có sơn cốc, rắc rối phức tạp, người không quen thuộc, rất dễ bị lạc.
Qua một toàn sơn cốc, Lý Phù Trần tiến nhập Khanh Thương Sơn.
“Quả nhiên có khoáng thạch.”
Đi chưa được mấy bước, Lý Phù Trần phát hiện một khối Sinh Thiết Khoáng Thạch, loại khoáng thạch này là khoáng thạch Hoàng cấp Đê giai, một cân giá trị một điểm cống hiến.
Lý Phù Trần đem nó nhìn một chút, rồi tiện tay vứt đi.
Sinh Thiết Khoáng Thạch không bao nhiêu giá trị, trừ khi có hơn mấy trăm nghìn cân.
Càng xâm nhập sâu vào trong Khanh Thương Sơn, khoáng thạch càng nhiều, có rất nhiều đá từ trên vách núi rơi xuống, dù sao Khanh Thương Sơn trải qua hơn mười năm khai thác, có không ít địa phương xuất hiện vết nứt, dưới hoàn cảnh ăn mòn, phát sinh sụp đổ là chuyện bình thường.
Bởi vì Khanh Thương Sơn quá mức âm trầm, Lý Phù Trần hầu như thấy mấy người đệ tử Ngoại Tông.
“A, là Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch.”
Đi tới một cái thung lũng âm u cao chót vót, ánh mắt của Lý Phù Trần đảo qua, tìm được một khối khoáng thạch màu bạc.
Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, khoáng thạch Hoàng cấp Cao giai, một cân giá trị hai mươi điểm cống hiến, khối này xấp xỉ bốn năm cân.
Lý Phù Trần vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn vách núi hai bên thung lũng.
Rất nhanh, Lý Phù Trần thấy vách núi bên trái, cao chừng mấy chục thước có một địa phương mới mẻ.
Trong lòng khẽ động, trong đầu Lý Phù Trần hiện lên một ý niệm.
—
(*) Nguyên văn 吃得苦中苦方为人上人: ý chỉ những người chịu được khổ cực, rèn luyện chính mình thì sau này mới có thành công.