Đọc truyện Vĩnh Hằng Chí Tôn – Chương 4: Thiên phú đã khôi phục
Dịch giả: rolland
Nâng mắt lên, Lý Phù Trần thản nhiên nói:
– Lý Vân Hà, kỳ thực ngươi là một người tốt đấy.
Hắn thật sự không đem Lý Vân Hà để vào trong mắt, tuy rằng Lý Vân Hà có tu vi Luyện Khí cảnh ngũ trọng. Thế nhưng, thực lực không chỉ có tu vi, Võ học có thể cho người khác vượt cấp mà chiến.
– Ít nói nhảm, rút kiếm đi!
Lý Vân Hà rút ra Tinh Cương Kiếm.
– Như ngươi mong muốn.
Lý Phù Trần đi tới Luyện Võ Trường, đứng thẳng cách Lý Vân Hà năm thước.
– Lý Phù Trần, gần đây Trục Lưu Kiếm pháp của ta vừa mới nhập môn, hiện tại mượn ngươi tới thử kiếm.
Thân hình lướt qua, Tinh Cương Kiếm trong tay Lý Vân Hà giống như nước chảy, chém về phía Lý Phù Trần.
Nếu nửa tháng trước, Lý Phù Trần tuyệt đối sẽ không đỡ được Trục Lưu Kiếm pháp của Lý Vân Hà, thế nhưng hiện tại, Kiếm pháp của đối phương trong mắt hắn có trăm chỗ sơ hở.
Thân hình thoáng động, Lý Phù Trần khéo léo rút ra Tinh Cương Kiếm.
– Làm càn.
Lý Vân Hà nổi giận, tốc độ Kiếm pháp nhanh hơn.
Chỉ là, kiếm của hắn nhanh nữa, cũng không cách nào chạm vào Lý Phù Trần một tí nào. Lý Phù Trần giống như cây liễu, đung đưa theo gió, toàn thân trên dưới, lộ ra một cổ thành thục hàm súc.
– Không có khả năng?
Lý Vân Hà không thể tin vào hai mắt của mình, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, thúc giục Chân khí, đem Trục Lưu Kiếm pháp thi triển đến cực hạn.
Đáng tiếc, hết thảy đều phí công.
– Lý Vân Hà, hiện tại ta muốn xuất kiếm.
Lời nói của Lý Phù Trần xuất ra, Tinh Cương Kiếm bên hông cũng nháy mắt ra khỏi vỏ, “đương” một tiếng, kiếm của Lý Vân Hà tuột ra khỏi tay.
Thân hình nhoáng một cái, Lý Phù Trần đi tới trước người Lý Vân Hà, một chưởng vỗ trên ngực đối phương.
Phốc!
Máu tươi phun ra, Lý Vân Hà bay rớt ra ngoài, quần áo trước ngực nát bấy, một chưởng ấn rõ ràng in trên đó.
– Lý Vân Hà thua?
Trong Luyện Võ Trường, đám người xem chiến trợn mắt há miệng, ngây ra như phỗng.
– Làm sao có thể, nửa tháng trước, Lý Phù Trần không phải đối thủ của Lý Vân Hà, lẽ nào nửa tháng này, Lý Phù Trần khôi phục lại thiên phú?
– Cho dù thiên phú có khôi phục, nửa tháng vượt qua Lý Vân Hà, cái này cũng quá khoa trương đi!
Trong lòng mọi người đều có cảm giác không chân thật, nghĩ rằng tất cả điều này là mộng ảo.
– Lý Vân Hà, trước đây ngươi không phải là đối thủ của ta, hiện tại càng không phải là đối thủ của ta, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.
Kiếm vào vỏ, Lý Phù Trần xoay người rời đi.
Sau khi Lý Phù Trần đi không lâu, Lý gia bùng nổ.
. . .
– Phù Trần, thiên phú của ngươi đã khôi phục?
Trên bàn cơm, giọng nói của Lý Thiên Hàn hơi run run, mẫu thân Trầm Ngọc Yến cũng tha thiết nhìn Lý Phù Trần.
– Cha, mẹ, thiên phú của ta đã khôi phục lại từ nửa tháng trước, vốn có ý định cho các ngươi một kinh hỉ.
Lý Phù Trần thành thật thừa nhận.
– Ngươi hài tử này, nếu thiên phú khôi phục, thế nào lại không nói sớm cho chúng ta biết.
Thấy Lý Phù Trần thừa nhận, Trầm Ngọc Yến vừa kinh hỉ vừa trách cứ.
– Ha ha, ông trời cuối cùng không bỏ rơi ngươi, cũng không có bỏ rơi Lý Thiên Hàn ta.
Lý Thiên Hàn ngửa mặt lên trời cười to, uất khí trong liền mất sạch.
Một năm qua này, hắn giống như Lý Phù Trần, trong lòng phiền muộn kìm nén không thôi.
Tuy rằng hắn là Tộc trưởng của Lý gia, địa vị tôn quý, thế nhưng tại Vân Vụ Thành này, Lý gia bọn họ càng ngày càng sa sút, không chỉ bị Dương gia bỏ xa, liền gia tộc mới phát như Quan gia đều vượt qua Lý gia.
Vốn Lý Vân Hải cùng Lý Phù Trần là hy vọng của Lý gia, hoàn toàn có cơ hội trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, một khi hai người trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, Lý gia liền có cơ hội, ít nhất cũng không giống hiện tại, ngày càng sa sút.
Lui một bước mà nói, cho dù không gánh vác được những thứ này, người phụ thân nào không hy vọng con cái của mình có tiền đồ, có thành tựu lớn.
Nhưng đột nhiên, thiên phú của Lý Phù Trần biến mất, không có nguyên nhân, cũng không có biện pháp giải quyết, tuy hắn biểu hiện ra không vội, nhưng trong lòng lại rất sốt ruột.
Hiện tại, hết thảy đều trở lại quỹ đạo.
– Đúng rồi, Phù Trần, như thế nào ngươi lại đánh bại Lý Vân Hà, một năm nay ngươi không tu luyện mà?
Trầm Ngọc Yến đưa ra nghi vấn.
Lý Phù Trần từ lâu đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác.
– Một năm nay, mỗi ngày ta đều thử tu luyện, nhưng mỗi lần đều vô cùng thống khổ, sau khi thiên phú khôi phục lại, ta phát hiện mình tu luyện Võ học mười phần chuyên tâm, so với dĩ vãng gấp chục lần, cho nên Kiếm pháp tiến bộ rất nhanh.
– Họa phúc cùng đi, một năm không thể tu luyện đã ma luyện ý chí của Phù Trần, để cho hắn có một chấp nhất với tu luyện hơn hẳn người bình thường, tu luyện tự nhiên sẽ làm ít công to.
Lý Thiên Hàn không nghi ngờ hắn, cho ra lời giải thích hợp lý.
– Điều này cũng đúng.
Trầm Ngọc Yến cảm khái vạn phần, cảm thấy chuyện thế gian quá kỳ diệu, căn bản không cách nào nói rõ.
Bầu không khí của bữa cơm cực kỳ vui vẻ, đây là lần đầu tiên của một năm này.
Bữa cơm của một nhà khác thì có vẻ vi diệu hơn rất nhiều.
– Vân Hà, nói một chút xem, chuyện gì đã xảy ra?
Trên bàn cơm, Lý Thiết Sơn hỏi Lý Vân Hà.
Lúc này, Lý Vân Hà cũng thất hồn lạc phách như trước, nghe vậy thì lẩm bẩm nói:
– Ta không biết, ta thực sự không biết.
Thấy cái dạng này của Lý Vân Hà, ca ca Lý Vân Hải của Lý Vân Hà hừ một tiếng:
– Ta đã sớm nói với ngươi, Kiếm pháp của ngươi có rất nhiều lỗ thủng, cơ sở không ổn, bị một người như Lý Phù Trần đánh bại dễ dàng như vậy, thực sự là ném mặt cả nhà.
– Được rồi, Vân Hải, nói như thế nào thì hắn cũng là đệ đệ ngươi, nói chuyện chừa chút tình cảm đi.
Mẫu thân của hai người răn dạy Lý Vân Hải.
– Một đả kích nhỏ như vậy đều không tiếp thu được, làm sao thành đại khí (thành công) được?
Lý Thiết Sơn rất bất mãn với biểu hiện của Lý Vân Hà, hắn và Lý Thiên Hàn tranh đấu nhiều năm như vậy, vẫn thua kém đối phương một bậc. Vị trí Tộc trưởng cũng không cạnh tranh được, cho nên ôm hy vọng rất lớn đối với hai đứa con trai. Đứa con lớn nhất không cần phải nói, là đệ nhất thiên tài của Lý gia, có hi vọng trở thành đệ tử của Thương Lan Tông. Con thứ hai tiến bộ trong một năm này cũng không sai, nhưng biểu hiện hôm nay, làm hắn rất thất vọng.
Lý Vân Hải thấy vẻ mặt bất mãn của Lý Thiết Sơn, như không có chuyện gì, nói:
– Cha, ngươi yên tâm đi, có cơ hội ta sẽ thay đệ đệ giáo huấn tên Lý Phù Trần kia một chút.
Cho tới bây giờ, hắn chưa từng đem Lý Phù Trần để vào mắt. Dù một năm trước, hắn cũng không cho là thiên phú của Lý Phù Trần vượt qua hắn.
Đêm tối, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào phòng của Lý Phù Trần.
Hô!
Hít!
Hô hấp của Lý Phù Trần cực kỳ dài, giữa một hít một thở, mơ hồ có ánh sáng màu đỏ nhạt dưới bụng lóe ra.
Từ một năm trước, Lý Phù Trần đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí cảnh tứ trọng hậu kỳ, nếu không phải bởi vì trì hoãn một năm, đột phá tới Luyện Khí cảnh ngũ trọng hậu kỳ không khó.
Thời gian một năm, muốn bù đắp, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đầu tiên Lý Phù Trần phải đem Hồng Ngọc Công đột phá đến tầng thứ năm, tốc độ đề thăng tu vi sẽ nhanh hơn. Nếu như có thể, hắn hy vọng có thể trong thời gian không lâu tới, đem Hồng Ngọc Công đề thăng tới cảnh giới cao nhất, tầng thứ bảy.
Trong đầu, theo Lý Phù Trần tu luyện Chân khí, trong Linh hồn màu xanh nhạt, xuất hiện một tia xanh biếc, giống như từng sợi tơ, xoay tròn quanh Kim Sắc Tiểu Phù.
Đêm khuya.
Ánh sáng màu đỏ nhạt dưới bụng của Lý Phù Trần đột nhiên mạnh lên. Ở trong cơ thể, Chân khí thoát ly kinh mạch tương ứng với Hồng Ngọc Công tầng thứ tư, hướng một đường kinh mạch bí ẩn chui vào.
Một đường, hai đường, . . .
Chân khí đả thông đủ năm đường kinh mạch, khiến cho lộ tuyến vận khí trong cơ thể của Lý Phù Trần phức tạp hơn.
“Hồng Ngọc Công tầng thứ năm.”
Phun ra một ngụm hơi thở nóng rực, Lý Phù Trần mở hai mắt ra, vẻ mặt vui mừng.
Tầng thứ công pháp càng cao, tốc độ tu luyện Chân khí của hắn càng nhanh, tương ứng, uy lực bạo phát của Chân khí cũng càng mạnh.