Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 19: Hồng Ngọc Chi Xúc


Đọc truyện Vĩnh Hằng Chí Tôn – Chương 19: Hồng Ngọc Chi Xúc

Dịch giả: rolland

Lý Sơn Hà chỉ giáo quả thực không tệ, nhưng Lý Phù Trần phát hiện, mấy thứ này mình đã nắm được, thông qua quá trình chiến đấu với Yêu thú trước kia.

Phòng ngự của Yêu thú rất mạnh, công kích rất mạnh. Nếu dùng cứng đối cứng, rõ ràng là chuyện ngu xuẩn nhất. Bằng vào thiên phú chiến đấu mạnh mẽ, Lý Phù Trần đã lĩnh hội đạo lý lấy sở trường bù sở đoản, cho nên mới có thể dùng một kiếm giết chết Nhất cấp Trung giai Yêu thú.

Thiên phú chiến đấu này, không thể nói rõ, nhưng tồn tại chân thật.

Đệ nhất thiên tài của Dương gia, Dương Khai, có căn cốt tam tinh, thiên phú chiến đấu rất mạnh mẽ. Ở Luyện Khí cảnh ngũ trọng liền một mình đánh chết Nhất cấp Trung giai Yêu thú.

Đệ nhất thiên tài trăm năm qua của Vân Vụ Thành, Quan Tuyết, càng mạnh hơn, căn cốt tứ tinh, giống như trời sinh đã biết chiến đấu, căn bản không cần người khác chỉ giáo.

Lý Phù Trần có Linh hồn màu xanh nhạt, thiên phú chiến đấu từ từ được kích phát.

Ngày thứ hai, Lý Phù Trần không có đi chỗ Lý Sơn Hà, nếu nhưng gì đối phương chỉ giáo hắn đã hiểu, thì không bằng đi tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp.

– Sơn Hà thúc, Lý Phù Trần không có tới.

Trong Luyện Võ Trường, đệ tử của Lý gia, Lý Hồng Khải kinh ngạc nói.

Sắc mặt của Lý Sơn Hà âm trầm, nói:

– Hắn không đến là tổn thất của hắn, cũng tiết kiệm nhiều thời gian của ta, Lý Hồng Khải, Lý Hướng Đông, hai người các ngươi phải tu luyện thật tốt, đánh bại hắn trong thiên tài chiến không thành vấn đề, đến lúc đó ta xem hắn còn mặt mũi nào không.


Là Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp, độ khó tu luyện của Hồng Ngọc Kiếm Pháp rất cao.

Thông thường, phải đến Luyện Khí cảnh thất trọng trở lên mới có tư cách tu luyện, dưới Luyện Khí cảnh thất trọng, không cách nào nắm giữ được tinh nghĩa của Hồng Ngọc Kiếm Pháp.

Mà muốn tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp tới cảnh giới Đại Thành, phải đến Quy Nguyên cảnh.

– Hoá ra, Hồng Ngọc Kiếm Pháp ẩn chứa kỹ xảo chiến đâu, là muốn tạo ra sơ hở của kẻ địch.

Trãi qua mấy ngày tìm hiểu, Lý Phù Trần rốt cuộc hiểu ra tinh nghĩa chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Xúc.

Trong mỗi loại Võ học đều ẩn chứa kỹ xảo chiến đấu, vì mỗi loại Võ học đều là vì khắc địch chiến thắng. Chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Xúc, ẩn chứa kình lực hấp dẫn (sức hút), kiếm của mình tiếp xúc với kiếm của đối phương,sẽ sinh ra lực hút với kiếm của đối phương, cắt đứt tiết tấu chiến đấu của đối phương, từ đó, có thể chiến thắng đối phương dễ dàng.

Chỉ là khi sử dụng chiêu thứ nhất này, Chân khí hùng hồn tinh thuần, là cực kỳ trọng yếu. Chân khí càng hùng hậu tinh thuần, lực hút càng mạnh, ngược, thì không có tác dụng quá lớn.

Lá cây bay đầu trời, Lý Phù Trần rút ra Tinh Cương Kiếm, đâm ra một kiếm.

Trong vô hình, lá cây phảng phất như bị Tinh Cương Kiếm hút lấy.

Bùng!

Dưới Hồng Ngọc Chân khí, lá cây bị thiêu đốt trong nháy mắt, Tinh Cương Kiếm giống như một cây đuốc.


– Không hổ là Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp!

Lý Phù Trần than thở, ca ngợi người sáng tạo ra Hồng Ngọc Kiếm Pháp này, lại tán tụng Võ đạo, Kiếm đạo bác đại tinh thâm.

Chớp mắt, cách thiên tài chiến còn ba ngày.

Đệ tử của bốn gia tộc lớn trãi qua huấn luyện thực chiến một đoạn thời gian, tinh khí thần đều có biến hoá thật lớn.

– Dương Khai, thiên phú chiến đấu của ngươi còn cao hơn chúng ta rất nhiều, cho dù tới Thương Lan Tông, tại Ngoại Tông cũng là là người nổi bật.

Dương Liệt cùng Dương Chiến kinh ngạc thiên phú chiến đấu của Dương Chiến. Hai người trên cơ bản chỉ giáo đối phương không ra sao cả, chỉ là chỉ điểm qua một chút, đừng xem địa vị của Dương Khai hiện tại không bằng bọn họ, nhưng chờ Dương Khai tiến vào Thương Lan Tông, qua mấy năm, địa vị sẽ vượt qua bọn họ, đến lúc đó hai người không chừng phải dựa vào đối phương.

Dương Khai thản nhiên nói:

– Chuyện Quan Tuyết có thể làm được, ta cũng có thể làm được, ta sẽ làm cho Thương Lan Tông biết, không mời ta tiến vào Thương Lan Tông là lựa chọn sai lầm.

Lòng dạ của Dương Khai rất cao, mặc dù có căn cốt tam tinh, nhưng dã tâm của hắn, không phải căn cốt tam tinh có thể ràng buộc.

Quan gia, Yêu Thú Thí Luyện Tràng.


Ngao!

Thiết Trảo Lang gập chân bắn ra, về phía Quan Bằng, lợi trảo dài một thước cứng rắn, cắt qua không khí, chộp tới Quan Bằng.

Keng! Keng!

Phốc!

Tia lửa văng khắp nơi, Quan Bằng chém ra ba kiếm liên tục, ba đường kiếm quang, trong đó có một đường đâm xuyên qua cổ của Thiết Trảo Lang.

– Lý Phù Trần, thiên tài chiến, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sỉ nhục.

Trong mắt của Quan Bằng loé lên dữ tợn.

Cùng lúc đó, một lượng lớn thiếu niên thiên tài tràn vào Vân Vụ Thành.

Những thiếu nhiên thiên tài này đến từ các thôn trấn quanh Vân Vụ Thành. Trong khu vực Vân Vụ Thành, gia tộc lớn nhỏ hơn chục cái, mỗi gia tộc đều muốn đặt chân vào Vân Vụ Thành. Phải biết trăm năm trước, bốn đại gia tộc của Vân Vụ Thành cũng không phải bốn đại gia tộc hiện nay. Bốn gia tộc hiện nay có thể thay thế bốn gia tộc trước kia, vì sao bọn họ không thể.

– Bốn đại gia tộc tổng cộng có sáu Thối Thân Trì, đủ để tạo ra sáu đệ tử có lực lượng to lớn, không biết là sáu người nào?

– Tin tức của ngươi thật bế tắc, sáu người này theo thứ tự là Dương gia Dương Khai, Dương Hạo, Thân Đồ gia Thân Đồ Tuyệt, Thân Đồ Lượng, Quan gia Quan Bằng, Lý gia Lý Vân Hải, trong đó Dương Khai là mạnh nhất.

– Quá không công bình, bốn đại gia tộc có Thối Thân Trì, chúng ta không có gì cả, nếu như chúng ta có Thối Thân Trì, đánh bại bọn họ cũng không khó gì.

– Thế giới này, có cái gì là công bình, nếu một ngày nào đó, gia tộc chúng ta trở thành đại tộc của Vân Vụ Thành, đồng dang sẽ kiến tạo Thối Thân Trì, cố gắng cho đệ tử tiến vào Thương Lan Tông, đến lúc đó ngươi sẽ giảng công bình với gia trọng nông thôn sao?


– Ngươi rốt cuộc là đứng bên nào, nói giúp cho bốn gia tộc lớn sao.

– Ta không phải nói giúp cho bốn đại gia tộc, ta chỉ nói cho ngươi biết, công bình chân chính là phải nỗ lực phấn đấu, không phải ở đây than trời trách đất. Người khác bố thí công bình, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.

Người nói chuyện khoảng mười lăm tuổi, tướng mạo bình thường, khuôn mặt kiên nghị, đôi tay của thiếu niên, rất nhiếu vết chai, và rất có lực, ở gò má và cổ, còn có vết tích do móng nọn gây ra, hiển nhiên là đã chiến đấu qua với Yêu thú, từng bị thương qua.

– Ngươi là Hạ Bình?

Đột nhiên, thiếu niên nói chuyện lúc trước nhận ra thiếu niên kiên nghị này.

Hạ Bình, là một thiếu niên thiên tài rất nổi tiếng ở vùng phương bắc Vân Vụ Thành, gia tộc của hắn không thua gì bốn đại gia tộc, nhưng lại từ từ suy bại.

Hạ Bình này, lúc có cảnh giới Luyện Khí cảnh tam trọng, liền dám một mình đi vào Vân Vụ Sơn Mạch rèn luyện, lúc Luyện Khí cảnh ngũ trọng, từng một mình giết chết một tên tội phạm có Luyện Khí cảnh thất trọng, năng lực thực chiến xuất sắc, được khen là đệ nhất thiên tài phương bắc Vân Vụ Thành.

– Hạ Bình, ngưỡng mộ đã lâu, ta là Tư Phi, trong thiên tài chiến, ta sẽ đánh với ngươi một trận, hy vọng ngươi mạnh như lời đồn.

Nghe được tên của Hạ Bình, cách đó không xa, một thiếu niên tóc xoã vai, ánh mắt sắc bén đi tới.

– Tư Phi.

Hạ Bình giương mắt nhìn thiếu niên tóc dài kia.

Tư Phi, đệ nhất thiên tài phía nam Vân Vụ Thành, khoái kiếm sắc bén tàn nhẫn, giết chết Võ giả Luyện Khí cảnh hơn chục người, năng lực thực chiến cũng cực kỳ kinh khủng, hơn nữa tàn nhẫn vô cùng.

Bốn đại gia tộc tuy có tài nguyên vượt trội, nhưng phần lớn đều là bông hoa trong nhà kính, không trải qua mưa gió, mà đệ tử của gia tộc nhỏ thì không giống, bọn họ từ nhỏ đã được truyền thụ lý niệm nỗ lực bao nhiêu thì đạt được bao nhiêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.