Đọc truyện Vĩnh Hằng Chí Tôn – Chương 17: Lục trọng trung kỳ
Dịch giả: rolland
Tu vi bây giờ của Lý Phù Trần là Luyện Khí cảnh ngũ trọng trung kỳ, bởi vì Hồng Ngọc Công đột phá đến tầng thứ sáu, độ tinh thuần của Chân khí tăng lên, cho nên Lý Phù Trần cũng không cần củng cố Chân khí, trực tiếp dùng Xích Tuyết Đan, tăng lên tu vi.
Xích Tuyết Đan lớn chừng trái long nhãn, trắng như tuyết, nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện giữa Xích Tuyết Đan có một chút màu đỏ thẫm, cho người ta cảm giác giống như núi lửa dưới lớp băng mỏng manh, ẩn chứa lực lượng khổng lồ.
– Không hổ là đan dược Hoàng cấp Cao giai, thần kỳ như vậy, không biết luyện ra như thế nào.
Thông thường, đan dược càng cao cấp, càng ít tạp chất, nhưng cho dù ít như thế nào đi nữa, vẫn phải có.
Hít sâu một hơi, Lý Phù Trần nuốt Xích Tuyết Đan vào.
Ừng ực!
Xích Tuyết Đan vào miệng thì tan đi, giống như dòng suối mát lạnh, chảy vào bụng. Trong nháy mắt, Lý Phù Trần cảm giác cơ thể mình như bị đóng băng, nhưng sau đó, một cổ nóng cháy từ trong bụng bạo phát ra, mạnh mẽ tràn vào lục phủ ngũ tang, tứ chi bách hải.
Lý Phù Trần nhăn nhó, lúc này, hắn đã biết cái gì là băng hỏa cửu trọng thiên.
Thân thể lúc lạnh, lúc nóng, lúc nóng lạnh đan xen, sau đó, thần kinh của Lý Phù Trần gần như tê liệt, may mà khi vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu, loại cảm giác nóng lạnh này bị ngăn lại.
Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu giống như một dòng suối, điên cuồng hút lấy dược lực của Xích Tuyết Đan, sau đó vận chuyển một vòng, luyện hoá dược lực của Xích Tuyết Đan, giống như một cái cối xay, xay đậu thành sữa.
Một khắc trôi qua.
Nửa canh giờ trôi qua.
Một canh giờ trôi qua.
Khí tức trên người Lý Phù Trần càng ngày càng mạnh, càng ngày càng cuồng bạo, tu vi từ Luyện Khí cảnh ngũ trọng trung kỳ đột phá đến hậu kỳ thậm chí đến đỉnh phong.
– Thành bại lúc này.
Lý Phù Trần điên cuồng vận chuyển Hồng Ngọc Công, tích luỹ Chân khí.
Lúc Chân khí không cách nào áp súc được nữa, thì Lý Phù Trần điều khiển Chân khí trùng kích bình chướng vào Luyện Khí cảnh lục trọng, giống như sóng biển, giống như núi lửa. Dưới Chân khí trùng kích, bình chướng có một tia buông lỏng, càng ngày càng nhiều, một vết rách sinh ra, ngay sau đó. . .
“Oanh” một tiếng!
Trong cơ thể của Lý Phù Trần truyền ra âm thanh giống như một vật gì bị vỡ nát, sau một lúc, khí tức của Lý Phù Trần kéo lên. Trong phòng tu luyện, từng dòng không khí chấn động, phát ra tiếng “đùng đùng” kỳ lạ.
Luyện Khí cảnh lục trọng, thành công!
Nhưng lúc này, dược lực của Xích Tuyết Đan vẫn còn, Lý Phù Trần lên tinh thần, đem tu vi từ Luyện Khí cảnh lục trọng sơ kỳ đề thăng tới lục trọng trung kỳ, dược lực mới tiêu hao hết.
Chậm rãi mở ra hai mắt, hai tia sáng giống như kiếm nhọn loé lên rồi biến mất, Lý Phù Trần đưa tay phải ra, nắm lại thành quyền, đánh ra, một đạo quyền ảnh loé lên trong không trung, lực bộc phát này, không phải Luyện Khí cảnh ngũ trọng có thể so sánh.
– Có tu vi Luyện Khí cảnh lục trọng, chỉ sợ một phần Nhất cấp Cao giai Yêu thú, ta cũng có thể dùng một kiếm thuấn sát.
Tu vi đề thăng, cùng với đề thăng năng lực thực chiến cùng Võ học không giống nhau. Tu vi đề thăng, giống như sinh mệnh được đề thăng, cảm giác thoả mãn này, không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Đây cũng là nguyên nhân, tu luyện Võ đạo, căn cốt là trọng yếu nhất, cho dù năng lực thực chiến có mạnh tới đâu đi nữa, nếu tu vi quá thấp, cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Chỉ có đề thăng tu vi không ngừng, mới có thể đặt chân lên Võ đạo đỉnh phong, bao quát chúng sinh.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến vội vã tới tiểu viện của Lý Phù Trần.
Lúc nhìn thấy Lý Phù Trần, hai người biết, Lý Phù Trần đã đột phá đến Luyện Khí cảnh lục trọng.
Lý Thiên Hàn lớn tiếng cười nói:
– Ha ha, Phù Trần, tâm cảnh của ngươi cao hơn nhiều so với ta đoán, ta còn tưởng rằng ngươi phải mất mấy ngày mới có thể đột phá.
Dược lực cũng có thể lưu lại trong cơ thể người nhiều ngày, không mất đi nhanh, nếu Lý Phù Trần không thể đột phá, hơn nữa tháng sau có thể lợi dụng dược lực trong người tiếp tục đột phá.
Đương nhiên, có thể đột phá hay không là chuyện không biết trước được.
Chỉ là hai người cũng không cách nào nghĩ ra, Lý Phù Trần đột phá chỉ trong một buổi tối, điều này chứng tỏ tâm cảnh của Lý Phù Trần rất cao, từ lâu đã đạt tới Luyện Khí cảnh lục trọng.
Trầm Ngọc Yến cười nói:
– Có thể trong một năm này được tôi luyện, làm tâm cảnh của Phù Trần vượt qua Võ giả cùng cảnh giới
– Đúng vậy, chắc là như vậy.
Lý Thiên Hàn gật đầu, đây cũng là lời giải thích hợp lý.
– Phù Trần, thực lực cơ sở của ngươi không kém, tiếp theo phải tiến hành thực chiến, gần đây, Lý gia bắt được không ít Nhất cấp Yêu thú, ngươi có thể lấy chúng nó luyện tập.
Lý Thiên Hàn nói.
– Cha, ta không cần tiến hành thực chiến đâu.
Lý Phù Trần còn dự định tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp đây?
Lý Thiên Hàn nghiêm mặt nói:
– Những đệ tử gia tộc khác đang tiếp nhận huấn luyện thực chiến, người sao có thể không làm.
– Được rồi!
Lý Phù Trần chuẩn bị bại lộ một chút năng lực thực chiến của mình, khiến hai người yên tâm.
Yêu Thú Thí Luyện Tràng.
Ba kiếm.
Chỉ dùng ba kiếm, Lý Phù Trần liền giải quyết một con Nhất cấp Yêu thú Thiết Cốt Sài, cái này bởi vì Lý Phù Trần nhường nó.
Trầm Ngọc Yến trợn tròn hai mắt, nửa ngày không nói gì.
– Thiên Hàn, ngươi có nghĩ con chúng ta là quái thai không, năng lực thực chiến của hắn từ đâu tới?
Trầm Ngọc Yến không nhịn được, nói.
Lý Thiên Hàn cười khổ một tiếng:
– Ta nhận được một tin tức trong lúc vô tình, cách vài ngày, Phù Trần sẽ cầm một vài tài liệu Yêu thú bán cho Luyện Yêu Các.
– Ngươi nói là, một mình hắn lén đi Vân Vụ Sơn Mạch?
– Có lẽ
– Quá lớn mật đi! Nếu như đã xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Trầm Ngọc Yến tức giận.
– Hiện tại tức giận thì có ích lợi gì, hơn nữa không thể không nói, hắn có thể đánh bại đám người Dương Kỳ, Quan Bằng, cũng là vì năng lực thực chiến mạnh mẽ.
Tuy rằng bị cha mẹ giáo huấn, nhưng cuối cùng Lý Phù Trần cũng không cần tiến hành huấn luyện thực chiến.
Cách thời gian thiên tài chiến ngày càng gần, Thương Lan Tông có không ít người tới Vân Vụ Thành.
Ngày hôm đó, có hai người trẻ tuổi tới Dương gia, chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng tu vi đã đạt tới Quy Nguyên cảnh.
Một người tên là Dương Liệt, một người tên là Dương Chiến.
Hai người đều là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông.
– Liệt ca, Chiến ca.
Đối mặt với hai người trẻ tuổi này, cho dù là đệ nhất thiên tài của Dương gia, Dương Khai cũng phải gọi một tiếng “ca”.
Dương Liệt cười nói:
– Dương Khai, người có căn cốt tam tinh hiếm có, lần thiên tài chiến này, nhất định phải đệ nhất, cho Dương gia ta vẻ vang.
– Liệt ca yên tâm, đệ nhất thiên tài chiến, như đồ trong túi.
Dương Khai nhẹ nhàng nói, cho dù là Thân Đồ Tuyệt, hay Quan Bằng, Lý Vân Hải, đều không đáng giá nhắc tới. Về phần Lý Phù Trần sôi nổi lúc trước, hắn càng không để vào mắt, nghe nói đối phương ngay cả Thối Thân Trì cũng không có tư cách tiến vào.
Đứng một bên, Dương Chiến nghiêng đầu nói với Dương Kỳ:
– Dương Kỳ, tuy ngươi không thể ngâm Thối Thân Trì, nhưng cũng không phải không có khả năng vào trước năm, đừng nản lòng.
Dương Kỳ do dự nói:
– Chiến ca, trước mười ta tự tin, nhưng trước năm thì?
Trước năm trên cơ bản đã định sẵn, chắc là sáu người Dương Khai, Dương Hạo, Thân Đồ Tuyệt, Thân Đồ Lượng, Quan Bằng cùng với Lý Vân Hải tranh đoạt.
Dương Liệt lắc đầu nói:
– Lực lượng lớn không có ý nghĩa, trọng yếu là năng lực thực chiến mạnh mẽ. Ở Thương Lan Tông, một vài thiên mới có thể vượt cảnh giới chiến thắng đệ tử khác, chính vì nguyên nhân này.
Nghe vậy, Dương Chiến cũng gật đầu nói:
– Lần này chúng ta trở về, là các ngươi một chút năng lực thực chiến, nếu như ngộ tính của các ngươi ngộ tính tốt, nói không chừng Dương gia chúng ta sẽ có ba người tiến vào Thương Lan Tông.