Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 155: Kiếm Yêu Lý Phù Trần


Đọc truyện Vĩnh Hằng Chí Tôn – Chương 155: Kiếm Yêu Lý Phù Trần

Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

Tăng thêm dị tượng lò lửa, Xích Hỏa Chân Khí cùng Xích Hỏa Công Ý của Lý Phù Trần được nâng lên một bậc, thân hình xoay nửa vòng tròn, vô số ngọn lửa như dòng nước lũ tràn đi, phân biệt phá hết Phong Ma Đao Pháp của Đoạn Hải cùng Huyết Long Thương Pháp của Lệ Vô Huyết.

“Ghê tởm, Xích Hỏa Huyền Công của hắn vậy mà sinh ra dị tượng.” Lệ Vô Huyết trong lòng đố kị vô cùng, hắn đường đường là thiếu môn chủ của Thiên Sát Môn, cũng chỉ mới đem Huyết Sát Huyền Công tu luyện tới tầng thứ 14 mà thôi, liền tầng thứ 15 chưa từng đạt được, vậy mà Lý Phù Trần không chỉ đơn giản đạt tới tầng thứ 15, mà là tầng thứ 15 đỉnh phong. Cái gì gọi là đỉnh phong, tất nhiên là cao nhất rồi.

Nếu như hắn có thể đem Huyết Sát Huyền Công tu luyện tới tầng thứ 15 đỉnh phong, căn bản không cần phải ra tay, trực tiếp bạo phát chân khí, là có thể đánh chết đệ tử của 3 tông rồi.

Hắn đố kị ngộ tính của Lý Phù Trần, đố kị vì sao hắn không có được ngộ tính như vậy.

Lòng đố kị khiến ý nghĩ giết chóc bùng cháy mạnh, hắn không muốn yêu nghiệt như vậy tồn tại, trên đời này chỉ cần có Lệ Vô Huyết hắn là đủ rồi, Yến Khinh Vũ cũng là yêu nghiệt, nhưng Yến Khinh Vũ đã định trước sẽ trở thành vợ của hắn, đến lúc đó hắn sẽ mời cha hắn gieo vào trong cơ thể nàng Đạo Sát Khí Chủng Tử, mượn mầm mống sát khí, hắn có thể đơn giản khống chế được nàng. Đối với hắn, chỉ cần là yêu nghiệt, thì phải khống chế, nếu không thể khống chế liền giết chết không thể lưu lại.

“Lý Phù Trần, ngươi phải chết a!” Lệ Vô Huyết mặt mũi vặn vẹo như quỷ, 3 khúc thương đã được nối lại, một lần nữa trở thành trường thương màu máu, một thương tiếp một thương đánh về phía Lý Phù Trần.

Phong Đao Đoạn Hải càng đánh càng điên cuồng, như người bị mất trí quên cả bản thân, chỉ biết chiến đấu.

“Đây mới gọi là chiến đấu, vì sao không mãnh liệt hơn nữa.” Máu nóng trong người Lý Phù Trần gần như là bốc cháy, nóng hôi hổi, chiến ý dữ dội, kiếm ý sắc bén, công ý nóng bức, ba thứ đan vào nhau bất ngờ bùng nổ, cùng đao ý của Đoạn Hải và thương ý của Lệ Vô Huyết nhiều lần va chạm.

Giờ phút này, trong phạm vi mười thước khu vực xung quanh ba người, biến thành một mảnh đất tử vong, bất cứ kẻ nào tiến vào trong đó, ngay lập tức sẽ bị kình khí xoắn thành sương máu, hài cốt không còn.

Hơn nữa bởi tâm linh ý chí và võ đạo chân ý va chạm quá mức kịch liệt, khiến cho nơi đây trở thành khu vực cấm huyễn (hư ảo, không có thật), kẻ nào dám ở chỗ này thi triển ảo thuật, tuyệt đối sẽ bị ảo thuật cắn trả đến chết.


“Ba người này hiếu chiến đến mức điên cuồng.” Tiêu Biệt Ly thi thoảng nhìn về phía Lý Phù Trần ở bên kia, cảm thấy giật mình, không thể kiềm chế rung động ở trong lòng, hắn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ, Phong Đao Đoạn Hải và Huyết Sát Lệ Vô Huyết là hai kẻ hung tàn đến mức tận cùng, vậy mà bị một người chặn lại.

Người này ở Thương Lan Tông có danh hiệu Kiếm Yêu, lúc đầu mọi người cũng không quá để ý cái danh hiệu này, thế nhưng hiện tại, bọn họ đã biết cái gì là Kiếm Yêu.

Ầm!

Đao thương kiếm đụng vào nhau, tiếng nổ kinh thiên bạo phát, ba người đều bay ngược ra ngoài, không giống là Đoạn Hải cùng Lệ Vô Huyết không chủ động, mà Lý Phù Trần là chủ động.

Phốc phốc!

Tiếng mũi kiếm đâm thủng máu thịt vang lên, hai tên đệ tử Cuồng Đao Tông cùng đệ tử Thiên Sát Môn đang chiến đấu kịch liệt cùng đám người Tiêu Biệt Ly trong nháy mắt bị giết chết, xuất thủ hút túi trữ vật của hai người, Lý Phù Trần quát lên một tiếng lớn: “Đi.”

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, đừng nói hai kẻ bị giết chết không kịp phản ứng, đám người Tiêu Biệt Ly cũng có chút không phản ứng kịp.

Nhưng mà bây giờ Lý Phù Trần có uy tín quá lớn, bốn người gần như là theo bản năng nhanh chóng bám theo Lý Phù Trần, càng ngày càng nhanh.

Mà Đoạn Hải cùng Lệ Vô Huyết đến tận bây giờ mới có phản ứng, tiếc là đã chậm, mới vừa nãy chiến đấu quá mức ác liệt, hai người bay lui ra ngoài mấy chục thước, đến khi có thể khống chế thân thể thì 5 người Lý Phù Trần đã chạy đi gần 200 thước rồi.

“Súc sinh!”

Tuy rằng không biết vì sao Lý Phù Trần đột nhiên chạy trốn, nhưng Lệ Vô Huyết rất tức giận, dáng vẻ tự nhiên thoải mái của đối phương khiến hắn cảm thấy thập phần uất ức.


Đang chuẩn bị đuổi theo thì từ đằng sau truyền đến tiếng xé gió, trong nháy mắt Lệ Vô Huyết đã hiểu rõ mọi chuyện, Lý Phù Trần hẳn là đã sớm cảm ứng được ở phía đằng xa có người đang tới đây, cho nên mới chạy trốn.

Quả là yêu nghiệt, trong tình huống chiến đấu kịch liệt như vậy, lại còn có thể cảm ứng phía xa, phải biết rằng hắn và Đoạn Hải là Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới, trong chiến đấu cũng không thể phân tâm quan sát động tĩnh bốn phía.

“Huyết Sát!” Hắc Bạch Song Sát chạy tới.

“Đoạn Hải.” “Đoạn sư huynh.” Lăng Hoang cùng với Trầm Phi Hà cũng chạy tới.

Động tĩnh nơi đây quả thực kinh thiên động địa, cách hơn mười dặm đều có thể cảm ứng rất rõ ràng, mà diện tích toàn bộ Bách Thảo Bí Cảnh cũng chỉ khoảng 200 dặm mà thôi.

“Mới vừa rồi kẻ chiến đấu cùng các ngươi là ai?” Hắc Sát hỏi Lệ Vô Huyết.

Lệ Vô Huyết nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiếm Yêu Lý Phù Trần.”

“Cái gì? Là hắn?” Bạch Sát thất kinh.

“Lại là hắn.” Lăng Hoang cũng cảm thấy giật mình, chợt lớn tiếng nói: “Không thể nào là hắn được, lúc trước so với ta hắn còn kém một chút.”

Lệ Vô Huyết lạnh lùng nói: “Hắn đã tấn chức đến Quy Nguyên Cảnh bát trọng cảnh giới, hơn nữa công pháp cũng đột phá đến tầng thứ 15 đỉnh phong, sinh ra dị tượng công pháp.”


Nghe vậy, Lăng Hoang im lặng suy nghĩ.

Lúc cùng hắn đánh một trận thì Lý Phù Trần chỉ là Quy Nguyên Cảnh thất trọng cảnh giới, hiện tại lại đột phá hai phương diện, thực lực tăng lên có thể hiểu.

“Thứ người không thể lưu, phải liên thủ diệt trừ hắn.” Trầm Phi Hà âm trầm nói.

“Nhất định phải giết hắn.” Bạch Sát tỏ ra nghiêm nghị.

Hắc Sát nói: “Quy Nguyên Cảnh bát trọng đã đáng sợ như thế, một khi hắn tìm được một gốc Quy Nguyên Thảo cùng với một quả Địa Sát Quả thì sẽ thế nào, tập trung tất cả mọi người cũng bị quét ngang, không có gì phải lo lắng.”

“Quy Nguyên Thảo? không tốt.” Lệ Vô Huyết sắc mặt đại biến.

“Làm sao vậy?”

Mọi người nhìn về phía Lệ Vô Huyết, bao gồm cả Đoạn Hải.

Lệ Vô Huyết tức giận suýt phun ra máu: “Trong túi trữ vật của Tề Thiểu Hoa, có một gốc Quy Nguyên Thảo.” Tề Thiểu Hoa là đệ tử Thiên Sát Môn mới vừa rồi bị giết chết, mà túi trữ vật của hắn đã bị Lý Phù Trần lấy đi.

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.

“Đuổi theo, nhất định không để cho hắn có cơ hội dùng Quy Nguyên Thảo.” Lệ Vô Huyết quát lên.

Lúc này, đệ tử Cuồng Đao Tông cùng Thiên Sát Môn cùng chung lòng chung sức, ý niệm duy nhất là đuổi giết Lý Phù Trần.

“Tính thêm chúng ta thì sao?” Nơi xa, lại xuất hiện một nhóm người, là đệ tử Linh Ẩn Tông. Tổng cộng năm người, theo thứ tự là: U Linh Thiếu Gia Đoan Mộc Du, U Nữ Dạ Hoa, Linh Đồng Khương Tiểu Mao, cùng với hai đệ tử Linh Ẩn Tông không biết tên.


Trong Bách Thảo Bí Cảnh, đệ tử Linh Ẩn Tông tử thương ít nhất, đám người này xuất quỷ nhập thần, người khác hầu như rất khó thấy thân ảnh của bọn họ.

Theo đệ tử Linh Ẩn Tông đến, người ở trong Bách Thảo Bí Cảnh gần như đã hội tụ đông đủ tại nơi đây, một số người không dám lộ diện, trên cơ bản đều là Quy Nguyên Cảnh cửu trọng tu vi, hơn nữa số lượng đoán chừng mười mấy người, kẻ yếu sẽ bị giết chết, trừ phi ẩn nấp quá tốt.

“Có thể, bất quá nếu các ngươi dám giở trò, đừng trách chúng ta trở mặt.” Đệ tử Linh Ẩn Tông luôn luôn khiến cho người khác kiêng kỵ, Lệ Vô Huyết lạnh nhạt nói.

“Yên tâm, chờ giết hết đệ tử Thương Lan Tông, chúng ta lại phân ra cao thấp cũng không muộn.” U Linh Thiếu Gia Đoan Mộc Du cười nói.

“He he ^-^!” U Nữ Dạ Hoa khẽ cười một tiếng.

“Đi, đuổi theo.”

Một nhóm gồm 11 người, truy đuổi theo phương hướng 5 người Lý Phù Trần chạy trốn.

“Lý sư đệ, việc rất cấp bách, đầu tiên tìm một chỗ kín đáo dùng Quy Nguyên Thảo.” Biết Lý Phù Trần lấy được túi trữ vật, trong đó có một gốc Quy Nguyên Thảo thì tâm tình Tiêu Biệt Ly trở lên kích động vô cùng, so với chính mình đột phá đến Địa Sát Cảnh nhất trọng còn khẩn trương hơn.

“Đúng, chỉ cần Lý sư đệ tấn chức đến Quy Nguyên Cảnh cửu trọng, nhất định có thể chiến thắng hai người Lệ Vô Huyết với Đoạn Hải.” Trần Phương Hoa cũng nói.

Lý Phù Trần bình tĩnh nói: “Bọn họ sắp đuổi tới, trong đó có cả đệ tử Linh Ẩn Tông, phải tìm một nơi dễ thủ khó công.” Trong bọn họ, tốc độ có nhanh có chậm, nếu như chỉ là một mình Lý Phù Trần, có thể đơn giản trốn thoát khỏi địch nhân ở đằng sau.

“Thương thế của ta khôi phục được 7-8 phần rồi, chỉ cần tìm được một chỗ dễ thủ khó công, ta sẽ dùng hết toàn lực.” Sau khi nuốt một gốc Huyền Cấp trung giai thảo dược Huyết Linh, thương thế của Liễu Vô Hoàng khôi phục rất nhanh, hơn nữa dược lực vẫn chưa luyện hóa hết hoàn toàn, dược lực đang không ngừng tẩm bổ thân thể.

“Vậy chỗ đó đi!” Lý Phù Trần nhãn lực kinh người, nhìn thấy trên sườn một ngọn núi lớn cách đấy vài dặm có một sơn động, nếu như sơn động đủ sâu, không thể nghi ngờ là một chỗ dễ thủ khó công vô cùng tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.