Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 143: Đi tới Bí Cảnh


Đọc truyện Vĩnh Hằng Chí Tôn – Chương 143: Đi tới Bí Cảnh

Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

Đại điện đệ tử nội tông.

Triệu Vô Tẫn đứng ở chính giữa, hai bên trái phải là chín Trưởng Lão nội tông, khí tức của họ cũng không hề kém, thậm chí có mấy người tương đương với lão.

Theo nhóm người Lý Phù Trần đến đại điện.

Triệu Vô Tẫn mở miệng nói: “Hôm nay chúng ta xuất phát đi tới Bách Thảo Bí Cảnh, trước đó các ngươi hãy nhận bảo kiếm và túi trữ vật.”

Dứt lời, có mười tên Chấp Sự nội tông đưa cho mỗi người một thanh bảo kiếm và một túi da thú.

Tiếp nhận bảo kiếm, Lý Phù Trần nhẹ nhàng vung kiếm, tiếng kiếm ngân vang, toát ra kiếm khí và hàn khí bức người, làm cho tóc gáy cũng dựng đứng.

“Là huyền cấp trung giai bảo kiếm Ô Kim Kiếm!”

Lý Phù Trần thầm nghĩ trong lòng.

Ô Kim Kiếm chính là bội kiếm dành cho đệ tử chân truyền, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn. Ví như cùng hoàng cấp bảo kiếm giao kích,một kiếm liền chém đứt, cho dù là Huyền Thiết Kiếm cũng đồng dạng không chịu được mấy kiếm.

“Một thanh Ô Kim Kiếm, giá trị ít nhất hơn 10 vạn kim tệ, hơn nữa ở bên ngoài một kiếm khó cầu, có kim tệ cũng không mua được.”

Lý Phù Trần cảm phục tông môn danh tiếng.


Ánh mắt từ trên Ô Kim Kiếm dời sang túi da thú.

“Đây chính là túi trữ vật được tạo thành từ da của Nạp Vật thú, cái túi này ở bên ngoài so với Ô Kim Kiếm chỉ có hơn chứ không kém a!”

Nạp Vật thú là yêu thú cấp bốn, có một tia không gian thuộc tính, có thể thôn phệ thiên địa vạn vật, dùng da thú chế tạo thành túi trữ vật có thể cất giữ một số lớn đồ.

Triệu Vô Tẫn nói:“Dùng chân khí rót vào túi, túi sẽ mở ra, các ngươi thử xem.” Nghe vậy, mọi người quán chú chân khí vào túi trữ vật. Quả nhiên, miệng túi tự động mở ra, Lý Phù Trần nhìn thoáng qua bên trong, rõ ràng túi da chỉ lớn cỡ bàn tay vậy mà không gian bên trong rộng cả thước.

“Thật thần kỳ!”

Đây là lần đầu tiên mười người nhìn thấy túi trữ vật, trong lòng cảm thấy khiếp sợ.

“Thiên địa to lớn không thiếu cái lạ, đối với thế giới này vẫn còn rất nhiều thứ bí ẩn.”Lý Phù Trần bình phục tâm tình rung động.

Triệu Vô Tẫn giảng giải: “Bách Thảo Bí Cảnh mở ra trong đúng một tuần, trong thời gian này các ngươi dùng hết khả năng thu thập dược thảo cùng khoáng thạch hữu dụng, nếu có thể không chém giết thì tận lực không chém giết, tuy nhiên nếu có người gây khó dễ đến cùng cũng không cần lo lắng, đệ tử Thương Lan Tông ta không gây sự, cũng không sợ sự. Bất quá có cơ hội phải tụ tập cùng một chỗ, tránh cho đệ tử các tông môn khác có cơ hội đánh giết từng người.”

“Vâng, đại trưởng lão.” Mười người gật đầu.

Triệu Vô Tẫn nói tiếp: “Ngoài đề phòng đệ tử các tông môn khác, các ngươi cũng phải đề phòng yêu thú trong Bách Thảo Bí Cảnh, những yêu thú này đều là sơ ý tiến vào, đẳng cấp cao có thấp có, hơn mười năm trước thậm chí xuất hiện….Yêu thú cấp ba cao giai, khiến cho đệ tử các tông môn tổn thất thảm trọng, nhưng các ngươi cũng không cần phải quá lo lắng,loại chuyện này xác suất rất nhỏ, khó lòng xảy ra. ”

Sau khi giao phó xong, Triêu Vô Tẫn vung tay lên: “Đi theo ta.” Tất cả mọi người đi ra khỏi đại điện.


Bên ngoài đại điện, Triệu Vô Tẫn nói với Trưởng Lão nội tông đứng kế bên: “Lương Trưởng Lão gọi hai bảo bối của ngươi đến đi!” Lương Trưởng Lão tóc tai bù xù tựa như dã nhân, lão cười hắc hắc, chợt thổi ra một tiếng huýt sáo rõ to.

Gầm! Grừ…..!

Hai đầu phi hành yêu thú từ ngọn núi phía xa bay vút đến.

“Thật lớn!”

Lý Phù Trần con ngươi co rút lại.

Hai đầu phi hành yêu thú này, một đầu là yêu thú loài chim, khoác trên mình bộ lông màu vàng kim, mỗi một sợi lông dài chừng vài thước, hai cánh dang ra dài hơn mười thước, giống như có thể che khuất bầu trời. Một đầu yêu thú khác thân hổ có cánh, hai cánh dang ra cũng dài gần hai mươi thước.

Đây là yêu thú cấp bốn cấp thấp Hoàng Kim Điểu và Sáp Sí Hổ.

Nói một cách chính xác, đây không phải là yêu thú, mà là linh thú. Linh thú là do thuần hóa yêu thú mà ra,yêu khí từ lâu đã mất hẳn, trong cơ thể chỉ còn lại linh khí.

“Lương Trưởng Lão đúng là thủ đoạn thông thiên, có thể thuần hóa hai đầu yêu thú cấp bốn cấp thấp.” Cảm thụ được linh áp tràn ngập do hai đầu linh thú mang tới, mười người Lý Phù Trần cảm thấy khó thở.

Linh thú cấp bốn cấp thấp có thể so với Thiên Cương Cảnh cấp thấp võ giả, hơn nữa linh khí trong cơ thể linh thú tinh thuần hơn nhiều so với Thiên Cương Cảnh cấp thấp võ giả, nếu như không phải do kỹ xảo chiến đấu so ra kém nhân loại, Thiên Cương Cảnh trung giai võ giả cũng không phải là đối thủ của linh thú cấp bốn cấp thấp.


Hai linh thú hạ xuống đất, Triệu Vô Tẫn nói: “Đều lên đi!”

Lưng chúng khá lớn đủ để mười mấy người cùng đứng,Lý Phù Trần và Triệu Vô Tẫn đứng ở trên lưng Sáp Sí Hổ, đồng hành còn có Trần Phương Hoa cùng ba gã đệ tử nội tông và bốn vị trưởng lão nội tông. Những người còn lại đều trên lưng Hoàng kim Điểu.

“Xuất Phát!”

Lương Trưởng Lão hô lên một tiếng, hai đầu linh thú chân sau phát lực phóng lên cao, trong chớp mắt đã tiến vào tầng mây, biến mất.

……….

Tứ Vực Sơn Mạch bao gồm: thương Lan Vực, Thiên Sát Vực, Cuồng Đao Vực cùng với Linh Ẩn Vực. Trung tâm Tứ Vực Sơn Mạch có một hồ nước to lớn, gọi là Bách Thảo Hồ.

Lúc này trên mặt hồ Bách Thảo Hồ, có hai tông môn đã đến, mỗi tông môn có hai mươi người bao gồm mười vị Trưởng Lão nội tông và mười người đệ tử nội tông. Hai tông môn này theo thứ tự là Cuồng Đao Tông và Linh Ẩn Tông.

Cuồng Đao Tông bất kể là Trưởng Lão hay đệ tử, trên y phục phần lưng đều thêu một cây đại đao, đao này cực kỳ bá đạo, sống đao có chín hoàn, chuôi đao chính là đầu hổ, toát lên sự phóng đãng. Còn về Linh Ẩn Tông, trên ống tay áo đều có một đám mây đen, toát ra khí tức bí ẩn, phiêu hốt bất định, tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Đệ tử hai tông đang quan sát nhau, trong ánh mắt ẩn chứa địch ý và sát ý kinh người, có cảm giác một lời không hợp liền chém giết.

Gầm! Grừ!

Bỗng từ xa truyền tới tiếng thú rống, thanh âm chói tai.

“Người Thương Lan tông đến.”

Cuồng Đao Tông Đại Trưởng Lão nội tông là một lão giả lưng hùm vai gấu, phía sau lưng đeo một đao lớn không vỏ màu bạch kim, cây đao này cao chừng một người bình thường, chỗ rộng nhất chừng một thước, lão giả mắt hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén bá đạo như thực chất, làm cho người đối diện không dám nhìn thẳng.


Chỉ chốc lát công phu, Hoàng kim Điểu và Sáp Sí Hổ đã tới Bách Thảo Hồ.

“Xuống phía dưới.” Triệu Vô Tẫn dẫn đầu nhảy xuống, những người còn lại cũng theo sát phía sau.

Ồn ào xôn xao!

Mặt hồ nổi lên gợn sóng, hai mươi người của Thương Lan Tông đều rơi ở trên mặt hồ. Lương Trưởng Lão vung tay lên, hai đầu linh thú liền rời đi, không biết đi nơi nào kiếm ăn.

“Triệu Vô Tẫn, đã lâu không gặp.”

Cuồng Đao Tông Đại Trưởng Lão nội tông cười haha một tiếng, khí thế kinh khủng như đao trùng kích hướng Triệu Vô Tẫn.

“Hách Liên Hổ, ngươi lão già này thật đúng là không lễ độ.”

Triệu Vô Tẫn đồng dạng phóng xuất ra khí thế, chống lại Hách Liên Hổ.

Ùng ùng!

Mặt hồ Bách Thảo Hồ nhấc lên từng cột sóng nước, đây là kết quả khí thế hai người giao phong.

“Người Thiên Sát Môn đến.”

Linh Ẩn Tông Đại Trưởng Lão nội tông là một bà lão quỉ dị, bà lão ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Một đầu linh thú bốn cánh đen kịt bay vút đến, đầu linh thú này hình thể so với Hoàng Kim Điểu và Sáp Sí Hổ càng to lớn hơn, cánh dang ra chừng hơn ba mươi thước, giống như đám mây đen di động, trong lúc phi hành phóng ra uy áp kinh khủng phô thiên cái địa, cuồng phong cuốn tới cuồn cuộn không dứt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.