Đọc truyện Vĩnh Hằng Chi Tâm – Chương 6: Danh hiệu “Trai bao”
Ngày kế tiếp.
Vân Nhạc Môn, Tông vụ đường.
Sắc trời vừa sáng, trong Tông vụ điện đã tụ tập không ít đệ tử.
“Bảng danh sách nhiệm vụ đã đổi rồi.”
Một đám đệ tử đều lộ vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm lên vách tường, ở đó vừa vặn dán một ít danh sách nhiệm vụ.
Tông vụ đường là nơi Vân Nhạc Môn tuyên bố các loại nhiệm vụ. Theo như lệ cũ, mỗi ngày, vào sáng sớm bảng danh sách ở tông vụ đường đều có đổi mới, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Đứng đầu Tru sát bảng vẫn là “Ác Ma Tiểu Sửu”, điểm cống hiến nhiệm vụ đã lên tới hai vạn tám!”
Mấy đệ tử ngoại môn tấm tắc kêu kỳ lạ. Cái tên “Ác Ma Tiểu Sửu” này không phải chúng ta có thể trêu chọc vào đấy, nghe nói tên ma đầu này đã huyết tẩy cả một thành trì, không ít đệ tử Thông Mạch kỳ, thậm chí là đệ tử nội môn cũng chết trong tay hắn.
“Ma đầu này tàn nhẫn nổi tiếng Sở quốc, ai mà lọt vào tay y thì dù là nam nữ già trẻ, đều bị tàn sát một cách vô tình, cái thảm trạng ấy…” Một ít đệ tử từng trải nghe thế liền biến sắc, nhao nhao lắc đầu.
Lúc này, một thiếu niên vẻ mặt non nớt đi vào Tông vụ đường. Thiếu niên mặc một bộ thanh y chế tạo cho đệ tử ngoại môn, không chút thu hút nhưng đôi mắt lộ vẻ bình thản, cước bộ có lực, trầm ổn.
Người đến chính là Trần Vũ.
“Tru sát bảng! Hiện tại mình vẫn chưa thể chạm tới mấy nhiệm vụ này.”
Ánh mắt Trần Vũ nhẹ nhàng đảo qua những cái tên đáng sợ trên bảng danh sách.
Xếp hàng thứ nhất là Ác Ma Tiểu Sửu, tự nhiên không cần phải nói, hai vạn tám điểm cống hiến còn thêm các loại khen thưởng khác.
Phải biết rằng, môn trung giai võ học mà Trần Vũ đang cần gấp cũng chỉ cần một ngàn điểm cống hiến mà thôi.
Bài danh thứ hai là Vô Gian Đại Đạo và thứ ba Huyết Nhận Lang Vương, cũng là loại người tiếng xấu truyền xa, từng cái đều là những kẻ hung lệ, xảo trá, thậm chí đều là đối tượng bị tất cả các tông môn tại Sở Quốc truy nã.
Ví như tên Vô Gian Đại Đạo kia, chính là một tên đạo tặc hái hóa (DG: Dâm tặc, yêu râu xanh, dê xồm), chuyên nhằm vào những quý phụ tông môn và thiên kim tiểu thư của thế gia vọng tộc.
Thành tích cao nhất của y chính là xâm nhập vào Hoàng cung Sở quốc, khinh nhờn một vị Vương Phi và Công Chúa mà bình yên thoát ra ngoài.
Điểm cống hiến khi giết chết tên trộm này cũng cao tới hai vạn sáu.
Hai mươi tên đầu tiên trên bảng này đều treo giải cống hiến từ một vạn trở lên.
Mặc dù tru sát bảng ban thưởng phong phú nhưng với tu vi hiên tại của Trần Vũ thì gặp những kẻ này chỉ có thể bị giết chết trong nháy mắt.
Có lẽ sau khi hắn đột phá Thông Mạch kỳ sẽ thử một vài mục tiêu nằm phía sau danh sách.
Trần vũ dời ánh mắt khỏi tru sát bảng, bắt đầu tìm tòi các loại nhiệm vụ khác. Ngoại trừ nhiệm vụ tru sát nguy hiểm nhất, còn lại đều là các nhiệm vụ thu thập ở nơi địa phương hiểm trở, kể cả săn giết một ít hung thú để lấy tài liệu. Đơn giản nhất là một nhiệm vụ đưa tin làm chân chạy, hay đến nơi phàm tục giải quyết những phiền toái nhỏ.
Mà những loại nhiệm vụ đơn giản này thì thù lao ít đến thương cảm, điểm cống hiến đạt được chỉ là một con số, không thì chính là hết sức phức tạp, lãng phí rất nhiều thời gian và tinh lực.
Trước kia, Trần vũ chỉ có thể lựa chọn những nhiệm vụ đơn giản không nguy hiểm này, một năm làm mấy lần nhận được thù lao vô cùng ít. Nhưng lúc này, Trần Vũ tính làm một ít nhiệm vụ có thù lao cao hơn, độ nguy hiểm cũng tăng nhiều.
Không lâu sau, trên bảng danh sách Trần vũ đã tìm được một cái nhiệm vụ phù hợp. “Săn bắt “Thiết Hùng Mã” (DG: hay là thiết tông mã hơn nhỉ), thu hoạch các loại tài liệu mật, hùng trảo. Tùy theo đẳng cấp Thiết Hùng Mã mà một viên mật gấu thưởng 20 đến 60 điểm cống hiến, nguyên thạch thứ phẩm được 1 đến 5 khối, một cái hùng trảo đạt 5 đến 20 điểm cống hiến.
Nhìn thấy nhiệm vụ này, ánh mắt Trần Vũ sáng lên. Loại nhiệm vụ này, không chỉ có lượng điểm cống hiến không tệ mà thu hoạch mật gấu còn thưởng thêm nguyên thạch.
Nguyên thạch, chính là tiền tệ dùng trong tông môn. Bản thân nguyên thạch là tinh thể do thiên địa nguyên khí hội tụ lại, có thể gia tăng tốc độ tu luyện, gom góp lại còn có thể trao đổi các loại tài nguyên tu luyện, công dụng vô cùng lớn.
Trần vũ ngây ngốc ở ngoại môn lâu như vậy nhưng trong tay cũng không có một viên nguyên thạch nào. Bởi vì hắn vẫn đang còn ở thời kỳ khảo sát, còn chưa trở thành đệ tử ngoại môn chính thức, bằng không đệ tử ngoại môn chính thức thì mỗi tháng liền nhận được 3 khối nguyên thạch thứ phẩm.
“ Thiết Hùng Mã a…”
Có vài tên đệ tử ngoại môn liếc nhìn nhiệm vụ này giây lát, liền lắc đầu rời đi; Trần Vũ cũng không khỏi lộ vẻ trầm tư.
Thù lao của nhiệm vụ này tương đối phong phú, nghe nói Thiết Hùng Mã toàn thân quái lực cùng da dày thịt béo ra nhưng tốc độ và linh mẫn rất bình thường.
Theo lý thuyết thì nhiệm vụ như vậy nên có nhiều người nhận mới đúng, nhưng sự thật không phải vậy, xem ra nhiệm vụ này cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng.
“Nhiệm vụ Thiết Hùng Mã, đội chúng ta còn thiếu một người”.
Đúng lúc này Trần vũ nghe được một thanh âm lẫn trong đám người đang ồn ào vang đến từ ngoài Tông vụ điện. Men theo âm thanh, Trần Vũ tìm tới ba nam một nữ ở phía bên ngoài đại điện.
Dẫn đầu là một nam tử mắt tam giác tuổi chừng hai mươi, đúng là một đệ tử Thông Mạch kỳ.
Ngây người ở ngoại môn ba năm nên Trần Vũ biết gần hết đám đệ tử.
Ngoài ra còn hai nam và một nữ khác, thiếu niên mặt rỗ, thiếu nữ yểu điệu và một thiếu niên mặt ngựa. Hai người phía trước, Trần Vũ có chút ấn tượng nhưng không nhớ tên. Ngược lại thì gã thiếu niên mặt ngựa đứng cuối cùnglại lộ vẽ oán hận đang nhìn Trần Vũ, đúng là người quen cũ.
“Trần Vũ”, thiếu niên mặt ngựa cắn răng, song quyền nắm chặt, vẻ mặt sợ hãi. Thì ra tên này chính là Phùng Đức, vài ngày trước là bại tướng dưới tay Trần Vũ, từng bị hắn dùng một quyền đánh bay, ba quyền nghiền ép.
“Tiểu tử, ta biết ngươi”. Đầu lĩnh Đinh Cửu Huy mang đôi mắt tam giác hơi quái dị nhìn chằm chằm vào Trần Vũ.
“Ngươi chính là Trần Vũ”, thiếu nữ yểu điệu cùng thiếu niên mặt rỗ cùng nhau lộ vẻ giật mình nhìn Trần Vũ, dường như họ rất quen với bộ dáng của hắn.
“Ta rất nổi danh sao?” Trần Vũ không khỏi sờ sờ cằm tự hỏi.
Chẳng qua xem tình hình mấy người kia thì dù nhận biết hắn nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ coi thường cùng chế giễu.
“Danh hiệu trai bao của Trần huynh nổi danh khắp ngoại môn rồi, chậc chậc, mỹ nữ như Mục Tuyết Tình cũng có thể đạt tới tay, thật làm cho người ta ước ao không thôi.”
Tên thiếu niên mặt rỗ nói, vẻ mặt bỉ ổi, bộ dạng giống như thật sự có phần sùng bái kính trọng.
Trai bao? Bị mọi người xunh quanh nhìn chăm chú với vẻ mặt quái dị, Trần vũ thiếu chút nữa lảo đảo một cái.
Hiển nhiên, một màn Trần Vũ và Mục Tuyết Tình “dắt tay” nhau đi ra khỏi Thực đường bị rất nhiều người nhìn thấy.
“Khục, nếu như đã biết thì dễ nói chuyện, tại hại bất tài nhưng muốn cùng chư vị tham gia nhiệm vụ săn giết Thiết Hùng Mã”.
“Săn giết Thiết Hùng Mã? Bằng ngươi sao?”.
Mấy người Đinh Cửu Huy chợt sững sờ rồi nhao nhao biểu lộ vẻ mặt buồn cười.
Ngoại trừ Phùng Đức, ba người còn lại đều biểu lộ vẻ nghi ngờ, khinh bỉ.
“Chư vị có nghi vấn?” Trần vũ cuối cùng cũng ý thức được danh hào trai bao của mình khiến mấy người kia xem thường.
“Ngươi sao? Không đủ!” Với tư cách là đệ tử ngoại môn đã nhiều năm, dĩ nhiên Đinh Cửu Huy không cho Trần Vũ chút thể diện nào, cự tuyệt một cách vô tình.
“Hặc hặc, Trần huynh, Thiết Hùng Mã kia được xếp vào cấp bậc hung thú, cũng không dễ đối phó như ngươi vẫn tưởng tượng đâu, mấy người chúng ta tu vi đều là Đoán Thể đỉnh phong, lại có thực lực hàng đầu dưới Thông Mạch kỳ mới được đấy.”
Thiếu niên mặt rỗ vội vàng tiến đến giải vây, rõ ràng trong lời nói mơ hồ hắn rất tự đắc với thực lực của mình.
“Chà, là như vậy sao…” Trần Vũ cũng giật mình, quả nhiên nhiệm vụ săn bắt Thiết Hùng Mã này không đơn giản. Như mấy người này, tu vi thấp nhất đều là Đoán thể đỉnh phong, như Phùng Đức ở trong đó đã là yếu nhất rồi.
“Ngươi hiểu thì tốt.” Đinh Cửu Huy nhếch miệng, bộ dáng ra vẻ coi như ngươi thức thời.
“Nếu nói như vậy thì Trần mỗ lại cảm thấy bản thân mình đủ tư cách tham gia đấy.” Trần Vũ chậm rãi nói.
“Cái gì?” Sắc mặt Đinh Cửu Huy trầm xuống, khí tức Thông Mạch kỳ tỏa ra làm cho hô hấp mấy người ở đây trở nên khó khăn.
Thiếu niên mặt rỗ và thiếu nữ yểu điệu đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Trần Vũ.
“Dù sao… trong các vị còn có bại tướng dưới tay ta”. Trần vũ thản nhiên nói, ánh mắt của hắn vô tình lại như cố ý hướng về phía Phùng Đức.
“Trần Vũ, ngươi đừng vội càn rỡ.” Khuôn mặt Phùng Đức đỏ thành màu gan heo, cực kỳ khó chịu. Nhưng mà hết lần này tới lần khác gã đều không thể phủ nhận sự thật này, hơn nữa trong nội tâm, gã vẫn sợ Trần Vũ. Trong những thành viên làm nhiệm vụ lần này thì tu vi gã xếp kế cuối nhưng do có quan hệ không tệ với Đinh Cửu Huy nên mới được gia nhập.
“A!?” Đinh Cửu Huy dường như suy tư mà liếc nhìn Phùng Đức. Dĩ nhiên nỗi nhục thảm bại ấy Phùng Đức sẽ không đi nói bốn phía, mà lần giao thủ ngắn ngủi ngày đó chỉ là náo loạn nhỏ trong tông môn nên rất bình thường nên rất ít người biết. Nhưng mà chuyện Trần Vũ cùng Mộ Tuyết Tình “dắt tay mà đi” lại được nhiều người để ý, một truyền mười, mười truyền trăm.
“Hắc hắc Trân Vũ, xem ra Đinh mỗ cần phải dò xét ngươi một chút rồi. Không bằng như vậy, chỉ cần ngươi đỡ được một chỉ của ta, mọi chuyện liền dễ nói”. Đinh Cửu Huy cân nhắc, một lần nữa lại xem kỹ Trần Vũ. Y thừa nhận, có lẽ thực lực của Trần vũ xếp trên Phùng Đức, theo lý đã đủ tư cách tiến vào làm thành viên cuối cùng của đội ngũ. Nhưng mà, vừa rồi Trần Vũ hạ thấp mặt mũi của y, hơn nữa quan hệ giữa y và Phùng Đức cũng không tệ, nên cần phải vì bằng hữu mà trút một hơi tức giận.
“Một chỉ sao?” Bên này, thiếu niên mặt rổ và yểu điệu thiếu nữ nghe vậy chợt biến sắc. Bọn họ rùng mình, hiểu rõ là Đinh Cửu Huy đang muốn làm khó, thậm chí còn muốn ra tay giáo huấn đối phương.
“Tốt lắm” Trần Vũ sắc mặt như thường, dường như không thấy ác ý của Đinh Cửu Huy.
“Tốt” Đinh Cữu Huy cười quỷ dị, duỗi một ngón tay mềm mại, nhẹ nhàng điểm về phía Trần Vũ. Một chỉ này nhìn như không có sức lực nhưng bốn phía bên đầu ngón tay đều phát ra khí lưu nặng nề.
“Là võ học trung giai Liễu Âm Chỉ!” Những người gần đấy thấy vậy đều nhao nhao biến sắc. Môn Liễu Âm Chỉ này thuộc loại võ học âm nhu, nhìn như cảnh liễu quất vào mặt, thật ra lại hàm ẩn sát cơ.
Trần Vũ mơ hồ cảm thấy một cỗ nội tức âm nhu vô hình đang súc tích tại ngón tay nhẹ nhàng kia, mang đến nguy cơ thậm chí còn hiểm ác hơn Thiết Vân Trảo của Vương Lăng Vân. Sát cơ của Thiết Vân Trảo hiển hiện ra bên ngoài, còn môn Liễu Âm Chỉ này lại dấu diếm trong bóng tối.
“Phá.” Trần Vũ không mảy may lui bước, chém ra một quyền, trái tim đập mạnh mẽ hữu lực, tuôn ra một cỗ lực lượng kinh đào hãi lãng (kinh hãi như sóng lớn). Trong chớp mắt, quyền phong trầm trọng, mơ hồ mang theo tiếng chớp giật mưa sa.
Oành đùng! Trong nháy mắt, nhất quyền cùng nhất chỉ va chạm trên không trung rồi bùng nổ ra một cỗ khí lãng vô hình (sóng khí).
Mẫy người quan chiến ở bên cạnh, chỉ thấy hơi lạnh phả đến trước mặt, không khỏi kinh sợ mà thối lui vài bước.