Đọc truyện Vĩnh Hằng Chi Tâm – Chương 25: Vân Sát Sính Uy
– Đồng Cước!
Trần Vũ bay giữa không trung, giáng một cước cứng rắn như đồng thiết vào đầu Tam Sát.
Kết quả rất rõ ràng.
Đầu của Tam Sát không thể cứng rắn như đầu Thiết Tông Hùng.
Một cước này của Trần Vũ, giống như một cước lăng không đá trúng Thiết Tông Hùng lúc trước của Nhạc Phong nhưng uy lực, lực đạo thì mạnh hơn rất nhiều.
Loại thủ đoạn lăng không đá một cước này có trong Lăng Vân Bộ.
Nếu không có Lăng Vân Bộ thì người bình thường không thể đứng trên không trung, cũng không dễ mượn lực phát lực mà đá chính xác như vậy được.
– Không.
Nhị Sát trơ mắt nhìn đầu của Tam Sát bay giữa không trung.
Đây là lần giết người đầu tiên của Trần Vũ.
Lúc trước, mặc dù hắn đã giết chết không ít Thiết Tông Hùng nhưng thứ bị giết không phải là đồng loại.
Lúc này, trong tim Trần Vũ có một chút không thoải mái, chợt bị một cỗ sát khí ngang tàng tràn ngập, đây chính là khí tức tu luyện từ Vân Sát Quyền.
Đánh chết Tam Sát, Trần Vũ cảm giác uy năng quyền pháp sắp bước vào một tầng mới.
– Ngươi lại dám giết tam muội! Ta liều mạng với ngươi.
Hai con ngươi của Nhị Sát đỏ như máu, bộ dạng của hắn sau khi Tam Sát chết thậm chí có chút không khống chế được.
Trần Vũ không biết Hồng Hồ Tam Sát một đường hoành hành, cùng nhau chiến đấu, sống chết có nhau, tình cảm đó không kém hơn tình huynh đệ.
Giữa Nhị Sát cùng Tam Sát, thậm chí có tình cảm nam nữ khó nói.
– Ta muốn ngươi chết.
Nhị Sát hoàn toàn không để ý Trần Dĩnh Nhi, giống như một con sói điên không khống chế được phóng tới Trần Vũ.
– Vũ ca cẩn thận!
Trần Dĩnh Nhi hét lên, dưới tình huống mất khống chế, Nhị Sát bạo phát tốc độ, lực lượng, kích phát tiềm năng nhân thể.
Vả lại, khi giao chiến chính diện thì Nhị Sát mạnh hơn so với Tam Sát.
– Thiên Lang trảo!
Khuôn mặt Nhị Sát hiện vẻ hung ác, điên cuồng đánh tới phần đầu Trần Vũ.
Vân Sát quyền!
Trần Vũ bình tĩnh không sợ, vừa mới giết chết Tam Sát, sát khí toàn thân tăng vọt, nội tức cùng uy năng chiêu thức đều có tiến bộ.
“Bồng! Bồng! Ba!”
Hai người ở tại chỗ, trong chớp mắt giao phong vài lần.
Trần Vũ cảm thấy một cỗ nội tức cuồng bạo hung ác, lần lượt tuôn ra, trong thời gian ngắn khó có thể áp chế đối phương.
“Tiểu tử này, quả thật không giống người…”
Trong lòng Nhị Sát nguội lạnh, cảm giác lực lớn vô cùng từ đối phương, bàn tay cứng như đồng thiết.
Liên tục đánh sáp lá cà, bàn tay hắn gần như chết lặng.
– Ác tặc nhận lấy cái chết!
Trần Dĩnh Nhi từ phía sau bay tới, cùng Trần Vũ hình thành thế giáp công.
Tim của Nhị Sát chìm xuống vực sâu.
Hắn biết, đối mặt hai người giáp công, hắn chắc chắn sẽ chết.
“Tam muội! Ta sẽ đến gặp muội. Nhưng trước đó thì…”
Nhị Sát hít sâu một hơi, thân thể đột nhiên bay lên, bày ra tốc độ kinh người lao thẳng tới Trần Vũ.
Luận thân pháp, Nhị Sát mạnh hơn so với Trần Vũ và Nhạc Phong.
“Ân?”
Trần Vũ thấy khuôn mặt thấy chết không sợ của Nhị Sát, lại nhìn thấy đối phương không thèm để ý công kích tới mình mà quyết tâm đánh vào đầu hắn.
“Đồng quy vu tận?”
Khóe miệng Trần Vũ nhếch lên một vòng thương cảm, nhìn thấu tâm tư của Nhị Sát.
Đối mặt phản công tuyệt mệnh của Nhị Sát, Trần Vũ lại không né không tránh, thân thể nhảy lên, nghênh đón trực tiếp.
– Đồng Bì Chi Thân!
Trần Vũ vận chuyển Đồng Tượng Công, thân hình bành trướng to hơn, bên ngoài thân thể hiện ra một tầng kim loại, giống như một pho tượng đồng.
“Hô!”
Vân Sát quyền pháp vận chuyển tới cực hạn, một quyền của Trần Vũ đánh thẳng mặt Nhị Sát.
Và cùng lúc đó, phía trước ngực hắn bị dính một trảo của Nhị Sát.
Vẻ mặt Nhị Sát dữ tợn lộ ra vẻ hài lòng, nhưng giây phút sau thì thân thể của hắn cứng ngắc giữa không trung.
“Keng! Bồng!”
Một trảo kia của hắn phảng phất đánh vào vách tường đồng, một trận đau nhức truyền tới, một trảo của hắn chỉ xé được làn da của đối phương.
Dưới tình huống bình thường, một trảo này của hắn có thể xé nát lồng ngực Thông Mạch kỳ.
“Băng! Tạch…!”
Một quyền của Trần Vũ mang theo đằng đằng sát khí, thấp thoáng nghe được tiếng hung thú gào thét và tiếng nổ của tầng mây, đánh vào mặt Nhị Sát.
– Vân Sát tiểu thành!
Khoảnh khắc một quyền kia trúng mục tiêu, trong lòng Trần Vũ giật mình.
Cuối cùng thì Vân Sát quyền pháp cũng đột phá đến tiểu thành!
Đây chính là đỉnh giai võ học cao thâm, bình thường muốn luyện tới tiểu thành là cực kỳ khó khăn.
…
Thân thể Nhị Sát ở giữa không trung bay ngược về sau, tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt im bặt.
“Rầm!”
Nhị Sát ngã xuống đất!
Lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, chỉ tiếc…Hắn chọn nhầm đối tượng.
“Hô!”
Sau khi tiếp đất, trên mặt Trần Vũ bỗng đỏ lên, hắn hít sâu một hơi, ổn định khí huyết chấn động.
Tiếp một trảo tuyệt mệnh của Nhị Sát, hắn cũng không dễ chịu, thậm chí bị thương nhẹ.
Cúi đầu nhìn xuống, vị trí trước ngực, có thể thấy được dấu móng tay màu đỏ xanh.
Mặc dù Trần Vũ có thể chất cường đại như hung thú, cộng thêm phòng ngự mạnh mẽ từ Đồng Tượng Công, cũng không thể chống lại toàn bộ công kích của đối phương.
Đương nhiên, Đồng Tượng Công của Trần Vũ suy cho cùng cũng chỉ mới đạt tới tầng Đồng Bì, nếu có thể đạt đến tầng Đồng Cân, vậy thì mới có thể khinh thường công kích của Nhị Sát.
“Đùng Đùng! Đùng Đùng!”
Trần Vũ phát hiện, trái tim của mình đập rất nhanh.
Miệng vết thương có dấu móng tay xanh hồng kia chậm rãi biến mất.
Vết thương tự hồi phục, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được, thậm chí là dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy dấu vết nhỏ xíu.
“Thân thể của ta có thể tự lành, quả thực không tầm thường.”
Trong lòng Trần Vũ mừng như điên.
Trận chiến hung tàn vừa rồi, một lần nữa khiến Vân Sát quyền pháp đột phá tiểu thành, không những vậy còn khiến cho thân thể này có lực lượng khôi phục cường đại.
– Tiểu bối! Ngươi dám giết chết nhị đệ và tam muội.
Một âm thanh lạnh lẽo thấu xương truyền đến từ chiến trường bên cạnh.
Hai con mắt của Đại Sát lạnh như băng, lóe ra vẻ hung lệ tuyệt mệnh cùng sát ý.
Giờ khắc này, bên chiến trường của hắn rơi vào giằng co.
Nếu không phải lo lắng lão già tóc bạc sắp chết kia phản công, Đại Sát đã sớm tiếp cận mà giết chết, mà không phải một mực du đấu.
Lúc này, hắn thấy Nhị Sát, Tam Sát đều chết, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Nhưng lúc Tam Sát mất mạng, rồi đến Nhị Sát lấy mạng đổi mạng, thời gian chỉ qua mấy hơi thở, hắn căn bản không kịp cứu viện.
– Thật cảm thấy xấu hổ. Ngươi nói Nhị Ngốc và Tam Ngốc, bọn hắn đều bị ta giết. Đợi lát nữa, ta cũng sẽ giết luôn tên Đại Ngốc.
Trần Vũ xoa xoa vết máu trên tay.
– Tiểu súc sinh! Ta muốn chém ngươi thành ngàn mảnh.
Trong thanh âm của Đại Sát tràn ngập bi thống, mang theo lửa giận cùng sát cơ.
Trong khoảnh khắc đó, tâm tình của hắn mất khống chế, để lộ sơ hở, phóng tới Trần Vũ.
– Chạy đi đâu, đứng lại cho ta.
Một tiếng nói già nua từ bên tai truyền đến, kèm theo đó là nội tức giống như sóng lớn đánh tới.
Trên mặt lão già tóc bạc phấn chấn, tỏa ra một tia sát ý, thân hình lao nhanh về phía trước, một chưởng toàn lực đánh tới.
Hắn chờ đợi cơ hội này đã quá lâu rồi.
Trần Vũ thấy thương thế của hắn không thể cầm cự được nữa tức thì thúc giục Lăng Vân Bộ đến cực hạn, liên trảm Nhị Sát, Tam Sát. Miệng lên tiếng khiêu khích Đại Sát.
– Lão thất phu, chết đi cho ta.
Đại Sát thấy tình thế bất lợi, không thể trốn tránh liền vận mười thành nội lực đỡ lấy đòn này.
– Thôi Tâm Chưởng!
Một chưởng đánh ra lập tức thâm nhập vào tâm mạch của lão già áo trắng, khí tức thật quỷ dị.
Lão già áo trắng vốn đã vỡ nát tâm mạch, lại còn dính thêm một chưởng của Đại Sát. Trong nháy mắt, lão đổ gục xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Về phía Đại Sát tuy đã vận mười thành công lực để đối cứng lại một kích của lão già áo trắng nhưng xem ra cũng không khá hơn là bao. Bị dính một chưởng bao hàm cả sinh mệnh của lão nhân, Đại Sát bị đánh bay ra ngoài.
– Làm sao có thể! Tác dụng phụ của Bạo Huyết đan rất mạnh, ngươi lại chỉ bị như vậy?
Thành chủ Sở Phong Vân lộ ra vẻ mặt khó tin.
Bạo Huyết đan là một con dao hai lưỡi, sử dụng càng lâu càng làm cho cơ thể chịu áp lực lớn. Nếu quá sức chịu đựng có thể nổ tung mà chết.
– Hừ! Ai nói ta sử dụng Bạo Huyết đan. Ha Ha, cái ta dùng chính là loại đan trân quý của Tề Quốc – Huyết Nguyên đan.
Đại Sát cười gằn mà nói.
– Viên thuốc này tạm thời có thể tăng chiến lực lên một tầng, hơn nữa nó còn cho phép phát huy gấp mấy lần sức mạnh vốn có nhưng tác dụng phụ lại không lớn lắm. Trong trận chiến vừa rồi, ta phát huy sức mạnh của Luyện Tạng kỳ chưa tới ba lần…
Huyết Nguyên đan!
Thành chủ Sở Phong Vân sắc mặt như tro tàn. Cuối cùng hắn đã hiểu rõ, vì sao mà Đại sát tận lực du dấu.
Thứ nhất hắn lo lắng cho lão già áo trắng thương thế quá nặng mà bỏ mình.
Thứ hai, không thể để cho Đại Sát phục dụng Huyết Nguyên đan đến mức cực hạn.
Dù sao ở đây vẫn còn một số cao thủ cần giải quyết. Làm việc gì cũng nên thận trọng.
– Cha!
Một nữ tử chừng hai mươi tám tuổi, dáng người mảnh khành, một bên váy rách ra để lộ dôi chân trắng như tuyết thật làm động lòng người. Nàng mang vẻ mặt ủy khuất chạy về phía Sở Phong Vân.
“Không được”
Trần Vũ lắc mạnh đầu, cố quên đi những hình ảnh vừa rồi. Trần Vũ lúc nãy đã thấy rõ khuôn mặt của Thiên kim thành chủ. Tuy không hắn là xấu xí lắm nhưng khi nhìn vào đó cũng không thể chấp nhận được.
– Thiếu hiệp, người đã cứu ta. Vân Nhi nhất định sẽ báo đáp người!
Thiên kim tiểu thư mang vẻ mặt sùng bái, nhìn về phía Trần Vũ làm hai má nàng hơi đỏ lên.
Trần Vũ nhìn thấy vậy không khỏi một trận buồn bực.
“Hừ! Ta chưa nôn ra đây đã là may mắn lắm rồi”
– Dĩnh Nhi, ngươi đem nàng ra đằng sau đi!
Trần Vũ vội vàng nói. Mặc kệ nàng xấu thật hay xấu giả, bản thân mình trước hết đừng để người ta lợi dụng.
Đúng lúc này, cuộc chiến bên kia có sự thay đổi.
“Vụt!”
Thành chủ Sở Phong Vân đột nhiên quay đầu chạy chối chết.
Chớ nhìn dáng vẻ mập mạp mà đánh đồng tốc độ của hắn. Tuy hắn như vậy nhưng thân pháp cũng không tồi. Thân pháp như vậy làm Trần Vũ cùng Dĩnh Nhi giật mình.
“Hử?”
Đại Sát kinh ngạc. Sở Phong Vân không phải vì nữ nhi của hắn mà đứng ra sao. Giờ này lại vứt bỏ con gái để bảo toàn tính mạng.
– Ha Ha Ha… Sở Phong Vân! Ta còn tưởng rằng ngươi là một người nặng tình nghĩa, không ngờ cũng chỉ là kẻ giả tạo mà thôi.
Đại Sát ngửa mặt lên trời, thét lên âm thanh thê lương.
Trên mặt hắn hiện ra một tia thâm độc nhưng cũng không truy sát Sở Phong Vân.
“Đằng!”
Thân hình hắn bay lên, mang theo khí tức điên cuồng, nhắm thẳng tới Tần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi mà đánh tới.
– Sở Phong Vân, ngươi làm cha mà vứt bỏ nữ nhi của mình thì đừng có trông mong gì đến hai người ngoài như chúng tôi.
Trần Vũ chửi ầm lên.
Lúc này Đại Sát đánh một kích mạnh mẽ, bên trong ẩn chứa nội lực hùng hậu, lao thẳng xuống.
Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi thở dài bất đắc dĩ, chỉ còn cách vận nội lực đối cứng với cao thủ Luyện Tạng kỳ một lần.
“Oành! Oành!”
Chưởng lực đánh xuống như sóng lớn, đem Trần Vũ, Trần DĨnh Nhi đánh bay hơn một trượng.
– Ha! Ha!
Đại Sát nhân cơ hội có, thân hình lóe lên, một tay nắm lấy thiên kim thành chủ.
– Chaaaaa, cứu ta!
Thành chủ thiên kim hai mắt đẫm lệ, kêu gào trong tuyệt vọng.
Chỉ là Sở Phong Vân căn bản không có ý định cứu nữ nhi của mình. Nàng có kêu gào hơn nữa cũng không có tác dụng.
– Hai vị thiếu hiệp, các ngươi toàn lực đánh giết Đại Sát, ta nhất định trọng thưởng. Còn việc con gái ta bỏ mình, xin đừng bận tâm.
Sở Phong Vân mở miệng nói.
– Cái gì?
Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi kinh ngạc, khó có thể tin được.
– Ngươi không để ý đến nữ nhi của mình à? Ha ha, có tin là ta đem nàng hành hạ đến chết trước mặt ngươi hay không?
Đại Sát hai mắt lấp lóe hung quang.
Nhưng bên này, Sở Phong Vân vẫn không nhúc nhích.
Một màn này làm hai người Trần Vũ trái tim như đóng băng lại. Sở thành chủ không để ý đến sống chết của nữ nhi hay sao?
“Răng rắc.”
Đại Sát hiện ra một mặt tàn nhẫn, xé đứt một cánh tay của thành chủ thiên kim, nàng lập tức ngất lịm đi vì quá đau đớn.
– Ha ha ha!
Đối mặt với hình ảnh vừa rồi, Sở thành chủ không giận ngược lại còn cười một cách điên cuồng.
– Ngươi cười cái gì? Đại Sát gật mình, dường như đã nhận ra điều gì đó không đúng.
– Ha ha! Sở Lệ Phong, ngươi nhìn kĩ lại tướng mạo của nàng xem, có phải giống ngươi mấy phần hay không?
– Cái… Cái gì?
Đái Sát lắp bắp, thân thể chấn động, cúi xuống nhìn kĩ lại khuôn mặt thành chủ thiên kim.
Nhìn kĩ lại, khuôn mặt nàng cùng Sở Phong Vân hoàn toàn không giống, từ màu da đến các đường nét. Ngược lại, càng nhìn kĩ hắn lại càng thấy giống một người – bản thân hắn, Sở Lệ Phong…