Đọc truyện Vĩnh Hằng Chi Tâm – Chương 21: Hồng Hồ Tam Sát
Bán bảo khí ư?
Trần Vũ liền nhớ tới món bảo khí tàn phá của Nhạc Phong, mặc dù chỉ là một bảo khí không hoàn chỉnh, nhưng khả năng tăng cường lực chiến lại hết sức kinh khủng.
– Trong thế tục, bán bảo khí có thể coi là thần binh lợi khí đứng đầu, chỉ có luyện khí sư nổi danh mới có thể chế tạo. Uy lực của nó gần như sánh bằng bảo khí. Trên một vài phương diện khác, thậm chí bán bảo khí còn không hề thua kém bảo khí chính thức là bao.
Gia chủ giải thích.
Lời này khiến cho tim Trần Vũ đập thình thịch.
Có thêm một món bán bảo khí sẽ có thêm một loại phương thức công kích, sau này khi ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Tuy công pháp Trần Vũ tu luyện là quyền thuật nhưng không phải trong hoàn cảnh nào công phu quyền cước đều thích hợp.
Ngoài ra, giải thưởng còn là một mảnh đất màu mỡ, rất có sức hấp dẫn đối với Trần Vũ.
Sau khi quay về thành Tương Dương, cách xử sự của gia tộc làm hắn triệt để thất vọng, thậm chí trong thâm tâm còn có chút rét lạnh. Đến mức này, hắn đối với gia độc đã không còn bao nhiêu hy vọng nữa rồi.
Nếu như có một mảnh đất màu mỡ, hắn có thể biến nó thành trang viên của mình để việc tu luyện sau này sẽ tự do hơn nhiều.
Vào lúc này, người động tâm trên sân cũng không chỉ có mình Trần Vũ.
Đến Trần Vũ có tông môn chống lưng còn bị động tâm chứ nói gì tới cao tầng của các gia tộc ở đây.
Mặc dù Trần Vũ không để ý đến vạn lượng hoàng kim nhưng không phải ai cũng như vậy. Có không ít người vì nó mà đỏ mắt.
– Hì hì, ta rất thích món vũ khí kia, mặc dù chỉ là bán bảo khí, nhưng khi cầm về tông môn chắc chắn sẽ đổi được không ít nguyên thạch.
Nhìn bộ dáng Trần Dĩnh Nhi hân hoan rạo rực, tựa như giải thưởng lần này sẽ rơi vào tay nàng như ván đã đóng thuyền.
– Ngươi cho rằng đối phó với “Hồng Hồ Tam Sát” dễ như vậy ư?
Thân là gia chủ, Trần Thiên Uy chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Theo tin tức mà hắn biết, Hồng Hồ Tam Sát chẳng những cùng hung cực ác, mà còn quỷ kế đa đoan, hơn nữa bọn hắn giỏi liên thủ tấn công, lấy yếu thắng mạnh.
– Ta có chút thắc mắc là tại sao phủ thành chủ xuất huyết nhiều như vậy để treo thưởng Tam Sát?
Một trưởng lão nghi vấn.
Như thường lệ, treo thưởng của thành Tương Dương không chênh lệch là bao so với của triều đình.
Nhưng bây giờ, phủ thành chủ lại đưa ra phần thưởng còn lớn hơn cả triều đình. Hơn nữa, chỉ cần giết được lão đại của Tam Sát thì người đó có thể nhận thêm nhiều phần thưởng nữa.
Không thể không nói, việc này rất chi là kỳ quặc.
– Bởi vì khi chạy tới thành Tương Dương, chúng đã sát hại lão mẫu của thành chủ. Căn cứ vào tin vỉa hè, chúng còn bắt thiên kim tiểu thư của thành chủ!
Trần Thiên Uy nói một cách lạnh lẽo.
Lời vừa thốt ra để cho tất cả mọi người trên sân im lặng, bất chợt họ hít một hơi khí lạnh.
– Chuyện này sao có thể xảy ra? Trấn giữ phủ thành chủ là cường giả cảnh giới Thông Mạch, hơn nữa còn đạt đến mười mấy vị.
– Thành chủ Tương Dương là Yến Phong Vân. Có người nói tu vi của hắn gần như đạt đến cảnh giới Luyện Tạng. Theo những lời đồn đoán, trong phủ còn có cao nhân Luyên Tạng trấn giữ, sao họ có thể để cho Hồng Hồ Tam Sát lộng hành như vậy?
Mọi người nghị luận sôi nổi, sắc mặt ai nấy đều hiện lên một điểm ngưng trọng.
Nếu Hồng Hồ Tam Sát có thực lực như vậy, giải thưởng đang treo kia quả thật không phải người bình thường có thể động tới.
Ít nhất, cao tầng các gia tộc hiện đang có mặt ở đây, phải rất gian nan mới có thể hoàn thành được việc này.
– Có thể lúc đó, vị cao nhân Luyện Tạng kỳ trong phủ thành chủ còn chưa kịp ra tay. Hơn nữa, chả lẽ Hồng Hồ Tam Sát giao thủ với cao thủ Luyện Tạng kỳ mà lại không bị tổn thất?
Gia chủ Trần Thiên Uy lạnh nhạt nói.
Mọi người khẽ gật đầu, trong đầu đều đồng ý với quan điểm này của Trần Thiên Uy.
Chẳng qua là, mọi người trên sân đều không có ai nói mình sẽ tham gia truy sát Hồng Hồ Tam Sát.
Giải thưởng đưa ra tuy cao, cũng cần phải có mạng mà hưởng thụ.
– Ba tên Hồng Hồ Tam Sát có tu vi ra sao?
– Rốt cuộc Trần Vũ cũng mở miệng
– Hồng Hồ Tam Sát, tư chất cũng không được xem là cao. Cho dù mạnh nhất trong ba người bọn hắn là lão đại Thôi Mệnh Thủ, tu vi bất quá cũng không đạt tới Luyện Tạng kỳ, có khả năng là Thông Mạch kỳ đỉnh phong. Có điều, ba người này đã hoành hành được vài chục năm, thủ đoạn nhiều vô số kể, thực lực chính xác của bọn họ không thể đánh giá theo lẽ thường, người cùng đẳng cấp chết trên tay ba người bọn họ, đếm không hết. Thậm chí có lời đồn đãi, ba người Tam Sát bọn họ từng liên thủ đánh bại Luyện Tạng kỳ.
Trần Thiên Uy trịnh trọng nói.
Đối với những tin đồn nói về lực thực của Tam Sát, hắn cũng không dám lơ là.
– Rất tốt, cái treo thưởng này, ta quyết định sẽ tham gia.
Trên mặt Trần Vũ hiện ra nụ cười vui vẻ.
Cách đây không lâu, Đồng Tượng Công của hắn đã tấn thăng lên đại thành, hắn còn đang ngứa ngáy chân tay muốn tìm đối thủ chiến một trận đây.
Vân Sát quyền mà hắn chủ tu cần phải trải qua chém giết mới có thể tăng lên uy lực, chân chính lĩnh ngộ chân lý quyền pháp.
Hơn nữa, giải thưởng mà phủ thành chủ đưa ra đã khiến hắn động tâm.
– Ta cũng sẽ tham gia.
Trần Dĩnh Nhi cười nói.
Nghe vậy, chân mày gia chủ Trần Thiên Uy hơi nhíu một cái.
Trần Vũ tham gia, rất hợp với ý của hắn. Nói cho cùng, phòng ngự của người này không phải người bình thường có thể so sánh được.
Nhưng nếu để Trần Dĩnh Nhi đi tham gia, hắn lại có phần không yên lòng. Nguyên nhân ở đây không nằm trên thực lực bản thân nàng, mà là cô gái này là niềm hy vọng của gia tộc, bọn họ đã đầu tư rất nhiều vào đó.
– Cha, người cứ yên tâm đi. Con cùng với Vũ ca liên thủ, còn sợ mấy tên tiểu tặc này sao?
Lòng tin Trần Dĩnh Nhi tràn đầy.
Trai qua một phen bàn bạc dài dòng, rốt cuộc Trần Thiên Uy mới đồng ý thỉnh cầu của hai người Trần Vũ.
Chẳng qua, Trần Thiên Uy còn thêm một số yêu cầu:
Thứ nhất, Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi không được tách ra, nhất định phải ở chung một chỗ!
Nghĩ đến, có đệ tử hai đại tông môn liên thủ với nhau, nếu không tách nhau ra, cho dù không có giết được ba người Tam Sát thì bảo vệ tánh mạng của mình cũng không thành vấn đề.
Thứ hai, gia tộc sẽ phái ra một nhóm cao thủ, trợ giúp hai người, không thể từ chối.
Thứ ba, một khi đánh không lại, không cho phép khoe tài, phải rút lui đúng lúc.
Liên quan tới ba điểm này hai người Trần Vũ đều đồng ý.
…
Buổi tối hôm đó, Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi liền bắt đầu ở trong tộc sắp đặt bố cục, chuẩn bị cho cuộc vây giết.
Trần Thiên Uy phân phối cho hai người hai tên cao thủ Thông Mạch kỳ: Một người là thủ lĩnh hộ viện của Trần Gia, một người là Trần Gia trưởng lão, tu vi hai người bọn họ đều đạt tới Thông Mạch trung kỳ.
Trần Vũ đánh giá một chút hai đại cao thủ.
Thủ lĩnh hộ viện họ Phương, là một đại hán mặt chữ quốc thân mang giáp da, trong tay cầm thuẫn kiếm.
Còn vị trưởng lão kia là một gã thanh niên kiếm khách, mày kiếm mắt sáng như sao, xem như là trưởng bối của hai người.
– Phương thúc, Trần Ngũ thúc.
Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi đều quen biết hai cao thủ Thông Mạnh kỳ này.
Phương thúc, là thủ lĩnh hộ viện, nhiều lần trải qua thiết huyết chiến đấu, kinh nghiệm phong phú, quan hệ rất thân với gia chủ.
Trần Ngũ thúc chính là người thanh niên kiếm khách kia. Hắn là nhất đại cao thủ hiếm có trong tộc, từng du lịch qua nhiều nơi trên nước Sở.
Ngoài hai người này, bên trên còn phân phối thêm mười tám hộ vệ tu vi đồng loạt đạt đến Đoán Thể kỳ.
– Không sai.
Trần Vũ âm thầm gật đầu, đội hình lần này so với lần trước vây giết Vua Gấu, từ mặt nhân số đến chất lượng cường giả so với lần đó vẫn mạnh hơn nhiều lắm.
Đêm khuya…
Một nhóm gồm tứ đại cao thủ Thông Mạch kỳ, cùng với 18 hộ vệ, âm thầm bí mật rời khỏi thành Tương Dương.
Dựa theo tin tức tin cậy thu thập được, sau khi Hồng Hồ Tam Sát bắt cóc thiên kim của thành chủ, chúng liền đi về phía bắc thành Tương Dương.
Thủ lĩnh hộ vệ, Phương thúc lắc lắc tấm khiên.
– Ha ha, đã có con tin trong tay, hẳn Tam Sát muốn bắt thành chủ đi vào khuôn phép theo ý đồ của mình, bọn chúng sẽ không đi quá xa khỏi thành. Nếu ta là Tam Sát, chắc chắn sẽ cắm trại tại một nơi có địa hình hiểm trở, mà lại dễ dàng rút lui.
Nét vui vẻ hiện rõ trên gương mặt Trần Ngũ, hắn chậm rãi nói.
– Ngũ thúc rất có kinh nghiệm trong những chuyện như thế này, cháu cực kỳ đồng ý với ý kiến của thúc.
Trần Vũ gật gật đầu.
Hồng Hồ Tam Sát bắt cóc thiên kim tiểu thư nhất định phải có mục đích gì đó. Trong thời gian ngắn sẽ không rời xa thành Tương Dương, chắc chắn bọn hắn sẽ ẩn núp ở vùng phụ cận nào đó quanh đây.
Sau khi tiến vào vùng ngoại thành, tất cả mọi ngươi đều đề cao cảnh giác.
Mười tám tên hộ vệ phân tán trong bán kính hai dặm, chia nhau tìm kiếm các loại manh mối.
Không lâu sau.
Một tên hộ viện kinh hô:
– Nơi này có một bộ thi thể.
Mọi người đều vội vã chạy tới, trong bụi cỏ nhìn thấy thi thể của một nam tử mặc giáp da.
Nhìn kỹ một chút, ở vị trí cổ họng của người này cắm một cái Tam Lăng Tiêu. (*)
Loại Tam Lăng Tiêu này, vừa mảnh lại sắc bén, có ba mặt lưỡi.
Vào lúc này, máu chảy theo ba mặt lưỡi tiêu nhuộm đỏ cả một khoảng đất.
– Ta biết người này, đó là thủ lĩnh hộ viện Mục gia ở trong thành Tương Dương, là một cao thủ Thông Mạch kỳ hiếm có.
Hộ viện Phương thúc liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Dù sao thì người bị giết chết dù là thân phận cho đến thực lực đều giống hắn.
Trên mặt Tần Vũ cũng lộ ra một tia thận trọng.
Mục gia, tức là gia tộc của Mục Tuyết Tình, đều là một trong ba gia tộc lớn ở thành Tương Dương.
Trong lần treo thưởng này, ba gia tộc lớn ở Thành Tương Dương đều phái cao thủ tham gia, nhìn thấy Mục gia hoặc là người của Vương gia là điều hết sức bình thường.
– Ta xem vết thương, đúng là một kích trí mạng. Kẻ ra tay hẳn là lão nhị Huyết Độc Tiêu. Người này chủ tu ám khí, được xưng là lệ không uổng phát.
Nhị sát Huyết Độc Tiêu!
Trần Vũ bắt đầu nảy sinh lòng đề phòng. Người này có thể sử dụng ám khí tầm xa, một chiêu liền giết chết cao thủ Thông Mạch kỳ.
Chuyện này có nghĩa là những người có mặt tại đây, đều có thể bị Nhị Sát âm thầm nhất kích tuyệt sát.
– Nhị sát Huyết Độc Tiêu, trên Tam Lăng Tiêu của hắn có bôi độc tố chí mạng, nhưng một tiêu này của hắn, không phải dựa vào độc tố để giết chết hộ vệ Mục gia, mà là dựa vào sức mạnh bản thân của ám khí.
Phương thúc nói bổ sung.
Độc tiêu liền không dựa vào độc đã có thể giết chết cao thủ Thông Mạch kỳ.
Coi như ngươi may mắn tránh thoát khỏi chỗ chí mạng, cũng không thể thoát khỏi độc tố chí mạng.
Nhị Sát, người này thực sự quá đáng sợ!
Mọi người bắt đầu nâng cao đề phòng, lần theo một ít manh mối, truy tìm dần về phía trước.
Kết quả, dọc đường truy tìm cứ cách một đoạn đều có thể nhìn thấy một đến hai bộ thi thể.
Những thi thể này, đều có cách thức tử vong cùng bộ thi thể được phát hiện ban đầu là như nhau, một tiêu giết chết.
Hơn nữa, chín phần trong số đó không bị giết chết bởi độc tố mà bị giết bởi lực xuyên thấu của ám khí.
– Có thi thể người Mục gia, có Vương gia, thi thể người của phủ thành chủ càng nhiều hơn nữa.
Phương thúc nhìn mà thấy đau lòng.
Dựa trên tình hình hiện nay, nhân thủ mà phủ thành chủ phái ra là nhiều nhất nhưng cũng tử vong nhiều nhất
Hơn nữa, cho đến bây giờ, người xuất thủ mới chỉ là Nhị Sát. Người mạnh nhất trong bọn họ là Thôi Mệnh Thủ căn bản vẫn chưa ra tay.
– Báo… Bên kia có một đống thi thể được tìm thấy
Một tên hộ vệ hoảng loạn, sợ hãi chạy tới.
Chờ tới lúc Trần Vũ cùng tứ đại cao thủ Thông Mạch kỳ chạy tới, càng nhìn thì sắc mặt càng nghiêm nghị.
Trong bóng đêm tối tăm, có thể nhìn thấy bảy, tám bộ thi thể chết cùng một chỗ, bên trong còn có một đống lửa đã tắt.
Hiển nhiên những người này đồng thời tụ tập cùng một chỗ hẳn là nhắm vào nhị sát Huyết Độc Tiêu.
– Không đúng! Nhưng người này đều không phải chết trên tay Nhị Sát…
Sắc mặt Phương thúc bất ngờ kịch biến.
Ngay sau đó một khắc, dị biến bất ngờ xảy ra.
“Rầm!… Rầm!”
Đột nhiên hai tên hộ vệ Trần Gia hôn mê, ngã oặt xuống đất
– Cẩn thận! Đây là Tán Hồn Hương của Tam sát.
Hai người Phương thúc cùng Trần Ngũ thúc đều không đứng thẳng được, mặt mày đầy vẻ ngơ ngác.
Một luồng ủ rũ, u mê, mãnh liệt tác động vào đầu óc!
Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi cũng cảm thấy chút gì đó không khỏe trong người.
Sắc mặt hai người cũng đột nhiên biến đổi.
“Khanh khách…”
Một loạt tiếng cười quỷ dị của nữ tử bất ngờ phát ra, vang vọng ở bên tai.
Chỉ thấy một nữ tử uyển chuyển như hồn ma, từ bên trong đống thi thể đi ra, nhảy lên một cái như xác chết vùng dậy!
***
(*) Phi tiêu ba lưỡi như phi tiêu của ninja Nhật.