Đọc truyện Vĩnh Hằng Chi Tâm – Chương 16: Đường về
Chân thành cảm ơn dịch giả Tà Dương đã hỗ trợ
***
“Chấp sự đại nhân, có lẽ ta đạt tới tiêu chuẩn rồi chứ.”
Trần Vũ bị hắn nhìn đến chột dạ.
Sau khi tiến giai Thông Mạch, giác quan của hắn tăng thêm một khoảng lớn, hắn có thể cảm nhận được nội tức trong cơ thể người chấp sự trung niên này cường đại hơn mình, thậm chí còn cao hơn Nhạc Phong hẳn một cấp.
Chỉ sợ tu vi người này đã đạt đến Luyện Tạng Kỳ đỉnh phong.
“Ta họ Liễu, ngươi cứ gọi ta là Liễu chấp sự. Trần Vũ à, ngươi tu luyện Vân Sát Quyền bao lâu rồi?”
Người chấp sự trung niên cười vui vẻ.
Trần Vũ ngạc nhiên, người chấp sự trung niên này sao tự nhiên lại trở nên khách sáo như vậy?
Thật ra, một quyền vừa rồi, hắn đánh rất tùy ý, cũng không phải dùng toàn lực.
“Khoảng nửa tháng.”
Trần Vũ không che dấu được, dù sao thời gian hắn nhận bí tịch cũng đúng vậy.
“Mới nửa tháng, Vân Sát Quyền của ngươi đã nhập môn, lại còn có trình độ như thế?”
Liễu chấp sự giật mình.
Yêu cầu của Vân Sát Quyền đối với tư chất là tương đối cao, mà khi tu hành chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm. Nếu không, với tư cách là một phần của công pháp trấn tông, cũng không có khả năng chỉ cần có bấy nhiêu điểm cống hiến.
Nửa tháng mà Vân Sát Quyền đạt được tới trình độ này thì có thể xem là thiên tài rồi.
Một lúc sau Liễu chấp sự lập hồ sơ cho Trần Vũ, xác lập thông tin của để tử ngoại môn.
Sau đó, Trần Vũ lấy được một tấm lệnh bài cũng hai bộ quần áo mới.
Lệnh bài chính là lệnh bài thân phận mới.
Quần áo mới so với bộ ban đầu thì họa tiết bên trên có chút khác biệt.
Những cái này biểu hiện cho việc Trần Vũ đã chính thức trở thành một thành viên trong Vân Nhạc Môn.
Ngoại trừ xác lập thân phận để tử chính thức, việc Trần Vũ về nhà một tháng cũng đã được Liễu chấp sự đồng ý.
Sau khi Trần Vũ rời đi.
Người chấp sự trung niên lấy ra một quyển sách rất dầy, bắt đầu tìm đọc.
“Lúc nhập môn, tư chất chỉ là Nửa linh thể phổ thông, mất thời gian ba năm, khó khăn lắm mới đột phá Thông Mạch Kỳ. Quái dị, thật quái dị. . .”
Liễu chấp sự lặng im suy nghĩ.
Loại tư chất này mà lại có thể trong vòng nửa tháng, luyện thành bước đầu của Vân Sát Quyền.
. . .
Ra khỏi Trung Xu Điện, Trần Vũ cảm thấy trong lòng rất thoải mái, có chút xúc động muốn ngửa mặt lên trời mà hét dài.
Cuối cùng thì nguyện vọng trong ba năm qua của hắn đã đạt được!
“Chẳng qua đệ tử ngoại môn chỉ là thành viên tầng thấp nhất trong tông môn, căn bản là không có địa vị gì. Mục tiêu kế tiếp của ta chính là tiến vào nội môn!”
Trần Vũ thầm hạ quyết tâm.
Trong đầu hắn không hiểu sao lại hiện ra cảnh thiếu nữ lả lướt kia bị chết.
Thiếu nữ lả lướt chết đi, căn bản không khiến cho tông môn mảy may xem trọng; cho đến bây giờ không ít đệ tử còn không biết gì về tin tức sinh tử kia.
Đệ tử ngoại môn, quá thấp kém rồi!
Chỉ có trở thành đệ tử nội môn mới có thể được tông môn coi trọng cùng dốc hết tài nguyên, thậm chí đạt được nhiều quyền lợi cùng cơ hội hơn.
Bất kể là vì thực lực, địa vị, hay là tiền đồ thì danh hiệu đệ tử nội môn là cánh cửa phải vượt qua.
Trung Xu Điện, trên đỉnh núi ngoại môn.
Thời điểm mà Trần Vũ xuống núi, đồng thời cũng có một ít người lên núi giải quyết một vài sự vụ.
Trong đó có không ít đệ tử đều đến để xin phép nghỉ về nhà.
Chậm! Chậm!
Một gã thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi mặc áo xanh, đang phi lên núi, nhìn bước chân của hắn có cảm giác rất nhẹ nhàng.
“Vương sư huynh!”
Mấy tên thiếu niên ở phụ cận, rối rít chào hỏi.
Thiếu niên mặc áo xanh này, bộ mặt góc cạnh rõ ràng, coi như anh tuấn, trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn, rõ ràng có rất nhiều mối quan hệ không tệ.
“Hả? Là Vương Lăng Vân. . .”
Trần Vũ đang xuống núi, ánh mắt nhìn vào người thiếu niên mặc áo xanh kia.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn luôn khổ tu, cho nên không gặp được Vương Lăng Vân, cũng không thấy đối phương tìm mình.
Trần Vũ không biết là.
Mấy ngày nay Vương Lăng Vân cũng tiềm tu.
“Khổ tu lần này cuối cùng cũng có chỗ đột phá. Chẳng qua muốn thể hiện ở thi đấu Ngoại môn thì còn chưa đủ. Nên hồi gia tộc một chuyến yêu cầu thêm nhiều tài nguyên hơn.”
Vương Lăng Vân tính toán trong lòng.
Còn có hơn hai tháng thi đấu ngoại môn sẽ bắt đầu; suy nghĩ của y gần đây đều đặt ở phương diện này.
“Vương sư huynh.”
Một giọng nói nhàn nhạt quen thuộc từ trên ngọn núi truyền đến.
“Ừ tốt. . .”
Vương Lăng Vân vô thức trả lời một tiếng, trên đường đi, y cũng đã chào hỏi không ít người.
Nhưng ngay sau đó, y cảm thấy có gì không đúng nên lập tức nhìn lên phía trên.
“Trần Vũ?”
Sắc mặt Vương Lăng Vân trầm xuống, có chút khó tin.
Trong quá khứ, vốn đều là y thường tìm Trần Vũ, đối phương nhìn thấy y đều là phải trốn tránh, thậm chí vô cùng cảnh giác.
Lần này lại xuất hiện khác thường.
Trần Vũ sao lại có thể chủ động tới chào hỏi mình.
“A? Ta nói sao lại vậy, hóa ra là Trần sư đệ đã tấn chức Thông Mạch Kỳ rồi.”
Ánh mắt Vương Lăng Vân đảo qua quần áo mới của Trần Vũ.
Sau khi trở thành đệ tử chính thức, Trần Vũ đổi lại quần áo mới, họa tiết bên trên có chút hơi khác.
Một màn này, tự nhiên làm cho Vương Lăng Vân u ám trong lòng.
Y từng cố gắng đả kích, muốn đem đối phương đuổi ra khỏi tông môn, nhưng mà cuối cùng không thành công, còn làm cho Trần Vũ đột phá Thông Mạch Kỳ.
“Kẻ bất tài ngu dốt này vừa mới đột phá Thông Mạch, khiến cho Vương sư huynh thất vọng rồi. . .”
Trần Vũ nói giống như cười mà không phải cười .
“Hừ! Ít ở đây mà giả vờ giả vịt đi! Đừng cho rằng ngươi đột phá Thông Mạch là có thể ngang hàng với ta.”
Vương Lăng Vân hừ lạnh một tiếng.
“Vậy sao? Sư đệ ta, còn đang muốn lĩnh giáo cao chiêu của Vương sư huynh một chút.”
Đề tài câu chuyện của Trần Vũ đột nhiên chuyển biến.
Cái gì?
Vương Lăng Vân thiếu chút nữa là cho mình nghe lầm.
Hô!
Tiếp theo trong nháy mắt, thân hình Trần Vũ đang đứng đối diện loáng lên một cái, đánh một quyền về phía Vương Lăng Vân.
Nói ra tay liền ra tay!
Trần Vũ bỗng nhiên xuất quyền, không chỉ làm cho Vương Lăng Vân kinh ngạc, còn làm cho một ít đệ tử đang đứng ở phụ cận như là gặp quỷ.
Đối mặt với một màn này.
Sau khi kinh ngạc trong phút chốc, khóe miệng Vương Lăng Vân hiện ra một vẻ giễu cợt.
“Thiết Vân Trảo!”
Vương Lăng Vân đẩy cánh tay về phía trước, thiết trảo xé rách không khí, nội tức sắc bén gào thét, dường như còn có thể thấy được một đạo hàn mang lạnh lẽo.
Bang, đùng!
Trần Vũ bắt đầu khởi động nội tức vào trong một quyền rồi va chạm cùng với Thiết Vân Trảo.
Phút chốc, hắn cảm thấy một luồng nội tức mạnh mẽ sắc bén bỗng nhiên bắn ngược lại, làm cho bàn tay hắn cảm thấy đau nhức một hồi.
Hả?
Trần Vũ xuất quyền trước mà cũng không thể chiếm được tiện nghi.
“Ồ! Thông Mạch trung kỳ?”
Trần Vũ hít nhẹ một hơi, ổn định khí huyết trong cơ thể, có vẻ hơi giật mình nhìn về phía Vương Lăng Vân.
Một quyền vừa rồi, mặc dù hắn không thi triển Vân Sát Quyền, nhưng nội tức cũng không giữ lại bao nhiêu.
Với sức công kích như vậy của hắn, hẳn là có thể áp chế được Thông Mạch sơ kỳ.
Chẳng qua là không nghĩ tới, Vương Lăng Vân lại có thể tiến giai Thông Mạch trung kỳ.
Thông Mạch trung kỳ so với sơ kỳ, thì cường độ cùng mức độ hùng hậu của nội tức đều được tăng lên một khoảng không nhỏ. Hơn nữa đến Thông Mạch trung kỳ thì kinh mạch lại được mở rộng ra…, thể chất cũng được tăng trưởng.
Nhưng mà.
Bên giật mình hơn vẫn chính là Vương Lăng Vân.
“Tiểu tử này, thật sự là vừa đột phá Thông Mạch Kỳ? Nội tức làm sao lại cường đại như thế!”
Vương Lăng Vân đứng tại chỗ hơi rung động.
Y cảm thấy một cổ khi tức âm sát bá đạo đánh tới, mà lực lại lớn vô cùng, làm cho khí huyết của hắn sôi trào, miễn cưỡng mới ổn định.
“Ha ha! Lại đến — “
Một quyền Trần Vũ không thành, hắn ngược lại cười lớn một tiếng.
Thiết Lê Quyền!
Thế công của Trần Vũ lần này càng cuồng bạo, một đôi thiết quyền vung vẩy, nội tức gào thét làm cho không khí giống như có lê hoa thiết lôi ( ta nghĩ đây làm một loại pháo hoa ) nổ tung.
“Thằng này, làm sao lại trở nên mạnh như thế!”
Vương Lăng Vân chỉ cảm thấy một cỗ bạo vũ thiết lê đập vào mặt, hô hấp trở lên nặng nề.
“Vân Sát Tâm Pháp” ngưng luyện ra nội tức, cộng với cảnh giới Thiết Lê Quyền đại thành, làm cho thế công của Trần Vũ đạt tới một cấp độ mới.
Bồng! Bồng! Đùng!
Trong khoảnh khắc, hai người ở giữa sườn núi đã giao chiến hơn mười chiêu.
Một ít đệ tử ở phụ cận sững sờ mà nhìn, đều không kịp phản ứng.
“Trần Vũ đột phá Thông Mạch lúc nào, lại còn đánh ngang sức ngang tài với Vương Lăng Vân.”
“Uy lực của Thiết Lê Quyền đại thành cũng không phải là mạnh như vậy chứ.”
Những đệ tử này, càng thêm khâm phục thực lực mà Trần Vũ biểu hiện.
Dù sao, không ai ngờ tới là Trần Vũ có thể tu thành Vân Sát Quyền loại võ học hung thần gần như đỉnh giai này, nội tức ngưng luyện còn hơn các loại cùng giai bình thường khác.
Trong khi liên tục giao chiến Vương Lăng Vân bắt đầu cảm thấy áp lực.
Giao phong chính diện thì Trần Vũ không sợ y, mà khí thế lại càng đánh càng hung, lực lượng mạnh như một đầu hung thú.
Rất nhanh đã qua ba mươi chiêu.
Một đôi trảo của Vương Lăng Vân đều run lên, sau khi va chạm, dĩ nhiên lại bị áp chế.
Vốn là.
Y còn muốn dựa vào tu vi Thông Mạch trung kỳ, khí mạch dài hơn, đánh từ từ kéo dài với Trần Vũ, xem ra bây giờ là điều hoàn toàn không thực tế.
Thiếu niên ở đối diện chẳng biết từ lúc nào có uy mãnh to lớn như thế, lại làm cho lòng y sinh ra sự bất lực.
Thậm chí y còn có cảm giác Trần Vũ có phải hay không cầm đại đao va chạm với y.
Cảm giác này của y cũng không sai.
Trần Vũ vừa đột phá Thông Mạch không lâu, đúng lúc ngứa tay thì gặp được Vương Lăng Vân, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Sau sáu mươi chiêu.
Vương Lăng Vân cuối cùng thay đổi sách lược, không hề ngạnh kháng cùng Trần Vũ nữa, mà thi triển một môn thân pháp, áp dụng du đấu.
Vù vù bồng!
Mấy quyền tiếp theo của Trần Vũ hầu như đều đánh hụt.
“Du Ngư Thân Pháp.”
Thân hình Vương Lăng Vân giống như một con cá linh động, du đấu chung quanh Trần Vũ.
Trần Vũ thế công tuy mạnh nhưng đối phương lại không cùng hắn liều mạng.
“Tên này lại có thể tu luyện một môn võ học thân pháp trung giai. . .”
Trần Vũ có chút ngoài ý muốn.
Nếu như Trần Vũ toàn lực phát động thì lực lượng và tốc độ còn có thể tăng lên nữa. Chẳng qua thân pháp đối phương dùng chính là kỹ xảo.
Dưới tình huống chênh lệch không quá lớn, muốn phá vỡ thân pháp, cũng không dễ dàng gì.
“Hiện tại ta vẫn không thể bạo lộ Vân Sát Quyền, có lẽ tốt nhất vẫn nên giữ lại chút thực lực.”
Trần Vũ dừng tấn công.
Với việc thi đầu ngoại môn hơn hai tháng sau trong lòng hắn còn muốn đánh cược một lần.
Cho nên trước khi thi đấu hắn không lên bại lộ năng lực chân chính.
Nhìn thấy Trần Vũ dừng tay, Vương Lăng Vân thở phào một hơi, trên trán đã xuất hiện đầy mồ hôi hột.
“Thân pháp của Vương sư huynh, ta lãnh giáo. Lần sau tái chiến!”
Trần Vũ lưu lại một câu nói, liền lách mình đi xuống dưới chân núi.
Một ít đệ tử ngoại môn đang đứng ở phụ cận nhìn thân ảnh hắn rời đi, trên mặt còn đầy ngạc nhiên nghi ngờ, khẽ thì thầm.
“Trần Vũ, với tư chất của ngươi, làm sao lại có thể có tiến triển lớn như vậy. Trên người của ngươi, nhất định có bí mật, đừng để cho ta tìm được cơ hội!”
Vương Lăng Vân cắn răng, một vẻ hung ác nham hiểm hiện ra trong mắt.
. . .
Sau nửa nén hương , Trần Vũ xuống đến sơn môn.
Lần này lên đường hắn không thuê ngựa của tông môn, mà là đi bộ.
Chẳng những đi bộ, hắn còn đặc biệt tìm địa phương ít người ở mà đi.
Tại một chân núi vắng vẻ.
Trần Vũ lấy ra một bản bí tịch ở trong túi, chính là bản Lăng Vân Bộ lấy được ở chỗ Nhạc Phong.
“Bản Lăng Vân Bộ này, có lẽ cao cấp hơn so với bản Du Ngư Thân Pháp của Vương Lăng Vân.”
Khóe miệng Trần Vũ hiện lên sự vui vẻ.
Vừa rồi chiến đấu cùng Vương Lăng Vân, làm cho hắn ý thức được tầm quan trọng của thân pháp.
Mà bản Lăng Vân Bộ này, hắn từng nhìn thấy Nhạc Phong thi triển lúc cứu thiếu nữ lả lướt ở giữa không trung, cũng một cước đạp cho Thiết Tông Hùng bị thương.
Cứ như vậy.
Trên lộ trình trở về, Trần Vũ một bên tu luyện Lăng Vân Bộ, một bên gấp rút lên đường.
Năm ngày sau.
Hắn cuối cùng cũng trở lại thành Tương Dương, mà Lăng Vân Bộ kia lại rất thuận lợi đạt tới cảnh giới tiểu thành!