Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 145: Uy danh


Đọc truyện Vĩnh Hằng Chi Tâm – Chương 145: Uy danh

Một thanh giáo phá không miểu sát hai tên đệ tử Cốt Ma Cung, khiến cho chiến đấu của hai bên lâm vào ngưng trệ trong giây lát.

Lúc này, bên phía Cốt Ma Cung, bao gồm Tưởng Bình và nam tử lạnh lùng đều trực tiếp ngừng chiến đấu.

Mọi người đều hồi hộp nhìn một tên thiếu niên cao lớn thô bạo bước ra. 

– Giáo Liệp Ma… Trần Vũ

Nam tử lạnh lùng nhìn Trần Vũ, trên mặt tràn ngập ngưng trọng và kiêng kỵ.

Uy danh của Trần Vũ đối với đệ tử Cốt Ma Cung có thể nói là như sấm bên tai. 

Cướp đoạt U Thủy Mặc Liên, diệt sát tiểu đội Hách Liên Đồ, đả thương Hóa Khí cảnh, giết Thượng Quan Kỳ đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch, cuối cùng còn trốn thoát từ trong tay Mai Trường Thanh đuổi giết.

Cho đến nay, tên ác ma này vẫn còn sống khỏe mạnh, mà trận doanh của Cốt Ma Cung thì hầu như không ai có thể làm gì được hắn.

Cho dù là đệ nhất thiên tài Cốt Ma Cung “Mai Trường Thanh” cũng phải lấy đại cục làm trọng, trong khoảng thời gian ngắn tạm thời bỏ qua việc đuổi giết Trần Vũ. 

– Vũ ca!

– Trần sư đệ! Ngươi tới thật kịp thời!

Mục Tuyết Tình và Nam Cung Lễ mừng rỡ. 

Trần Vũ bá khí xuất hiện, quả thực khiến hai người chấn động, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Tin rằng, nếu có Trần Vũ gia nhập, bên phía Cốt Ma Cung dù có hai Luyện Tạng hậu kỳ như Tưởng Bình và nam tử lạnh lùng thì ít nhất lực lượng của hai bên cũng ngang nhau.

– Chậc chậc, chỉ nghe nói qua nhất tiễn song điêu, không ngờ giáo của ta cũng không kém bao nhiêu. 

Trần Vũ mỉm cười.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, hắn không nhanh không chậ đi về phía hai người Mục Tuyết Tình.

– Cẩn thận! 

Nam tử lạnh lùng và ba tên đệ tử Cốt Ma Cung còn lại đều cảm thấy tinh thần căng thẳng, theo bản năng lùi về phía sau.

Trên mặt thiếu nữ hồng sa cũng thoáng hiện một tia kiêng kỵ và phức tạp.

– Sớm biết hôm nay… Lúc ở Bắc Sơn Linh Viên… 

Tưởng Bình thầm thở dài.

Lúc trước ở Bắc Sơn Linh Viên, nếu như nàng gia nhập vòng chiến cùng Thượng Quan Kỳ, vận mệnh có lẽ đã khác.

Nhưng bây giờ, Trần Vũ có khả năng chém giết tiểu đội Hách Liên Đồ, lại có thể tiêu diệt Thượng Quan Kỳ có lực lượng huyết mạch trên người, ít nhất cũng là cường giả cùng cấp bậc với nàng. 

Bịch… Bịch…

Trần Vũ chậm rãi đi đến, khiến vẻ mặt của bốn người nam tử lạnh lùng đều có chút khẩn trương, bầu không khí trở nên ngột ngạt.

– Trần Vũ, ngươi muốn thế nào? 

Mấy người nam tử lạnh lùng đều mang vẻ cảnh giác và iêng kỵ, không tự chủ lùi về phía sau.

Mục Tuyết Tình và Nam Cung Lễ cũng cảm thấy bất ngờ.

Dường như đám người Cốt Ma Cung rất sợ hãi Trần Vũ. 

– Muốn gì? Ta muốn thu hồi giáo của ta, chư vị có ý kiến?

Trần Vũ cười châm chọc, đi tới trước mặt hai tên đệ tử Cốt Ma Cung bị giết.

Phốc… 

Huyết quang bắn tung tóe, Trần Vũ chậm rãi rút giáo trên thi thể ra.

Một màn này khiến cho nam tử lạnh lùng thần kinh căng thẳng cũng không nhịn được khóe miệng co giật.

Thế nhưng, điều này càng ấn chứng lời đồn về Giáo Liệp Ma Trần Vũ. 


Nghe đồn, sau khi Giáo Liệp Ma kia giết người, luôn cực kỳ keo kiệt “thu hồi” giáo trên thi thể.

– Rút lui!

Tưởng Bình và nam tử lạnh lùng liếc nhìn nhau. 

Thân hình nàng lóe lên, mặc kệ Thường Hiên, lập tức hội hợp với bốn người nam tử lạnh lùng.

Vù… Vù… Vù…

Năm tên đệ tử Cốt Ma Cung cấp tốc rút lui, căn bản không muốn dừng lại thêm chút nào. 

Trần Vũ cười lạnh một tiếng, lại nâng thanh giáo vừa mới lau khô vết máu lên.

Vù…

Tia sáng tím lóe lên, cuồng phong sát khí rít gào, thanh giáo lập tức đâm xuyên lưng một tên đệ tử Cốt Ma Cung hơi chậm chân. 

– A…

Tên đệ tử Cốt Ma Cung thảm thiết ngã xuống đất.

Tưởng Bình và nam tử lạnh lùng đều cố nén lửa giận, cấp tốc lẩn trốn vào khu rừng phía xa. 

– Tưởng sư muội, chúng ta nào từng gặp phải sỉ nhục bại trốn như vậy? Nếu hai người chúng ta toàn lực liên thủ, chẳng lẽ thật sự không có phần thắng sao?

Nam tử lạnh lùng lộ vẻ âm trầm.

– Không có phần thắng. 

Tưởng Bình lắc đầu, trầm tĩnh nói:

– Mai sư huynh đã từng khẳng định, trong các đệ tử bí truyền của Cốt Ma Cung, ngoại trừ hắn ra, những người còn lại đều không phải đối thủ của người này.

Hơi dừng lại một chút, thiếu nữ hồng sa lại nói tiếp: 

– Mặc dù ta không phục, rất muốn đánh với hắn một trận, nhưng bên kia có Thường Hiên đang bùng nổ chiến lực. Nếu đổi ngươi thành Bàng Thiên Thành, có lẽ ta còn muốn toàn lực chiến với hắn một trận chứ không im lặng rút lui như vậy.

Hiển nhiên, Tưởng Bình lựa chọn lấy đại cục làm trọng.

Nếu nàng chiến đấu với Trần Vũ, người nào đi ngạnh kháng với Thường Hiên đang trong trạng thái bùng nổ? E rằng đến lúc đó, tổn thất sẽ càng nặng nề và thảm hại hơn. 

Nam tử lạnh lùng chịu đả kích cực lớn, nhưng lại á khẩu không nói nên lời.

Lúc này, tại phụ cận sườn núi. 

Ba người Thường Hiên, Mục Tuyết Tình, Nam Cung Lễ nhìn đám đệ tử Cốt Ma Cung đang cấp tốc rút lui, đều lộ vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn.

Phải biết rằng, trong đội ngũ vừa rồi, có hai top 5 đệ tử bí truyền Cốt Ma Cung. Thế mà Trần Vũ vừa hiện thân, đã khiến đám người Tưởng Bình bại lui. E rằng, Trần Vũ quả thật có sức uy hiếp cực lớn đối với trận doanh Cốt Ma Cung.

Sự thực đúng là như vậy. 

Lực uy hiếp của Trần Vũ đối với đệ tử Cốt Ma Cung còn vượt xa trận doanh ba tông.

Suy cho cùng, Trần Vũ diệt sát tiểu đội của Hách Liên Đồ, đả thương Hóa Khí cảnh, còn một chọi một mà đào thoát được từ trong tay Mai Trường Thanh,… những sự tích này, phần lớn đệ tử của ba tông đều không biết, hoặc chỉ biết một phần trong đó.

– Trần sư đệ, lần này nhờ có ngươi ra tay. 

Thường Hiên lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Hắn sao có thể không nhìn ra đám người Tưởng Bình cực kỳ kiêng kỵ Trần Vũ, thậm chí kiêng kỵ hơn xa “Huyết Cuồng Đao” Thường Hiên hắn.

– Thường sư huynh khách khí rồi, chúng ta cùng một sư môn, chút việc này chỉ tiện tay, không đáng nhắc đến. 

Trần Vũ mỉm cười.

Hai người đều là đệ tử môn hạ của Mao trưởng lão, Thường Hiên còn là đệ tử chân truyền, được Mao trưởng lão yêu quý nhất.


Nhóm bốn người ở ngay trên núi nghỉ ngơi hồi phục. 

Thường Hiên, Mục Tuyết Tình, Nam Cung Lễ đều mang vết thương trên người, cũng may là không nghiêm trọng lắm.

– Thường sư huynh, ngươi thi triển Huyết Cuồng Bí Đao, chiến lực vô song, nhưng lại không thể kéo dài, sau khi thoát khỏi trạng thái sẽ rơi vào suy yếu.

Trần Vũ truyền âm nói. 

Dứt lời, hắn lấy ra một bình Thiên Duẩn Dịch đưa cho Thường Hiên.

Một bình Thiên Duẩn Dịch này đủ để phục dụng hai ba lần, vào thời khắc then chốt, không chỉ có thể bảo mệnh mà thậm chí còn có thể lật ngược tình thế.

Dịch này quả thật rất phù hợp với Thường Hiên. 

– Trần sư đệ, Thiên Duẩn Dịch quá quý trọng, sư huynh ta sẽ nhớ kỹ ân tình lần này.

Thường Hiên không từ chối, trịnh trọng tiếp nhận bình Thiên Duẩn Dịch.

Có dịch này trong tay, hắn tin rằng: chỉ cần không gặp phải loại cường giả cấp bậc như Mai Trường Thanh, vậy thì bản thân không cần sợ hãi bất kỳ kẻ nào trong Huyết Táng Thiên Viên nữa. 

Trần Vũ mỉm cười không nói nhiều.

Hắn chờ chính là những lời này của Thường Hiên.

So với những đệ tử khác trong sư môn, nhân phẩm của Thường Hiên tương đối đáng tin, hơn nữa tư chất cũng rất phi phàm. 

Mặc dù Trần Vũ đang ở trong Huyết Táng Thiên Viên, nhưng đã bắt đầu suy tính cho tương lai rồi.

Trong Huyết Táng Thiên Viên, không có trưởng bối can thiệp, hắn hầu như có thể đại sát tứ phương.

Vì tranh đoạt kỳ ngộ và khí vận, tất sẽ đắc tội với Cốt Ma Cung. 

Chỉ riêng lúc này, hắn đã đánh chết Thượng Quan Kỳ, đắc tội với Thượng Quan hộ pháp của Cốt Ma Cung.

Đánh chết Hách Liên Đồ, đối phương còn là đệ tử thân truyền của Phục cung chủ.

Đợi sau khi Huyết Táng Thiên Viên kết thúc, với thực lực khổng lồ của Cốt Ma Cung, rất có khả năng về sau sẽ nhất thống giới tông môn Sở quốc. 

Đến lúc đó, e rằng Trần Vũ sẽ trở thành trọng điểm bị Cốt Ma Cung đuổi giết.

Bản thân hắn cũng không quá sợ hãi, thiên địa bao la như vậy, cùng lắm chạy trốn ra khỏi Sở quốc là được.

Thế nhưng, Trần Vũ vẫn còn gia tộc và người thân của mình, những việc này cần phải sắp xếp ổn thỏa, cần người đáng tin cậy lo liệu. 

Đương nhiên, đây chỉ là dự tính trong tình huống xấu nhất của Trần Vũ. Mặc dù hiện nay Cốt Ma Cung mạnh mẽ, nhưng ba tông cũng chưa chắc là không có lá bài tẩy cường đại, hươu chết về tay ai còn chưa biết.

Nửa canh giờ sau…

Thương thế của ba người Thường Hiên đã gần như khôi phục hoàn toàn. 

– Trần sư đệ, phía trước là trung tâm lâm viên. Kỳ ngộ và bí mật lớn nhất của Huyết Táng Thiên Viên đều ở trong đó.

Thường Hiên nói.

Trần Vũ gật đầu, cùng theo ba người chạy đến trước bức màn ánh sáng bao phủ lâm viên Thượng Cổ. 

Không lâu sau, bốn người đã đến phụ cận bức màn huyết sắc.

– Toàn bộ trung tâm lâm viên đều ở trong trận pháp cấm chế. Hai ngày trước, người của Cốt Ma Cung vẫn luôn nghĩ biện pháp tiến vào trong đó, nhưng rất ít người có thể thành công.

Ánh mắt Nam Cung Lễ có chút dao động. 

Thì ra, mấy người bọn họ đã sớm tới đây, chẳng qua là không tự ý hành động mà thôi.

– Trận pháp cấm chế?


Trần Vũ phát hiện màn sáng huyết sắc này hầu như bao phủ khắp toàn bộ trung tâm lâm viên. 

Kiến trúc bên trong tương đối cổ xưa, thậm chí còn có màn huyết sắc riêng bao trùm.

Vù…

Trần Vũ dùng sức ném ra một khối khoáng thạch, rơi vào trên bức màn huyết sắc, lập tức nổi lên một tầng sóng gợn huyết sắc. 

Ầm…

Khối khoáng thạch biến thành bột mịn trong nháy mắt.

Trần Vũ lộ vẻ ngưng trọng, lực lượng cấm chế của trận pháp này quả thật khủng bố. 

Phải biết rằng: khoáng thạch hắn vừa ném chính là trân khoáng trong các chiến lợi phẩm thu được, độ cứng thậm chí có thể sánh ngang Bảo Khí trung phẩm.

– Người nào của Cốt Ma Cung đã vào trong? Bọn hắn làm sao làm được?

Trần Vũ không nhịn được mà hỏi. 

– Dường như, Mai Trường Thanh của Cốt Ma Cung đã tiến vào. Còn có một thiếu niên da đen và Thu Hinh Nhi từng phản bội tông môn.

Nam Cung Lễ nhớ lại.

Trước mắt, có rất ít đệ tử có thể tiến vào trung tâm lâm viên. 

Theo thời gian trôi qua, có lẽ sẽ ngày càng nhiều người tiến vào hơn.

– Thu Hinh Nhi?

Trần Vũ nghe thấy cái tên này, trong mắt mơ hồ thoáng hiện một tia sát ý. 

Lúc trước, hắn và Đoàn Kiêu Long thiếu chút nữa bị nữ nhân này hại, thậm chí Đoàn Kiêu Long còn mất một cánh tay vì nàng.

– Vì chúng ta ở cách khá xa nên cũng không rõ bọn họ làm thế nào tiến vào được. Trận pháp cấm chế này tồn tại đã lâu, dù sao cũng có chút lỗ thủng sơ hở, vài khu vực trở nên yếu đi, có lẽ dễ đột phá hơn.

Nam Cung Lễ phân tích. 

Trần Vũ có chút phiền muộn, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

– Ta từng xem qua về phương diện trận pháp, bản chất là vận dụng quy tắc và năng lượng thiên địa. Chúng ta có thể thử từng chút một, cảm ứng lỗ thủng hoặc được điểm sơ sót trong đó.

Mục Tuyết Tình nói. 

Sau đó, ba người Thường Hiên bắt đầu thử nghiệm.

Bọn hắn đi khắp khu vực xung quanh, dùng các loại vật thể, nội tức rót vào, thăm dò màn sáng huyết sắc.

Quả nhiên, màn sáng huyết sắc có vài khu vực sức mạnh và phòng ngự hơi kém một chút. 

Ví dụ như có một số khu vực, cho dù ném linh khoáng cấp bậc Bảo Khí trung phẩm vào thì sẽ bị hóa thành bột mịn trong nháy mắt. Nhưng cũng có một số nơi, cho dù ném linh khoáng bình thường qua đó thì cũng chỉ bị chấn vỡ, hất văng ra ngoài, uy lực yếu hơn một chút.

– Chẳng qua, khu vực bị sơ hở của màn sáng huyết sắc và lực lượng cấm chế cũng có nơi mạnh nơi yếu, không ổn định. Trừ phi có thể cảm ứng được biến hóa của sóng năng lượng trong đó.

Mục Tuyết Tình nhíu mày. 

Biến hóa của sóng năng lượng?

Trần Vũ chợt lóe linh quang, nghĩ đến trái tim thần bí của mình dường như có cảm ứng rất nhạy bén đối với các loại hình thái năng lượng.

Lúc này, hắn nhắm mắt lại, tập trung tâm thần, thông qua trái tim thần bí trong cơ thể, cảm ứng màn sáng huyết sắc dao động biến hóa. 

Thịch thịch thịch…

Trái tim thần bí nhảy lên, tiến nhập một loại tiết tấu chậm rãi mà kỳ dị.

Hả? 

Giác quan của Trần Vũ thông qua trái tim thần bí bắt được một tia biến hóa của sóng năng lượng trên màn sáng huyết sắc.

Quả thật có mạnh có yếu.

Lực lượng của mỗi một khu vực trận pháp đều lưu động, lúc mạnh lúc yếu. Có một số khu vực lực lượng trận pháp thậm chí còn bị gián đoạn. 

– Thật có thể làm được! Trong này chắc chắn có quy luật nhất định nào đó.

Trần Vũ mừng rỡ.

Trước đây, hắn chỉ biết trái tim thần bí của mình có thể trấn áp hoặc ổn định những loại lực lượng làm loạn trong cơ thể. Bây giờ mới thăm dò được một loại năng lực mới. 


Thông qua tâm thần và trái tim dung hợp, Trần Vũ có thể cảm ứng được sự tăng phúc đối với các loại sóng năng lượng này.

Trong đó, Trần Vũ có thể cảm ứng được rõ ràng khắp toàn bộ không gian tràn ngập lực lượng Huyết đạo, hơn nữa tập trung về trung tâm lâm viên bằng một phương thức kỳ dị khó lường.

Thịch thịch thịch… 

Trái tim Trần Vũ nhảy lên, càng lúc càng chậm.

Trần Vũ bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, tựa như tất cả vật thể trong không gian đều trở nên cực kỳ chậm chạp.

Hoặc có thể nói, giác quan của Trần Vũ đã tiến vào một tầng thứ nào đó cao hơn, tốc độ suy nghĩ đã nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. 

Dần dần, năng lượng trận pháp vận chuyển biến hóa trên màn sáng huyết sắc đã tràn vào trong đầu Trần Vũ.

Trong đầu hắn hiện lên một bức đồ án huyết sắc, có một số khu vực, tuyến đường càng tỉ mỉ, tản mát năng lượng huyết sắc cực kỳ chói mắt.

Có một số khu vực thậm chí đọng lại màng huyết sắc cực dày, giống như sông ngòi bế tắc. 

Năng lượng huyết sắc của những khu vực này ảm đạm hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể xuất hiện gián đoạn không gian trong khoảng khắc, tạo nên lỗ thủng trận pháp.

– Những nơi này chính là sơ hở hoặc lỗ thủng của trận pháp sao?

Trần Vũ mở mắt. 

Vù…

Bỗng nhiên, hắn nắm một tảng đá lên, ném về một khu vực nào đó của màn sáng huyết sắc.

Rắc… 

Tảng đá xuyên qua màn sáng huyết sắc, bỗng nhiên tan rã thành nhiều mảnh, nhưng vẫn có một khối đá vụn lọt vào bên trong lâm viên.

Ồ?

Thường Hiên, Mục Tuyết Tình, Nam Cung Lễ đều lộ ra vẻ mặt kinh dị. 

Vừa rồi Trần Vũ chỉ ném một viên đá bình thường, ngay cả Luyện Tạng kỳ cũng có thể dễ dàng nghiền nát.

Mà khu vực vừa rồi, nếu đổi lại là một Luyện Tạng kỳ thể tích tương đối nhỏ thì trên lý thuyết hoàn toàn có thể tiến nhập trung tâm lâm viên.

– Vũ ca, lẽ nào ngươi đã tìm được quy luật rồi? 

Mục Tuyết Tình ngạc nhiên hỏi.

– Phát hiện một chút, chỉ có điều vẫn phải nghiệm chứng thêm.

Trần Vũ mỉm cười. 

Cùng lúc đó, tại trung tâm lâm viên, trên một kiến trúc quảng trường hùng vĩ ngoài trời.

Tại trung tâm là một cái ao máu thủy tinh, xung quanh xuất hiện dày đặc các loại hoa văn huyết sắc, máu tươi nhỏ giọt, từ khắp nơi trong Huyết Táng Thiên Viên hội tụ đến.

Trong ao máu thủy tinh có rất nhiều nhánh cỏ huyết sắc, vây quanh một bông hoa huyết sắc rực rỡ xinh đẹp, cánh hoa gần như trong suốt, nổi lên từng đợt sóng gợn huyết sắc. 

Cánh hóa gần như trong suốt kia mỗi khi rung động thì gợn sóng huyết sắc lại phun trào, ảnh hưởng tới năng lượng trong thiên địa Huyết Táng Thiên Viên.

– Ta cảm thấy một luồng lực lượng cường đại mờ mịt đang tiếp cận trong này. Tựa như có một loại nhịp tim nào đó khiến bản nguyên của ta chấn động.

Một âm thanh trong trẻo từ trong bông hoa huyết sắc vang lên. 

– Ha ha ha… Huyết Hồn chi linh (*), ngươi và ta đều có cùng một vật dẫn, tại sao bổn tọa lại không cảm giác được?

(*) linh của Huyết Hồn.

Một thanh âm nữ tử từ sâu bên trong bông hoa thủy tinh tuyệt đẹp truyền đến. 

– Ha ha…

Tiếng cười của nữ tử có chút đắc ý, nói:

– Lần này trong nhóm thiên tài tiến vào có một luồng khí tức khiến bổn tọa cảm thấy quen thuộc, khẳng định là đến đây trợ giúp. Không bằng ngươi sớm ngày từ bỏ chống cự, giúp bổn tọa bồi dưỡng thành Huyết Hồn chi khu (*) vạn năm, đợi một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, quét ngang Côn Vân giới, bổn tọa sẽ bỏ ra đại giới để giúp ngươi dựng lại một vật dẫn là được. 

(*) thân xác Huyết Hồn

– Cút!

Thanh âm trong trẻo tràn ngập phẫn nộ, mắng: 

– Đám nhân loại các ngươi giảo hoạt đa đoan, thủ đoạn độc ác, ta sao có thể tin ngươi. Muốn chiếm thân thể ta để luyện hóa ư? Vậy còn không bằng chúng ta ngọc thạch câu phần (*).

(*) ngọc đá cùng tan, mọi người đều chịu thiệt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.