Đọc truyện Vĩnh Hằng Chi Tâm – Chương 129: Uống chút rượu ngon
Hạt U Thủy Mặc Liên vừa vào bụng, liền dâng lên một luồng lực lượng mát lạnh kỳ dị, thẩm thấu khắp kinh mạch, máu thịt trong người.
Tựa như một dòng nước mát hòa tan trong cơ thể, sảng khoái thấu tim.
Kỳ diệu là dòng nước mát này vừa tiến nhập kinh lạc thì liền hòa tan với Vân Sát nội tức, thân thiện vô cùng.
Tình huống này hoàn toàn khác so với lúc kỳ ngộ ao máu.
Lúc đó lực lượng huyết sát bị hấp thu vô cùng cuồng bạo, tràn ngập lệ khí, tạp chất cũng tương đối nhiều, cần trái tim thần bí phụ trợ trấn áp thì mới có thể ổn định hấp thu.
Sau đó, mặc dù tu vi của Trần Vũ tăng mạnh, nhưng cũng khiến cho nội tức xen lẫn tạp chất và lệ khí, cảnh giới bất ổn.
Luồng nước mát này tinh thuần không gì sánh nổi, âm nhu mà không rét mướt đáng sợ, chính là dinh dưỡng cực tốt đối với nội tức không phải thuộc tính Dương Viêm.
Trần Vũ mơ hồ cảm thấy, luồng lực lượng này có thể điều hòa âm dương, thậm chí nội tức và ngũ tạng trong cơ thể.
Vù…
Nội tức trong cơ thể Trần Vũ thoáng sản sinh một tia xao động, tựa như rất đói khát, chủ động cuồng nhiệt hấp thu.
Trong quá trình đó.
Lượng Vân Sát nội tức cũng tăng trưởng không nhiều, thế nhưng Trần Vũ cảm giác “chất lượng” nội tức của mình dường như đã được tẩy lễ và điều phối, hỏa hầu và cường độ tinh thuần tăng mạnh.
Rõ ràng nhất là Trần Vũ có thể cảm giác nội tức của mình hưng phấn như cá gặp nước, tinh thần cũng rất hòa hợp, chỉ một ý niệm là có thể hoàn thành lộ tuyến tâm pháp phức tạp.
Dần dần, luồng lực lượng này được Vân Sát nội tức dẫn đường, tiến nhập khí hải trong cơ thể, sau đó di chuyển tự do bên trong mạng lưới kinh lạc.
Nửa ngày sau.
Trần Vũ lại lấy ra một cánh hoa sen, trực tiếp bỏ vào miệng.
Thoáng chốc, một luồng lực lượng mát lạnh như cam tuyền tưới tắm vạn vật dung nhập vào trong máu thịt và kinh mạch.
Ồ?
Vân Sát nội tức trong cơ thể rung lên, vận chuyển trong kinh mạch càng thêm thông thuận.
– Cánh sen này không hổ là bảo vật có thể làm thông suốt kinh mạch, dưới Hóa Khí cảnh có tác dụng trợ giúp trùng kích các tiểu bình cảnh.
Trần Vũ lập tức mừng rỡ.
Nếu như tu vi của hắn đạt tới cực hạn Luyện Tạng sơ kỳ, nói không chừng có thể dựa vào một cánh sen để trùng kích Luyện Tạng trung kỳ.
Quá trình tu luyện của Luyện Tạng kỳ, từ bản chất mà nói, chính là khai thác mạng lưới kinh lạc trong cơ thể.
Mạng lưới kinh lạc này, bình thường là nói đến “thập nhị chính kinh”, nối liền tạng phủ khí quan, bởi vậy phẩm cấp công pháp bất đồng, mới tạo nên các loại nhánh khác nhau.
Cánh sen có thể làm thông thuận, linh hoạt kinh mạch, chữa trị ám tật.
Nếu nói một cách bao quát thì những huyệt vị kinh lạc khó trùng kích sẽ được nó làm ôn nhuận, tăng cường hoạt tính. Trong vô hình tăng lên xác suất trùng kích cảnh giới thành công.
Đương nhiên, tiền đề là cường độ, chất lượng,… của nội tức đạt tới cực hạn cảnh giới.
…
Một lúc sau, Trần Vũ bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh dâng lên một luồng nội tức chấn động, kèm theo đó là một tia khí tức lạnh lẽo.
– Ồ?
Trần Vũ nhìn sang, phát hiện luồng chấn động này đến từ Mục Tuyết Tình.
– Thành công rồi!
Mục Tuyết Tình lộ vẻ mừng rỡ, nội tức di chuyển trong kinh lạc khai mở khu vực mới, hơn nữa thông thuận một cách dị thường.
Nhanh vậy ư?
Trần Vũ và Nam Cung Lễ đều kinh ngạc.
– Thực ra, chỉ cần phục dụng cánh sen cũng đủ để ta trùng kích thành công. Chỉ có điều, hạt sen kia có thể khiến công lực của tâm pháp mà ta tu luyện tăng mạnh, nên sau khi tiến thăng Luyện Tạng trung kỳ, nội tức còn vượt qua cùng cấp bậc.
Mục Tuyết Tình hưng phấn nói.
Tư chất Linh Thể của nàng có khuynh hướng thuộc tính Hàn Thủy, cho nên công pháp tu luyện cũng tương đồng. Vì vậy, Mục Tuyết Tình phục dụng U Thủy Mặc Liên còn có hiệu quả gấp đôi người bình thường.
Lúc này, nàng chỉ vừa mới tiến nhập Luyện Tạng trung kỳ, thế nhưng nội tức lại cực kỳ thâm hậu ổn định.
Sau khi Mục Tuyết Tình tiến cấp, không quá hai canh giờ sau, trong khe núi lại dâng trào một luồng nội tức chấn động mãnh liệt.
– Cuối cùng cũng xong rồi! Hiệu quả của U Thủy Mặc Liên quả nhiên rất tốt. Công pháp ta tu luyện không phải thuộc tính Âm Hàn, nhưng đối với nội tức vẫn có ích lợi không nhỏ, trùng kích bình cảnh cũng cực kỳ thuận lợi.
Nam Cung Lễ cười ha hả một tiếng.
Nói về tư chất Linh Thể, hắn còn mạnh hơn Mục Tuyết Tình, có thể xem là thiên tài nhất lưu.
– Hai người này đều tiến cấp rồi…
Trần Vũ có chút buồn bực.
Sau khi phục dụng một phần U Thủy Mặc Liên, tu vi của hắn đã đạt tới cực hạn Luyện Tạng sơ kỳ.
Luận tư chất linh thể, Trần Vũ kém xa Nam Cung Lễ.
Công pháp của hắn cũng chỉ tương đối phù hợp với U Thủy Mặc Liên, nhưng hoàn toàn không thể sánh bằng Mục Tuyết Tình.
Ngoại trừ bởi vì tư chất chênh lệch ra, hai người Nam Cung Lễ đã sớm tiến nhập Luyện Tạng kỳ, hơn nữa cũng đạt tới cực hạn cảnh giới, cho nên phục dụng U Thủy Mặc Liên thì tiến cấp cũng không có gì lạ.
– Tu vi đạt tới cực hạn Luyện Tạng sơ kỳ, nếu phục dụng một lần nữa thì cũng không khó để tiến cấp trung kỳ.
Trần Vũ nghĩ vậy.
Mặc dù hắn chưa tiến cấp, nhưng hạt sen U Thủy Mặc Liên lại khiến Vân Sát nội tức trở nên cường đại tinh thuần dị thường, có thể sánh ngang Luyện Tạng hậu kỳ.
– Chỉ có điều, tiến cấp quá nhanh, lại dựa vào ngoại vật thì có chút vội vàng rồi.
Trần Vũ hơi do dự.
Căn cơ của hắn vững chắc không gì sánh nổi, nội tức tinh thuần sánh ngang Luyện Tạng hậu kỳ. Cho dù không mượn ngoại vật thì nhiều nhất một tháng là có thể tiến cấp trung kỳ.
Theo lý thuyết, mượn U Thủy Mặc Liên tiến cấp cũng sẽ không dẫn đến cảnh giới bất ổn. Hơn nữa U Thủy Mặc Liên không phải là thiên tài địa bảo bình thường, không chỉ đơn giản là cưỡng ép đề thăng tu vi.
Ngay lúc Trần Vũ đang cân nhắc thiệt hơn.
Bỗng nhiên, Ngân Nguyệt Trùng Vương có liên hệ tinh với hắn chợt truyền đến một tia cảnh báo.
– Hả?
Trần Vũ nhướng mày, thông qua Ngân Nguyệt Trùng Vương, hắn mơ hồ nhìn thấy một ít cảnh tượng.
– Làm sao vậy?
Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình đều nhìn về phía Trần Vũ.
– Người của Cốt Ma Cung đã đuổi đến đây, dường như còn nắm rõ vị trí nơi này.
Trần Vũ nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra.
Nghe vậy, Mục Tuyết Tình và Nam Cung Lễ đều biến sắc.
Ba người bọn họ vẫn luôn trốn trong khe núi không ra ngoài, sao có thể bại lộ?
– Có phải bởi vì chúng ta đột phá gây ra động tĩnh không?
Mục Tuyết Tình hỏi.
– Không thể nào.
Nam Cung Lễ phủ định, nói:
– Đột phá tiểu cảnh giới Luyện Tạng kỳ không gây ra động tĩnh lớn, tối đa có chút dấu hiệu trong phạm vi 20 trượng. Trừ phi là đột phá Hóa Khí cảnh mới gây ra động tĩnh phạm vi rộng.
Cùng lúc đó, phụ cận lối vào khe núi, một đám đệ tử Cốt Ma Cung gần mười người đang chạy tới đây.
Người cầm đầu, ngoại trừ Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp ra, còn có đám người Thượng Quan Kỳ.
– Bàng sư huynh, người kia hẳn đang ẩn nấp ở một góc nào đó trong khe núi này.
Trong đám người Cốt Ma Cung, một nam tử mắt phượng cung kính nói.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn có một con sâu lông béo phì và một ít bùn lầy.
Mọi người đều không phát hiện một con tiểu trùng bình thường ẩn nấp trong đống đá chợt lóe lên rồi biến mất.
Trong khe núi hạp cốc.
Ba người Trần Vũ mơ hồ nhìn thấy đám người Tên Hề Ác Ma đang tiếp cận nơi này.
– Ta hiểu rồi, thì ra là vì nguyên nhân này, thật đúng là sai lầm mà.
Trần Vũ thở dài một hơi.
Dứt lời, hắn nhìn về phía y phục mình, trên đó dính một tầng bùn đen, phát ra mùi hôi khó ngửi.
Thì ra, lúc trước Trần Vũ ẩn thân trong đầm lầy, đã bám phải loại mùi vị đặc hữu này, cho dù tắm rửa cũng có thể tẩy sạch.
Nếu gặp người giỏi truy tung, dựa vào manh mối như vậy, quả thật có thể tìm ra hắn.
– Vũ ca, ngươi mau thay quần áo, dùng mùi thơm gì khác che lấp. Chỗ ta có một bình nước hoa khu trừ xà trùng.
Mục Tuyết Tình gấp gáp nói.
– Không kịp nữa rồi!
Trần Vũ lắc đầu.
Lúc này, đám người Tên Hề Ác Ma và đội ngũ bắt đầu tản ra, từ từ tiếp cận khu vực bên này.
Dùng nước hoa bình thường che lấp chỉ là vẽ rắn thêm chân, tuyệt đối không thể tránh khỏi cao thủ truy tung bám theo.
Muốn triệt để loại trừ mùi vị bùn lầy trên người, ít nhất phải dùng nước thuốc đặc thù để ngâm toàn thân mới được.
– Vì kế hoạch hôm nay, chúng ta chỉ có thể tạm thời tách ra. Ta sẽ đi trước dẫn dụ bọn họ rời khỏi đây.
Ánh mắt Trần Vũ chợt lóe, rất nhanh đã làm ra quyết định.
Mục Tuyết Tình vừa muốn phản đối thì đã bị Trần Vũ cản lại, nói:
– Các ngươi đi theo ta sẽ chỉ trở thành trói buộc mà thôi.
Nghe vậy, gương mặt Mục Tuyết Tình lúc đỏ lúc trắng, khẽ cắn răng không lên tiếng.
Nam Cung Lễ cũng thầm không phục, nhưng không khỏi nghĩ đến quá trình Trần Vũ cướp đoạt U Thủy Mặc Liên.
Trong giây lát ngắn ngủi đó, Trần Vũ diệt sát hai tên đệ tử Luyện Tạng kỳ, đánh trọng thương một tên đệ tử bí truyền Luyện Tạng hậu kỳ của Cốt Ma Cung, không chỉ đoạt thức ăn trước miệng hổ mà còn toàn thân thoát ra trước sự vây quét của Tên Hề Ác Ma.
Đổi lại là phần lớn đệ tử chân truyền của ba tông, e rằng cũng không làm được điều này.
Vù…
Thân hình Trần Vũ chợt lóe lên, từ một hướng trong khe núi lao ra.
– Ở bên kia!
Gần mười tên đệ tử Cốt Ma Cung đều kinh hô.
Trần Vũ đã thành công hấp dẫn sự chú ý của một đám đệ tử Cốt Ma Cung.
– Tiểu tử! Xem ngươi có thể chạy đi đâu!
Trong mắt Tên Hề Ác Ma lộ ra một tia thần quang tàn nhẫn lãnh khốc.
– Trần Vũ! Ngươi độc sát, hại ta mất một cánh tay. Bây giờ ở trong Huyết Táng Thiên Viên này, ta muốn kết thúc tất cả mọi chuyện với ngươi!
Thượng Quan Kỳ nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt âm độc.
Vù… Vù…
Tốc độ của hai người này là nhanh nhất, một trước một sau bức thẳng đến chỗ của Trần Vũ.
– Đám con cháu các ngươi cứ đuổi lại đây, ông nội bồi tới cùng…
Trần Vũ cười hắc hắc.
Dứt lời, hắn tung người nhảy lên giữa sườn núi, sau đó vừa chạy vừa nhảy trên vách núi cao.
Khe núi này càng lên trên thì càng dốc đứng, về sau thậm chí vuông góc chín mười độ.
Cho dù là Luyện Tạng kỳ cũng phải dùng tay để trợ giúp leo trèo, không thể dùng công pháp khinh thân nhảy lên.
Vù… Vù…
Đám đệ tử Cốt Ma Cung cũng bắt đầu đồng loạt leo núi, bám sát Trần Vũ không buông.
– Mấy người các ngươi dẫn người đi vòng qua bên kia khe núi, bọc đánh người này!
Tên Hề Ác Ma không ngốc, liền có kế sách.
Nam tử mặc chiến giáp dẫn theo ba bốn người, vòng qua bên kia nhằm bọc đánh đối phương.
Cứ như vậy, Tên Hề Ác Ma cũng dẫn theo năm người leo lên vách núi, đuổi theo Trần Vũ.
– Tiểu tử này leo núi thật nhanh.
Lúc truy kích, năm người Cốt Ma Cung đều cảm thấy có chút không đúng.
Ngay cả Tên Hề Ác Ma cũng chỉ có thể miễn cưỡng bám sát Trần Vũ, không đến mức bị bỏ lại quá xa mà thôi. Còn những còn lại, ngay cả Thượng Quan Kỳ cũng bị kéo giãn khoảng cách, càng lúc càng xa.
Trong khe núi phía bên kia, Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình đều ngạc nhiên nhìn một màn này.
– Xem ra Trần sư đệ đã sớm có dự tính. Chạy trốn trên đất bằng rất dễ bị bao vây, nhưng nếu leo núi thì không chỉ khảo nghiệm thân pháp tu vi mà còn phải xem lực lượng và khả năng linh hoạt của thân thể.
Nam Cung Lễ nhận xét.
Quả thật, leo trèo trên vách núi cao chót vót như vậy, đòi hỏi rất lớn đối với lực lượng và độ linh hoạt của thân thể.
Mà Trần Vũ vừa vặn có thiên phú Thể thuật, nên hắn có ưu thế ít người sánh bằng tại phương diện này.
Chỉ trong chốc lát, Trần Vũ dùng tốc độ “lực áp quần tà” (*), là người đầu tiên leo lên đỉnh núi.
(*) sức mạnh nghiền ép đối thủ
Nơi này cách mặt đất hơn trăm trượng, tương đương một tòa lầu cao trăm tầng.
– Ha ha… đám con cháu, ông nội tới đỉnh núi rồi.
Trần Vũ cười cợt, nhìn đám người bên dưới.
Lúc này, Tên Hề Ác Ma là gần hắn nhất, nhưng vẫn cách ngoài 15 trượng, còn đám người Thượng Quan Kỳ thì thậm chí cách ngoài 20,30 trượng.
Chênh lệch lớn như vậy, ngay cả bản thân Trần Vũ cũng cảm thấy bất ngờ.
– Đám con cháu, uống chút rượu ngon này…
Trên mặt Trần Vũ chợt lộ ra nụ cười cực kỳ đê tiện.
Một khắc sau, chỉ thấy hắn cởi quần, một vòi nước tiểu bay theo hình cung rơi xuống, bị gió núi thổi về phía đám người Tên Hề Ác Ma.