Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Quân Vương: Chương Q.1 – Chương 17: Tốt Nghiệp
Bên trong quân đội của đế quốc có một quy củ bất thành văn, đó là trước lúc mười tám tuổi mà có thể đạt tới chiến binh cấp hai thì có cơ hội bước vào quân đoàn đặc biệt. Thế nhưng vài nơi cao cấp nhất trong đó, chỉ thu chiến binh cấp hai mà chưa tới mười bảy tuổi thôi. Mà đó chỉ là ngưỡng cửa thấp nhất, còn phải phù hợp nhiều điều kiện khác thì mới có thể được quân đoàn tinh nhuệ nhất đế quốc này vừa ý.
Thiên Dạ đã mười sáu.
Đốt cháy tiết điểm, củng cố thực lực, đó chính là chuẩn bị khi kiểm tra tốt nghiệp mà mỗi cái đều cần thời gian. Nếu như đạt được chiến binh cấp hai khi gần mười bảy tuổi thì sợ rằng Thiên Dạ khó có tư cách để được quân đoàn đặc biệt chọn trúng.
Học sinh tốt nghiệp tại trại huấn luyện Hoàng Tuyền thì hầu như đều hoạt động mấy năm trong quân đội đế quốc, sau đó mới tìm cách phát triển. Từ giờ phút đi vào trại huấn luyện thì Thiên Dạ đã âm thầm lập ra chí hướng. Hắn không chỉ muốn sống sót mà khi đi ra ngoài còn phải đạt tới cao cấp nhất, ít nhất cũng là bộ đội đặc chủng hạng nhất.
Chỉ có như thế Thiên Dạ mới cảm thấy mình không bôi nhọ cái họ hắn đang mang, Lâm.
Thiên Dạ có thiên phú không thấp, thế nhưng vết thương cũ năm xưa hầu như đã phá hủy tất cả của hắn! Nhưng mà, ở trong thế giới đang rung chuyển vì chiến loạn này thì tất cả mọi người chỉ xem kết quả, không hề có ai quan tâm đến quá trình cả.
Thiên Dạ đã mười sáu tuổi, nhưng vẫn chưa đột phá cấp hai đây chính là kết quả. Mà tối nay, hắn muốn thay đổi kết quả này!
Dưới ánh trăng, nguyên lực của Thiên Dạ bắt đầu dâng trào rồi từ từ hội tụ thành thủy triều, sau đó khó khăn đi qua khu vực vết thương rồi bắt đầu xung kích vào màn chắn tiết điểm.
Từng đợt từng đợt thủy triều nguyên lực đang không ngừng được tạo thành và cơn đau đớn không phải con người có thể chịu được cũng kéo tới. Thế nhưng trong lòng Thiên Dạ đã trống không, yên lặng chờ kết quả.
Vòng thủy triều nguyên lực thứ mười bảy trôi qua, vòng thủy triều nguyên lực thứ mười tám rốt cục cũng đến!
Sắc mặt của Thiên Dạ trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như mưa, dưới sự đan xen bởi phản chấn mạnh mẽ cùng với từng cơn đau đớn ùa tới toàn thân hắn rung động không ngừng. Mỗi một dòng sóng nguyên lực, đều để cho Thiên Dạ có một loại cảm giác chết đi sống lại!
Trong nháy mắt từ một làn sóng đã tăng tới chín làn sóng, khi làn sóng thứ chín tấn công mạnh mẽ về phía màn chắn thì Thiên Dạ dường như nghe được tiếng vang lộp bộp giòn giã, màn chắn cứng rắn dường như không thể phá vỡ giờ đây dưới sự trùng kích của nguyên lực cực kỳ mạnh mẽ đã xuất hiện vô số vết rạn nứt, sắp bị phá nát!
Thủy triều từ từ lui lại, nguyên lực cũng trở nên bình ổn. Thiên Dạ rốt cục cũng có thể buông lỏng tâm thần, sau đó hai mắt tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.
Khi Thiên Dạ tỉnh lại thì đã là chuyện của hai ngày sau.
Hắn mở mắt ra rồi nhìn thấy phòng học quen thuộc, dưới thân là bàn kim loại lạnh lẽo, hiển nhiên là Thân Đồ lại cứu hắn thêm một lần nữa.
“Hồ đồ! Quả thật là hồ đồ!” Ông lão từ xưa đến nay không coi vật sống là chuyện to tắt lại quát lớn Thiên Dạ như vậy. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Thân Đồ có y thuật quả thật mạnh mẽ, Thiên Dạ cưỡng ép chịu đựng mười tám vòng thủy triều nguyên lực, nội tạng bị tổn hại khắp nơi, thương thế nặng như vậy mà hắn vẫn có thể chữa khỏi hơn nữa còn không để lại mầm họa. Bất kể Thân Đồ có quát lớn thế nào thì trong lòng Thiên Dạ bây giờ chỉ có cảm kích hắn mà thôi.
Có mười tám vòng nguyên lực thủy triều làm trụ cột, một tháng sau, Thiên Dạ rốt cục đốt được tiết điểm và trở thành chiến binh cấp hai.
Sau khi trở thành chiến binh cấp hai, đại đa số người sẽ thức tỉnh năng lực có liên quan đến nguyên lực. Trong đó có một số người may mắn còn có thể lựa chọn một trong mấy cái năng lực đó. Ban đầu Thiên Dạ có thiên phú kinh người cho nên đã nắm giữ tư cách được lựa chọn, hắn có thể chọn một trong ba năng lực là Trọng Hình Đầu Đạn, nảy lên nguyên lực còn với hai tầng xạ kích để trở thành năng lực của chính mình.
Thiên Dạ cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp lựa chọn Trọng Hình Đầu Đạn.
Trọng Hình Đầu Đạn là một năng lực rất thông thường, chuyên dành cho súng ống nguyên lực. Khi năng lực này khởi động thì có thể bùng nổ một đòn lớn hơn bình thường, uy lực có thể so với bắn ra bình thường là gấp rưỡi.
Thiên Dạ sau khi đốt cháy tiết điểm nguyên lực thứ hai thì lập tức phát hiện nguyên lực được sinh ra từ tiết điểm này đặc biệt mạnh mẽ, rất khó để khống chế. Dưới tình huống như vậy, năng lực thích hợp nhất với hắn chính là Trọng Hình Đầu Đạn vì nó chỉ chú trọng uy lực.
Lại qua hai tháng chuẩn bị tỉ mỉ, Thiên Dạ đi xin trại huấn luyện cho kiểm tra tốt nghiệp. Khi hắn đi tới hẻm núi lớn thì ngoại trừ được phân phố một dao găm trên chiến trường, ngoài ra sau lưng hắn còn đeo một cây súng trường kỳ lạ.
Đây là một cây súng trường nguyên lực, tuy rằng chỉ là loại đơn giản nhất, cơ sở nhất nhưng vẫn như cũ chính là sung nguyên lực!
Khi thi tốt nghiệp thì trại huấn luyện chỉ phát ỗi học viên một cây dao găm, không cho phép mang theo bất kỳ trang bị nào khác. Thế nhưng học viên tự tay mình chế tạo ra trang bị lại là một ngoại lệ, mặc kệ cái gì đều có thể mang vào trường thi.
Thiên Dạ với thành tích điểm cao nhất trong toàn bộ khóa học tri thức đã được đền đáp vào lúc này, hắn bắt đầu từ những vật liệu cơ sở nhất rồi tự mình chế tạo ra một cây súng trường nguyên lực! Tuy rằng đây chỉ là một cây súng nguyên lực đơn giản, thô sơ nhất và trang bị áp súc năng lượng chỉ có thể chứa đựng được một phát đạn nguyên lực.
Ngay như vậy, Thiên Dạ trở thành học viên đầu tiên trong ba mươi năm cầm súng nguyên lực để tiến hành thi tốt nghiệp.
Tinh Thạch Tích Dịch đúng là một kẻ địch mạnh mẽ, nhưng đó chỉ là đối với những học viên chỉ mang dao găm đơn sơ mà thôi. Cách nhau trăm mét, Thiên Dã đã bắt đầu nạp năng lượng cho súng nguyên lực, nhắm, khởi động Trọng Hình Đầu Đạn, rồi bắn.
Một ánh sáng màu đỏ hừng hực bay ra từ nòng súng, trực tiếp bắn nát nửa cái đầu của Tinh Thạch Tích Dịch!
Chỉ đơn giản như vậy, không ai quy địn không thể sử dụng súng ống nguyên lực, chỉ cần là tự mình tạo ra là được. Hơn nữa, một súng này của Thiên Dạ mang uy lực đặc biệt mạnh, trải qua bổ sung của Trọng Hình Đầu Đạn đã tương đương với đòn đánh của chiến binh cấp ba.
Tháng thứ ba sau khi sinh nhật mười sau tuổi, Thiên Dạ cuối cùng cũng tốt nghiệp tại trại huấn luyện Hoàng Tuyền.
Tin tức Thiên Dạ tốt nghiệp được truyền đi rất nhanh. Mấy ngày sau, Thạch Ngôn đã lái xe tải tới lối vào thung lũng nơi trại huấn luyện đóng ở đó.
Thời gian trôi nhẹ, chẳng mấy chốc Thiên Dạ đã ở trong trại huấn luyện Hoàng Tuyền suốt chín năm.
Lúc này, Thiên Dạ đã có chiều ột mét tám mươi lăm cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Thạch Ngôn khôi ngô hơn người kia. Trên người hắn không có từng khối bắp thịt rõ ràng như Thạch Ngôn, thế nhưng lại có cảm giác không hề yếu ớt, vóc người thon dài cân xứng, mỗi một đường nét đều tràn ngập sức hấp dẫn.
Thạch Ngôn vẫn giống như cũ, chỉ là ở đuôi lông mày đã có dấu vết của năm tháng, khiến người ta hiểu được thời gian vô tình.
Nhìn thấy Thiên Dạ, trên gương mặt đơ như gỗ của Thạch Ngôn tự hồ nhiều thêm vài phần sắc thái, hắn giơ tay dường như muốn sờ đầu Thiên Dạ như thói quen, nhưng rồi lập tức đánh một quyền lên ngực Thiên Dạ, khen: “Khá lắm! Rốt cục cũng sống sót đi ra rồi! Lại đây, để tôi ngắm nghía một chút nào!”
Thiên Dạ với ngũ quan tinh khiết sáng bóng, vẫn thanh thú vô cùng, nhưng vừa nãy hắn chịu một quyền của Thạch Ngôn vậy mà không hề lắc lư một chút, đều này càng để Thạch Ngôn càng thêm vui vẻ, vẻ mặt cứng ngắc như hoa văn được dao khắc kia hóa thành một nụ cười.
Thạch Ngôn bắt chuyện với Thiên Dạ một tiếng, lập tức đi lên buồng lái xe tải hạng nặng. Người đàn ông quân nhân trong một năm cũng không cười được mấy lần này lại có tình cảm với phong cách xe tải hạng nặng mà thô lỗ kia.
Chờ Thiên Dạ tới sau xe, Thạch Ngô lập tức lái xe chạy như bay.
Trong buồng lái, Thạch Ngôn nói: “Lâm soái nghe nói nhóc tốt nghiệp cho nên vui mừng vô cùng, ngay lập tức để ta tới đón nhóc rồi. Nhưng không khéo chính là thời gian gần đây Lâm soái phải đóng giữ ở biên cương phía Tây của đế quốc, hoàn toàn không thể rời khỏi được, chỉ sợ trong thời gian ngắn nhóc không thể nhìn thấy được ngài.”
“Biên giới phía tây có phát sinh sự việc gì không?” Thiên Dạ hỏi.
“Có hai tỉnh phản loạn, muốn độc lập. Không phải sự việc gì lớn, chỉ là khi xử lý có chút phiền phức. Những quân phản loạn kia rất là xảo quyệt, bọn họ đều trốn ở trong nhà của dân thường, để ẩn giấu thân phận của chính mình.”
“Quân phản loạn?” Lân đầu tiên Thiên Dạ nghe được từ này.
Thạch Ngôn tỏ vẻ chán ghét, nói: “Chỉ là một đám ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng mà thôi! Đế quốc hiện vẫn đang dốc toàn lực để chiến đấu với chủng tộc Hắc Ám, những người này lại không xuất lực vì tiền tuyến, ngược lại không ngừng quấy rối ở phía sau. Muốn lật đổ sự thống trị của đế quốc? Khặc, đế quốc đã lập quốc được 1,200 năm, hiện nay tổng cộng có ba trăm tỉnh, kéo ngang bốn đại lục, há lại là những người đóng vai hề này có khả năng làm nên tích sự gì?”
Thiên Dạ chỉ lẳng lặng mà nghe. Nếu như lấy lực lượng của hai tỉnh đã có thể kéo Lâm Hi Đường tới biên giới phía Tây thì đám quân phản loạn này đương nhiên sẽ không đỡ nổi một đòn như Thạch Ngôn đã nói.
Thạch Ngôn lặng lẽ mở xe, sau mới trầm giọng nói: “Quân phản loạn rất phiền phức. Tôi đã từng nói, bọn họ thường sẽ trốn trong dân thường, mà những người ở hai tỉnh kia cũng rất ngu muội, rất nhiều người thà rằng mình và người thân bị liên lụy mà bị xử tử cũng phải che chở bọn họ. Lâm soái hoàn toàn không thể làm được gì bọn họ, cho nên bọn họ lập tức tự cho rằng mưu kế của mình thành công. Hừ, đám người ngu xuẩn này, thật ra bọn họ hiểu được cái gì! Lâm soái chỉ là không muốn tổn thương với người dân vô tội, không có sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ vườn không nhà trống, lúc này mới để chiến sự tạm dừng.”
Nói tới đây, Thạch Ngôn dừng lại một lúc lâu rồi mới nói ra một hơi: “Cuộc sống như thế cũng sẽ không lâu, trải qua một thời gian nữa nếu như vẫn không tiến triển thì Lâm soái sẽ thay quân, mà tiếp nhận vị trí sẽ là một vị tướng quân ở phe phái khác. Bất kể là vị đại tướng nào trong đó, thì hai tỉnh kia đều sẽ bị máu chảy thành sống!”
Thiên Dạ đột nhiên cảm thấy một loại nặng nề không nói nên lời. Ngay cả Thạch Ngôn cũng phải dùng từ máu chảy thành sống để hình dung, vậy đó sẽ chết bao nhiêu người?
Ở trong trại huấn luyện Hoàng Tuyền, Thiên Dạ đã từng giết người, cũng đã không xem mạng người là vật không thể lấy. Nhưng nếu so với những danh tướng ở đế quốc thì Thiên Dạ lại không được xem là gì. Tương lai coi như hắn trở thành một sát thủ cấp cao nhất, nhưng tính gộp lại số người và chủng tộc Hắc Ám bị hắn giết thì cũng không thể so với một cái mệnh lệnh nhẹ nhàng của những vị tướng quân này.
Xe tải hạng nặng lao nhanh trên đường.
“Thiên Dạ!” Thạch Ngôn bỗng nhiên nói.
“Hả?”
“Ngày mai vừa vặn là ngày quân đội đế quốc chiêu binh, tôi sẽ mang cậu tới tham gia kiểm tra. Cố gắng biểu hiện, lần này đến giám khảo còn có hai cái nằm trong năm đại quân đoàn tinh anh. Nếu như cậu có thể biểu hiện tốt thì sẽ có cơ hội vào đó!”
“Tôi sẽ tận lực!”
Bỗng nhiên, Thạch Ngôn thở dài rồi nói: “Chỉ hi vọng cậu có thể vào quân đoàn tinh anh, trong tương lại cũng sẽ có một ngày có thể trở thành danh tướng của đế quốc! Lâm soái ở trong quân có quá nhiều kẻ địch.”
Nghe đến đó, lòng của Thiên Dạ chìm xuống.
Thạch Ngôn lấy ra một món đồ từ trong lồng ngực, đưa cho Thiên Dạ rồi nói: “Đây là Lâm soái đưa cho cậu.”
Thiên Dạ nhận lấy rồi nhìn lập tức phát hiện đây là một tờ giấy đặc biệt được gấp ngay ngắn, trên mặt có những hoa văn mờ, ở mặt trên được viết ba chữ lớn “Lâm Thiên Dạ” với bút tích mạnh mẽ. Tuy nhiên viền góc đã có chút mốc, nếp gấp dường như đã có chút năm tháng, nét mực cũng đã có chút mờ rồi.
“Chín năm trước Lâm soái đã viết.” Thạch Ngôn dường như biết được Thiên Dạ đang nghĩ gì.
“Chín năm trước?” Thiên Dạ khó có thể tin được. Chín năm trước, đó không phải là thởi điểm chính mình vừa mới vào trại huấn luyện Hoàng Tuyền sao?
“Khi Lâm soái để tôi đưa cậu đến Hoàng Tuyền thì ngài đã nói rằng cậu sẽ sống sót trở về.” Thạch Ngôn cười nhẹ nói.
Xe tải hạng nặng vẫn chạy nhanh, khi đêm khuya thì đã tới một căn cứ phi thuyền, vừa vặn có một chiếc tàu vận chuyển hàng hóa tiến vào cảng, Thạch Ngôn lập tức dẫn người điều khiển tới.
Phi thuyền chỉ làm tiếp tế đơn giản, sau nửa đêm đã bắt đầu bay về.
Nơi cần đến, Tương Dương.
Đây là thành phố quân công có đất liền lớn nhất ở tầng trên, cũng là xếp hạng thứ ba bên trong toàn bộ đế quốc.