Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Quân Vương: Chương Q.1 – Chương 1: Ánh Trăng Đỏ
Vĩnh Dạ đại lục phần lớn thời gian nằm dưới ánh chiều tà, đặc biệt đến mùa tối, đại lục phía trên theo quỹ đạo che đi ánh mặt trời, ban ngày chỉ có vài giờ ngắn ngủi có ánh sáng. Tối nay song tử tinh Alpha tiến vào gần quỹ đạo nên đây là một buổi tối hiếm có ánh trăng.
Trăng tròn khổng lồ chiếm đến cả nửa bầu trời như thể chỉ chốc lát sau nó sẽ đâm sầm xuống vậy, cho dù là người bình thường cũng có thể thấy rõ nét những ngọn núi rỗng trên bề mặt nó. Nhưng những người này càng thêm sợ hãi một chuyện khác. Ánh trăng đỏ như máu từ trời cao uyển chuyển như vật sống lan tràn khắp đại lục. Ánh trăng xóa đi từng mảng đen xám xịt thay bằng ánh đỏ hồng, giống như những vết thương sẹo khổng lồ trong không trung vậy, thi thoảng nó còn tỏa ánh kim loại lạnh lẽo.
Phía xa thi thoảng truyền đến tiếng sói tru hay loại thú nào đó không biết tên hống thật dày, vang vọng đầy bạo ngược. Trong truyền thuyết của Vĩnh Dạ đại lục, trăng đỏ là điềm chẳng lành, nó vô cùng hiếm thấy cũng ý nghĩa hỗn loạn và khổ đau. Mỗi khi ánh trăng đỏ chiếu khắp đại lục, thế giới hắc ám sẽ mở ra cánh cửa tai họa và đại quân của họ sẽ tràn đến mang cuồng bạo và tai nạn ảnh đất này. Truyền thuyết cũng không phải không có lý do, dưới ánh trăng đỏ này, tất cả sinh vật đều không tự chủ được nảy sinh nóng nảy, khát máu và háo đấu!
Dưới màn đêm ửng đỏ, đột nhiên một điểm đen xuất hiện. Nó bay từ trên trời tới chậm rãi chuyển qua bầu trời càng lúc càng lớn dần. Rõ ràng đó là một phù không phi thuyền to dài đến cả ngàn mét! Nó đã vô cùng cũ nát, túi khí rách nát chắp vá đầy mảnh kim loại khổng lồ, khắp phi thuyền loang lổ khắp nơi với vô số vết chắp vá làm người khác lo lắng liệu nó có đột nhiên gãy nứt hay không.
Như là để chứng tỏ lo lắng trong lòng mọi người, phi thuyền đột nhiên mạnh mẽ chấn động vài cái, bên trên còn có không ít linh kiện rơi xuống gồm một linh kiện khổng lồ đến cả mười mét. Linh kiện này vừa rơi xuống đất đã tạo thành tiếng nổ vang xa.
Phù không phi thuyền gian nan giãy dụa lên, những ống khí vách ngoài không ngừng rung lên, một luồng hơi mạnh mãnh liệt phun ra từ phần đuôi. Sau đó phi thuyền kết hợp hình thức xoắn ốc điên cuồng xoay tròn mới ổn định lại được thân thuyền. Phía dưới phi thuyền có buộc vài chục sợi dây thừng thô to treo lên những khoang hàng cũng loang lổ không kém, qua những cửa khoang khép hờ có thể thấy bên trong chứa đầy rác rưởi.
Phi truyền già cỗi như cự thú gian khổ hoàn thành nốt chặng đường cuối của mình, cuối cùng nó cũng đến được mục đích. Mặt đất bên dưới cách nó trăm mét là một bãi tha ma phi thuyền khổng lồ! Lúc này có vạn người đang chen chúc bên dưới, bọn họ sớm đã vứt đi sợ hãi đối với mặt trăng đỏ mà thay bằng hưng phấn không ngừng hoan hô với phi thuyền.
Cho dù là trên phiến đất bị đế quốc lãng quên này thì bọn họ cũng là kiến hôi tầng thấp nhất mỗi ngày giãy dụa vì sinh tồn. Nơi này là nơi chôn thân những phi thuyền khổng lồ từng một thời huy hoàng, là nơi những phi thuyền sắp hỏng mang theo lượng lớn rác rưởi ập xuống, theo thời gian nơi này biến thành một bãi rác khổng lồ cái gì cũng có. Mà những kẻ sống ở bãi tha ma này chính là nhờ rác rưởi đại lục phía trên quăng xuống mới sinh tồn được.
Thời gian dài không có rác rưởi chuyển đến sẽ đi kèm với lượng lớn người chết đói. Đối với bọn họ mà nói, rác rưởi của đại lục phía trên là toàn bộ hy vọng. Còn về ngày mai… ngày mai là hai từ quá xa xỉ ở đây, không ai dám nghĩ đến hai từ này.
Sau khi xác định tọa độ cuối cùng, phi thuyền thống khổ rên rỉ rồi cánh quạt dừng chuyển động. Thân thuyền to lớn đột nhiên chấn động mạnh mẽ, khi còn cách mặt đất mấy chục mét, mặt trái của thuyền bỗng mở ra, một phi thuyền nhỏ nhanh chóng bay ra. Phi thuyền nhỏ trơn bóng đẹp đẽ hơn mẫu thuyền nhiều, nó bay vòng quanh bãi rác một vòng rồi dần bay lên trên.
Phi thuyền cũ nát thì mất đi động lực nên không ngừng chấn động rồi đột nhiên khẽ nghiêng chậm rãi rơi xuống! Nó càng rớt càng nhanh cuối cùng va chạm xuống đất trong tiếng nổ ầm liên tục tách vỡ. Vô số rác rưởi, phế liệu, linh kiện kim loại bắn tứ tung tạo thành cơn mưa trên bãi tha ma.
Mọi người cùng kêu gào vui vẻ! Cả đám gào thét xông đến nơi phi thuyền rơi rụng, có chút người thậm chí còn tứ chi như dã thú chạy nhanh không ngừng. Từ không trung thi thoảng có linh kiện kim loại rơi xuống, có rất nhiều người vì không kịp né tránh mà bị ép thành bánh thịt nhưng là đồng bọn bên cạnh họ như không thấy những nguy hiểm này, vẫn như cũ liều mạng chạy về phía trước chỉ mong có thể tranh đến chỗ đó trước một bước.
Trong mọi người có cả nam nữ, người già và trẻ con. Nhưng năm tuổi ở đây không có chút ý nghĩa nào, mỗi nhóm người đều dùng hình thể và lực lượng phân chia, đây là tiêu chuẩn duy nhất của bãi tha ma. Có thể xông đến trước nhất đều là nam nhân cường tráng, sau đó là nam nhân hơi yếu và nữ nhân mạnh mẽ, sau đó là những nữ nhân hơi yếu và vòng ngoài là người già và trẻ con. Mọi người cứ như vậy xếp thành vòng tròn đồng tâm, giữa những vòng tròn này như có tường ngăn vô hình không ai dám vượt qua.
Ở vòng tròn ngoài cùng là khu vực hoạt động của trẻ con. Cả trăm đứa trẻ không ngừng lục lọi trong đống rác tìm kiếm những thức ăn gần như không thể có! Trong đó có một bé trai nhỏ gầy cũng đang nỗ lực tìm kiếm. Hắn ước chừng bảy tám tuổi, gương mặt đen bẩn gần như nhìn không được diện mạo thật, trang phục của hắn là một áo lót của người trưởng thành mà áo lót này sớm đã rách nát, nhìn như nào cũng thấy giống từng mảnh vải rách lớn quấn lên người.
Hắn hai tay dùng sức đào bới rác rưởi lạnh lẽo, khắp tay nhỏ là những vết thường mà có rất nhiều đã bắt đầu thối rữa nhưng là hắn như không cảm thấy đau đớn liều mạng đào đống rác không rõ hình thái trước mặt. Hắn đã ba ngày chưa được ăn gì rồi, nếu như hôm nay còn không tìm được gì đó để ăn thì hắn không kiên trì đợi đến phi thuyền rác sau mất…
Nhưng dù bé trai nỗ lực như nào cũng không chút thu hoạch. Khu vực này sớm đã bị người tìm tòi sau đó mới để lại cho đám trẻ con. Những đứa trẻ này là những kẻ yếu nhất khu bãi rác, khi những kẻ mạnh mẽ không tim được thức ăn, con mắt đói khát của bọn họ sẽ chuyển hướng người già và trẻ con. Nơi này là vùng đất bị lãng quên, là bãi tha ma phi thuyền. Nơi này mọi người chỉ cần còn sống, bản thân cũng không khác dã thú là bao. Thậm chí dã thú mạnh mẽ còn sống có tôn nghiêm hơn bọn họ!
Khát vọng sinh tồn giúp bé trai không bỏ cuộc, nó không ngừng lật rác rưởi, vết thương vì dùng sức nhiều cũng nứt toác ra thấm ra từng giọt máu tươi. Nhưng hắn như không cảm thấy vẫn nỗ lực đào bới. Lại một mảnh rác rưởi bị cào ra, trong đó có một bao rác khá lớn bên người bé trai.
Bao rác vừa rách, các loại rác rưởi nhanh chóng lăn xuống, một bọc giấy dầu nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt bé trai. Bọc giấy có ánh váng dầu! Hắn đột nhiên nhanh nhẹn như mèo hoang chộp lấy bọc giấy! Hắn căn bản không mở ra xác nhận đồ vật bên trong là gì mà nhanh chóng nhét nó vào trong áo lót đồng thời cẩn thận nhìn xung quanh rồi lén rời đi.
Trong đám trẻ con này cũng nảy sinh cướp đoạt và cạnh tranh thậm chí còn dẫn đến giết chóc! Trình độ tàn khốc của nó không chút thua kém thế giới người lớn! Bé trai rất nhỏ gầy thuộc về loại yếu nơi này, một khi bị những đứa trẻ to lớn phát hiện hắn có thức ăn thì một trận đòn còn là nhẹ!
Rất may mắn, bé trai tránh khỏi tầm nhin của những đứa trẻ khác, thành công thoát khỏi khu vực này. Hắn như có cảm giác nhạy bén có thể tránh được đám trẻ đáng sợ như mãnh thú! Sau khi rời xa xác phi thuyền, bé trai điên cuồng chạy đến mội núi rác khác rồi tiến vào một thùng sắt rỗng. Nơi này chính là ổ nhỏ của hắn, là nơi tránh né mưa gió nghỉ ngơi của hắn. Trong cảm nhận của bé trai, không gian nhỏ chưa đến một mét vuông này mới là thiên đường của nó.
Hắn cẩn thận lấy ra bao giấy, dừng lại hô hấp đầy chờ mong dần mở ra. Trong bọc giấy không ngờ là một cái bánh mì mà lại mới chỉ bị cắn một miếng! Bé trai vừa nhìn thấy nó đã biết nó là bánh mì! Hắn chưa từng thấy thức ăn hoàn chỉnh trong bãi rác này nhưng là hắn cũng không nhớ nổi mình biết hai từ bánh mì này ở đâu và khi nào.
Trên thực tế đó chỉ là một cái bánh mì bình thường, những bình dân của đại lục phía trên cũng sẽ chỉ cắn một miếng rồi vứt bỏ nhưng ở đây nó lại có thể cứu sống mấy mạng người! Khẽ chúi mũi đến gần, bé trai có thể ngửi được mùi ngũ cốc nhàn nhạt, đau đớn toàn thân bé trai như không cánh mà bay. Hắn cẩn thận nâng lên cái bánh mì khó mà tin nổi nhìn bảo tàng trong tay.
Đây là giấc mơ sao? Một giọt máu thấm ra từ vết thương trên tay hắn nhỏ xuống cái bánh mì. Bé trai vội vã kêu lên ra sức lau đi vết máu và mồ hôi trên bề mặt bánh. Gương mặt nhỏ nhắn của hắn xị xuống, hắn không thể chịu được thánh vật trong lòng bị khinh nhờn.
Lúc này bụng bé trai xì xèo kêu lên, dịch vị hắn co quắp lại mang theo đau đớn biểu đạt khát vọng với hắn. Thế là hắn xé một phần bánh mì nhuốm máu xuống, chuẩn bị đặt vào trong miệng. Nhưng là lúc này hắn đột nhiên dừng tay.
Ngay ở ngoài thùng sắt, không biết từ lúc nào xuất hiện một bé gái. Nàng mới khoảng bốn năm tuổi, đen bẩn cũng tràn khắp khuôn mặt nhưng là đường nét lờ mờ có thể phác thảo thấy hình bóng một thiếu nữ tuyệt sắc trong tương lai. Tròng mắt nàng to tròn xinh đẹp dị thường, thần thái chờ mong nhìn chằm chằm vào bánh mì trong tay bé trai.
Bé trai nhanh chóng bật dậy, tay trái nắm chặt gậy sắt đã mài nhọn một đầu. Đây là bản năng sinh tồn của mỗi người trong bãi rác, khi thức ăn trên tay bị người khác nhìn thấy thì sau đó thường là một trận chém giết người chết ta sống.
Bé gái cũng không trốn, hai mắt nàng nhìn chằm chằm bánh mì không chút động đậy. Bé trai dần thả xuống gậy sắt, sau một hồi do dự mới hạ quyết tâm chầm chậm xé đôi bánh mì sau cho bé gái một nửa. Động tác của bé trai rất chậm, tay cũng không ngừng run rẩy mà đầu trán thấm đẫm mồ hôi. Toàn bộ vết thương trên người hắn đều dùng đau đớn để phản đối hành động của hắn.
Nhưng là một nửa bánh mì vẫn đến tay bé gái. Bé gái như không dám tin vào tròng mắt mình, nàng một tay nắm chặt lấy bánh mì, một tay ra sức dụi mắt mới xác định được đây không phải giấc mơ. Nàng đột nhiên liều mạng nhét nửa bánh mì vào miệng, miếng bánh mì còn to gấp đôi nắm tay nhỏ nhắn của nàng không ngờ chỉ ba giây sau đã tan biến!
Sau khi bé gái ăn xong còn liếm sạch vụn bánh trên hai bàn tay rồi mới ngẩng đầu nhìn chăm chú bé trai rồi nhanh chóng chạy mất hút. Bé trai cũng không biết cảm giác hiện tại trong lòng là gì nữa, càng không hiểu vì sao mình lại làm vậy chỉ có thể chán nản ngồi xuống. Có lẽ tròng mắt thuần khiết của bé gái xúc động tình cảm nào đó trong lòng hắn.
Nhưng tình cảm là thứ quái quỷ gì? Bé trai tựa trên vách thùng, cẩn thận xé xuống một miếng bánh nhỏ như móng tay bỏ vào miệng nhưng hắn không lập tức nuốt xuống mà chỉ ngậm lấy cảm nhận hương vị trước.
Ngay lúc này bên ngoài ổ nhỏ của hắn vang lên thanh âm non nớt của bé gái: “Trên tay hắn có đồ ăn ngon! Các ngươi phải chia cho ta một nửa!”
Tâm tình bé trai nhanh chóng ảm đạm, hắn nhìn thấy bên ngoài đã có mấy đứa trẻ to lớn.