Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 48: Song phương tuyên chiến


Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Chi Phong – Chương 48: Song phương tuyên chiến

Tyler cười một tiếng, ngoắc ngón tay nói: “Cậu lại đây”

Tề Huân vốn có phần cảnh giác, thế nhưng vừa nhìn thấy con ngươi Tyler, bỗng nhiên cảm giác trong đó phản chiếu toàn bộ ánh đèn đêm nay —— quá đẹp, đẹp đến khiến người kinh ngạc.

Tề Huân khó có thể khống chế lại gần, hưng phấn không thôi nuốt nước bọt, nói: “Anh muốn tới? Giờ theo tôi luôn đi?”

Tyler cười nhạt, đôi mắt vàng sậm như ngọc lưu ly nheo lại, bởi vì lãnh khốc mà càng tăng thêm vẻ đẹp lạnh lẽo.

Hắn nói: “Bầu trời cao lắm phải không?”

Tề Huân theo bản năng nhìn lên trời.

Tyler nói: “Nhìn rõ bầu trời này đi, nó rất sâu thẳm, rất cao xa. Ngươi dần dần cảm thấy mình nhỏ bé…”

Thanh âm hắn từ từ trầm xuống, như âm thanh đàn violoncello (1) chậm rãi ngấm vào màng tai Tề Huân.

Sâu trong nội tâm Tề Huân dâng lên sự bất an, thế nhưng rất nhanh lại bị giọng nói của Tyler một lần nữa áp chế.

“…Ngươi đang dần dần đánh mất tri giác, không thể chuyển động được tứ chi của mình. Bầu trời cách ngươi ngày càng xa, ngươi dần dần không thể nhìn thấy, nghe thấy bất cứ thứ gì, trừ ta”

Khi Tyler nói đến đây, ánh mắt Tề Huân bỗng nhiên hoàn toàn mất đi thần thái.

Gã bị thôi miên.

Đối với một sát thủ mà nói, kỹ xảo cơ bản nhất là không khiến người ta chú ý, đây là kỹ năng cơ bản sau khi hiểu rõ được hành vi trong tiềm thức của người khác. Tiến thêm một bước nữa, một sát thủ cũng cần học làm thế nào đạt được tín nhiệm của mục tiêu. Từ mười ngày nửa tháng mới có thể miễn cưỡng xây dựng được lòng tin, đến việc dùng ngôn ngữ, động tác, thần thái ám chỉ trực tiếp thấm nhuần sự tin tưởng, điều này cần luyện tập quanh năm suốt tháng. Mà tiến thêm một bước nữa, một số bậc thầy sát thủ hàng đầu, thường có thể sử dụng nhiều kỹ năng mê hoặc, dẫn dắt thậm chí thao túng nhân tâm.

Tương tự chính là, loại sinh vật như mị ma trời sinh đã có thiên phú dụ hoặc, thôi miên, đùa giỡn lòng người.


Đối với bậc thầy sát thủ Tyler, vừa có thiên phú chủng tộc, lại có đầy đủ kinh nghiệm mà nói, thôi miên không có thần kỳ như vậy, chỉ là kỹ xảo áp chế trên tinh thần, thêm vào một chút ám chỉ dẫn dắt mà thôi.

Đã từng, hắn sử dụng kỹ xảo tương tự, khiến kẻ địch ngu xuẩn quỳ hai gối xuống đất trước mặt hắn ——

Chậc, đối phó với cặn bã tinh thần rỗng tuếch như thế, thôi miên rất khó sao?

Không khó một chút nào, Tề Huân liền đờ đẫn đứng thẳng bên cạnh xe, nghe lời như một người máy.

Tyler nói: “Ngươi làm việc cho ai?”

Tề Huân:“Bạch Thiên Độ.”

Tyler không biết cái tên này, vì thế hắn hỏi: “Gã có quan hệ gì với Victor?”

Tề Huân vừa nghe mệnh lệnh, liền nói hết tất cả những gì mình biết: Bạch Thiên Độ vốn định hợp tác tuyên truyền với Wiki, thế nhưng Victor dốc hết sức khuyên can mọi người trong công ty không nhận vụ hợp tác đó. Bạch Thiên Độ thẹn quá hóa giận, muốn dạy dỗ Victor một trận, để cậu biết khó mà lùi.

Phương thức dạy dỗ Bạch Thiên Độ lựa chọn, chính là một bên phái người theo dõi tìm chuyện riêng tư của cậu để uy hiếp, một bên tự mình xây dựng một trang web lậu chuyên môn nhắm vào cướp lưu lượng của Wiki.

Tyler nở nụ cười trào phúng, nói: “Gã dựa vào cái gì mà cho rằng mình sẽ thắng?”

Tề Huân nói: “Sếp nói mình có hai lợi thế, một là chi phí rất thấp, hình ảnh, video, mọi thứ đều có thể đạo (2) từ bên Wiki qua. Hai là hắn có rất nhiều con đường kiếm tiền, hắn đưa lên rất nhiều quảng cáo, virus, còn có liên hệ người tốt, bán dữ liệu khách hàng của trang web chúng tôi…”

Tyler nói: “Loại trang web này của các ngươi, dữ liệu khách hàng mà cũng đáng tiền sao?”

Tề Huân nghe theo mệnh lệnh của hắn, giải thích cặn kẽ: “Rất nhiều người sẽ đăng kí trên diễn đàn và trang web lậu, lại có rất nhiều người đều dùng chung một mật khẩu cho tất cả tài khoản. Sẽ có hàng ngũ hacker mua tài khoản cùng mật khẩu từ chỗ chúng tôi, xâm nhập “kho dữ liệu” (3), đem đi thử khắp nơi —— là có thể ăn cắp được càng nhiều tài khoản khác, từ tài khoản blog đến ngân hàng tất cả đều có. Cho dù không thể trực tiếp chuyển tiền, cũng có thể dùng để gọi điện lừa đảo”

Bậc thầy sát thủ đồ cổ cảm giác mình lại tìm thấy cái bóng của vùng xám (4).

Đây không phải là lái buôn tình báo phiên bản hiện đại sao?


Với việc Lam Linh Hoa nắm giữ tín ngưỡng chính trị, tất cả hình vi đều có hệ thống giới luật chính trị khổng lồ bất đồng. Phần lớn tội phạm trên đời này đều chỉ làm việc vì tiền.

Không ít kẻ trộm, giặc cướp thậm chí kẻ xấu xa hơn, trước khi phạm tội, đều đặt mua trước thông tin của mục tiêu, dựa vào mạng lưới tình báo giống như loại trang web bất lương này.

Đáng thương có không ít người mãi đến khi gặp bất hạnh, vẫn không biết đến sự tồn tại của lái buôn tình báo, cho rằng chỉ là do mình xui xẻo mà thôi.

Victor là người quang minh lỗi lạc như vậy, không am hiểu đối phó loại bè lũ xu nịnh cặn bã này.

Nhưng Tyler thì khác.

Những kẻ này đe dọa đến sự an toàn của Victor, điều này làm cho Tyler rất bất mãn. Sau khi hỏi xong tất cả những gì muốn biết, hắn dựa lưng vào chỗ ngồi đằng sau.

Giọng nói hắn biếng nhác khàn khàn: “Ngươi vẫn nhìn bầu trời như cũ, chỉ là mơ một giấc mộng khó nhớ. Khi ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ quên hết mọi thứ”

Tyler thoáng tạm dừng, lại nghĩ hai giây.

Sau đó khóe miệng hắn chậm rãi cong lên thành một nụ cười xấu xa, tiềm ẩn tà khí độc nhất của ác ma đến từ vực sâu: “Mỗi khi ngươi nhìn thấy màu đen như thế, ngươi sẽ tự nhiên nhớ tới: Ngươi không phải người, chỉ là một con chó. Ngươi là con chó già dựa vào ăn cắp đồ ăn của con người để sống. Đối với tất cả những ai muốn lấy thứ gì từ trên tay ngươi, ngươi đều sẽ theo bản năng cắn kẻ đó không nhả ra”

“Ngươi thích ăn bánh mì nát rữa, rất thích, nhớ kĩ điều đó. Chỉ có sau khi ăn xong, ngươi mới tạm thời quên đi mình là một con chó già”

“Giờ ngươi đang nằm mơ, nhưng khi ta đếm đến một, ngươi sẽ bị tiếng búng ngón tay của ta đánh thức. Giờ thì, mười, chín, tám…”

Lúc Tề Huân trở về đã rất muộn, sếp của gã —— Bạch Thiên Độ chộp lấy một tờ báo đập qua: “Bảo mày đi tìm diễn viên quần chúng khó thế à? Muộn vậy mới trở về!”

Không hiểu vì sao, ánh mắt Tề Huân có phần tan rã cùng mê man, một lát sau mới phản ứng lại, nói: “Sếp, người kia không đồng ý…Ngày, ngày mai em sẽ tìm cho anh người thích hợp hơn”


Bạch Thiên Độ cười khẩy nói: “Ngày mai còn làm cái rắm! Bọn Wiki thật sự từ chối kế hoạch của tao rồi”

Tề Huân: “Hả? Điều kiện tuyên truyền tốt như vậy, công ty họ có phải đầu óc có vấn đề hay không?”

“Còn không phải là do cái thằng Victor kia làm khó dễ từ bên trong —— bản quyền bản quyền! Vì bản quyền quên kiếm tiền, cũng không cho phép người khác kiếm tiền! Nhìn tao ung dung kiếm lời cho nên đỏ mắt chứ gì?” Bạch Thiên Độ nói, “Tức chết mất! Thằng Lý Duy Khả kia đúng là có bệnh!”

Tề Huân nói: “Vậy, bên Wiki không thể hợp tác, sếp vẫn tiếp tục làm video đạo kỹ xảo của Tứ gia à?

Bạch Thiên Độ hung tợn nói: “Làm! Sao lại không làm! Thừa dịp vẫn còn hot thì nhanh nhanh đệt! Chúng nó có bản lĩnh còn muốn kiện chúng ta xâm phạm bản quyền? Cứ để bọn chúng kiện đi! Từ hôm nay trở đi tao sẽ đấu với chúng nó! Tất cả mọi người được gấp đôi tiền thưởng, tăng ca nhìn chằm chằm trang web Wiki. Trang web bọn nó ra một tác phẩm chúng ta sẽ đạo một, ăn cắp đến chúng phải táng gia bại sản, khóc lóc xin tha trước mặt tao thì thôi!”

Bắt đầu từ ngày hôm sau, trang web lậu tên Levy quả nhiên bắt đầu tăng ca, nhìn chòng chọc trang web nguyên sang Wiki để đạo văn.

Một tháng trước, chỉ riêng thu nhập dưới tag “Tứ gia” đã có hơn một triệu phần trăm hoa hồng đổ vào tài khoản người trao quyền Tyler.

Thế nhưng tháng này đến giữa tháng nhìn lại, chỉ còn một nửa.

Vốn dựa theo tính toán của Victor, thêm tầm hai tháng nữa, sẽ tiếp tục có thêm lực lượng sáng tác mới đổ vào tag này, doanh thu đại khái có thể đạt tới chi phí phẫu thuật đổi thân thể.

Cơ thể mới đã được gây trồng, chi phí sau đó nhất định phải theo kịp trong nửa năm, bằng không việc khôi phục sẽ gặp một vài khó khăn. Nếu không phải tình huống thân thể Bùi Nhung quá cấp bách, thì đã không cần phải sốt ruột làm phẫu thuật thế này.

Phẫu thuật sáu mươi triệu là một khoản tiền rất lớn. Victor nghĩ hết biện pháp, thậm chí tự mình ra trận dự thảo kế hoạch tuyên truyền, để có thể tăng thêm chút phí dụng trao quyền cho Tứ gia.

Thế nhưng giờ lại bị người ăn cắp.

Victor tức giận đến ngón tay đều phát run, nói: “Công văn luật sư (5) đã đưa qua chưa?”

Cấp dưới nói: “Đã đưa qua từ sớm rồi, đối phương nói: Thích thì kiện, Levy mà đóng cửa, bọn họ sẽ mở trang web Lavy, tháng sau còn muốn mở Wi…”

Victor sắp tức chết rồi, bật thốt nói: “Chẳng phải là thừa dịp mọi người chú ý đến thi đấu cá nhân, lách khe hở, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao! Như vậy có khác gì bọn giặc cướp chứ?”

Mọi người vội vàng đi lên an ủi cậu.

Một lát sau, Victor cũng biết bản thân hoàn toàn là vì chuyện của Tyler mà quan tâm quá mức, nói: “Vụ kiện bản quyền kéo dài quá lâu, tôi qua đó nói chuyện một lần nữa. Có thể giảm được bao nhiêu thì giảm bấy nhiêu”

Thế nhưng Bạch Thiên Độ từ chối trò chuyện, nói: Giờ mới hối hận, đã muộn.


Thư ký hỏi Victor: “Làm sao đây giám đốc, chúng ta lại giục tòa án sao?”

Victor tức đến độ muốn giẫm thủng sàn nhà văn phòng, chui đến trước mặt Bạch Thiên Độ bóp chết gã. Một lát sau cậu nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi tự viết một bức thư”

Cậu nói rồi ngồi xuống, bắt đầu soạn thảo gửi thư trực tiếp đến Bạch Thiên Độ.

Victor viết thư dùng từ trước sau đều rất văn nhã, trong thư cậu lịch sự nói: “…Anh và tôi vốn không có xung đột lợi ích trực tiếp, nhưng anh lấy chỉ số thông minh cùng nhân cách vũ nhục tuyệt đại đa số loài người, bao gồm tôi. Tôi nghĩ mình không có tư cách tha thứ cho anh, bởi vì anh bay lên trời nổ tung thành pháo hoa là trách nhiệm của thượng đế”

“Ngày mai tôi sẽ tổ chức họp báo, phơi bày tất cả mọi chuyện, để người đời cho chúng ta một sự công bằng”

“Hy vọng anh lúc ra khỏi cửa cố gắng giữ gìn bản thân, để lúc anh bị sét đánh cháy đen tỏa sáng, đội khảo cổ dùng ba năm gỡ da mặt ra, phát hiện bên trong hãy còn rất mềm mại. Hoặc là khi anh bị xe tải năm mươi tấn nghiền qua, thi thể dính trên đường nhựa, dùng muỗng thép cũng không gỡ ra nổi…Chúng tôi nhất định sẽ khổ sở vì anh”

Bức thư chọn lọc từ ngữ lịch sự, thông qua hệ thống lọc thư chứa ngôn từ xấu, nguyên vẹn gửi ra ngoài.

Bạch Thiên Độ vốn tưởng là thư xin tha thứ, một bên hưởng thụ mát xa, một bên đọc, kết quả…Suýt nữa tức giận gần chết, nổi trận lôi đình, buông lời nói chuyện này chưa xong đâu.

Victor tỏ vẻ: Chưa xong thì chưa xong! Chờ nam thần của ta thi đấu xong, ta sẽ ra tay đánh chết chúng bay, từng người một!

Chú thích:

(1) Violoncelle hay còn gọi là Cello

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

(2) Nguyên văn Đạo bản “盗版”: đạo văn ở đây là hành động đem truyện, video, hình ảnh… từ trang web gốc sang những trang web khác, làm ảnh hưởng trực tiếp tới lượng view và thu nhập của tác giả

(3) Nguyên văn Chàng khố “撞库”: hacker thông qua internet bị rỏ rỉ lấy được thông tin mật mã của người sử dụng, tạo bảng từ điển tương ứng, sau đó dùng tên đăng nhập và mật khẩu trong từ điển thử nghiệm đổ bộ vào các trang web. Nhiều người dùng tên đăng nhập và mật khẩu giống nhau ở nhiều trang web, bởi vậy hacker có thể thông qua tài khoản ở trang web A thử đăng nhập vào trang web B. Từ đó hacker có thể lấy được thông tin liên quan đến người dùng như: số điện thoại, mã căn cước, địa chỉ nhà…Những tin tức này bị rò rỉ, không chỉ mang đến tổn thất to lớn về kinh tế cùng tinh thần với người sử dụng, đồng thời cũng mang đến ảnh hưởng trái chiều cho trang web liên quan.

(4) Vùng xám (grey zone): trên thế giới này không có gì là phân biệt tuyệt đối rõ ràng, trắng và đen đều là biểu hiện cực đoan, mà phần lớn mọi chuyện, đều không phân thành hai cực như vậy. Vì thế những sự vật, sự việc không đen không trắng, không tốt cũng không xấu gọi chung là vùng xám. Tóm gọn lại là khu vực trung gian, khu vực giới hạn.

(5) Công văn luật sư: là chỉ luật sư nhận ủy thác của khách hàng để tiến hành công bố, đánh giá sự kiện hoặc vấn đề pháp luật, tiến tới đưa ra yêu cầu để đạt được hiệu quả nhất đinh, gửi đi công văn pháp luật chuyên ngành.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.