Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Chi Phong – Chương 32: Quán quân thi đấu đồng đội
Hình thức sinh tồn + bản đồ núi lửa = Đấu trường Tu La.
Kích thích hồi hộp như vậy, trận thi đấu đã kết thúc trong vòng năm phút đồng hồ.
Đội ngũ hai bên tấn công phòng thủ luân phiên, thắng bại khó phân, ngay từ đầu đã dùng đấu pháp biến thái lấy mạng đổi mạng, đánh đến cuối cùng dồn dập bại lộ kế hoạch. Cuối cùng bị Tứ gia với HP cực thấp phản kích, hoàn thành đợt thu hoạch siêu cực hạn, lấy một địch hai giành thắng lợi!
Khán giả trên ghế mắt nhìn kịp nhìn, tràn trề sảng khoái. Ngay cả khi trận đấu đã kết thúc vẫn còn chưa đã thèm, đắm chìm trong màn biểu diễn cuối cùng ấn tượng đến kinh ngạc của Tyler.
Hiện tại đã là 2:0, thắng thua đã rõ.
Đội Thiên Vấn tuy thua thế nhưng vẫn cảm thấy đánh rất đã!
Bọn họ đã dốc cạn sức lực, không giữ lại gì cả, mấy lần phát huy trình độ tốt nhất của bản thân. Cho dù thua cũng tuyệt không hối hận, mà là kiêu ngạo ngẩng cao đầu đối diện với sự tung hô của khán giả.
Lấy đội trưởng dẫn đầu, bọn họ lần lượt đi về phía đội Thất Sát, bắt tay từng người một, có lúc lại trò chuyện ngắn ngủi một hai câu.
Hai đội trưởng kiêm chỉ huy cho nhau một cái ôm, đội trưởng Thiên Vấn nói: “Chúc mừng các cậu đoạt cúp! Thế nhưng tuyệt đối đừng có lười biếng, năm sau trên sân thì đấu chúng ta còn chiến một trận nữa đấy!”
Đội trưởng Thất Sát nói: “Cung kính chờ các vị đến”
Đằng sau hậu trường, trong phút chốc bay ra vô số pháo hoa.
Giải đấu ngoại hạng eSport cuối cùng đã kết thúc viên mãn. Nhạc nền nhẹ nhàng dần vang lên, tiếp đó chuyển hướng sang ca khúc chủ đề hào hùng mà khoáng đạt của giải đấu, kèm theo là lời giải thích dõng dạc của người dẫn chương trình.
Như thường lệ, khán giả toàn trường đứng dậy, gửi tới tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trên màn hình chung tự giác tự phát, spam vô số bình luận chúc mừng quán quân đoạt giải. Trên khán đài còn tự tổ chức hát vang đội ca Thất Sát, còn vung vẩy gậy huỳnh quang, tạo thành biểu tượng của đội.
Trong tiếng vỗ tay, tiếng hát, tiếng hoan hô như sấm, đội Thất Sát cười đi vào hậu trường. Mà đội Thất Sát đoạt giải quán quân đứng trước sân khấu, chờ khách quý lên sân.
Lần này khách quý là một vị tuyển thủ nổi tiếng đã giải nghệ ba năm, cũng là tuyển thủ đã dẫn dắt giải đấu khu vực địa cầu toàn quốc đi được xa nhất.
Thời điểm đội trưởng Thất Sát nhận cúp từ tay y, xúc động đến rơi nước mắt. Trong lồng ngực ngập tràn lòng hào hùng làm hắn hôn mạnh lên cúp một cái, răng cửa đập vào mép cúp vàng ròng thành một cái dấu răng!
Sau đó đội trường chạy bước chậm trên sân khấu, kích động đến độ ngay cả người dẫn chương trình cũng không ngăn được. Cuối cùng chạy một mạch đến trước mặt huấn luyện viên, đặt cúp vào trong lòng ông, sau đó hung hăng hôn huấn luyện viên: “Cảm ơn huấn luyện viên!”
Huấn luyện viên ngây ngốc.
Ngoại trừ Tyler ra tất cả mọi người đều kích động như nhau. Bọn họ dùng ánh mắt từ ái của ông bố ngốc đối với đứa con thần kinh nhìn đội trưởng, đấm ngực giậm chân nói: “Tôi thì sao tôi thì sao?” Tôi cũng muốn sờ cúp một cái á!
Nhưng giờ trong đầu đội trưởng đều là vui sướng và kích động nha!
Hắn lần lượt đi lên ôm chặt lấy đồng đội, sau đó lần lượt hôn mỗi người một cái!
…….Khi hắn đứng trước mặt Tyler, người sau ghét bỏ giơ bàn tay, vỗ lên trán hắn, đẩy mạnh ra xa.
Đội trưởng vẫn vui mừng hớn hở, nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, quay đầu nói với khán giả: “Tôi muốn cảm ơn huấn luyện viên đã phải vất vả khổ nhọc!”
Quay về nói với huấn luyện viên: “Cảm ơn support của chúng ta, ván thứ hai cậu thật sự vất vả rồi!”
Huấn luyện viên: “???”
Đội trưởng lại nói với support: “Cảm ơn tất cả tình yêu thương của khán giả đã dành cho chúng tôi, chúng tôi cũng yêu tất cả mọi người!”
Support và khán giả: “???”
Hắn lại chuyển sang tank, hai tay nâng mặt y, nức nở nói: “Cảm ơn sự cổ vũ ủng hộ của cha mẹ chúng tôi…. Hu hu hu, mẹ ơi! Bọn con là quán quân rồi!”
Tank rất căng thẳng: “Đội trưởng anh bình tĩnh cái đi! Tôi là nam mà!”
Sau đó đội trưởng buông tha y, quay về nói với Tyler: “Ba ba tốt! Cảm ơn ba ba!”
Tyler: “……”
Đội trưởng một khi kích động là nói năng lộn xộn liền, khán giả đều sắp cười đến chết rồi, nhao nhao nói trên màn hình chung: “Ha ha ha ha ha chỉ có ba ba là không gọi sai!” “Con trai ngoan! Không uổng Tứ gia thương con!” “Ba ba cũng đưa con đến chức vô địch đi!”
Hiện trường hội tụ lại thành một đại dương vui sướng.
Người dẫn chương trình đi lên hỏi đội trưởng vài vấn đề. Ví dụ như hỏi ván thứ hai vì sao bọn họ lại liều mạng duy trì Tứ gia, lại ví dụ như mấy đại chiêu mấu chốt sắp xếp thế nào, chủ yếu là vấn đề về đội hình, chiến lược, chiến thuật.
Trong cả quá trình bầu không khí đều rất sôi nổi, mỗi lần đội trưởng trả lời, bên dưới lại có tiếng gào thét: “Đẹp trai quớ a a!” “Trí tuệ và thực lực cùng tồn tại!”
Lập tức người dẫn chương trình lại hỏi các thành viên một hai vấn đề.
Khi cô rốt cuộc đi đến trước mặt Tứ gia, kỳ thực đáy lòng vô cùng thấp thỏm, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nói: “Tứ gia, như vậy bây giờ đến lượt ngài!”
Tất cả mọi người đều rất hồi hộp, sợ Chiến thần cao quý lãnh diễm tiếp tục không thèm để ý đến đám phàm nhân bọn họ.
Thế nhưng Tứ gia dường như không có phản ứng gì quá lớn, người dẫn chương trình vội vàng hỏi: “Xin hỏi, ID thi đấu của ngài rốt cuộc là gì?”
Tyler suy nghĩ một giây.
Người dẫn chương trình lập tức thấy căng thẳng: “Không thể không trả lời được đâu Tứ gia! Quy tắc nặc danh chỉ có hiệu lực trước khi giành quán quân cho nên ngài vẫn giữ số hiệu ‘419’ này. Thế nhưng hiện tại mọi người đã là quán quân nên không thể tiếp tục giấu tên!”
Tyler ừm một tiếng, tiện tay hiện ra danh thiếp của mình.
Chỉ thấy bên cạnh hắn có một khung tên bay lơ lửng, mặt trên là ID của hắn: Odin.
……
Wow, khán giả đều trở nên hưng phấn.
Bình luận trên màn hình chung đều rất kích động, lại có phần chua xót:
“Ha ha ha ha ha ta thích nam thần ba tháng, cuối cùng cũng biết ID của hắn rồi!!!”
“Chiến thần! Chiến thần Odin!”
“Phần tên để trống trên gối ôm của Chiến thần cuối cùng cũng có thể điền vào rồi hu hu hu hu, bao giờ thì mới có thể thay mặt vào đây! Ẳng một tiếng liền khóc.jpg (1)”
Hỏi xong mấy vấn đề liên quan đến thi đấu, người dẫn chương trình liền để các tuyển thủ rời sân.
Hai ván thi đấu chấn động lòng người đã đánh xong, tất cả tuyển thủ kỳ thực đều đã sức cùng lực kiệt, chỉ là dựa vào niềm vui đoạt giải quán quân để chống đỡ, rất nhanh lại vui mừng nhảy nhót đi xuống sân khấu.
Bên dưới trước sân khấu, Tyler lại liếc nhìn về phía khán đài.
Bởi vì hành động của hắn, tất cả mọi người trên khán đài đều rất hưng phấn, a ô kêu loạn hấp dẫn sự chú ý của hắn ——tuy rằng không biết nam thần ngoảnh đầu lại nhìn ai, nhưng nói không chừng hắn có thể nhìn thấy mình á!!
Nhưng thực ra, Tyler đang tìm Tiểu Khả.
Ngay trong nháy mắt quay đầu lại kia hắn đã tìm thấy.
Giống như bỗng nhiên có bàn tay thần kì gạt đi mọi trở ngại mông lung, làm cho ánh mắt hắn tự nhiên mà dừng lại trên người cậu. Màu sắc của mọi người trong tầm nhìn chung quanh lập tức đều trở nên ảm đạm.
Victor vẫn nhìn hắn chăm chú, chỉ nhìn hắn.
Mà hắn từ trước đến nay coi trời bằng vung, giờ đây lại vì một mình Victor mà quay đầu lại.
Tyler đi vào hậu trường, các thành viên của Thất Sát đã ôm nhau thành một đống, vây cái cúp ở giữa.
Các thành viên vô cùng vui sướng, đang bàn bạc buổi tối trở về, khó có được đi thế giới thực tụ tập, ăn lẩu gì đó.
Bọn họ một bên bàn bạc, một bên vui sướng đến nhảy nhót tung tăng. Cả lũ y như một đám khỉ lông lá, thỉnh thoảng lại vui vẻ gào một tiếng, hấp ta hấp tấp cởi đồ cho nhau, chơi đấu vật, đùa giỡn.
Cuộc thi bắt đầu lâu như vậy, cho tới giờ, cũng chính là vào tối nay mới được thả lỏng. Cái loại vui sướng nâng cúp trong sự chú ý của muôn người, làm người ta không kìm được mà cười to vui sướng, hơn nữa kiêu ngạo vô cùng ——giờ phút này bọn họ có tư cách bễ nghễ thiên hạ!
Tyler dường như có thể hiểu được vì sao bọn họ lại vui sướng: Đó là người dân từ khi sinh ra tới nay vẫn luôn đi dưới ánh sáng ban ngày, sau khi đoạt được vinh quanh, dĩ nhiên sẽ nảy sinh sự vui sướng cùng tự hào.
“Chúc mừng các cậu. Buổi tối tôi có việc nên không đi được” Tyler nói, “Ở thế giới thực vui vẻ”
Các đội viên bình thường thật ra rất kính trọng Tứ gia. Ngoài sự kính trọng còn có cả khiếp sợ và sùng bái, giống như trẻ nhỏ đối với người lớn công thành danh toại vậy.
Thế nhưng giờ phút này còn ai nhớ rõ khiếp sợ cái gì nữa chớ!
Bọn họ vây quanh Tyler cười khúc khích, nói: “Chiến thần ký tên cho tôi đi!”
“Tứ gia anh có thể viết cho tôi lời nhắn không! Tôi muốn nói điều này rất lâu rồi! Về sau mà nói ra thì rất có mặt mũi, tôi thế mà là người từng cùng nâng cúp quán quân với Chiến thần đó!”
Thế là Tyler lần lượt viết lời nhắn cho từng người.
Có mấy cái rất bình thường, có cái thì rất đặc biệt.
Trong đó, support vậy mà lại muốn xin hắn viết: “Bà xã, ngoan ngoãn ngủ sớm dậy sớm, cố gắng học hành”
“……”
Tyler dùng ánh mắt ngờ vực nhìn cái vị support 1m81, lớn lên trông rất thô kệch phóng khoáng này.
Chàng trai có hơi ngượng ngùng: “Em gái tôi có phần nghịch ngợm nhưng nó thích anh nhất. Tứ gia anh gia nhập đội chúng tôi, con bé đã quấn lấy tôi đòi kí tên rất rất lâu…..”
Ngòi bút của Tyler dừng trên notebook hồng phấn chừng năm giây, cuối cùng mới vượt qua được chướng ngại tâm lý, cứng nhắc viết xong những lời này ——tự động tỉnh lược hai chữ “Bà xã” mở đầu.
Tyler: “…”
Không hiểu tại sao sau khi viết xong, bậc thầy sát thủ lại cảm thấy dường như có vật quý giá nào đó đã vỡ nát….
——Cuối cùng hắn cũng phải trở thành một thành viên của quần thể nhân dân tinh tế rớt mất tiết tháo sao?
…
Không, hắn thà tiếp tục làm lão già cổ hủ còn hơn.
Thời điểm các đội viên đã đi chơi, huấn luyện viên vẫn còn đang nhận phỏng vấn của truyền thông trên sân khấu.
Có phóng viên bị ung thư tò mò giai đoạn cuối đã nhịn gần nửa tháng, mặt mày đều nghẹn đến tím tái, vừa lên đã hỏi ngay: “Xin hỏi! Huấn luyện viên Tiễn! ‘Chiến thuật Tứ gia’ rốt cuộc là cái gì?”
Huấn luyện viên vuốt ve chiếc cúp trên bàn, cười ha ha nói: “Chiến thuật Tứ gia à, không phải lần trước đã nói rồi sao? Để Tứ gia lên sân sau đó chờ đối phương tự rút lui……”
“Bộp”!
Một tiếng vang thật lớn, phóng viên đặt một quả dưa hấu lên bàn, sau đó không nói hai lời xắn tay áo lên, nhanh như chớp giơ tay bổ quả dưa thành hai nửa!
Dưa hấu bốp một tiếng nứt toác.
Chất lỏng đỏ tươi văng tung tóe!
Vẻ mặt huấn luyện viên cũng sợ tới rạn nứt: “Chờ đã! Đồng chí phóng viên này, có chuyện gì thì từ từ nói! Tôi nói! Cái gì tôi cũng nói!”
“Chiến thuật Tứ gia chính là ‘tự do hành động’ đó hu hu hu hu…..” Huấn luyện viên nói, “Tốc độ phản ứng, năng lực ứng biến và năng lực hoạch định chiến lược của Tứ gia vượt xa bất cứ chỉ huy nào trên chiến trường, hoặc bất kì chiến thuật nào đã được xây dựng từ trước. Vì vậy tôi đã…..hoạch định một chiến thuật năm người, sau đó thả cho Tứ gia tự do….giết nát đối phương”
Vẻ mặt của tất cả phóng viên đều có phần dại ra.
Tuy rằng chuyện như vậy cực kỳ hiếm thấy nhưng cũng không phải không có tiền lệ…..nhỉ? Hóa ra Tứ gia cũng ở trong list tuyển thủ “hoàn toàn không cần chỉ huy”, quả là hợp tình hợp lý, nghĩ thế nào cũng không ngoài ý muốn.
……Thế nhưng đột nhiên nghe thấy, đúng là vẫn bị dọa rồi!
Các phóng viên sau khi sững sờ, nhanh nhanh chóng chóng cúi đầu đồng loạt bắt đầu ghi chép.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có phóng viên hưng phấn chạy tới giơ hai tay lên hấp dẫn sự chú ý, nói: “Tin lớn đây, Tứ gia bị chặn lại ở bên ngoài! Hình như có em gái ruột đến đưa tin (2) đó!”
Chú thích:
(1) Nguyên văn “ 汪的一声就哭了. jpg”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(2) Nguyên văn bạo liêu “ 爆料 ”: nói ra việc riêng tư hoặc không muốn công khai của người khác thông qua phương tiện truyền thông, báo chí, tạp chí