Đọc truyện Vĩnh An – Chương 18: Kiếp nạn đầu tiên (2)
“Ngươi làm cho trẫm nhớ tới một người”, giọng Hoàng cô tổ mẫu vang lên trên đỉnh đầu, ẩn chứa vài phần mệt mỏi: “Bảy tám năm trước, cũng có người từng quỳ ngay tại đây cầu tình cho con trẫm, qua nhiều năm như vậy mà nàng vẫn như trước, tháng chạp hàng năm đều cáo bệnh, nhắc nhở trẫm nỗi đau mất con năm đó.”
Ta quỳ dưới đất lắng nghe, không dám ngẩng đầu, cũng không dám đáp lời. Người Hoàng cô tổ mẫu nói chính là Uyển Nhi.
“Vĩnh An, ngẩng đầu nhìn trẫm.” Hoàng cô tổ mẫu ra lệnh.
Ta ngẩng đầu nhìn bà, cặp mắt phượng kia cực kì lạnh lẽo, không có ý cười cũng không có tức giận: “Chuyện nửa năm trước ở Phượng Dương môn, ngươi không tiếc thân mình liều chết đi ngăn trở Long Cơ, hôm nay ngươi lại quỳ xuống đất vì huynh đệ hắn cầu tình, chẳng lẽ trong các cháu trai Lý gia của trẫm, ngươi lại chọn một người nhỏ hơn ngươi ba tuổi ?”
Một câu này khác nào sấm sét ngang tai, làm ta chấn động không nói nên lời. Ta vốn tưởng rằng mình đã suy nghĩ chu toàn, ngay cả Uyển Nhi cũng chưa từng biết sự kiện kia. Lúc này mới thật sự tỉnh ngộ, tại đây trong Đại Minh cung này, không có nơi nào mà Hoàng cô tổ mẫu nhìn không tới, nghe không được .
Ta lại dập đầu lần nữa, thấp giọng tâu: “Chuyện ở Phượng Dương môn Vĩnh An đã giả truyền chỉ dụ, cầu Hoàng cô tổ mẫu giáng tội.”
Bệ hạ nhìn ta một lát, nói: “Nếu trẫm muốn giáng tội, sẽ không lưu ngươi đến hôm nay.” Bà nói xong, đứng lên rời khỏi điện, Vi Đoàn Nhi liền đi theo, để lại mọi người vẫn còn quỳ ở đó.
Mùi huân hương vẫn tràn ngập trong điện, ta quỳ gối cạnh dưới long ỷ, không dám nhìn vẻ mặt mấy người kia.
Đợi khi Uyển Nhi đến, đã qua mấy canh giờ.
Nàng đi vào trong điện, thần sắc vẫn còn mệt mỏi uể oải, hướng đám người Lý Thành Khí hành lễ nói: “Lúc này bệ hạ đang gặp Địch Nhân Kiệt, mời các vị quận vương về Đông cung trước đi.” Nàng nói xong liền đi về phía ta, không nói gì, chỉ đưa tay đỡ ta đứng lên.
Hai chân ta quỳ lâu sớm không còn cảm giác, bắt gặp ánh mắt Lý Long Cơ sáng quắc nhìn ta chằm chằm, vội nghiêng đầu tránh đi. Hoàng cô tổ mẫu nói rất rõ ràng, Lý Long Cơ là một cháu trai được bà ưa thích, lại không phải trưởng tử của Thái tử, cách đế vị khá xa, tất nhiên là nơi có thể an tâm dựa vào. Chẳng lẽ ở trong mắt bệ hạ, ta là người tính kế với cả một thiếu niên mười tuổi ?
Uyển Nhi vẫn luôn lấy khăn che miệng, nhẹ giọng ho khan, thẳng đến khi đưa ta về chỗ nàng mới ngừng ho.
“Lần này muội quỳ, xem như ta cũng liên lụy”, Uyển Nhi cười cười, vỗ vỗ giường, nói: “Ngồi lại đây, ta và muội nói mấy câu.” Ta đi qua ngồi xuống, đầu gối đau nhức, không khỏi xuýt xoa.
“Khi ta mười bảy tuổi cũng giống như muội, vì người Lý gia quỳ gối cùng một chỗ”, Uyển Nhi nhẹ giọng nói, “Hôm nay nhìn thấy muội, mới nhận ra lúc ấy thật là khờ, đó là con ruột mà bệ hạ còn có thể nổi lên sát ý, thêm một Uyển Nhi ta nữa thì cũng có là gì ? Vốn tưởng rằng quỳ xuống cầu xin, chỉ cần có thể làm bệ hạ lưỡng lự nhiều thêm một khắc cũng tốt, còn có cơ hội quay về, không ngờ chỉ là đổ dầu vô lửa.”
Ta yên lặng nhìn nàng, nàng tùy tay rót chén trà, đưa cho ta, nói tiếp: “Hoàng cô tổ mẫu muội vốn đa nghi, nếu để cho bệ hạ biết người bên cạnh cũng bị lôi kéo, thậm chí không tiếc lấy mạng ra bảo vệ, chẳng phải càng làm cho người kiêng kị?”
Nàng nói không sai, nhất châm kiến huyết*, mới vừa rồi tình thế cấp bách ta đúng là chỉ nghĩ muốn làm sao cho bệ hạ do dự thêm một chút, để bà nhớ lại đó là tôn nhi ruột thịt của mình, nói không chừng còn có đường sống quay về, lại quên rằng ta là người Võ gia.
*Một kim thấy máu: một câu trúng trọng tâm, nói trúng tim đen v.v..
“Có điều, phàm là kẻ rơi vào đại lao của Lai Tuấn Thần, thấy qua dụng cụ tra tấn đã muốn mất nửa cái mạng, huống chi là bị thẩm vấn ?” Uyển Nhi thở dài: “Nếu hắn còn sống, có lẽ ta cũng sẽ như muội. Nếu người trong lòng bị đinh đóng vào tay chân, đập não lấy tủy, sợ duy nhất chỉ có nữ nhân như bệ hạ mới có thể bình thản ung dung.”
Ta nghe nàng nhắc đến “hắn”, trong lòng ẩn ẩn đoán được một người. Bảy tám năm trước, ta là một hài đồng mấy tuổi, mà Uyển Nhi bất quá cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, bất luận người nàng bảo vệ là Lí Hoằng hay Lý Hiền, cuối cùng đều chỉ là một chuyện cũ thê lương.
Ta do dự một chút, mới hỏi nàng: “Vì sao hôm nay Hoàng cô tổ mẫu không trị tội ?”
Ta không tin dựa vào chuyện Uyển Nhi năm đó, hay là việc ta quỳ gối hôm nay mà có thể làm cho bà thay đổi ý định, dù sao không phải là việc cỏn con như rơi chén vỡ dĩa, mà là muốn mưu soán đế vị. Bọn ta chắc chắn không thể biết được nội tình vụ án Địch Nhân Kiệt mưu nghịch, đây mới là lý do chân chính khiến bệ hạ không truy cứu nguyên nhân.
Uyển Nhi nghiêng đầu nhìn ta, dường như rất hiểu ý: “Muội là muốn hỏi ta, Địch Nhân Kiệt mưu nghịch rốt cuộc là như thế nào, đúng không?” Ta gật gật đầu, chờ nàng vạch trần bí mật này, Uyển Nhi chống đầu, nói: “Án này ta cũng không biết chi tiết, là thúc phụ muội Võ Thừa Tự cùng Lai Tuấn Thần tự mình thẩm tra xử lí, có điều mới vừa rồi bệ hạ đã tuyên Địch Nhân Kiệt vào cung, tám chín phần mười là muốn miễn xá .”
Ta đột nhiên sáng tỏ, Hoàng cô tổ mẫu chẳng qua là thăm dò các quận vương, kỳ thật sớm đã có quyết đoán trong lòng. Bà muốn thử bọn họ, Vĩnh Bình quận vương ở Thái Sơ cung quỳ trên tuyết một đêm cũng không khiến sự tình chuyển biến tốt hơn. Bắt đầu từ sự kiện ở Phượng Dương môn, hoặc trước khi ta vào cung, hay đơn giản là từ khi Lý Hiền chết, Lý Hiển bị lưu đày, Thái tử và các quận vương đã trở thành người mà bà không tín nhiệm nhất.
Uyển Nhi cười nhìn ta, chờ ta đem tất cả suy nghĩ cẩn thận, mới tiếp tục: “Bất quá lần này muội quỳ cũng tốt, vạch rõ lòng nghi ngờ của bệ hạ đối với muội, nếu không muội không biết trong lòng bệ hạ suy nghĩ gì, ta từ đầu đến cuối lại chẳng hay biết gì, chỉ có một mình bệ hạ mang lòng ngờ vực, luôn âm thầm quan sát hành động của muội, ta ngẫm lại đã thấy sợ.”
Ta xấu hổ cười cười: “Nhưng lần này xem như thanh danh muội bị hạ thấp rồi, tính kế với cả một Lâm Tri quận vương mới mười tuổi.”
Uyển Nhi tự rót chén trà, ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Như vậy mới tốt. Trong cung này có ai không tính kế ? Để cho bệ hạ thấy được muội tính kế, người mới có thể yên tâm, không nhìn ra mới là điều người kiêng kị nhất”, nàng uống một ngụm trà, thở dài: “Nếu Vĩnh Bình quận vương có một hai điểm sai lầm thì tốt rồi, cũng sẽ không trở thành cái bia cho cả trăm mũi tên ngắm vào.”
Ta bị câu này làm cho toàn thân lạnh lẽo, không trả lời.
Thái tử trưởng tử vốn là cái đích cho mọi người chỉ trích, nếu sai đó là chết, không sai cũng là cất giấu dã tâm.
“Thật có lỗi”, ta nắm tay nàng, “Việc này liên lụy đến tỷ.”
“Ta thuận miệng oán giận vài câu, muội không cần tưởng thật”, Uyển Nhi thổi lá trà trong chén, cười nói: “Mới vừa rồi bệ hạ quả thực rất giận dữ, mắng ta cứ mỗi tháng chạp ngày giỗ của hắn liền xin nghỉ, nhiều như vậy năm còn không chịu buông bỏ oán khí. Ta chính là không bỏ xuống được, buông xuống có cái gì tốt, bệ hạ khẳng định sẽ lại nghĩ, tình cảm sâu nặng như thế mà dễ dàng bỏ qua, khẳng định còn âm thầm ôm hận .”
Ta dựa lên người nàng, tay xoa đầu gối xuất thần.
Năm đó trước khi ta được vào cung, trong lòng vô cùng chấn động, Hoàng cô tổ mẫu chính là một huyền thoại thời thơ ấu, thân là nữ tử mà có thể đi lên đế vị, mang Võ gia vào Đại Minh cung vô thượng tôn sùng, cùng Lý gia sánh vai, đây là người lợi hại như thế nào. Giờ này ngày này ở bên cạnh Hoàng cô tổ mẫu mới biết được, đó là dùng vô số hận thù và máu tươi để đổi lấy. Mưu nghịch đế vị, tội danh này từng có bao nhiêu người gánh qua ? Mà đều là người thân cận nhất của bà.
“Qua tháng chạp, muội sẽ sang mười ba rồi”, Uyển Nhi ôm chén trà, nói: “Tìm một cơ hội rời cung đi, tuy rằng ta luyến tiếc muội, nhưng cũng muốn cho muội cách xa nơi này một chút.”
Ta không lên tiếng trả lời, cùng nàng trầm mặc.
Nơi ở của Uyển Nhi gần với chỗ Vi Đoàn Nhi, ta vốn định tránh đi qua nàng ta, không ngờ vừa ra khỏi cửa liền gặp được một nữ nhân đang cùng Vi Đoàn Nhi nói chuyện, nữ nhân đó mặc bộ áo rộng rãi màu xanh lơ, tay áo dài bằng lụa màu vàng nhạt, làm tôn lên khuôn mặt hiền hoà phúc hậu, tựa như mỹ nhân trong tranh thuỷ mặc bước ra.
Ta loáng thoáng nghe thấy hai người nói cái gì nạp thiếp thất, đang muốn rời đi từ hướng khác, bất ngờ nàng nghe thấy tiếng động quay đầu lại, đúng là Thái tử phi. Ta vào cung tháng giêng năm kia mới gặp qua nàng một lần, sau nàng thủy chung cáo bệnh chưa hề lộ diện, Hoàng cô tổ mẫu hiển nhiên đối với dâu tức* này cũng không để bụng, chỉ ngẫu nhiên nhàn thoại với Thái tử mới nhắc đến một hai câu mà thôi.
*dâu tức: con dâu
Mà hiện giờ, ta nhìn khuôn mặt nàng với Vĩnh Bình quận vương có năm sáu phân tương tự, bất giác có chút bối rối, nhanh hành lễ nói: “Thái tử phi.” Nàng khẽ gật gật đầu, thoáng nhìn Vi Đoàn Nhi, Vi Đoàn Nhi vội cười nói: “Đây là Vĩnh An quận chúa.”
Thái tử phi nhu hòa nhìn ta, trong đôi mắt long lanh có vài phần ấm áp: “Đứng lên đi, năm ấy nhìn thấy quận chúa vào cung, nay nhoáng một cái cũng sắp ba năm, dáng vẻ có chút không giống với lúc trước.” Ta đứng dậy, nói: “Vừa rồi trời tối, đi ra nhất thời không thấy, còn thỉnh Thái tử phi thứ tội.”
Thái tử phi cười nhìn ta: “Không cần đa lễ như vậy”, nàng quay sang Vi Đoàn Nhi: “Ta nghe nói mẫu hoàng rất thương yêu các cháu trai của người, không biết đã có ý định muốn tứ hôn ?” Vi Đoàn Nhi lắc đầu, đáp lời: “Hôm nay có nhắc qua, chẳng là quận vương da mặt mỏng nên chỉ nói vài câu qua loa.”
Ta nghe hai nàng ngươi một câu ta một câu, dường như rất thân quen, không giống như lời Uyển Nhi kể. Mới cẩn thận nhớ lại vừa rồi ra cửa loáng thoáng nghe bọn họ nói chuyện, chẳng lẽ là Thái tử thay đổi chủ ý, hoặc là Thái tử phi muốn giúp người khác toại nguyện ? Chuyện nạp thiếp kia nói vậy chính là Vi Đoàn Nhi .
Thái tử phi có lẽ cũng không biết một màn kinh hồn vừa rồi trong Bồng Lai điện, chỉ nở nụ cười nói: “Chỉ cần thuận theo bọn trẻ, bản cung nhìn đều thích.” Vi Đoàn Nhi liếc nhìn ta một cái, cười đáp: “Các quận vương muốn cưới vợ, nếu Thái tử phi vừa ý ai, đừng ngại nói với bệ hạ, bệ hạ tất sẽ thành toàn.” Thái tử phi cười nhìn ta, không nói tiếp.
Ta nghe có chút lúng túng, cũng không dám tùy tiện cáo lui, cuối cùng vẫn là Thái tử phi gật gật đầu, cho phép ta rời đi.
Sau ngày ấy, Hoàng cô tổ mẫu thoáng nhìn như vô sự bình thường, chỉ tình cờ nhắc tới Địch Nhân Kiệt đã bị biếm làm huyện lệnh Bành Trạch, nhưng lại hỏi chuyện ta về yến tiệc ở Địch phủ hơn một năm trước. Ta cẩn thận trả lời, thỉnh thoảng có thể thấy chút tiếc nuối trong mắt Hoàng cô tổ mẫu. Thúc phụ Võ Thừa Tự nhiều lần góp lời muốn tru sát, bà đều không chút do dự cự tuyệt, cũng nói thẳng là bà không hề muốn đề cập lại án này.
Khi Hoàng cô tổ mẫu tâm tình tốt, thường hỏi ta kết quả thu hoạch hoa quỳnh hai tháng trước, tươi cười bảo ta nếu sang năm là có thể trồng được mầm hoa mới, thì nên ở lại ngự hoa viên, thường xuyên trông coi hoa quỳnh cũng tốt.
Mỗi khi ta nghe bà nhắc đến năm mới, liền nhớ lại lời Uyển Nhi, nếu muốn xuất cung cũng không khó, chỉ cần phụ vương đến cầu, Hoàng cô tổ mẫu cũng sẽ không cố chấp giữ lại, nhưng là, ta không muốn suy nghĩ sâu về việc đó.
Đại Minh cung vẫn mưa tuyết không ngừng, đợi cho đến đầu tháng giêng mới đổ một trận tuyết lớn cuối cùng.
Nghi Bình vừa cẩn thận thay ta buộc chặt áo choàng, trùm kín mũ, vừa nói: “Đêm khuya hôm qua Thượng Quan cô nương sai người đến truyền lời, nói hôm nay nàng phải đến Gia Dự điện trước, để cho quận chúa phải tự đến đó một mình.” Ta ừ một tiếng, hỏi: “Đến giờ nào?” Tối hôm qua ta ngủ cực trễ, thế mà nàng càng trễ hơn?
“Giờ sửu canh ba”, Nghi Bình suy nghĩ nói, “Cũng may nô tỳ ngủ không sâu.” Ta hơi bất ngờ, khó hiểu vì sao Uyển Nhi đến đêm khuya mới sai người truyền lời: “Còn nói gì khác ?” Nghi Bình lắc đầu: “Không có, chỉ dặn quận chúa, hôm nay là ngày các cung nhân đến chúc mừng năm mới, trăm ngàn lần đừng đến muộn.”
Ta gật gật đầu, cảm giác được gì đó, như có tia sáng xẹt qua trong đầu, nhưng không thể nhận ra rõ ràng.