Vĩnh An

Chương 11: Trâm ngọc 3


Đọc truyện Vĩnh An – Chương 11: Trâm ngọc 3

Ta không ngờ hắn lại hiểu lầm, đứng ngốc ra đó.

Lý Thành Khí chỉ lắc đầu, nói với ta: “Vị này là hậu nhân của Tây Hán Trương Lưu hầu, Quốc Tử Giám vốn chỉ thu nhận đệ tử lớn hơn mười bốn tuổi, nhưng hắn chỉ bằng một câu thơ đã phá được lệ này.”

Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, ta vội lảnh tránh: “Bàn mưu trong màn trướng, quyết thắng ngàn dặm xa [1], không nghĩ tới ở nơi này lại còn có thể nhìn thấy được con cháu của Trương Lưu hầu.” Tây Hán Trương Tử Phòng trợ Lưu Bang nhất thống thiên hạ, lưu danh muôn đời, mà vị thiếu niên này phong vận khí phách, quả thật cũng không giống với người bình thường.

Trương Cửu Linh xấu hổ cười: “Lý huynh mỗi lần nói về ta đều nhắc đến lão tổ tông từ ngàn năm trước, hại ta không dám gặp ai. Tẩu tẩu đừng vội khen ta, lúc trước để thuyết phục được lão tiên sinh nên không thể không viết, chẳng qua là ta không chịu từ bỏ.”

Hắn cứ một câu lại một câu tẩu tẩu, làm ta vô cùng quẫn bách, vội nói: “Trương công tử có thể gọi thẳng tên ta, ta ——” ta vừa muốn mở miệng lại thấy không ổn, hắn gọi Lý Thành Khí là Lý huynh, nhưng không hành lễ, chẳng lẽ Lý Thành Khí vẫn chưa tiết lộ thân phận với hắn?

Lý Thành Khí dường như nhìn ra do dự của ta, tiếp lời nói: “Vị này là Vĩnh An quận chúa.”

Trương Cửu Linh khẽ a một tiếng, nói: “Chẳng lẽ ta đây mới vừa rồi gọi sai sao ?” Lý Thành Khí cười cười không trả lời, hắn mới giật mình nhìn kỹ lại ta, rồi cung kính hành lêễ: “Quận chúa, tại hạ đường đột .”

Ta thế này mới nói nhỏ: “Trương công tử cứ tiếp tục bái lạy nữa, thủ vệ lão tiên sinh kia sẽ lên đây đó.”

Xem ra hắn đã sớm biết được thân phận Lý Thành Khí, lại gọi thẳng Lý huynh mà không phải quận vương, chắc là chỗ tri giao tri kỷ. Ta thấy hắn vui vẻ tràn đầy sinh khí, bất giác đối với thiếu niên này thêm vài phần hảo cảm, không thấp kém cũng không thanh cao, nhìn như tùy ý nhưng trong lòng đều có chừng mực, nói vậy nếu là ngày sau ắt sẽ thành triều thần được trọng dụng.

Trương Cửu Linh gật đầu: “Vậy ta sẽ không câu nệ lễ tiết nữa”, hắn vừa nói xong, vừa giơ cuốn sách mở phân nửa trên tay, đi lên trước hai bước nói: “Trước khi ngủ ta đọc sách ở đây, trong lòng kích động mà không người chia sẻ, ai ngờ đúng là ông trời đưa Lý huynh tới, đúng lúc đúng lúc.

Hắn cũng không câu nệ, thực sự cùng Lý Thành Khí bắt đầu bàn luận thư điển.

Lý Thành Khí chỉ bảo ta có thể tuỳ ý dạo quanh một chút, sau đó cùng Trương Cửu Linh đi đến chỗ sáng bên cửa sổ, thấp giọng nói chuyện với nhau. Trương Cửu Linh hiển nhiên là một tên mọt sách, nói đến đoạn hắn tâm đắc, nhiệt tình trào dâng, vui vẻ không kìm chế được, mà hắn chỉ khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng thêm vào hai ba câu, nhưng chữ chữ đều là châu ngọc, chỉ rõ vào trọng tâm.

Ta tùy ý đi dạo giữa những kệ sách, đảo mắt lướt nhìn từng quyển thư tịch, trong đầu lại nghĩ đến đoạn đối thoại mới vừa rồi. Xuyên qua khe hở giữa những quyển sách, ngắm nhìn dáng người đứng bên song cửa sổ kia, ngay cả sắc trời có vẻ âm u cũng hiện lên chút ấm áp.


Trong tay hắn còn nắm nửa thanh trâm ngọc, hắn thản nhiên như thế lưu lại nửa đoạn trâm ngọc kia, đến tột cùng ý gì? … Đúng lúc đang suy tư, hai người bọn hắn đột nhiên ngừng nói, Lý Thành Khí yên lặng nhìn cây tùng ngoài cửa sổ, Trương Cửu Linh lại quay đầu lén nhìn ta, khẽ cười nói câu gì đó. Người cách quá xa, ta không nghe được hắn nói gì, đã thấy Lý Thành Khí quay đầu nhìn ta, mỉm cười gật đầu.

Trên đường trở về, ta hỏi thăm câu thơ của Trương Cửu Linh rốt cục ra sao mà có thể làm cho lão tiên sinh Quốc Tử Giám chấp nhận phá lệ.

Lý Thành Khí nhẹ nhàng đọc: “Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết.” ( Cây cỏ vốn có lòng, cầu gì người đẹp ngỏ.)

Ta cẩn thận ngẫm nghĩ câu này, câu chữ đơn giản lại trực tiếp chạm vào lòng người, quả thực câu hay. Ta cầm chén trà uống một ngụm, nói: “Đáng tiếc chỉ có một câu, nếu sau này có thể viết ra đầy đủ, có thể lưu truyền hậu thế.” Hắn gật đầu nói: “Một câu hay có thể tiện tay viết ra, nhưng muốn có một bài thơ hay lại phải cân nhắc đắn đo từng chữ, có lẽ ngày sau nếu hắn có tâm thì có thể hoàn thành nỗi tiếc nuối này.”

Lý Long Cơ nghe hai ta nói xong, nghiêng đầu nói: “Các ngươi cũng gặp được kỳ nhân ?” Ta cười gật đầu: “Là một kỳ nhân.” Hắn liếc nhìn ta, hỏi: “Là ai ?” Ta lén quan sát Lý Thành Khí, nói: “Là bằng hữu của quận vương”. Ta nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu, “Là hậu nhân của Trương Lưu hầu.”

Hứng thú trong mắt hắn dần dần dày lên: “Nghe ngươi nói bằng hữu của đại ca, ta đã biết người này bất phàm, quả thực đúng như thế.” Hắn nói xong, nghiêng đầu nhìn Lý Thành Khí: “Đại ca làm sao có thể quen biết được bằng hữu như vậy, thế mà cũng không nói cho đệ nghe.”

Lý Thành Khí cười nhìn hắn: “Quen biết ở Trường An Túy Tiên Lâu”. Nhất thời trên mặt Lý Long Cơ biến hoá đủ mọi màu sắc : “Đại ca, Túy Tiên Lâu…” Hắn khó hiểu liếc nhìn ta một cái, không nói tiếp.

Ta cũng không hiểu nhìn hắn, quay sang nhìn Lý Thành Khí. Túy Tiên Lâu, chỉ cần nghe tên này đã biết là chốn hưởng lạc, Lý Long Cơ lại mang vẻ mặt này, hay là… Lý Thành Khí uống ngụm trà, thích thú thoáng nhìn ta, mới trả lời Lý Long Cơ: “Chốn yên hoa cũng là chỗ tụ tập hiền tài, xưa nay bao nhiêu văn nhân nhã sĩ đều yêu thích hồng tụ thiêm hương* lịch sự tao nhã. Ngày ấy hắn đi là vì trộm sách, mà ta lại là vì tìm kiếm người tài, trùng hợp chạm mặt cũng coi như có duyên.”

* Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ. Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”.

Hắn giải thích thẳng thắn rõ ràng, Lý Long Cơ nghe xong ngượng ngùng đứng lên, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đệ sai lầm rồi, đại ca xưa nay luôn giữ mình trong sạch ——” hắn nhẹ nhàng đánh gãy: “Người này quả thật bất phàm, ngày sau trên triều đình ắt sẽ có chỗ cho hắn.” Lý Long Cơ gật đầu, đôi mắt đen thẳm yên lặng nhìn xuống, không giống một đứa trẻ chút nào.

Lý Thành Khí cầm quyển sách trên tay lật xem, không nói nữa.

Tay ta cầm ấm trà, loay hoay đặt lên bếp lò, cảm thấy có chút bối rối, không dám nhìn hắn nữa.


Bởi vì tối hôm qua Hoàng cô tổ mẫu mệt mỏi, mọi người được dịp lén nghỉ ngơi, đem tiệc tối dời qua hôm nay. Khi chúng ta đi đến ngoài điện, ánh đèn rực rỡ mới được thắp lên, tất cả cung tỳ đều bận rộn chuẩn bị, chỗ dành cho địa vị tôn quý, mọi người đã ngồi xuống, đang cùng bệ hạ phẩm trà.

Ta theo hai người hắn đi vào hành lễ, sau đó đi tới bàn trà ngồi xuống. Tiên Huệ ngồi bên cạnh hướng ta trừng mắt nhìn, nhẹ giọng nói: “Hôm nay tỷ tỷ du ngoạn có hứng khởi không ?” Ta cười nhìn nàng: “Muội không nói thì ta đã quên, sao hôm nay muội không cùng đi?” Tiên Huệ bĩu môi liếc ta, nói: “Long Cơ ca ca có tới tìm ta, nhưng hôm qua đi dạo với tỷ dính nước nên bị cảm, bây giờ còn đau đầu đây này.”

Ta ừ một tiếng, nhìn kỹ sắc mặt nàng, quả thực có chút nóng sốt ửng hồng, nhân tiện nói: “Thế sao còn thị yến ? Sai cung tỳ đến bẩm báo một tiếng là tốt rồi, cũng không phải yến hội gì quan trọng.”

Tiên Huệ ai oán nhìn ta, thấp giọng nói: “Ta cũng đã nghĩ như vậy, nhưng trước bữa tiệc hoàng tổ mẫu đã đặc biệt sai người đi các cung phân phó, tiệc tối hôm nay không người nào được vắng mặt.”

Ta hơi sửng sốt, không hiểu ý tứ này. Nhưng nàng chỉ là một đứa nhỏ khẳng định cũng không rõ ràng lắm, không thể truy hỏi được gì, nhưng xét thấy việc này sẽ không đơn giản như thế.

Hôm nay người đến đầy đủ hết, phía sau bệ hạ là Uyển Nhi và Vi Đoàn Nhi, bên tay phải là các thúc phụ ta, bên tay trái là Thái tử cùng các hoàng tôn hậu bối, Thái Bình công chúa vẫn chưa đến. Tầm mắt ta lướt qua, đối diện đến ánh mắt Uyển Nhi, chậm ngừng một chút, thấy nàng nhíu mi nhìn ta nhẹ lắc đầu, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.

Chu quốc công Võ Thừa Tự vừa ngừng nói, bệ hạ nhìn nhìn hắn, bỗng nhiên quay sang Lý Long Cơ nói: ” Hôm nay Long Cơ đi Quốc Tử Giám, có chuyện gì mới mẻ thú vị? Nói cho hoàng tổ mẫu nghe một chút.”

Lúc này Uyển Nhi đã cúi đầu, trái lại Vi Đoàn Nhi lại lạnh lùng nhìn Lý Long Cơ, bày ra tư thế xem kịch vui. Ta thấy tình hình này, chợt nhớ lại lời Uyển Nhi, Vi Đoàn Nhi muốn gả cho Thái tử lại bị từ chối khéo léo, tất sẽ tìm thời cơ trả thù. Mà cái thóp nàng ta nắm được, chẳng lẽ là chuyến đi dạo Quốc Tử Giám hôm nay?

Lý Long Cơ cung kính đứng dậy, trả lời: “Tôn nhi hôm nay đi Quốc Tử Giám, có duyên xảo ngộ Sùng Văn quán học sĩ Đỗ Thẩm Ngôn, sau đi theo hắn lại gặp được Thôi Dung, cùng hai người họ trò chuyện cả một ngày, học hỏi không ít điều hay.” Bệ hạ gật đầu: “Trong dân gian truyền tụng Thôi Lý Tô Đỗ ngươi lại may mắn gặp được cả hai, Thôi Dung từng là theo hầu Tam Hoàng thúc Lư Lăng vương của ngươi đọc sách, văn chương hoa mỹ, trẫm còn nhớ rõ hắn.”

Ta nghe Hoàng cô tổ mẫu nói mới nhớ đến, năm đó khi Lư Lăng vương Lý Hiển còn làm Thái tử, đối với người này vô cùng ỷ lại, nhiều việc lớn nhỏ trong Đông cung đều qua tay người này, nhưng rốt cuộc cũng đã là quá khứ. Thấy sắc mặt bệ hạ vẫn như thường, có lẽ sẽ không dựa vào mấy người này giận chó đánh mèo .

Lý Long Cơ trả lời: “Tôn nhi khi còn bé cũng từng nghe qua danh hào của bốn người này, hôm nay coi như là hữu duyên.”


Bệ hạ gật gật: “Người đọc sách ít nhiều có chút tâm cao khí ngạo, ngươi là tiết lộ thân phận làm hai người hắn chú ý tới ?” Lý Long Cơ lắc đầu, cười nói: “Tôn nhi từ đầu đến cuối cũng không nói ra thân phận, chỉ là cùng các học tử thảo luận kinh thư, mới làm cho Đỗ Thẩm Ngôn nghỉ chân ở đó chú ý.” Bệ hạ cười cười: “Không hổ là tôn nhi của trẫm, tám tuổi đã có thể cùng học tử Quốc Tử Giám luận thư. Đã nói về cái gì?”

Tim ta bỗng giật thót, Lý Long Cơ cũng cứng đờ, mới đột nhiên phát hiện lời kia hôm nay nói ra cực kỳ không ổn.

Sau khi bệ hạ đích thân xác định Lạc Dương làm Thần đô, tất cả mọi sự kiện bà làm đều để nâng cao địa vị Lạc Dương. Từ khi bắt đầu đăng cơ, đã ở Lạc Dương kiến dụng Võ thị thất miếu, di chuyển mười vạn hộ, đem khoa cử từ Trường An di chuyển tới Lạc Dương, đề cao địa vị Lạc Dương Quốc Tử Giám. Nay, lại chiêu mộ nho sinh khắp thiên hạ trình bày và phân tích tầm quan trọng Lạc Dương, đúng vào lúc này Lý Long Cơ ở Quốc Tử Giám dám luận ra câu ấy, Hoàng cô tổ mẫu làm sao lại không biết?

Các thúc phụ hình như đã sớm biết, đều ở một bên lắng nghe, Lý Long Cơ đã thay đổi dần sắc mặt. Ta nhìn lén Lý Thành Khí, thấy hắn vẫn như cũ khóe miệng mỉm cười, chỉ là trong mắt đã không có nửa phần độ ấm.

Bệ hạ hỏi lại một lần, sắc mặt Lý Long Cơ trắng bệch, chầm chậm quỳ xuống, không trả lời.

Một cái quỳ này làm nhiều người ở đây thấy sự có kỳ quái, Thái tử Lý Đán thu lại tươi cười, đôi mắt đầy vẻ lo lắng.

Bệ hạ không hỏi hắn nữa, chậm rãi nhìn mọi người phía sau, sau cùng đem tầm mắt dừng lại trên người ta: “Vĩnh An, hôm nay Long Cơ đã nói gì ? Ngươi có còn nhớ rõ ?”

Ta cả kinh đứng dậy, suýt nữa va phải cạnh bàn, cứng ngắc một lát mới tiến lên quỳ xuống. Nếu ta không nói, chính là cố ý thiên vị, càng chứng tỏ hắn có tư tâm, nếu ta nói, cũng không mang lại điều gì tốt. Ta nắm chặt tay do dự, nửa chữ cũng không nói ra.

Trong điện tức thì an tĩnh lại.

Bệ hạ yên lặng một lát, mới nói: “Vĩnh An, ngươi chỉ cần nói thật.” Ta cúi đầu, cắn chặt môi, trong đầu lặp đi lặp lại từng lời từng chữ hùng hồn Lý Long Cơ nói hôm nay, giờ nghĩ lại đúng là mỗi chữ đều chọc giận thánh nhan, mỗi câu đều là gây ra đại họa.

“Hoàng tổ mẫu.”

Lý Thành Khí bỗng nhiên đứng dậy hành lễ, ngắt lời nói: “Vĩnh An Quận chúa tuổi còn nhỏ, sợ hãi nên không nhớ rõ ràng , không biết liệu tôn nhi có thể thay nàng tấu bẩm ?” Tim ta đập mạnh, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe bệ hạ trầm mặc, lát sau mới nói: “Cũng tốt, Thành Khí nói đi.”

Một đôi giày đen xuất hiện trước mắt, Lý Thành Khí đứng bên cạnh người ta, đều đều nói: “Lời Long Cơ nói rất nhiều, chỉ là kiến giải, có chút vẽ rồng điểm mắt. Luận địa thế, Lạc Dương bắc thông U Yến, tây tiếp Tần Lũng, đông đến Đại Hải, nam tới Giang Hoài, xác thực có thể ở giữa mà trị thiên hạ. Luận quân chính, Lạc Dương xác thực có thể khống chế ba sông, kiên cố bốn cửa. Chính vì điều này nên bệ hạ mới coi trọng Lạc Dương, nhưng Trường An từ thời Tây Chu đã được chọn làm kinh đô, trải qua mười hai triều đại, sớm đã thành nơi mà lòng dân khắp thiên hạ hướng đến, từ lâu đã thành vị trí ‘nhất cương nhất thổ’, chỉ có ở trong Trường An, mới có thể chân chính trấn an lòng dân, thiên hạ bốn biển đồng lòng quy phục! “

Ta nghe đến câu cuối cùng thì lòng bàn tay đã lạnh lẽo, ngoại trừ ngữ khí giọng nói, một chữ không sai! Nếu trước đó đã có người bẩm báo, nếu hắn có ý định đọc sai lệch đó là tội khi quân, cho nên, hắn bẩm báo đúng sự thật, ngữ khí mặc dù ôn hòa, nhưng giữa từng câu chữ đều không che dấu được ngạo khí của hoàng tộc Lý thị.


Bệ hạ im lặng, lát sau mới nói: “Lời nói rất hay”, bà dừng một chút, hỏi: “Vĩnh An, có đúng là như thế ?”

Ta cắn chặt môi, ngẩng đầu đáp lời: “Hồi Hoàng cô tổ mẫu, một chữ không sai.”

Thần sắc bệ hạ càng lạnh lùng, mọi người không ai dám lên tiếng, ngay cả phụ vương muốn thả chén trà cũng không dám động, chỉ có thể nắm chặt chén trà nhìn ta chằm chằm. Tất cả mọi người hiểu được lời này nghiêm trọng thế nào, nhưng không người nào có thể đoán được bệ hạ đến tột cùng sẽ làm gì, bao gồm kẻ đang quỳ là ta, Lý Long Cơ, người đang đứng thẳng lưng Lý Thành Khí.

“Thành Khí ” bệ hạ hỏi: “Ngươi cho rằng, lời này của đệ đệ ngươi là ý gì?”

Lý Thành Khí chưa lập tức trả lời, chỉ vén áo, thẳng người quỳ gối, nói: “Tôn nhi khấu thỉnh hoàng tổ mẫu giáng tội.”

“Không phải ngươi xuất ngôn, tại sao lại giáng tội?”

Lý Thành Khí nói: “Long Cơ tuổi nhỏ, thực ra là năm đó nghe tôn nhi nói ra, mới nhớ ở trong lòng. Hôm nay vào Quốc Tử Giám gặp chúng học tử cao đàm khoát luận nên nổi lên tâm tư hiếu thắng tranh đua. Tuy lời này là hắn nói, nhưng lúc ban đầu dạy hắn cũng là tôn nhi.”

Bệ hạ thâm trầm nhìn hắn, nói: “Năm đó ngươi nói thế nào?”

Lý Thành Khí nói: “Mấy năm trước tôn nhi rảnh rỗi đi Quốc Tử Giám, từng nói qua Trường An, thiên hạ trường trì cửu an, lúc đó tâm tính còn tuỳ tiện, không ngờ dẫn tới chúng học tử đều phụ họa theo, không khỏi có chút vui quá lại quên. Hôm nay đi qua chốn cũ, thuận tiện ghé vào tán gẫu với các học đệ, không ngờ lại làm cho Long Cơ nổi lên lòng hiếu thắng. Do vậy, lời này căn nguyên là từ tôn nhi, chứ không phải Long Cơ.”

Bệ hạ quan sát hắn, nói: “Trường An, thiên hạ trường trì cửu an, cũng là lời hay.”

Ta nghe tới đây, lưng áo đã ướt đẫm, mặc dù trong điện đốt lò ấm áp, nhưng so với gió lạnh thổi ngoài điện còn muốn lạnh hơn mười phần.

“Lời này tuy hay nhưng cũng là ngôn từ ngỗ nghịch. Thân là hoàng thất Lý gia nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, vì triều thần làm gương. Hoàng thất an, mới là thiên hạ an, Thần đô tuyệt đối không thể dễ dàng dao động”. Lý Thành Khí chậm chậm dập đầu, nói, “Thỉnh hoàng tổ mẫu giáng tội, răn đe.”

Sắc mặt Lý Long Cơ đã trắng bệch, muốn đứng dậy thì bị nhị ca Lý Thành Nghĩa vững vàng đè lại.

Bệ hạ yên lặng nhìn hắn, mới nói: “Mấy năm trước vô tâm nói năng tuỳ tiện, trẫm vốn không nên truy cứu, nhưng mấy ngày trước trẫm đã hạ chiếu thư, cho học tử cả nước luận bàn về tầm quan trọng của Lạc Dương, nhưng hôm nay các ngươi lại lấy thân phận hoàng tôn ở Quốc Tử Giám nói ra lời ấy, không thể không phạt”. Bà đưa chén trà trong tay cho Uyển Nhi, thở dài nói: “Đi ra ngoài điện quỳ gối mười hai canh giờ, tự suy ngẫm lại.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.