Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 91: Phiên Ngoại 5
Craigie Hill thực sự rất hay, đặc biệt là những lời đầu tiên, ôi cha mạ ơi…
“She Said, My Dear Dont Leave Me All For Another Season,
Though Fortune Does Be Pleasing Ill Go Along With You.”
(Cô ấy nói, em yêu xin đừng bỏ rơi chị khi xuân đến đông đi,
Dù có sung túc đến mấy, chị vẫn sẽ đồng hành cùng em)
– ——–
03:45:07
Gửi đến: ID: “Nằm nói chuyện sẽ không đau lưng”.
Thực ra, cũng từng có người bạn đã hỏi câu này, bạn ấy nói rằng lúc đó nước bị đóng băng chứ nhỉ.
Tôi đã giải thích lý do cho bạn ấy.
Về nước hồ ở Bắc Kinh rốt cuộc khi nào bắt đầu đóng băng và khi nào không đóng băng, mỗi năm đều khác nhau, người dân địa phương đều biết rõ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, các bạn cứ coi đây là tiểu thuyết mà đọc là được.
Tôi mong là như vậy, sẽ dễ dàng hơn cho tất cả mọi người.
Có một người bạn nào đó nói rằng có thể bán đi dựng thành phim không? Haha, tôi xấu như vậy, tìm ai diễn tôi được chứ.
Còn nữa, thương cho một người bạn nói rằng tôi chưa đánh bạc bao giờ.
Thật hổ thẹn, tôi, tôi đã từng đến Casino, 99% là đi cùng người quen, có lần từng tự mình đi.
Hơn nữa hầu như lần nào đến nhà bạn bè Trung Quốc, chúng tôi đều chơi bài và poker, không có ngoại lệ.
Nhưng xin thề với Mao Chủ Tịch, tôi không nghiện thứ đó, rượu cũng không nghiện, thực ra hút thuốc cũng không nghiện, chỉ là khi nào buồn phiền thì hút nhiều hơn chút.
Tuần trước Thẩm Phương giá lâm hai ngày, nút bấm của bếp tự dưng không hoạt động, tôi cũng không tìm thấy bật lửa.
Nhưng Thẩm Phương vừa đi, tôi lại hút thuốc.
Tôi sẽ sửa, đang sửa dần dần, hút thuốc không tốt, ô nhiễm môi trường.
Đợi lệnh cấm hút thuốc của năm nay được truyền xuống, hi vọng có thể dần dần bỏ thuốc.
Viết một chút về lý do tại sao giờ này tôi lại mò lên đây đi.
Vốn dĩ đang ngủ rồi, 1 giờ trước, thì nghe thấy tiếng điện thoại rung, hình như có một Text được gửi đến.
Bỗng dưng tỉnh cả ngủ, không biết có bạn nào ở nước ngoài cũng giống tôi không, sợ nhất là nghe thấy tiếng điện thoại vào giữa đêm, ý nghĩ đầu tiên của tôi là: nhà gọi tới.
Mở lên xem, hoá ra là Thẩm Phương, tin nhắn viết: “Có thể nói chuyện không?”
Tôi nhìn đồng hồ, rồi gọi đi.
Hỏi chị sao thế?
Thẩm Phương thở vắn than dài rất lâu, nói chị đã mơ ác mộng, sợ đến suýt chết, bắt buộc phải nói chuyện với tôi một lát, vì nếu nói ra chúng sẽ không trở thành hiện thực.
Sau khi chị kể xong giấc mơ, tôi thấy cô gái này thật đáng yêu, một giấc mơ gây cười chết người mà cũng có thể khiến chị sợ thành như vậy.
Giấc mơ là như thế này: Hình như tôi bị mẹ gọi về nước, lúc đi thì chị ấy vẫn rất vui.
Kết quả khi đưa tôi ra sân bay, bèn phát hiện vẻ mặt tôi gọi điện thoại rất kỳ quái, thế là, tôi vừa đi, Thẩm Phương lập tức làm gián điệp theo sau (thật đỉnh).
Chị đến nhà tôi tìm tôi, giả vờ đóng vai là một người bạn bình thường.
Vừa mở cửa đã thấy trong nhà tôi có một người đàn ông, nhìn có vẻ rất ám muội với tôi, hình như là vị hôn phu của tôi.
Sau đó, nghe nói trong mơ Thẩm Phương đã cố gắng nhịn nỗi thống khổ và ở lại ăn cơm, chờ đợi sự giải thích từ tôi.
Tiếp đó, cả hai cùng mỉm cười trước mặt cả nhà và bắn tiếng Anh như điên, tỏ ra bình thản cười đùa nói chuyện, nhưng thật ra là chị đang chất vấn, tôi chống chế (nghe nói là chống chế rất ngang bướng, khiến chị rất tức giận), sau đó, chị nói chia tay, tôi níu giữ (có vẻ như rất chân thành).
Thế là chị nghĩ hay là mình nghĩ nhiều quá, hiểu nhầm tôi rồi, thế là kiên quyết bắt tôi phải thừa nhận trước mặt mẹ tôi, tôi dây dưa bằng tiếng Anh.
Sau đó, Thẩm Phương phẫn nộ thực sự, đưa ra thông điệp nếu như tôi không kiss chị ấy ngay trước mặt mọi người, chị sẽ rời đi luôn.
Quả nhiên tôi không làm thế, cuối cùng chị bỏ đi.
Những chuyện sau đó còn ly kỳ hơn nữa, Thẩm Phương bỏ đi và lên khu đài tròn lớn trên Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ (tôi nói em ạ chị đấy, chị đã đến đó bao giờ đâu, chỉ có buổi tối chúng ta từng đi bộ qua đó thôi).
Theo lời chị nói, khu đài tròn đó quay rất nhanh, chị thấy tôi đuổi theo từ đằng xa, chị tức giận trốn đi, để xem tôi tìm chị ở đâu (chị ơi chị sắp đầu 3 rồi đấy), đài tròn cứ quay mãi ngăn cách chúng tôi.
Chị ở trên nhìn thấy tôi rất rõ, chị cảm thấy tôi rất lo lắng, thế nên lại rủ lòng thương chuẩn bị hiến thân.
Lúc này, tình huống hài hước nhất đến rồi, có một người chạy đến, theo như lời phân tích của Thẩm Phương, đó chính là người mà chị thấy ở nhà tôi, nhưng hình như người ta biến thành con gái rồi, anyway chính là tình nhân của tôi.
(Tôi đổ mồ hôi…!có vẻ như vai của tôi rất không chính phái).
Người đó đến xong nói chuyện với tôi ở bên dưới, nói được vài câu thì có vẻ như tôi định rời đi cùng cô ấy/ cậu ấy (Thẩm Phương vô cùng căm phẫn khi nói đến đây).
Thẩm Phương thấy thế, đủ rồi, chị nghiêm người lập tức đi (—giã cho tui một trận! — không phải, không phải, tui đùa thôi), Thẩm Phương nói — (ngươi đợi đấy~) Đi đâu đấy ~~ (tui lồng tiếng: lạch bạch lạch bạch *tiếng bước chân)
Tôi lập tức quay người nhìn lại (nương~tử~, *lồng tiếng-ing), nghe nói tôi rất xúc động và bắt đầu trèo lên trên (xin ngắt lời: ôi mẹ ơi, em biến thành kingkong rồi sao, làm sao mà trèo lên đó được? Lẽ nào đây là tuyệt chiêu Bích Hổ Đu Tường trong truyền thuyết, hay là leo thang trời? Tự dưng em lại học được! kinh hỉ! Đợi lần sau đến London, em sẽ leo The Gherkin, em sẽ đứng trên đỉnh toà nhà, em nên hét câu gì đây? Đợi em nghĩ đã, nghĩ nghĩ….!Thẩm Phương tiếp lời: em hét, giã cho chị một trận.
Tui:……….)
Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi sắp gặp lại nhau với đôi mắt ngấn lệ, tôi như rơi vào không trung và kẹt vào bánh răng của bàn xoay Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ, hình như tôi cũng không biết tôi đã chết hay chưa, đột nhiên Thẩm Phương khóc lớn và tỉnh dậy, chị ngay lập tức gửi tin nhắn để xác nhận xem tôi sống hay chết.
Tôi nói: “Ban đầu đúng là em ngủ như chết, nhưng giờ tỉnh rồi, Sleepless In England.
Giấc mơ của chị có thể quay thành phim đó, dùng luôn tên này đi, nhờ Tom Hanks đóng.”
Thẩm Phương một mực nói: “Mơ là trái với đời thực đó, hơn nữa nói ra sẽ càng không thành hiện thực.”
Tôi nói với chị: “Vừa nghe đã biết chắc chắn không thể xảy ra.
Lần sau em sẽ dẫn chị đến Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ xem xem, em cũng chưa lên đó bao giờ, nhưng hình như không có bánh răng cưa nào có thể rơi xuống đâu.”
Thẩm Phương nói: “Nhưng mà cảnh ở nhà em và cãi nhau với em rất đau lòng, cứ như thật vậy.
Hơn nữa nói thế nào em cũng không bằng lòng kiss chị, biểu cảm của em thật lắm.”
Tôi nói: “Không thể nào là thật được, khỏi cần nói chuyện khác, mẹ em mà nghe thấy hai ta đều biết tiếng Trung nhưng lại nói tiếng Anh trước mặt bà, chắc chắn sẽ phang giày vào mặt em bay ra khỏi cửa.
Về cơ bản không có nhiều thời gian nói đến chuyện chia tay, càng không nói đến chuyện kiss ngay tại chỗ.”
Thẩm Phương đã yên tâm hơn, nói: “Ôi, em không biết đấy thôi, trong mơ chị khóc thảm đến suýt chết.”
Tôi nói: “Bây giờ còn khóc không?”
Chị nói: “Ban đầu rất đau lòng, nhưng em cứ bày trò cười với nói chen vào, nên chị cũng thấy hình như rất buồn cười.”
Đâu phải tại em trò cười với nói chen vào, là do giấc mơ của chị buồn cười quá.
Quá là xa vời đời thực.
Ầy, nói chuyện điện thoại xong, tui cũng tỉnh hẳn.
Tui nói này, tui không ngủ nổi nữa, còn chưa đến 4 giờ.
Thẩm Phương tỏ ra vô cùng vô cùng vô cùng có lỗi, chị nói rất nhiều lời xin lỗi.
Tôi nói, em không trách chị, chị cũng lo lắng cho em mà.
Thẩm Phương nói, đúng vậy, đúng vậy, em nhớ chú ý an toàn khi làm thí nghiệm nha.
Tôi nói, rất là an toàn, năm nay vừa được làm bộ bảo hiểm mới, kính và bộ đồ thí nghiệm đều được thay mới, hơn nữa những hạng mục em làm đều khá là an toàn.
Gọi xong điện thoại, vội vàng lên đây viết.
Thực ra tôi không lo lắng về đoạn leo lên Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ.
Chỉ là, như Thẩm Phương nói, khá là rùng mình khi nghĩ đến chuyện chơi lật bài ngửa với mẹ tôi.
Viết ra, ngàn vạn lần đừng xảy ra.
Xong, nhìn đồng hồ xem có thể ngủ một lúc nữa không.
Điên rồi, điên rồi, sắp 6 giờ rồi..