Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 85


Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 85


Kể từ sau đêm chia tay với Thẩm Phương, nhất là gia đoạn đầu, tôi không còn gặp lại chị nữa.
Không phải vì không có cơ hội gặp, chỉ là, tôi vẫn luôn tránh né.
Có rất nhiều lý do, đầu tiên phải kể đến những cuộc tình tan vỡ liên tiếp khiến ý chí tôi tan biến, thậm chí còn căm ghét thế tục vô cùng.
Do bị ảnh hưởng bởi cảm xúc này, đầu tiên tôi đã đeo bám Ji Shang để đòi lại phí liên lạc của tôi, làm ầm ĩ lên trong một khoảng thời gian dài.
Tôi đã viết một bức thư cho bố với không chút hối hận.
Tôi không nói về động cơ ban đầu tôi đã giới thiệu bố với Ji Shang, những đã vạch trần bộ mặt thật của Ji Shang.

Tôi cũng thẳng thắn nói với ông về cách nhìn của tôi đối với ông, lại còn trích dẫn câu nói nổi tiếng trong “Vô gian đạo” mà đi đến nơi phố phường nào cũng có thể bắt gặp: Cứ tung hoành đi, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Sau đó, trong sự hỗn loạn, tôi bay về Anh, như chuột băng qua đường.
Trong khoảng thời gian đó, thế giới của tôi đúng là một mớ hổ lốn.
Tôi thừa nhận rằng tôi thực sự là một người hẹp hòi.

Sau khi trở về Anh, tôi ở một mình, không có sự bầu bạn và chăm sóc của Thẩm Phương, cũng không còn làm việc, sự trống trải hàng ngày của tôi tràn ngập những suy nghĩ cực đoan vớ vẩn.

Cuối cùng, tôi cho rằng, ngoài mẹ tôi ra, những người khác trên đời này, gồm bố tôi, bạn trai cũ, và cả Thẩm Phương, thực ra đều chưa từng thực sự yêu thương tôi.

Lòng tốt và ân huệ của họ dành cho tôi là chỉ vì họ muốn giết thời gian và làm cuộc sống thêm phong phú.

Nhất là với Thẩm Phương, sau khi chia tay, chị tuyệt nhiên không hề níu kéo hay tiếc nuối dù chỉ là một chút, điều đó khiến tôi thương tâm hơn bao giờ hết.

Đã từng có lần tôi đến nhà chị để lấy những món đồ mà tôi đã lại và những bức thư chị đã thu gom hộ tôi, từ lúc vào cửa cho đến khi đi, trong khoảng chừng 20 phút, chị không hề lộ mặt nói một lời nào với tôi, mặc dù tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng thực ra chị đang ở trong phòng.

Vì vậy, hôm đó, tôi lại khóc sướt muốt suốt cả chặng đường đi về.
Sau khi về nhà, tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị vài ngày tới sẽ chuyển đến khu vực mà hiện tại tôi đang ở, yên tâm học hành.

Vô tình, tôi tìm thấy tấm séc trắng mà Thẩm Phương đã viết cho tôi trong quyển sách giáo khoa.

Tôi nhìn tấm séc, vốn dĩ muốn xé nó đi.

Nhưng, lúc đó, trái tim đen tối và cực đoan của tôi bỗng nảy ra một mánh khóe.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho Green, hỏi cô ấy rằng tôi có thể rút ra được bao nhiêu tiền từ tấm séc mà Thẩm Phương viết cho tôi, phải làm thế nào để chuyển chúng vào tài khoản của tôi.

Green chỉ cho tôi biết phương pháp đại khái, cô ấy không cho tôi biết có thể rút được bao nhiêu tiền, nhưng, cô ấy nói, nếu số tiền quá lớn, ngân hàng vẫn phải thẩm tra lại với Thẩm Phương.

Ngoài ra, Green cũng nói, nếu số tiền quá lớn, thì không nên chuyển thẳng vào tài khoản du học sinh của tôi, ngay cả khi chuyển thẳng, cũng nhất định cần người gửi tiền, cũng chính là Thẩm Phương, viết giấy xác nhận, giải trình mục đích của tiền, vân vân.


Tôi nghĩ, thông tin trong lời nói của tôi khiến Green cảm thấy bất an, tôi cũng rất muốn Thẩm Phương cảm nhận được sự bất an này, không phải chị cứ luôn nghi ngờ em thèm khát tiền của chị sao?
Nhưng, tôi đã đợi hai ngày, vẫn không có tin gì từ Thẩm Phương.
Vì vậy, tôi gọi lại cho Green, tôi nói, tôi cần mua một căn nhà, có thể trả séc cho công ty kinh tế không? Câu trả lời của Green là có, tất nhiên, khi thanh toán vẫn cần có sự xác nhận của Thẩm Phương.
Tôi đã đặt một nhà nghỉ B&B và mua vé xe đến thành phố hiện tại nơi tôi đang sống.

Đi xem vài căn nhà quanh trường đại học, quy đổi số hoa hồng mà Ji Shang đã hứa với tôi, đặt một căn với giá tương tự bằng lời nói.

Sau đó, trước tiên tôi gọi điện cho Ji Shang, nói với hắn bằng cách rất bất lịch sự: “Chú đừng nghĩ đến việc trì hoãn thời gian, sớm muộn gì chú cũng phải trả số tiền này.”
Jishang cũng rất bất mãn khi nhận điện thoại của tôi, nói vì đã hứa nên hắn sẽ đưa lại tiền cho tôi, nhưng sao tôi lại viết thư cho bố tôi, làm cho mọi người bây giờ đều rất khó xử.

Nghe vậy, tôi cười lớn tiếng như mắc bệnh tâm thần, sau khi dừng lại, tôi hằn học nói: “Thế này vẫn tốt, đừng ép tôi quá, lúc đó mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.

Không phải chú nghi ngờ liệu tôi có năng lực đá bát cơm của chú đi hay không sao? Bây giờ tôi chỉ đang dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.

Dù sao đi chăng nữa, chú cũng biết đấy, tôi là người như vậy, thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều.”
Chắc Ji Shang thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với tên Diêm Vương như tôi nữa, vì vậy hắn nói: “Bây giờ cô ở Anh, làm sao mà tôi chuyển tiền cho cô được, đợi lần sau cô về hẵng nói đi.” Tôi lại cười, tôi nói: “Đừng lần sau nữa.

Tôi đã ghi âm lại những gì chú vừa nói, Thẩm Phương cũng đang nghe bên cạnh đây.

Được, xem ra, tôi sẽ mượn số tiền này từ Thẩm Tổng trước, sau đó chú chuyển lại tiền vào tài khoản của nhà chị ấy.” Ji Shang lại giật mình, nôn nóng muốn nói chuyện với Thẩm Phương, tôi không để hắn nói hết, tôi chỉ nói, được, quyết định thế nhé, rồi cúp máy.
Ngay sau đó, tôi ngay lập tức gọi vào điện thoại di động của Thẩm Phương, lần đầu tiên, không trả lời.

Tôi tắt máy và gọi lại, gọi tiếp, gọi cho đến khi chị nhận máy.

Tôi nói ngay, này, em rút tấm séc chị cho nhé.

Chị sững sờ một lúc qua điện thoại, nói: “Chị đang họp, lát nữa họp xong chị sẽ gọi lại cho em nhé?”
Tôi nói: “Không được, em đang đợi dùng tiền.”
Thẩm Phương im lặng rất lâu không nói gì, qua một lúc mới trầm giọng xuống, hỏi: “Em định làm gì?”
Tôi nói: “Em thiếu tiền.”
Thẩm Phương tức giận, nâng tông giọng lên: “Tuỳ em.” Sau đó dập máy.

Tôi lại gọi, cứ như vậy, không được nối máy nữa.
Tôi đứng trên đường một lúc, đầu óc chỉ là một mảng trống rỗng.


Tôi muốn rất tức giận với Thẩm Phương, tôi muốn biết, nếu như chị vô cùng tức giận, nếu như chị đã khóc vì điều đó, có phải như thế sẽ chứng minh chị vẫn rất quan tâm đến tôi không.

Tuy nhiên, hành động của Thẩm Phương lại khiến tôi bối rối.
Tôi quay trở lại bên môi giới như bị rút gân, nói thẳng với bọn họ, tôi quyết định mua căn nhà đó, có thể thanh toán bằng séc không?
Tôi lấy ra tấm séc mà tôi đã điền sẵn bên ngoài, vì số tiền quá lớn và chữ viết tay của người nhận tiền trông giống như vừa mới được viết, người trả tiền cũng không phải là tôi.

Vì vậy, tất nhiên là không thể quy ra tiền mặt ngay lập tức, bọn bọ nói, có thể giúp tôi lưu trữ lại trước, đợi đến khi được xác nhận, sau đó sẽ làm thủ tục khác.
Tôi lấy hợp đồng sơ cấp và để lại số tài khoản của tôi, bảo họ chuyển số tiền còn lại vào số tài khoản này.
Chiều hôm đó, tôi đang ngồi nghe MP3 bên đài phun nước ở trung tâm thành phố thì nhận được cuộc gọi từ Thẩm Phương, qua điện thoại, có vẻ như chị thật sự nóng nảy: “Em muốn làm gì?”
Tôi chậm chạp nói: “Không làm gì cả, em muốn mua nhà.”
Thẩm Phương lại hỏi: “Em có thể nói chuyện tử tế được không? Rốt cuộc em có ý gì?”
Tôi nghĩ rồi nói: “Sao thế, không trả được sao, hay chị nghĩ phải trả nhiều quá? Dù sao em cũng là tiến sĩ của một trường có tiếng, chị đừng trả quá rẻ chứ, sao vậy, thời đại nay bao tình nhân mà không trả phí chia tay sao?”
Nghe xong lời tôi nói, Thẩm Phương thật sự đã khóc như tôi mong đợi, chỉ là, chị chỉ nói một câu: “Từ sau đừng bao giờ liên lạc nữa.”
Có vẻ như tiếng khóc của Thẩm Phương khiến trong lòng tôi cảm thấy cân bằng hơn, hoặc có thể nói càng bị méo mó vặn vẹo.

Tôi không ngừng gọi điện cho Ji Shang, sau đó không thể kiên nhẫn nữa, không dùng IP để truy cập mà trực tiếp gọi thẳng bằng điện thoại di động.
Tôi khóc lóc, gây rối và đe dọa qua điện thoại, cuối cùng, doạ Ji Shang sợ đến nỗi không dám trả lời cuộc gọi của tôi.

Nhưng không biết có phải hắn chỉ đang ứng phó cho qua hay gì đó, hắn nói, được được được, để tôi chuyển cho cô.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi ở tạm trong phòng trọ chờ đợi tin tức từ Thẩm Phương hoặc Ji Shang.

Trong hai ngày đó, tôi không ra ngoài, thậm chí còn không ăn lấy một miếng cơm.

Tôi khẳng định bằng kinh nghiệm của bản thân rằng, nếu một người bình thường không ăn gì trong vòng 50 đến 60 giờ, chắc chắn sẽ không chết đói, cũng sẽ không ngất xỉu.

Nhưng, khắp mặt sẽ nổi mụn nước, mắt và lợi cũng sưng tấy lên.
Tôi cứ như vậy mà nằm trên giường như một xác chết, trên TV luôn chiếu một kênh không biết là kênh gì.

Đến ngày thứ ba, hôm đó là thứ Sáu.

Khi tôi đang mở mắt, ngẩn ngơ nhìn nhìn ra con đường ngoài cửa sổ, thì nhân viên môi giới bất động sản gọi điện cho tôi, qua điện thoại, họ nói: “Đến ký tên”.
Tôi hấp tấp đi rửa mặt và gội đầu với đôi mắt và miệng sưng tấy, vác ngoại hình nhơ nhớp bẩn thỉu đến công ty đó.

Tôi không xem kỹ chi tiết hợp đồng, cũng không xem kỹ bảo hiểm của căn nhà, chỉ không ngừng ký viết.


Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bỏ ra một số tiền lớn như vậy, và cũng là lần đầu tiên tôi tiêu tiền một cách không bận tâm như vậy.

May mắn thay, ít nhất thì tôi đã tìm được một nhà môi giới trung thực và đáng tin cậy.
Ra ngoài, tôi đến một nhà hàng thức ăn nhanh do một người Ấn Độ – Pakistan mở, mua một chiếc kebab Thổ Nhĩ Kỳ, tôi ăn hết chỉ trong một hơi, sau đó lại gọi cho Ji Shang, tôi nghĩ nên lịch sự với hắn bằng lời nói vẫn tốt hơn.

Trước khi tôi kịp mở lời, Ji Shang đã bực dọc nói: “Cô gái, cô thật muốn bức chết tôi sao, nhiều tiền như vậy tôi làm sao có thể chuẩn bị ngay cho cô được, kiểu gì đi nữa cũng phải cho tôi vài ngày…”
Nghe đến đây, tôi ngay lập tức sụp đổ, tôi khóc rống lên trong cửa hàng, khàn giọng hét lên: “Ông sắp bức tôi đến chết rồi, sắp bức tôi đến chết rồi…” Hét xong, tôi thở hổn hển, lại lấy hơi rồi gào lên: “Ông đợi đấy, nếu ông còn dám chơi tôi nữa, trước khi chết tôi chắc chắn sẽ kéo cả lò nhà ông xuống cùng.”
Mặc dù tôi nói tiếng Trung, nhưng có lẽ do tôi quá điên, không còn chú ý đến hình tượng, chủ cửa hàng đã gọi cảnh sát đến.

Đây là lần đầu tiên, và cũng hy vọng là lần duy nhất, tôi làm điều gì đó có hại cho đất nước.
Cảnh sát đến, tôi bị đưa lên xe cảnh sát.

Có thể do tôi tuổi tôi không lớn lắm, có lẽ tôi chỉ biết khóc mà không gây nên những hành vi làm tổn thương người khác, nên cô công an đã đưa khăn giấy cho tôi.

Bọn họ hỏi tại sao tôi lại trở nên như vậy, tôi đã nghĩ rất lâu, sau đó nói: “Cháu chia tay bạn trai rồi.” Tôi khá mừng vì lúc đó tôi không phát điên tại một nhà hàng Trung Quốc nào đó.
Sau khi tôi cảm xúc tôi ổn định hơn một chút, cảnh sát đưa tôi trở lại nhà trọ, sau đó có chiếc xe đưa tôi đến tận ga xe lửa, sau đó giao tôi cho nhân viên tàu hoả.

Tôi ngồi trên ghế của nhân viên tàu hoả trở lại London, tất nhiên, tôi đã mua vé của nguyên ngày hôm đó.

Từ lời của các sĩ quan, tôi hiểu rằng, bọn họ sợ rằng tôi nghĩ quẩn, sẽ tự sát.

Tôi chưa từng nghĩ tới cái chết, nhưng, tôi thật sự cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa, nhất là, tôi không còn mặt mũi nào để gặp lại Thẩm Phương.
Trở lại London, tôi bắt đầu có rất nhiều cảm xúc thăng trầm như trong tiểu thuyết, sau đó bị đánh gục bơi một cơn sốt.

Đại khái đó là một cơn sốt rất nặng, tôi lại nằm bẹp dí trên giường gần một tuần như trước đây, không tắm, không rửa mặt, chỉ ngủ, và ngủ, ngoài việc ra ngoài đi vệ sinh.

Khi tôi tỉnh táo, tôi sẽ đặt báo thức vài giờ trên điện thoại, và khi chuông báo thức kêu, tôi sẽ bò dậy và uống một chút nước.

Sau đó tiếp tục ngủ.

Cảm giác như tôi càng ngày càng ngủ lâu, mỗi lần mở mắt ra dường như đều là đêm tối.
Hoặc, nếu tôi thực sự cảm thấy mình sắp chết vì đói, tôi sẽ xuống nhà ngâm một tô mì hoặc chiên một quả trứng, chỉ đơn giản vì không muốn chết nên mới ăn, cho nên, bất kể là muối hay nước tương, chỉ cần ở gần tầm với là tôi sẽ thêm vào một ít, nếu không có sẽ không thêm, vỏ trứng rơi vào trong bát cũng không vớt ra, chỉ ăn uống ừng ực và coi nó như thực phẩm bổ sung canxi.
Trong thời gian đó, giáo viên sau này của tôi đã gọi cho tôi, hỏi khi nào tôi sẽ tham gia vào nhóm để báo cáo.

Tôi yếu ớt nói, em đang ốm, khi khỏi em sẽ báo sau.

Ngay cả tôi cũng không biết mình sẽ nằm như thế này đến bao giờ, nhiều khi, tôi cũng nghĩ liệu mình sẽ chết như vậy sao? Lại nghĩ, không được, không thể chết ở đây, nếu thế thi thể sẽ không thể trả về cố hương.

Hơn nữa, tôi còn phải quay lại bán nhà và trả tiền cho Thẩm Phương.

Còn nữa, còn mẹ tôi thì sao?

Sau đó, có một đêm khi tôi ngủ, điện thoại lại reo lên.

Ban đầu tôi còn tưởng đó là đồng hồ báo thức, nên thuận tay ấn vào rồi tiếp tục ngủ, qua một lúc sau, tôi nghe bên cạnh gối truyền đến một tiếng “Hello”, âm thanh đó, khiến tôi bất chợt trào ra dòng nước mắt nóng hổi.

Tôi đang ở thiên đường hay địa ngục đây?
Tôi xúc động mò chiếc điện thoại, không thể nói nên lời, chỉ biết thở hổn hển.

Người nghe từ đầu dây bên kia dường như đã nghe thấy động tĩnh của tôi, thậm chí còn rơi nước mắt cùng tôi.

Tiếng khóc của Thẩm Phương lúc đó vẫn khiến tôi của hiện nay cảm thấy rất đau khổ, Thẩm Phương nói với tôi: “Chị xin lỗi, chị đã trách lầm em.

Chị xin lỗi, em đừng giận nữa có được không?”
Lúc đầu tôi không hiểu tại sao Thẩm Phương lại nói câu ấy.

Sau đó, khi tôi chợt nhớ ra điều gì, tôi cúp máy ngay mà không cần biết Thẩm Phương đã nói hết hay chưa, tôi lại gọi cho Ji Shang, hình như hắn vẫn còn đang ngủ, hắn tức tối qua điện thoại: “Tao đã đưa tiền cho mày rồi còn gì, mày còn muốn cái gì nữa?”
Tôi nhảy từ trên giường xuống đất, khuỵu gối quay mặt về phía cửa sổ, mạnh mẽ đập đầu xuống đất quỳ lạy, tôi nhìn ra bầu trời ngoài kia, thầm nghĩ, tạ ơn trời đất, sau này con sẽ không bao giờ lừa người nữa, con cũng sẽ không bao giờ có những lối suy nghĩ không nên có, sau này con sẽ làm một người tốt.

Điện thoại từ Thẩm Phương đổ chuông suốt đêm, xen kẽ với vài tin nhắn mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn giữ, thậm chí còn có một tin nhắn, sau khi tôi mở ra xem, chỉ thấy toàn bộ là chữ “please”.
Tôi không trả lời, tôi không nghe máy, chỉ vừa rơi nước mắt vừa nghe tiếng điện thoại reo lên và nhìn chiếc di động không ngừng rung lên trên bàn, cuối cùng, giương mắt nhìn nó lặng lẽ nằm đó, có một ánh sáng chiếu rọi trong màn đêm.

Tôi nghĩ, nếu sau này mua điện thoại, tôi sẽ mua một chiếc Nokia với một cục pin thật tốt.

Nhưng, tại sao, chị lại có thể nhẫn nhịn em như vậy, tại sao, chị lại yêu em như thế này?
Tôi thực sự không còn mặt mũi nhìn Thẩm Phương, tôi nghĩ, “người yêu dấu, hãy quên em đi, em thực sự không xứng với chị.”
Cho đến khi mặt trời mọc, cho đến khi điện thoại ngừng rung.

Tôi xuống nhà tắm rửa và làm một bữa ăn tươm tất.

Ăn xong, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Tôi đã bỏ lại rất nhiều thứ trong ngôi nhà cũ ở London, thậm chí tôi còn chưa nhường lại cho ai ngôi nhà còn những hai tháng tiền thuê.

Tôi đã đặt một chiếc xe, tiêu gần 300 bảng để chuyển đến thành phố hiện tại nơi tôi đang sống.

Về căn nhà mới của tôi, tôi không sắm thêm bất kỳ đồ đạc nào, tất cả mọi thứ trong đó đều là đồ vật do hai vợ chồng già để lại trước khi họ đến viện dưỡng lão.
Trước khi vào nhóm làm báo cáo, tôi ra đường cắt tóc.

Dù sao, ở thành phố đó, tôi đã mất hết nhân phẩm và tư cách, ở đây, tôi hy vọng mình có thể làm lại từ đầu.

Tôi hy vọng tôi có thể rộng lượng và bao dung như Thẩm Phương..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.