Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 69
Vẻ mặt của chị khuấy động cơn phấn khích trong lòng tôi, tôi cố nén tâm tình mình lại: “Không có chuyện gì, chỉ là em vừa về, muốn đến gặp chị.”
“Ồ, vậy sao? Cảm ơn.” Chị vẫn bình tĩnh như vậy, lại còn hào phóng đưa nước cho tôi, ngay khi tôi nhận lấy chiếc cốc, tôi nghe chị nói: “Không phải em đã trở lại từ lâu rồi sao?”
Tôi đưa chiếc cốc lên môi, rồi lại từ từ đặt xuống, dường như tôi cảm nhận được sự hờn dỗi nào đó, nhưng tôi không tìm ra ánh mắt của chị, tất cả những gì tôi thấy chỉ là một bóng lưng xa xăm.
Tôi bối rối theo chị vào văn phòng, không biết nên nói chuyện gì: “Này, sao hôm nay chị vẫn đi làm?”
“Hôm nay chị trực.” có vẻ như đến một chữ chị cũng không muốn nói, chỉ ngồi xuống gõ gì đó trên máy tính.
“Ồ, thật trùng hợp” Tôi muốn kể một câu chuyện cười: “Đến cả nhà tư bản cũng muốn tranh giành chỉ tiêu của những người lao động chất lượng cao, vậy những người làm công như chúng em sống làm sao đây?”
Tôi lén nhìn chị, chị quay mặt sang một bên, chỉ cười mỉm rồi thôi.
Tôi hơi xấu hổ.
Thế là, sau khi im lặng, tôi cúi đầu xuống, nghịch chiếc cốc trong tay.
Ánh mắt tôi chạm phải chiếc nhẫn trên tay trái mình, trái tim chợt đau nhói, lòng tôi cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Chúng tôi đều đang lãng phí thời giờ bằng cách chỉ ngồi đó đến nửa tiếng.
Chị vẫn là người không trụ được nữa, chị hỏi tôi: “Nghe nói em bảo vệ luận văn rất tốt”.
Tôi cười: “À, cũng được thôi.”
……
“Việc liên lạc của trường em thế nào rồi?”
“À, họ đang liên lạc.”
……
“Gần đây em làm gì vậy?”
“À, em vừa đi Mỹ.”
“Hả?”
“Dạ.”
“Đi chơi sao?”
“Không phải, đi xem trường.”
“Em định đi học bên Mỹ?”
“À, không phải, chỉ đi xem thôi.”
“Ồ” có vẻ như sự chú ý của chị cuối cùng cũng quay về bên tôi: “Doạ chết chị.”
Tôi hơi ngẩn ngơ, như không hiểu ý chị, thấy mặt chị ửng đỏ rồi quay ngoắt đi, đối diện với màn hình máy tính.
Lúc này tôi không kiềm chế được nữa, có lẽ do đã từng tiếp xúc da thịt với chị, nên lá gan của tôi đã lớn hơn rất nhiều.
Tôi đứng lên, vòng ra sau bàn.
Chị không quay người lại.
Tôi do dự trong vài giây, lúc đó cảm giác như thời gian đã ngừng trôi.
Tôi cong eo cúi xuống, hôn lên tai chị, nơi đó, có một bông tai pha lê màu hồng hình cỏ ba lá.
Thân thể Thẩm Phương giặt bắn lên, chị nhanh chóng đứng dậy xoay người lại, sắc mặt hồng hào mang theo biểu cảm tức giận, chất giọng có hơi cao: “Em làm gì vậy?!”
Tôi nhìn vào mắt chị, tại sao ngay cả khi giận mà chị vẫn xinh đẹp như vậy? Tại sao ngay cả khi đôi mắt ấy mang vẻ phẫn nộ mà tôi vẫn không sợ?
Tôi nhìn chị, dần dần, tôi nặn ra nụ cười: “Em, em đã chia tay với bạn trai.”
Cặp mắt đó đột nhiên mở to ra, sững sờ rất lâu, hàng mi dài như chưa hề động đậy chút nào, ánh mắt đó như có bối rối, như có kinh ngạc, nhưng tôi tự nói với chính mình rằng, chắc hẳn trong đó có sự đồng cảm mà tôi cần.
Tôi bước lên trước một bước, đưa tay hướng về phía cơ thể chị, ôm chị, cúi đầu hôn lên trán chị.
Ở đó, vẫn là lớp da nhẵn bóng trắng ngần và hương nước hoa thơm.
Cơ thể chị cứng đờ.
Tôi thử thu lại cánh tay một chút, dần dần tìm kiếm đôi môi chị, dường như tôi đã ăn được son môi của chị, vị nó rất khác so với nước hoa, có chút ngọt ngào.
Tôi đã thử rất lâu, nhưng đôi môi đó vẫn đóng chặt.
Như thể chị đã biến thành một pho tượng đá, một pho tượng đá mang theo nhiệt độ ấm ấp.
Tôi có hơi nản lòng, dù chị không chống cự, nhưng tôi đã mong đợi sự nhiệt tình nên có như đêm hôm trước, sự nhiệt tình mà dường như sắp bị lãng quên.
Tôi chỉ đành hôn đến bên tóc mai, nhẹ nhàng nghịch chiếc bông tai cỏ bốn lá màu hồng.
Dần dần, cơ thể trong lồng ngực dường như đã tan chảy theo, tôi mang theo xúc cảm mạnh mẽ và nhẹ nhàng nói bên tai chị: “Em muốn chị.”
Tôi đưa một cánh tay ra kéo tay chị đặt lên eo tôi, tôi lại dán chặt vào chị, quay về trên bờ môi chị lại từ đầu.
Dần dần, tôi cảm nhận được sự hồi đáp mà tôi hằng khao khát, cảm nhận được sự hô hấp của chị, cảm nhận được sự ấm áp từ chị, tất cả những điều này làm tôi vô cùng thoải mái.
Tôi đưa chị đến bên ghế sofa, ngay khoảng khắc ngắn ngủi khi tôi tách rời khuôn mặt chị, tôi nhìn thấy ánh mắt chị, trong đó ẩn chứa sự mê loạn như tôi đã đoán.
Tôi định vén váy chị lên, tay chị bỗng nhiên rời khỏi gáy tôi, nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi tăng thêm mức độ khẩn thiết cho nụ hôn để chị không có cơ hội nói chuyện, khăng khăng làm thứ mà tay tôi muốn làm, đương nhiên, tôi cũng gặp phải sự kháng cự ngoan cường từ chị.
Tôi không thể không rời xa khỏi má chị, còn chưa kịp mở lời, đã nghe thấy chị nói: “Xin em, đừng làm ở đây được không?”
Không biết tại sao khi nghe câu này, tôi lại cảm thấy buồn bã và đau đớn vô cùng.
Tôi nhẹ nhàng vuốt phẳng váy cho chị, nhẹ nhàng hôn lên má chị, cho đến khi nhịp thở của chị dần ổn định lại.
Tôi ôm chị vào lòng, tôi biết bản thân rất bỉ ổi, nhưng khi nhìn khuôn mặt diễm lệ trong vòng tay tôi, tôi đã thực sự nghĩ rằng cứ như vậy thì còn gì bằng.
Tôi ngồi lên xe của chị, người lái vẫn là Danny, chiếc xe không hướng về nhà của Thẩm Phương, đây là điều tôi không ngờ tới.
Điểm đến của chiếc xe, là một nơi mà tôi từng được đến dạo chơi, chỉ cách toà nhà nổi danh nhất London một cây cầu, là một khách sạn xa hoa tráng lệ phía bên kia dòng sông.
Tôi từng tưởng rằng khách đến đây chỉ có thể là những nhân vật quan to chức lớn, trước đó đến cả mơ tôi cũng không dám nghĩ rằng cũng có ngày bản thân có thể đi qua những cây cột tịch mịch, tiến vào sảnh lớn và đặt chân đến căn phòng trong đó.
Ánh đèn trong đại sảnh khiến tôi cảm thấy như đang đắm mình trong một giấc mơ, cảm giác choáng ngợp đến mức không mở nổi mắt.
Tôi đi theo sau Thẩm Phương như đang nằm mơ, đi qua đại sảnh như đang nằm mơ, đi lên thang máy như đang nằm mơ, tôi nhìn thấy con số hiển thị là 2.
Đến bây giờ tôi cũng không nhớ mình đã vào phòng như thế nào sau khi ra khỏi thang máy.
Thật đấy, mọi thứ cứ như là một giấc mơ.
Vào đến phòng, tôi phấn khích chạy đến bên cửa sổ, tôi mở cửa sổ ra và thò đầu ra ngoài, vẫn may, tháp đồng hồ cao cao mang phong cách Gothic vẫn nằm trong tầm ngắm.
Tôi bò ra đó ngắm nghía rất lâu mới nhớ ra không biết Thẩm Phương đang làm gì, tôi quên béng mục đích đến đây.
Tôi xoay người lại, thấy chị đang đứng giữa căn phòng, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.
Biểu cảm trên mặt chị có chút đờ đẫn, nhưng lại ngốc ngốc rất đáng yêu.
Tôi bước đến gần, cười và véo mũi chị.
Chị ngẩng đầu lên nhìn tôi, trái tim tôi lại bắt đầu co rút, tôi thực sự đã nghĩ, ánh mắt của Thẩm Phương dù nhìn ai cũng đều mê hoặc đến vậy.
Chúng tôi điên loạn dùng da thịt mình vuốt ve âu yếm đối phương.
Hình như tôi đã tốn kha khá sức lực để trút bỏ lớp quần áo của chị, có thể xinh đẹp trong đó khiến máu chảy trong toàn thân tôi như muốn bốc hơi.
Tôi điên cuồng khám phá từng tấc da của chị, thậm chí nhịn không được mà muốn cắn chị.
Tôi nghe âm thanh chị thì thào, trước khi tôi lại khoá môi chị một lần nữa, tôi nghe chị hỏi: “Cảnh Minh, em có hối hận không, khi đã vì chị mà từ bỏ nhiều đến thế.”
Tôi thấy quái lạ, lưu luyến rời khỏi chị một chút: “Từ bỏ gì cơ?”
Chị cười, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi: “Vì chị, mà từ bỏ vị hôn phu của em, chị cảm thấy rất có lỗi với em.”
Trái tim tôi chợt đập mạnh, tôi biết, có vẻ như chúng tôi đã có hiểu nhầm.
Tôi do dự một lúc, rồi nói: “Không phải do chị mà chúng em chia tay.”
Nói xong lời này, tôi không dám nhìn vào mắt chị, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của chị, nơi có sợi dây chuyền đang nằm xiêu vẹo.
Tôi cảm thấy tay chị dừng lại trên khuôn mặt tôi, qua một lúc sau, tôi nghĩ có lẽ chị đã khá hối hận, thế là tôi nói: “Hay hôm nay thôi vậy.”
Tôi đợi một lúc nhưng vẫn không đợi được câu trả lời, tôi tìm kiếm gương mặt chị, có vẻ như chị lại nhìn ra chỗ khác và ngẩn ngơ.
Tôi nhìn chị, cảm thấy rất buồn, buồn cho chị đến vô cùng.
Tôi nhỏ giọng nói: “Thẩm Phương, em nghĩ nên để chị biết, em, chuyện này, em không muốn lừa dối tình cảm của chị.”
Chị như cười một cách rất khiên cưỡng, và nói như đang suy nghĩ: “Có gì đâu, lừa dối gì chứ.” Chị lại nghĩ rất lâu rồi nói: “Thật ra, chị cũng có rất nhiều bạn.” Đương nhiên tôi hiểu ý của từ tiếng Anh đó là gì, tôi chợt mất hứng, có chút bực tức và hỏi: “Có phải em cũng chỉ là một trong số đó?”
Tôi nhìn thẳng vào chị, chị cũng không tránh né ánh nhìn của tôi, đôi môi chị khẽ hé mở, chị nói: “Em mong muốn điều gì?”
Nghĩ một lúc, tôi nói: “Giống như bọn họ cũng được.”
Thẩm Phương nghe tôi nói vậy, khoé miệng chị khẽ động đậy như tạo thành một nụ cười nhẹ không hoàn toàn nở rộ.
Dưới ánh đèn ngà vàng mờ nhạt, chị ngẩng đầu lên, hôn lên môi tôi.
Tôi phát hiện, chị đúng thật biết khiêu khích cảm xúc của tôi, không chỉ là những cái vuốt ve đầu ngón tay, hay những lần cắn nhẹ nơi đầu lưỡi, rất nhanh, tôi đã tìm lại về cảm giác.
Thẩm Phương của đêm đó càng khiến tôi mãn nguyện hơn đêm đầu tiên.
Thậm chí đến cuối cùng, tôi cảm thấy đây thực sự là một màn ân ái vì tình dục.
Tôi cố ý rời khỏi chị khi chị đạt đến cao trào, ngắm nhìn biểu cảm vật lộn vùng vẫy vì vui sướng, hành động kiếm tìm tôi vì lưu luyến của chị.
Sau khi tôi đã kiệt sức, tôi ôm chặt thân thể chị, nhẹ nhàng hít vào cho bằng hết những mùi hương trên da và mùi vị mằn mặn của mồ hôi.
Tôi cười và nói bên tai chị: “Chị đúng là một con quỷ.” Thẩm Phương không màng đến lời ve vãn của tôi, chị quay người đi.
Tôi ôm chị từ phía sau.
Dường như, đêm đó chị không quay người lại, cũng không nói với tôi câu nào.
Tới sáng, Thẩm Phương lạnh lùng đến dị thường với tôi, thậm chí chị còn bảo tôi tự đi về nhà trước.
Đương nhiên tôi trở tay không kịp đối với sự đối đãi nóng lạnh trái ngược hoàn toàn này, thật ra trong lòng tôi rất đau, cũng cảm thấy bản thân đã đối xử không tốt với chị, nhưng tôi thấy, thái độ của chị khiến tôi thấy tôi cũng chỉ là một trong những người bạn tình One Night Stay của chị.
Tôi rất đau lòng, đương nhiên, tôi cũng bộc lộ ra những nỗi đau đó ra ngoài mặt.
Cuối cùng, chị vẫn tốt bụng hỏi tôi: “Bạn cùng nhà của em về nước trong kỳ nghỉ lễ rồi chứ?” Tôi bày ra vẻ mặt nước mắt ngắn dài, nói: “Đã về hết từ lâu rồi.”
Thẩm Phương im lặng, qua một lúc lâu sau, chị có chút không quá cam chịu nhưng cũng có chút bất lực nói: “Hay là, trong lễ em cứ qua chỗ chị ở vài ngày.” Tôi đang vui mừng định gật đầy ngay, chị lại nói: “Đợi năm mới vào học,” chị có vẻ đang nghĩ cách làm sao để từ chối: “Em nên ở nơi gần trường hơn.”
Tôi thở phào một hơi, chạy tới cạnh chị nhởn nhơ nói: “Em còn cứ tưởng chị sẽ nói: cút ngay cho chị.” Thẩm Phương cũng cười.
Tôi cố ý giở mánh khoé, nói: “Sau này em cũng không chắc sẽ tiếp tục học ở trường đó, ông Scott không kiếm tiền cho em được, đến lúc đó chị có muốn cũng không giữ em lại được đâu.”
Thẩm Phương rất bất lực, nhưng có vẻ như chị đã mệt, không buồn đấu võ mồm với tôi.
Tôi đau lòng ôm chị, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải chị rất mệt không?” Chị cười, dựa đầu lên vai tôi một lúc: “Chị vẫn ổn.”
Cứ như vậy, tôi mặt dày mày dặn đi về căn nhà của Thẩm Phương.
Khi về nhà cởi bỏ quần áo, tôi từng tự hỏi bản thân: có phải quá nhanh không? Nhưng tôi không cho bản thân thời gian suy nghĩ thật kỹ.
Tôi mang theo tất cả những gì có thể mang, tôi thực sự không muốn (thật ra là sợ) đi một mình.
Có lẽ do tôi chuẩn bị quá đầy đủ, sau này Thẩm Phương từng nói với tôi không chỉ một lần rằng: “Em cố ý chuẩn bị hết từ trước rồi chứ gì.” Tôi cười hì hì, mặc chị nói đi.
– ——–
22-12-2006 – 10:34:08
Hôm nay viết nhiều một chút, ngày mai là ngày trước khi bắt đầu kỳ nghỉ lễ, chắc bắt đầu từ trưa mai sẽ không có người nữa rồi, hahaha.
Các bạn thoả mãn không, miêu tả 18+, tuyệt đối giữ bí mật với Lãnh Đạo đấy nhé.
Nhưng mà, Thuý Hoa thực sự đang rất nhớ chị, đặc biệt là hôm nay.
08:41:01
Ngại quá, hôm nay không viết nữa, vừa đi đánh bài ở nhà một người bạn về.
Ngày mai chuẩn bị tổng vệ sinh, chuẩn bị cho bữa tiệc chiêu đãi trưa ngày kia, nên phải ngủ sớm.
Vừa báo cáo tình hình làm việc với Lãnh Đạo, Lãnh Đạo hỏi: “Định chuẩn bị gì mời khách đến ăn?”
Đáp: Khai vị là, nấm phô mai nướng hành lá, bánh mì nướng bơ tỏi, có thêm bánh đậu đỏ Tapioca hấp.
Món chính gồm gà nướng (theo cách làm vịt quay); món tráng miệng có bánh phô mai, pudding Giáng sinh (mua về); đồ ăn vặt có kem, thịt cuộn, salad rau, các loại pho mát, tortilla tam giác, khoai tây chiên.
Lãnh Đạo phê duyệt: Nghe ngon đó, xem xét cống nạp đi.
Tui: Hả~
Lãnh Đạo chú thích thêm: Không cho phép tự ý làm bánh trôi hình trái tim bừa bãi.
24-12-2006 – 03:59:10
Hình như Lãnh Đạo không hài lòng lắm với biểu hiện gần đây của tui.
Tui tranh luận: Các chuyến bay từ London Heathrow đều bị huỷ rồi~~~
Lời phê của Lãnh Đạo: Không thành tâm thì đừng giải thích.
Tui:…
Lời phê của Lãnh Đạo (2): Không muốn đến thì đừng đến.
Tui…!mua vé xe rồi…
Lời phê của Lãnh Đạo (3): Đáng mấy đồng, không hoàn trả được thì bỏ đi.
Tui:…
Lời phê của Lãnh Đạo (4): Không nói gì nữa thì cúp máy đây.
Tui:…
Lời phê của Lãnh Đạo (5): Chị cảm thấy dạo gần đây chị rất ghét em…!bổn Lãnh Đạo đây thực sự không muốn gặp em.
Tui:…!Vậy, vậy thì em không đi nữa.
Lời phê của Lãnh Đạo (6): Biết ngay là em không thành tâm.
Tui: Kệ chị nói gì thì nói, em thấy em rất có thành tâm.
Lời phê của Lãnh Đạo (7): Thành tâm của em chỉ treo trên miệng.
Tui: Em thề với Chủ tịch Mao, lần sau em nhất định sẽ biểu hiện bằng hành động!
Lời phê của Lãnh Đạo (8): Thôi thì cho em một cơ hội, để xem sau lễ như thế nào.
Tui cợt nhả: Tấm lòng rộng lượng của Lãnh Đạo có trời đất chứng giám!
Lời phê của Lãnh Đạo (9): Chị đúng là ăn no rửng mỡ lắm mới rảnh để ý em.
Tui nịnh nọt mật ngọt chết ruồi: !◎#¥%~~~
Lời phê của Lãnh Đạo (10): Thôi đi…!ừm, thật hay đùa vậy?
Tui chưa trả lời.
Lời phê của Lãnh Đạo (11): Em mà lại nói mà không làm một lần nữa, thì cứ chờ mà bị trôi mất xác trên sông Thames đi..