Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 43
Trả lời câu hỏi của bạn nhỏ lầu trên, tặng rượu vang là do nghĩ tới bài thơ phía dưới đó, bạn hiểu không? Lúc đó tôi nghĩ có lẽ mình sẽ không quay lại được nữa.
Lúc đó tôi luôn theo trường phái bi quan, việc gì cũng sẽ nghĩ đến trường hợp tệ nhất.
Hôm nay viết đến đây thôi.
Đi ngủ.
Còn có một vấn đề nữa, khi đang chỉnh lại động cơ ô tô, tỷ tỷ yêu thích của các bạn (Thẩm Phương) gọi điện cho tôi, tán ngẫu vài câu, tôi nói, em vẫn đang ở công ty, chị ấy bảo: “Ồ”, tôi khá là thất vọng vì không nhận được sự quan tâm nên có.
Sau đó, tôi lại nói, này, kể chị nghe một chuyện, em bị tông xe đấy, sau đó chị ấy nói: “Thật à, nghiêm trọng không?” Tôi nghiêm túc nói: “Rất là nghiêm trọng.” Chị ấy nói: “Thế đã sửa được chưa?” Tôi khá là sầu, nói: “Thường thì cũng nên quan tâm tới an nguy của chủ xe trước chứ?” Chị ấy cười, nói: “Em đó, nếu như xảy ra chuyện thật, em sẽ không có thái độ này.” Tôi rất tò mò, hỏi: “Chị nghĩ em phải có thái độ thế nào mới được coi như rất nghiêm trọng?” Chị nghĩ một lúc, rồi nói: “Cũng không nói rõ được, chỉ là cảm giác không có chuyện gì.” Tôi chán nản, nói, được rồi, là do tình cảm không sâu đậm, em phải về nhà em động cơ đây.
Chị ấy nói, ok, đợi lúc nào em rảnh mình lại nói chuyện nhé.
Sau đó cúp máy.
Tôi đoán cảm giác của chị đối với tôi không giống như xưa nữa.
Nhưng không biết vì sao tôi vẫn thấy rất vui.
– ——–.
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Tôi đặt một chiếc xe.
Khi đợi xe tới, tôi có chút căng thẳng, chợt cảm thấy một cảm giác nguy hiểm, nhưng sự đau đớn trong tim khiến tôi phải cố gắng đập vỡ suy nghĩ còn chưa hình thành này, suy nghĩ đó không ngừng tuôn ra, tôi lại càng không ngừng đập vỡ.
Khi đợi xe, tôi nghĩ, nếu như khi xe tới mà chị muốn về, tôi nhất định sẽ để chị về.
Tôi không dám nhìn chị, tôi cúi đầu xuống hoặc là phóng tầm mắt về đằng xa, tôi sợ nếu như tôi nhìn thấy hồ nước thu trong veo đó, đến cả sự quyết tâm nho nhỏ này cũng sẽ bị đánh gục.
Chị vẫn theo tôi lên xe.
Cho đến ngày nay, đó là chiếc xe đắt nhất mà tôi từng bỏ ra thuê, nếu như không tính chiếc xe thuê chở tôi từ London đến thành phố hiện nay.
Tôi có hơi hối hận khi thanh toán, là hối hận vì phí xe quá cao, hay hối hận vì sự bồng bột giản đơn của mình.
Tôi dẫn chị trở về căn gác xép của mình, đóng cửa lại sau lưng chị.
Suốt cả chặng đường, chúng tôi không nói với nhau một lời nào.
Căn gác xép be bé của tôi trở nên chật chội vì chồng chất nhiều hành lý.
Tôi ra vẻ vô tư đẩy các thùng hàng sang một bên, tạo ra một lối đi để chị bước vào ngồi lên giường.
Tôi đứng giữa căn phòng, nhìn chị.
Chị không nhìn tôi, chỉ nhìn các thùng hàng to nhỏ nằm la liệt xung quanh.
Ánh mắt của chị lại mang vẻ đượm buồn, tôi thấy hồ nước dần dần dâng đầy vành mắt chị, rồi nhẹ nhàng băng qua bờ kè trượt xuống.
Tôi bước đến, quỳ xuống bên đầu gối của chị, đưa tay ra cố ngăn lại hai hàng nước mắt ấy, nhưng chẳng cần mất quá lâu để biết việc đó chỉ tốn công vô ích.
Tôi càng ngăn lại, dòng nước mắt càng ngoan cường.
Tôi thấy dung mạo chị trở nên tiều tuỵ, tôi còn nghĩ, hay là, tôi không đi nữa, chỉ ở lại đây thôi có được không?
Mũi tôi càng lúc càng thấy cay, cuối cùng tôi cũng không kìm được mà làm ướt đôi má mình.
Tôi cúi xuống, gục đầu lên đùi chị, cảm thấy có một bàn tay khẽ chạm lên đầu tôi và từ từ vuốt nhẹ mái tóc.
Tôi rất buồn, chỉ biết khóc ra thành tiếng.
Qua rất lâu sau, khi tôi thấy như mình không còn khóc nổi nữa, mới ngượng ngùng ngẩng đầu lên.
Tôi nhìn lên, mắt đã bị nhoè bởi những giọt lệ ướt đẫm, nhưng tôi vẫn thấy được nụ cười của chị, nụ cười ấm áp đó quyến luyến thương tiếc, tôi cười ngượng, đứng lên, hít thở thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Có phải em bất lực lắm không, haha.” Nhưng, chị gật đầu một cách tinh quái.
Tôi cười, nói: “Hình như còn có người bất lực hơn em.”
Chị nhìn tôi cười mà không nói gì.
Tôi nhìn đôi mắt chị, trái tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Tôi vội đứng lên, lật tìm chiếc khăn mặt dự phòng đã được cất kỹ và một bộ đồ ngủ.
Sau đó lại lấy ra một chiếc khăn tắm.
Tôi đưa cho chị, nói: “Đến khi đoàn kịch cần diễn viên đóng vai Quỳnh Dao, chị có thể đi đăng ký đấy, đi đi, mau rửa mặt đi, biến thành mèo mặt nhọ rồi kìa.”
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi bắt đầu bị vây quanh bởi một loại cảm xúc nguy hiểm.
Tôi vô thức cảm thấy hình như có chuyện gì đó không ổn.
Nhưng tôi lại thấy bản thân có vẻ vẫn muốn tiếp tục sai.
Tôi hơi sốt ruột, sốt ruột không yên.
Khi chị đi ra, tôi không dám nhìn vào mắt chị.
Tôi đưa chị chiếc khăn tắm, rồi ra ngoài.
Tôi chỉnh vòi nước rất lạnh, mới thấy như bản thân đã tỉnh táo một chút.
Thậm chí trong não tôi còn nghĩ đến bóng dáng của bạn trai tôi, nhưng rất nhanh tôi đã đè ý nghĩ đó lại.
Tôi không biết tiếp theo mình nên làm gì, nhưng có một sự tò mò đã thôi thúc tôi tiếp tục thử.
Tôi quay lại phòng với mái tóc ướt.
Đẩy cửa ra đã thấy chị nằm xuống bên giường, mặt quay vào tường.
Tim bắt đầu đập mãnh liệt, tôi chần chừ đứng tại căn phòng một lúc, dường như trong này không còn khoảng trống nào để tôi có thể nằm dưới đất.
Chiếc sofa ngoài phòng khách đã sớm bị chúng tôi làm bẩn.
Cuối cùng, tôi rụt rè bước tới cửa sổ.
Tháo kính ra, tôi không nhấc chiếc chăn lên, mà chỉ nằm lên nó.
Chị quay người lại.
Tôi cứng ngắc nhìn trần nhà, không biết từ lúc mà trần nhà đã có vài nơi phủ mạng nhện, vài sợi tơ đã đứt gãy, nhẹ nhàng thổi bay theo chiều gió.
Tôi nghe chị nói: “Sao em lại để tóc ướt đi ngủ?”
Tôi ậm ừ một tiếng cho có lệ.
Chị đưa tay qua lấy chiếc khăn đặt ở đầu giường, nhẹ nhàng lau giúp tôi.
Tôi quay người sang chị, như vậy chị sẽ không cần vươn tay quá xa.
Tôi cách khuôn mặt chị rất gần.Tôi nhìn vẻ mặt bình tĩnh và mang chút yêu thương của chị, nhịn không được mà hỏi: “Thẩm Phương, có phải chị buồn em không?”
Chị ngừng lại, dùng tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt tôi, chị cười: “Đúng vậy.”
Tôi thở dài, ngập ngừng một lúc lâu mới nói nhỏ: “Em xin lỗi.”
Chị nhìn tôi, khẽ hỏi: “Em xin lỗi cái gì?”
Tôi nghĩ, rồi nói: “Em đã làm chị giận.”
Ngón tay chị nhẹ nhàng lướt trên mặt tôi, nghe tôi nói vậy, chị cười, hình như còn cười rất vui vẻ.
Qua một lúc lâu, chị dừng lại, cười nói: “Chị cũng xin lỗi em.” Rồi lại nói: “Chị cũng đã làm em giận.”
Chị đã làm gì khiến tôi giận? Tôi không biết, nhưng mà, đúng là tôi đã giận.
Tôi chợt hỏi: “Hay là chị gọi điện cho Wilson đi, đừng để anh ấy lo lắng.”
Thẩm Phương không nói gì.
Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
Mặt tôi vì những cái chạm của chị mà ngứa ngáy, và như thể khắp người tôi cũng ngứa ngáy, tôi nhìn vào mắt chị, sóng nước dạt dào toát lên toàn là sự dịu dàng.
Tôi nhớ đến hình bóng chị trong bóng tối cách đây không lâu, nhớ về đoạn tin nhắn ẩn ý ám muội đó.
Trái tim tôi quặn đau, bộ não bắt đầu mất dần chức năng, khắp cơ thể đang sôi sục máu nóng.
Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.
Những ngón tay chị lướt trên lông mày, sống mũi, đôi má, và cuối cùng là môi tôi.
Cuối cùng tôi cũng không thể làm chủ bản thân, tôi rướn tới, hôn nhẹ lên khuôn mặt chị.
Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là khi tôi nhìn vào ánh mắt chị, trong lòng tôi thấy rất buồn.
Tôi hôn một cái rồi rời khỏi chị, chị vẫn nâng mặt tôi một cách nhẹ nhàng và nhìn tôi.
Chị hỏi tôi: “Cảnh Minh, em đã nghĩ kỹ chưa?” Tôi vô thức ừm một tiếng.
Thoáng cái, đôi mắt chị chợt trở nên vô cùng mềm mại, sự mềm mại này lại khiến trái tim tôi đau nhói.
Mạch suy nghĩ của tôi vỡ tan trong chính giây phút đó.
Tôi sáp đến, nhẹ nhàng hôn lên mặt chị, bàn tay chị rời khỏi khuôn mặt tôi rồi vòng qua ôm cổ tôi, hành động của chị khích lệ dũng khí của tôi, và thế là tôi hôn lên môi chị, chị cũng hôn lại tôi…
Do vòng tay của chị quấn lấy tôi quá chặt, là do đôi môi chị quá mềm hay do mùi hương chị quá ngọt ngào, cũng có thể là do hơi thở của chị đã châm ngòi ngọn lửa tội lỗi trong tôi.
Tôi bắt đầu càn rỡ, tôi vén chăn lên, chui vào, thậm chí tôi còn dùng tay cởi cúc áo của chị ra, hôn từ cổ chị trở xuống…!Chị dừng lại, đẩy tôi ra, tôi thấy sắc mặt chị phiếm đỏ, nhưng chị không nhìn tôi, chỉ nhìn sang chỗ khác, nói: “Cảnh Minh, chuyện này, không được.” Tôi có chút sợ hãi vì hành động ban nãy của mình, hoảng loạn và vội nói: “Em xin lỗi”.
Tôi thấy ánh mắt đờ đẫn của chị từ trên bờ vai tôi chuyển qua hướng khác, như có chút không vui.
Tôi ngây ra, hỏi: “Thẩm Phương, chị thích em thật sao?” Thật ra tôi đã muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này từ lâu.
Chỉ là trước đây tôi không biết phải mở lời thế nào.
Tôi vừa nói xong, Thẩm Phương đột nhiên thu hồi tầm mắt nhìn thẳng vào tôi, tôi có chút sợ hãi, đang định quay đầu đi thì chị chợt đưa môi lên, hôn tôi.
Chị không còn mềm mại như trước nữa, lần này có chút mãnh liệt và hoang dại.
Nụ hôn của chị lại đánh thức dục vọng vừa mới rút đi của tôi.
Tôi lại bắt đầu làm càn.
Nhưng lần này, chị không từ chối tôi.
Có phải tôi viết mặn quá không, có lẽ vậy.
Chỉ là các bạn đừng nghĩ lệch quá, lúc đó tôi không cong, tôi thật sự không biết cách nào để làm hài lòng một người con gái ngoài việc hôn ra, mặc dù nhịp thở hổn hển và nụ hôn của chị thực sự đã khiến tôi kích thích và có một sự phấn khích không thể kiểm soát được.
Sau đó, khi tôi hãy còn phấn khích bởi sự run rẩy từ cơ thể chị, thấy tiếng thút thít yếu ớt của chị truyền tới tai tôi.
Tôi dừng lại, không biết mình lại sai ở đâu.
Chỉ biết vươn tay ra ôm chặt lấy chị, chị gắt gao vùi đầu vào cổ tôi, áp chặt cơ thể vào tôi.
Chị khóc càng lúc càng đau thương, càng lúc càng không thể kiểm soát, thậm chí cơ thể cũng run bần bật.
Tôi chỉ biết ôm chị chặt hơn.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về chị, chị khóc như vậy khiến tôi vô cùng đau khổ.
Tôi nghe chị hỏi một cách đứt quãng: “Liệu ngày mai em có quên chị không?”
Tôi nói: “Sẽ không.”
Chị nói: “Em lừa chị.
Tại sao hôm sinh nhật, em đã hôn chị mà vẫn từ chối chị.”
Tôi kinh ngạc, hoá ra điều tôi lo lắng vào đêm đó đã thật sự xảy ra.
Nhưng tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành nói: “Em không lừa chị, em sẽ không quên nữa.”
Bàn tay chị nắm chặt bộ đồ ngủ của tôi bỗng buông lỏng, sau đó chị đánh vào ngực tôi đau đớn.
Tôi nhẹ nhàng an ủi chị.
Chị vẫn đang khóc, tiếng nức nở cứ đứt đoạn rồi lại bật ra.
Tôi lại nghe chị nói: “Em nhất định phải quay về.” Lòng tôi đau nhói, tôi thật có lỗi với chị.
Tôi không nói gì, chỉ dùng sức ôm chặt chị, chị lại đánh tôi.
Đánh rất mạnh.
Rất đau.
Qua một lúc lâu.
Chị vẫn nói câu đó, em phải quay lại, nói xong lại đánh…!xong lại đánh…
Tôi cũng không biết rốt cuộc đã bị chị đánh bao nhiêu cái.
Chỉ biết là rất đau, đánh đến mức mạch suy nghĩ của tôi lại hừng hực trở lại, đánh đến mức tôi lại có chút tỉnh táo.
Tôi bắt đầu sợ hãi, rốt cuộc tôi đã làm gì thế này? Thậm chí tôi còn nhớ ra bạn trai tôi, thậm chí còn âm thầm tự biện bạch cho mình.
Tôi chỉ thấy chị rất đáng thương.
Nghĩ đến đây, tôi cực kỳ khinh thường bản thân mình.
Tôi thật sự hoảng hốt và sợ hãi, không biết sau này nên đối mặt với Thẩm Phương như thế nào.
Tôi nghĩ mình xong đời rồi, tôi đã thực sự làm điều đó với Thẩm Phương.
May mà chị cũng dần mất sức sau khi khóc nhiều, tôi giả bộ vỗ lưng chị, dần dần, chị thiếp đi trong lòng tôi, nhưng bàn tay vẫn gắt gao nắm lấy áo ngủ nơi ngực tôi.
Tôi nhìn Thẩm Phương, thấy có lỗi với chị, tôi nhìn vết tích của nước mắt đọng trên mặt chị mà thấy rất đau lòng, rất xót xa.
Nhưng, tôi đây đang thực sự sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Đêm đó tôi không dám ngủ ngon, vì tôi thực sự rất sợ, cũng vì lo Thẩm Phương cảm thấy không thoải mái khi nằm trong vòng tay tôi.
Tôi định xoay người rút cánh tay từ dưới đầu chị ra, nhưng tôi vừa động đậy, chị lại vô thức tiến lại gần hơn, áp sát tôi càng chặt.
Có vẻ như chị cố ý dán mặt vào cổ tôi, hơi thở của chị vừa ấm áp, vừa ẩm ướt, nếu như chị rời xa, tôi sẽ bị nơi ẩm ướt ở da đó khiến cho lạnh cóng, hơn thế nữa còn cảm thấy ưu buồn.
Tôi cứ để chị tóm gọn lấy tôi như vậy, thấp thỏm rất lâu mới có thể nhắm mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm.
Khi tôi mở mắt ra, đã thấy Thẩm Phương rời khỏi vòng tay tôi, quay mặt vào trong, dựa vào tường nằm ngọn một bên.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn bóng lưng của chị, vô thức tiến sát lại ôm chị từ đằng sau, áp mặt vào gáy chị, tham lam hít vào mùi hương từ người chị.
Mùi hương chị như liều thuốc phiện đối với tôi, tôi luôn thấy dù hít bao nhiêu cũng không bao giờ là đủ, tôi nhắm mắt nửa tỉnh nửa mê, ngửi và ngửi, có chút mạo phạm, không biết sao mà lại bắt đầu hôn chị, lại còn luồn tay vào lớp áo ngủ của chị.
Dần dần, chị như bị tôi làm cho thức giấc, trở người qua, dán mặt lên mặt tôi.
Lông mi chị chạm vào mặt tôi, khiến toàn bộ cơ thể tôi đều ngứa ngáy.
Não tôi lập tức nảy ra ý nghĩ bỉ ổi, nhưng tôi đã ngăn mình lại.
Tôi nghĩ mình tuyệt đối không thể như vậy nữa.
Cuối cùng, tôi dứt khoát đứng dậy, lấy khăn mặt đi thẳng tới phòng vệ sinh.
Tôi rửa xong rồi đi ra.
Quay về căn phòng nhìn Thẩm Phương đang ngủ say.
Tôi đi tới, quỳ bên giường, nằm gục xuống nhìn chị.
Chị ấy khi ngủ thật thú vị, một tay đặt trước mặt, các ngón tay còn thi thoảng động đậy một chút.
Nhìn rất vui mắt, tôi giơ tay ra giữ ngón tay chị lại, không động đậy nữa.
Tôi bỏ ra, qua một lúc sau, lại động đậy.
Mắt chị cũng thi thoảng giật giật, tôi dùng tay giữ lấy lông mi chị, mí mắt chị động đậy theo phản xạ, tôi cứ giữ như thế, qua một lúc, mắt chị động đậy thật mạnh, thế là bị tôi giựt mất hai cọng.
Nhưng chị vẫn mơ màng ngủ như một bé mèo con vậy.
Tôi suýt nữa chết cười bên giường.
Tôi nghĩ, ngủ say đến thế này, có ai bứt hết lông mi chị chắc chị cũng không biết đâu.
Tôi chơi với ngón tay chị một lúc, rồi lại chơi với lông mi chị, lâu dần cũng thấy chán.
Tôi nhớ lại chuyện tối qua, chợt trong lòng run lên.
Nhưng vào buổi sáng cảm giác sợ hãi hình như đã tiêu tan phần nào.
Thậm chí tôi còn đắc ý vì mình đã câu được một cô gái đẹp như thế này.
Nhưng rồi lại nghĩ Thẩm Phương rất đáng thương, vì tôi thấy bản thân không có tình cảm như thế với chị.
Tôi cố ý thở một hơi thật dài.
Xuống tầng làm đồ ăn sáng, hai quả trứng rán, bốn lát bánh mì nướng, thêm một cốc sữa bò rất to, còn có cả một quả chuối còn thừa, tôi cắt thành nhiều miếng đặt lên trên đĩa.
Tôi bê đĩa thức ăn quay lại phòng.
Thấy Thẩm Phương như đã tỉnh ngủ, bèn đi tới hỏi: “Sâu lười, nếu chị không dậy là em đi trước đấy.”
Chị lập tức mở mắt ra, vội vàng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tôi làm ra vẻ đang xem đồng hồ, nói: “Nửa tiếng nữa em sẽ đi, hay là chị ngủ tiếp đi, em đưa chìa khoá cho chị.”
Chị trở mình bò dậy như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ màng vừa ra ngoài vừa nói: “Chị dậy ngay đây, em chờ một lát.”
Tôi cười lên, giữ chị lại, nói: “Chị ngủ úng cả não rồi hả? Nào, ra đây em xem, có mọc mũi heo ra chưa?”
Lúc này chị mới hiểu ra, tức giận đánh tôi một cái: “Sao em cứ trêu chị.” Nói xong, chị đứng như trời trồng giữa phòng, nhắm mắt lại, bất động luôn.
Tôi thấy chị cứ thế mà ngủ thiếp đi, vô cùng bất ngờ, nói: “Chị là ngựa sao? Sao lại biết ngủ đứng.
Sao chị không đi báo danh kỷ lục Guinness nhỉ, chuyện lạ hiếm có khó tìm.”.