Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 138: Phiên Ngoại 53


Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 138: Phiên Ngoại 53


Ban nãy tôi cũng hỏi chị ấy, thực ra trước đây cũng đã hỏi: “Chị nghĩ em tốt ở đâu?”
Chị lập tức trả lời: “Your wicked sense of humour”.
Nhưng mọi người đừng tin là vậy.

Trước đây tôi cũng hỏi, nhưng câu trả lời của chị luôn không đồng nhất.

Có lúc chị khen tôi là “trẻ ngoan”, có lúc chị nghĩ tôi có bản mặt đáng thương, chỉ đành thương cảm, có lúc chị nghĩ cái mặt trắng nhỏ nhắn này của tôi đã lên hương không ít, có lúc lại thích cái miệng dẻo biết nói lời ngon tiếng ngọt của tôi, có lúc chị còn nói thẳng, thực ra người ta không yêu tôi một chút nào, chỉ đơn giản là đang báo thù ngày xưa tôi “bắt nạt” chị mà thôi.
Còn nhiều lắm, nghe nói là bởi vì, khi ở bên tôi, chị luôn cảm thấy rất vui.
Có lẽ, từ vui này dịch ra chưa tròn vành rõ nghĩa lắm, từ Happy ở Anh đại diện cho rất nhiều tâm trạng.

Không sai, đúng là tôi có thể dễ dàng chọc cười Thẩm Phương, dù dạo này tâm trạng chị có lên xuống thất thường, nhưng vào tay tôi là gạo nấu thành cơm.

Nhưng mà, trong mắt tôi, chị vẫn luôn là một người rất dễ vui vẻ, có lẽ, người có thể khiến chị cười haha không chỉ có mỗi mình Thuý Hoa tôi đây?
Vậy nên, rốt cuộc Thẩm Phương thích điều gì ở tôi? Thực ra đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ.
Mà tại sao Thẩm Phương lại thích tôi (chú ý, câu hỏi này khác câu hỏi trên) câu hỏi này cũng đừng nên nghĩ thì hơn, một người theo chủ nghĩa bảo thủ bi quan như tôi, càng nghĩ càng không vui.

Mà câu trả lời của Thẩm Phương quanh năm suốt tháng vẫn là: “Có cảm giác.” Tôi gặng hỏi chị kỹ hơn nữa: “Cảm giác gì?”
“Chemistry.”
Tôi ngất, vô cùng ngất, choáng váng.

Bọn trẻ con người Tây tầm 20 tuổi nói “chemistry” thì em không phản đối.


Nhưng chị…!em không nói nữa, nói ra lại bị “phạt”.
Nói đến chemistry, để tôi kể một chuyện tôi hóng được từ Bà Cụ Non.

Gần đây Bà Cụ Non làm quen được với một người mà em nó “vô cùng có cảm giác”.

Chỉ là, cảm giác mà “người này” dành cho Bà Cụ Non liệu có phải cái gọi là “chemistry” trong truyền thuyết ấy hay không, thì tôi không biết.

Vả lại, tôi không có khả năng để biết.

Bởi vì, “người này” và Bà Cụ Non đều có xuất thân từ một trường Chemists chính quy đàng hoàng.

Nói chuyện chemistry với Chemists, dù tôi ngốc đến đâu cũng biết thế nào gọi là “đánh trống qua cửa nhà sấm.” Nhưng mà, tôi rất tò mò, hai Chemists ở bên nhau, sẽ nghĩ thế nào về vấn đề chemistry nhỉ?
Đương nhiên, trước mặt Bà Cụ Non, không được nhắc đến vấn đề này, không được nhắc, không được nhắc, cứ nhắc là em nó sẽ quạo với tôi.
Tôi nghe chị Sue nói, sau khi tôi và Thẩm Phương gặp lại nhau, Sue biết Thẩm Phương lại bị lún sâu chỉ không lâu sau đó.

Bởi vì kể từ khi Thẩm Phương lại nói chuyện điện thoại với tôi, Thẩm Phương luôn nhải lải về mấy chuyện cỏn con của tôi vô số lần trong một ngày như một bà già lắm mồm.

Khi đó, Sue hỏi Thẩm Phương, rằng có phải chị ấy lại yêu tôi không? Ban đầu chủ tử nhà tôi còn sống chết không chịu thừa nhận, nhưng cuối cùng, trước sự ép bức khi đã bày ra rõ sự thật và bị chị Sue giảng đạo lý, chị phải đau đớn đối mặt với sự thật này.

Không phải sao? Nếu đã không có ý định, sao lại nói đi nói lại những chuyện nhỏ nhặt ấy được.
Tôi nghĩ phụ nữ khi bị lún vào lưới tình hầu như đều giống nhau.


Chẳng phải lúc đó tôi cũng vậy sao? Một ngày bò lên Tianya tận N lần, lải nhải mấy lời vô nghĩa nhiều đến mức lúc nhìn lại muốn đập cả máy tính đi.

Vì vậy, bây giờ tôi đang áp dụng công thức này lên Bà Cụ Non, tôi vô cùng nghi ngờ.

Bắt đầu từ bữa tối hôm nay đi.

Tôi không thể nhớ nổi Bà Cụ Non đã nhắc đến “người này” bao nhiêu lần.

Dù sao, em nó nhắc nhiều đến mức tôi muốn úp kem vào miệng em nó.

Không phải vì tôi không lương thiện, cũng không phải vì tôi không có “nghĩa khí giang hồ”, chỉ là em nó nói quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều.

Chỉ riêng câu “chị có nghĩ đôi bông tai đó là kim cương thật không?” mà em nó đã hỏi N lần N lần N lần N lần, hỏi nhiều đến mức chủ tử tôi cũng phải cười.
Quá ngu ngốc, đúng là quá ngu ngốc.

Ngay cả khi chủ tử tôi đã nhìn thấy rất nhiều viên kim cương, nhưng chị ấy làm sao có thể phân biệt kim cương thật giả chỉ từ một bức ảnh.

Huống hồ, khi ta ái mộ một người (lưu ý, là ái mộ, chứ không phải yêu, Admire, not Love! Không nghĩ bậy), chúng ta luôn vô tình chung thần thánh hoá hình tượng của người ấy lên, cho dù người ta đeo đôi bông tai fake, ta cũng có thể coi là thật.

Không phải sao?

Nếu như không phải, tại sao có thể nghĩ người ta mặc KFC uniform rất ngầu, mặc suit ngầu, mặc open-day guider t-shirt lại, ôi, dễ thương quá đi…
Excuse me? Em nó không phải là top sao?
Ignore me, tôi biết thời buổi bây giờ top đang có trào lưu bị bẻ thành bot.
Vì Thẩm Phương đã nói trước với tôi về chemistry, trong công ty lại có một Chemists làm sếp trực tiếp, làm bây giờ tôi phải ghen tị với những “Chemists” chính thống, khi đi họp, tôi luôn muốn giả vờ làm một nhà hóa học, đương nhiên tôi cũng giả làm nhiều lần.

Tuy nhiên, bởi vì hồi học đại học không tử tế, nên nhiều khi giả vờ không đến nơi đến chốn, nhất là trong lĩnh vực phân tích.

Tôi đã vô số lần thử nước tổng hợp, nhưng lần nào cũng thất bại, mấy lần suýt chết ngạt trong đó.

Hết cách, nước quá sâu.

Chẳng trách, đây cũng là lý do, đều là sinh viên tốt nghiệp, nhưng xét về tiền lương, người học sinh vật học không thể so với người học hoá dược và tổng hợp.

Mức lương khởi điểm của người ta có thể lên đến ít nhất 5.000 bảng.

Ở phía nam có thể lên đến ít nhất là 10k.
Và, không chỉ là tiền lương, trong ngành chúng tôi, địa vị của các nhà hóa học cao hơn nhiều so với các ngành khác.

Ví dụ, trong công ty chúng tôi, anh bạn Lão An và anh Ấn dễ thương nhất của chúng ta là những ví dụ điển hình.

Đặc biệt là Lão An, mỗi khi thảo luận một vấn đề nào đó, câu mở đầu của anh ấy đều là: “Với tư cách là một nhà hóa học, khi giải quyết vấn đề này…”, tỏ ra thật kiêu ngạo, anh ấy sợ người khác không biết trong bụng anh có “chất hữu cơ”.

Tất nhiên, lương bonus của hai bọn họ cũng có xu hướng thăng tiến, đều không thể so sánh với người bình thường.

Còn tôi, sở dĩ tôi vẫn làm ăn ổn thoả là vì tự tôi ép mình phải dựa vào chemist.


Không có cách nào khác, thị trường là như cậy.

Ai nói triển vọng của nhà khoa học đáng lo ngại? Người nói câu này chắc hẳn không phải là người làm research.
Vì vậy, tôi thực sự lấy làm lạ, tại sao “người” bị Bà Cụ Non nhắc đến như ám ảnh này lại có thể vứt bỏ những “non sống gấm vóc” trong tay đi để chuyển hướng sang làm business?
Tuy nhiên, Bà Cụ Non tôi rất coi thường sự nuối tiếc của tôi và cho rằng tôi quá “thiếu quyết đoán”, hơn nữa, người ta đang lên lớp thực tập, Bà Cụ Non còn quá phấn khích nên giả làm người đi mua sắm và chạy đi thăm.

Lúc quay về, em nó rất hào hứng, sau khi khen ngợi bộ suit, em nó lại quay về coi thường công trình nghiên cứu vô bổ của tôi.

Đương nhiên nhiều nhất vẫn là nói về ngoại hình long lanh của “người này”: “Cậu ấy mới làm 3 ngày mà đã đeo manager badge rồi, sao lại làm được thế nhỉ?”
Thẩm Phương thì bênh tôi, chị ấy nói với Bà Cụ Non, làm business hoặc finance đều phải ăn mặc sáng sủa, đó là yêu cầu cơ bản của ngành, rất ít liên quan đến năng lực.

Dù sao thì, tôi vẫn bất ngờ khi nghe về quyết định của “người” mà Bà Cụ Non ngưỡng mộ đó, nhưng theo như phân tích của chủ tử, có thể đây là một điều tốt.

Bởi vì tính cách mỗi người mỗi khác, quan niệm về “từ bỏ” cũng khác nhau ở mỗi người.

Có một số người khi đã đi qua, sau này vẫn sẽ luôn nghĩ về quá khứ.

Cũng thực sự có một số người, dù đó vật quý giá đối với người khác đến mấy, chỉ cần nói bỏ họ cũng có thể bỏ được dễ dàng.
Tôi nói với Thẩm Phương, em nghĩ em thuộc loại người đầu tiên.

Thẩm Phương cũng vậy.

Thẩm Phương nghe vậy, chị lắc đầu: “Có thể chị như vậy, nhưng em thì chưa chắc.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.