Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 120: Phiên Ngoại 35
Hôm nay người nhà chị đến đón chị về.
Chị đã đỡ hơn rất nhiều.
Mới sáng sớm đã giục tôi dậy, gọi điện cho mẹ tôi, vì hôm nay là Mothering Sunday của Anh.
Tấm thiệp ngày của mẹ năm nay thật khác, tôi rất thích.
Khi tôi gọi điện thoại, chị ra ngoài, đợi tôi gọi xong chị lại quay về.
Thấy chị nằm co ro run rẩy trong chăn và ho khan, tôi chợt rơi nước mắt.
Chị vuốt ve mái tóc tôi và cười nói: “Nước mắt cá sấu.” Thấy đả kích tôi vẫn chưa đủ, chị hài lòng cười: “Ây da, đúng là bị ốm có khác, địa vị thay đổi hẳn.”
Làm tôi tức đến mức khổ sở khóc một trận, không còn tâm trạng gì nữa, đúng là chủ tử hay ra vẻ của tôi.
– ——–
Chị đi được một lúc, chỗ tôi bắt đầu có tuyết rơi, nối tiếp là cơn mưa đá, sau tất cả, trời lại sáng trong.
Mùa đông ở Anh là vậy đấy, tháng Hai tuyết rơi, tháng Ba vẫn có tuyết, nhưng chưa đầy mấy ngày sau đã xuân hoa nở rộ.
Chị đã khoẻ hơn rất nhiều, khoẻ đến mức buổi chiều còn cầm ô ra sân chơi với mưa đá.
Về điều này, tôi chỉ muốn nói rằng, Well done! Dù sao, khi chị ấy nói với tôi, đã Done rồi.
Đương nhiên, tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Tôi cũng nói, nếu như ngày mai mưa đá mà chị còn làm thế, trước khi lên máy bay, em sẽ chạy khoả thân ngoài đường.
Đúng vậy!
Ngày mai tôi sẽ xuất phát, sáng mai đến văn phòng làm giao dịch, buổi chiều ra sân bay.
Nếu thời gian cho phép, hy vọng có thể làm tiếp series bà già hay ra vẻ 3.
Trước khi đi, tôi cũng cầu chúc những người bạn đã chân thành chúc phúc cho tôi và Thẩm Phương, enjoy your life.
Có lẽ trong cuộc đời ai cũng có những điều bất hạnh, nhưng, khi bạn cảm nhận được những điều bất hạnh này, hầu hết chúng chỉ còn tồn tại trong dĩ vãng.
Cho dù vẫn cảm nhận được những nỗi đau, nhưng đó vẫn là cuộc sống của chính bạn, không thể tránh, không thể bỏ, và có lẽ cũng không thể quên.
Thay vì giận trời trách người, không bằng trấn an con tim và bình tĩnh và nhìn nó trôi qua.
Chúng phá hủy những năm tháng của bạn, làm tắc nghẽn thì giờ của bạn, nhưng chúng sẽ luôn trôi qua.
Trên thế giới này không có ngày nào thiếu đi những vướng mắc và mâu thuẫn, yêu hận và tình sầu.
Cũng không phải nỗ lực chân thành nào cũng sẽ được đền đáp.
Cuộc đời bất công như vậy đấy.
Có lẽ, điều duy nhất luôn công bằng trên thế giới này là thời gian.
Từng phút từng giây trôi qua trong cuộc đời bạn, đối với tôi không nhiều, cũng không ít.
Nhưng vẫn là từng giây từng phút đó, khi tích luỹ lại sẽ làm nên cuộc sống của chúng ta.
Có lẽ, cuộc đời không bất công như vậy.
Cuộc sống chính xác là gì? Mỗi ngày, mỗi năm, luôn có thay đổi trong cách ta nhìn nhận về cuộc đời.
Cho đến hôm nay khi đối mặt với cuộc sống, tôi vẫn không thể hiểu được.
Có lẽ do tôi ngu xuẩn.
Trước đây tôi có nghe qua một câu chuyện,
Khi gió thổi qua ngọn cây, mọi người sẽ nghe thấy âm thanh.
Có người nói, nghe xem, đó là tiếng gió
Có người nói, không phải, đó là tiếng lá cây.
Thật ra, gió vốn dĩ không có âm thanh, lá cây cũng vậy.
Vậy thứ chúng ta nghe được, rốt cuộc là tiếng gió hay tiếng lá? Hay là tiếng gió thổi qua lá cây?
Có tôi, cuộc sống như gió có lá cây, không có tôi, sẽ không có cuộc sống của tôi.
Không có cuộc sống, sẽ không có tôi của hiện tại.
Vậy nên cảm ơn cuộc sống mới phải nhỉ?
Thẩm Phương nói: “Cảm ơn chị đi.
Nếu không có chị, em làm sao có thể ngồi đây nghĩ vẩn vơ mấy thứ này.” Có lẽ cũng đúng.
Không có chị, làm sao có thể có cuộc sống hiện tại của em?.