Việt Tinh Kỳ Truyện

Chương 65: Yêu cô giáo


Đọc truyện Việt Tinh Kỳ Truyện – Chương 65: Yêu cô giáo

Bão chạy ra khoảng trống trước sân, cố gắng nhìn quanh xem cái cây có bị dời đi đâu không, hay là trong đem ngủ nhà hắn bị người ta khiêng đi mà đến hắn cũng không hề hay biết, nhưng làm hắn thất vọng rồi, mọi thứ đều như cũ, chỉ riêng cây cổ thụ biến mất vô tung vô ảnh, mặt đất không hề có chút vết tích đào xới, rất cứng rắn, không hề giả tạo khi Bão tung 1 chưởng kiểm tra. Bão có chút hụt hẩng, bao lâu này cái cây như người bạn mỗi đêm vắng vậy, đem lại cái cảm giác gần gũi, thân thiết lắm, lần này lại biến mất kỳ lạ như vậy, nhưng lạ một điều không có chút dấu vết nào, có muốn tìm kiếm cũng không được, nếu có duyên ắt gặp lại, từ lâu Bão đã có cảm giác nó có linh tính riêng, có cảm nhận riêng, bây giờ chắc chắn có cơ duyên gì đó nên mới như vậy.

Thực ra Bão đâu biết được rằng cổ thụ đó là do Phù Đổng Côn năm xưa rơi xuống huyễn hóa thành, mà linh tính trong Phù Đổng Côn do bao nhiêu năm tháng tồn tại mà sinh ra, được tu bổ qua hàng vạn năm tháng mới thành hình, hơn nữa trong đó còn một tia tàn hồn của Thánh Gióng, chính là hình bóng đêm qua bay lờ mờ, truyền cho hắn đạo vận của Phù Đổng Côn, coi như người thừa kế đời thứ 2 của Phù Đổng Côn, qua bao nhiêu thử thách mới được thành quả như vậy, Thánh Gióng xưa có tư chất kép là thạch tư chất và hỏa tư chất, hình ảnh người và ngựa nham thạch trong mơ cũng chính là hình ảnh của Thánh Gióng năm đó vì Việt Tinh là bay lên vá trời, sau đó mất tích, chỉ lưu lại một tàn hồn trong Phù Đổng Côn để tìm người xứng đáng cho vận kiếp đợt kế tiếp, về vận kiếp là gì sau này sẽ đươc giải thích rõ. 

Nhưng suy nghĩ kỹ lại Bão mới thấy đây chưa chắc đã là điều tốt hoàn toàn đến với hắn, nếu như nghe được Phù Đổng Côn tái xuất, thì sẽ có bao nhiêu người, bao nhiêu cường giả tới đây mà tranh đoạt, lúc đó với sức của hắn chẳng khác nào cái vỏ bọc giấy thả sức cho người ta xâu xé chứ.

Thầm nghĩ tới may mắn, Phù Đổng Côn dường như linh vận tỏa ra cũng không có, cũng không tỏ ra gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một trường côn bằng kim loại lạnh ngắt, sát khí tỏa ra có hơi chút đậm. Nhưng cũng rất bình thường với các loại trung phẩm địa khí, nhưng cũng không chắc chắn được rằng không có người phát hiện ra, kẻ sống vài ngàn năm trên thế giưới này không phải không có a, chí ít là lão bạc đầu đó a, sống vài ngàn năm, đến việc đếm tuổi cũng làm biếng. Cho dù sự tích Thánh Gióng ở Việt Tinh đã có cách đây vài vạn năm, nhưng không gì chắc chắn được là không có người biết.

Nhưng nếu cất lại ở đây cũng không được, đồ ngon vậy phải mang theo người, hạn chế sử dụng là cách tốt nhất, nhưng không thể để lộ ra, mà giấu thì giấu như thế nào, không lẽ cứ vác đi ngoài đường, có mấy loại túi trữ vật nhưng theo như hắn biết, chỉ có chứa được các loại thảo dược, lương thực thiết yếu mà thôi, còn các loại vũ khí là không cho vào được.

Nhưng suy nghĩ một lúc cũng không có cách nào, Bão cũng là thất vọng không thôi, nhưng có còn hơn không, đặt trường côn xuống, hai tay liên tục đan quyết ném ra từng tầng một cấm chế, dù sao phải che đậy được bao nhiêu thì cứ che, còn hơn cứ để nó “trần truồng “ như vậy.

Nhưng chỉ mới ném ra được 2 tầng cấm chế, dường như đọc được ước muốn của Bão, một biến hóa làm Bão sửng sốt, rùa con sau lưng khẽ di chuyển, một luồng khí đen từ hình xăm to như trứng ngỗng sau lưng phát ra cuốn lấy Phù Đổng Côn, xoay tròn trường côn nhẹ nhàng, điều Bão cố gắng làm mãi cũng không được là thu nhỏ trường côn, nay lại dễ dàng thu nhỏ trong luồng khí đen, rồi chạy theo luồng khí đen bay trở về với rùa con, chỉ thấy rùa con nhẹ hả miệng nuốt đi Phù Đổng Côn không một chút khó khăn, khi bóng dáng trường côn biến mất cả khí tức cũng mất luôn, không hề cảm nhận được. 


-“A đù, khoan khoan, trả lại tao, trả lại tao, ai chơi cướp giật bao giờ”

Bão hoàn hồn thì việc đã rồi, vừa vớ được đồ ngon lại bị cướp mất, gào to đòi trả lại, nhưng mặt Bão chợt ngu ra, ý nghĩ chỉ vừa xuất, trường côn lại xuất hiện ở trong tay, cảm giác mát lạnh truyền đến cho hắn biết đây không phải là giả. Vậy rùa con này cũng quá bá đạo a, cho hắn sức mạnh, rồi có thể gửi đồ được nữa, vậy cũng quá tiện a.

Tay nhẹ xoa hình xăm con rùa, Bão hài lòng lắm, hôm nay may mắn vẫn chưa hết a, haha, đang ngồi cười bỗng Bão nhớ tới một chuyện, rùa mà ngậm được vũ khí này trong lịch sử Việt Nam cũng có a, đó là cụ rùa trong truyền thuyết ngậm gươm ở Hồ Hoàn Kiếm, dường như lịch sử 2 kiếp người của hắn có quan hệ mật thiết với nhau, các nhân vật, các điển tích lịch sử rất giống nhau, nếu đúng như vậy, thì việc rùa con ngậm được trường côn mới hợp lý, kiếm còn không sợ đứt mồm thì cây côn đã là gì, hahaha, không ngờ cụ rùa xưa trong truyền thuyết lại ngầu đến như vậy a, cũng đúng, nhờ vào một thanh kiếm mà cụ rùa tặng cho, mà Lê Lợi có thể đại thắng đánh đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi đất nước, thì thực lực của Rùa con này là cao cường tới mức nào a.

Lại bảo rùa con cất Phù Đổng Côn vào trong, vậy là yên tâm rồi, không bị ai phát hiện nữa, bây giờ nếu không gặp đối thủ quá cao cường thì cũng không cần dùng đến, mặc dù Bão cũng chưa biết sức mạnh thực sự của Phù Đổng Côn tới dường nào.

Sửa soạn cơ thể một chút, Bão muốn lên trường lấy lại cảm giác đi học, cũng lâu rồi Bão chưa đươc đến trường từ lúc bị ám sát đến giờ,đi trên con đường cũ làm cảm giác xưa cứ ùa về.Chỉ hơn 15 phút đi bộ, Bão đã tới lớp, mặc dù hắn bỏ học 2 năm, đáng nhẽ ra giờ phải học với mấy đưa năm nhất, nhưng thầy hiệu phó cho hắn đặc cách có thể vào học bất cứ lớp nào hắn muốn, như một phần thưởng cho thành tích ở “Tứ Lục Thiên Kiêu” vừa rồi, cũng không muốn gặp người lạ, Bão chọn lớp học cũ của hắn hồi năm nhất, có nghĩa bây giờ đã là năm 3, không chỉ học mấy cái “tụ boom” vớ vẫn được nữa,

Bão có thể có thực chiến,ạnh hơn người khác, nhưng đó là do hắn trải qua chiến đấu sinh tử quá nhiều, còn về lý thuyết, hoặc những điều quan trọng tinh túy trong bài học hắn như một thằng mù vậy, Bão muốn cũng cố lại chút để biết đâu có thể ứng dụng mới vào chiến đấu thì sao.

Thấy vài bóng người quen đi vào một lớp học, Bão cũng lò dò bước theo, lúc trước mới 15 tuổi, nhìn giống mấy đứa choi choi cấp 3, nhưng chỉ mới thêm 2 năm, mọi người dường như trưởng thành ra rất nhiều,cũng bớt vẻ ngây ngô bên ngoài, bước chân đều hối hả hơn rất nhiều, hắn mặc dù là ngôi sao trong “Tứ Lục Thiên Kiêu”, nhưng lúc đó hắn nhem nhuốc, lại trọng thương đầy mình, suốt ngày ở trong IRON SUIT, với cả cái lưng khòm, nên cũng ít người nhận ra hắn lúc này,Bão tiến vào lớp học,chọn một chiếc ghế trống dãy cuối lớp đặt đít ngồi xuống, tính hắn không muốn ở chổ đông người, nên chỗ này có lẽ là hợp lý nhất 


Đợi gần 20 phút, cũng bởi hắn rảnh rỗi quá nên đến sớm, lớp cũng dần đông, tới 7 giờ như thường lệ, tiếng chuông vang lên, tất cả các học viên ngay ngắn chỗ ngồi, một thân ảnh khá quen thuộc trong cảm giác của Bão tiến vào, nhưng chỉ là quen thuộc cảm giác dừng lại ở đó, khuôn mặt rất lạ, dù Bão cố nhớ cũng không thể nhớ ra ai được, thân hình cô nếu so với cô Thảo còn kém chút, nhưng lại trội hơn về vẻ quý phái, trang trọng, khi cô cất giọng nói lên thì lại càng giống cô Thảo, một giọng nói ngọt ngào như thấm vào tim gan học viên vậy, Bão để ý xung quanh, hình như có rất nhiều học viên nam dán chặt ánh mắt vào cô giáo, có lẽ đây là động lực cho mấy nam tử này đi học đều đặn đến vậy, có phần đến sớm hơn cả Bão, đương nhiên không cần nói cũng biết để lựa chọn chỗ ngồi có tầm mắt tốt nhất rồi, có một tên ngồi phía trên Bão dường như để ý Bão từ đầu bởi vì khá lạ mặt, hơi ngửa người lại cất giọng đủ cho hai người nghe:

-“Sao, học sinh mới, cậu bây giờ mới thấy cô Nguyệt lần đầu hả, chẳng trách mê mẩn đến chảy nước miếng kìa pa”

Bão cũng giật mình, đưa tay lên lau lau miêng, phát hiện ra miệng vẫn khô ráo thì mới biết bị tên trước mặt dụ khị rồi, đúng là vì gái mà mang nhục mà, cũng đành cười cười

-“Hề hề, thì tại cô đẹp mà, mà cô Nguyệt này dạy môn gì vậy?”

Tên trước mặt bây giờ quay hẳn lại với vẻ mặt ngạc nhiên cực độ, như rằng thấy người ngoài hành tinh giống vậy:

“Trời địu, thật vậy luôn, cả cô Nguyệt cũng không biết, 5 người trong đội dự thi “Tứ Lục Thiên Kiêu” vừa rồi là học trò do chính tay cô bồi dưỡng đó cha nội, hình như ngay cả Doom nổi danh cũng do cô Nguyệt chỉ dạy đó”


Bão cũng líu lưỡi a, có dụ này nữa hả, từ bao giờ Bão thành học trò cưng của bà thím này vậy, cho dù không phải cô Nguyệt nói ra, nhưng cũng phải đính chính cho hắn chớ, vừa nghĩ tới đây còn chưa kịp tự thân phẩn uất xong, tên trước lại bồi thêm một câu:

-“Chắc ngươi cũng xem “Tứ Lục Thiên Kiêu” hôm bữa nhỉ, thấy ngọn hỏa diễm màu đỏ máu của Doom hông, nghe nói đó do hắn dùng tình cảm của mình năn nỉ cô giáo chỉ bí pháp cho hắn đó, không biết hắn dụ dỗ kiểu gì mà được cô ưu ái vậy chứ”

Hắn đang say sưa nói chuyện, khi để ý lại mới thấy tên ngồi sau đang tự lấy tay đấm vào ngực có vẻ như ai lấy mất kẹo của hắn vậy, oan ức, ủy khuất lắm, đến thở cũng muốn tắc lại rất thống khổ, thật tội nghiệp, mới gặp cô Nguyệt mà đã đem lòng yêu cô để rồi nghe xong chuyện lại ghen tức đến mức như thế này đây, nhẹ lắc đầu rồi quay lên không làm phiền một tên si tình nữa.

Cô Nguyệt khẽ liếc mắt một vòng quanh lớp, khẽ chậm lại một chút nơi Bão rồi đi qua rất nhanh, cũng theo tên ở trên luyên thuyên mà Bão biết được cô Nguyệt dạy chuyên về linh thuật tàm xa, chủ yếu là các pháp sư theo học lớp này, mà trong đội hắn rõ ràng gần một nửa là pháp sư rồi, về môn này đúng là môn Bão yếu nhất rồi, cũng vì trước đây, rõ ràng hắn theo lối đánh cận chiến, dùng cơ bắp tay chân là chính, cũng chính vì thế điểm yếu của hắn rất dễ biết, đó là không chiến, hắn không thể theo đối thủ được, cứ bay trên cao thì hắn sao có thể đánh được, mặc dù tu sĩ tầm này bay cũng chỉ được vài mươi mét, cũng phải đáp xuống sau một khoảng thời gian ngắn vài phút, nhưng mà nếu đánh cứ bay nhảy trên thân cây, vách núi thì hắn bó tay rồi.

Bài cô giảng cũng khá dễ hiểu, chủ yếu nói về cách vận hành linh lực một cách hợp lý, để duy trì việc bay ổn định cùng ra đòn chính xác, và cách tăng cường thời gian bay lâu nhất có thể.

Mỗi lần giảng xong một ý cô đều hỏi các học viên có thắc mắc gì không, về phần trong lướp đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng Bão thì có a, một thằng theo hệ cận chiến, hắn muốn bay cao bay xa hơn nữa, không nhịn được Bão cất tiếng hỏi giữa không khí khá yên ắng:

-“Cô cho em hỏi, thế một tu sĩ theo lối đánh cận chiến, thì liệu có thể tiến hành khinh công bay lên như pháp sư được không ạ, “


Mọi người cũng khá ngạc nhiên với câu hỏi có phần ngây ngô của Bão, nếu nói nặng hơn thì câu hỏi có phần ngu học của hắn, một chiến binh cận chiến có thể bay như pháp sư, vậy thì pháp sư còn đánh đấm gì nữa, có mỗi cái lợi thế hơn người, mà cũng đem ra so sánh, nhưng trái lại với thái độ mọi người, Cô Nguyệt lại không hề khó chịu mà hỏi lại:

-“Vậy em nghĩ hệ chiến binh có thể bay được không?”

Không ngần ngừ Bão trả lời ngay:

-“Đương nhiên được, “

-“VÌ sao??” cô Nguyệt lại hỏi tiếp

-“Đơn giản vì cho dù là hệ pháp sư hay chiến binh thì đều sử dụng chung là linh lực, vậy vì sao pháp sư lại bay được trong khi chiến binh lại không??, chẳng qua là chưa có phương thức đúng cách thôi”

Cô Nguyệt gật gù

-“Rất giỏi, em nói rất đúng, nhưng cũng chưa đúng, linh lực mặc dù đều được các tu sĩ thu thập, tu luyện có đươc và sử dụng, nhưng phương pháp tu luyện cũng làm phân ra bản chất khác nhau về việc sử dụng nó như thế nào, cho nên sẽ có sự khác biệt giữa các hệ với nhau, nhưng nói hệ chiến binh không bay được thì không chính xác, ta nghe nói rất nhiều chiến binh có thể ở không trung chiến đấu với các pháp sư trong trận chiến xa xưa, nhưng các chiến binh đó đều đạt tới một cấp độ không tưởng, họ có thể dễ dàng điều khiển các nguyên tố trong không khí để làm đòn bẩy cho việc bay của họ, cho nên hãy nói với các bạn lớp chiến binh của em cố gắng lên nhé, nói không chừng một người nào đó lại sáng tạo ra một cách mới thì sao”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.