Viết Lại Tiểu Thuyết: Tôi Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Chương 20


Đọc truyện Viết Lại Tiểu Thuyết: Tôi Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện – Chương 20

Lạc Sở mệt mỏi nằm trên giường sau một ngày dài làm việc căng thẳng. Vì chuyện của công ty, mấy ngày nay cô đã phải xem xét toàn bộ hồ sơ của các phòng, duyệt những chương trình khuyến mãi, và đích thân gọi điện thoại đến từng công ty lớn nhỏ để chăm sóc họ. Cô cũng đã cho sửa lại toàn bộ những bản thiết kế, những kế hoạch sơ sài cho những công ty nhỏ, cái tiên quyết cô đưa ra lúc này là xây dựng lại tất cả hệ thống một cách chất lượng, đặt uy tín lên hàng đầu thay vì lợi nhuận. Đương nhiên, phản ứng của các bên đối tác rất ngạc nhiên, họ cũng đã thẳng thắn đưa ra những góp ý nhưng hơn hết vẫn là họ tin tưởng làm việc với Gia Vỹ, nhờ vào sự tận tâm của Tổng giám đốc Lạc.

Có một điều hay ho cô phát hiện được từ những lãnh đạo công ty đối tác lớn chính là dạo gần đây họ luôn nhận được lời mời hợp tác với mức giá hấp dẫn từ phía công ty Bá Thiên của Trịnh Âu Quốc. Thậm chí, ông ấy còn sẵn sàng giúp họ bỏ tiền bồi thường hợp đồng cho công ty cô. Họ nói họ vẫn đang trong thời gian suy nghĩ, cân nhắc – nay thấy được sự nhiệt tình cũng như chu đáo từ công ty Gia Vỹ, họ tin là họ sẽ không còn bị lung lay nữa.

Có những thứ Lạc Sở sợ không ổn, thì đã tạm ổn. Còn những thứ cô cho rằng luôn ổn, thì lại có chút không ổn rồi. Mấy ngày vừa qua, cô bận việc công ty đến tối mịt, nhưng không vì vậy mà cô quên tranh thủ gọi cho Vũ Kỳ – ngược lại với sự mong đợi của cô, luôn là những tiếng tít dài, sau đó thì lại là những tin nhắn đại loại như “Anh đang bận, lát anh nhắn tin nhé, anh yêu em!” rồi thì “Em nhớ ăn uống đầy đủ, có gì thì nhắn tin cho anh!”. Thỉnh thoảng, anh cũng gọi được cho cô vài cuộc, nói vài câu qua loa rồi lại cúp vì bận làm việc. Anh nói với cô anh đang có những show chụp hình lớn và quan trọng, anh sẽ nói rõ hơn khi gặp nhau. Nhưng cả hai đều bị công việc cuốn trôi mà thậm chí bao nhiêu ngày rồi không gặp, chính họ cũng không nhớ.

Cầm điện thoại trên tay, Lạc Sở muốn gọi cho Vũ Kỳ. Trước giờ, cô chưa bao giờ gọi vào giờ này, 11 giờ đêm rồi, cô sợ anh mệt hoặc anh đang ngủ. Đêm nay, cô muốn thử một lần ngoại lệ vì cô rất muốn tâm sự với anh. Cô rất nhớ anh, cô hy vọng giờ này anh đã xong việc.

Tiếng tít dài khó nghe ấy lại vang lên.

“Alo…A Kỳ…” – Lạc Sở vừa thấy tín hiệu có người bắt máy, cô vui vẻ nói.

“À xin lỗi, anh Kỳ đang bận chuẩn bị cho buổi chụp hình, cô có gì muốn nhắn lại không?”

Nhưng là một giọng nữ. Tim Lạc Sở chậm một giây nhưng cô vẫn bình tĩnh trầm giọng.

“Cảm ơn cô, cũng không có gì quan trọng, tôi sẽ gọi lại sau cho anh ấy” – Lạc Sở nói rồi nhanh chóng cúp máy.


Chuẩn bị chụp hình? Đêm rồi mà anh vẫn còn phải làm sao? Cô biết những ngày này anh bận rộn nhưng không bận đến mức khuya rồi cũng chưa nghỉ như vậy chứ? Chưa kể đến nếu có gì, ít nhất anh cũng nên nhắn tin cho cô biết để cô yên tâm mà? Điện thoại của anh không phải anh luôn giữ trong người hay sao? Tại sao lại có một người con gái khác bắt máy?

“Hắn đang bận với người mẫu của hắn rồi, thời gian đâu mà nghe điện thoại?” – Câu nói ngày nào của Vương Kiến Tường chợt vang lên trong tiềm thức của Lạc Sở. Trước giờ vốn dĩ cô chẳng bao giờ để ý đến câu nói đó, vì cô rất tin Vũ Kỳ. Nhưng sao hôm nay, nó lại vọng về trong đầu cô.

Người mẫu? – Không lẽ…

“Không! Mình không được suy nghĩ bậy bạ! Không được phán đoán khi chưa biết gì cả! Có thể đó chỉ là nhân viên thôi, cũng có thể anh ấy bận thật. Lúc nãy mình cũng nghe thấy tiếng ồn ào, chắc chắn là trong chỗ làm, có thể anh ấy không muốn mang điện thoại trong người tránh phiền phức nên nhờ nhân viên giữ giúp thôi. Mình không được nghi ngờ người tốt như anh ấy!” – Lạc Sở lắc mạnh đầu, tự trấn an bản thân. Đúng vậy, nếu cho cô chọn tin giữa Vũ Kỳ và Vương Kiến Tường – đương nhiên, đáp án chính là bảo bối A Kỳ của cô rồi.
Lạc Sở với tay tắt đèn, cô nằm xuống giường, nhắm chặt mắt lại, cố gắng tự vỗ về mình vào giấc ngủ. Dù đâu đó nơi tim cô, nỗi đau và sự cô đơn đang le lói.

—-

Vũ Kỳ sau khi chỉnh lại ống kính máy chụp hình, thấy Dương Á Như loay hoay với cái điện thoại, anh liền tiến lại phía cô. Ban nãy, cô nói điện thoại cô hết pin, muốn mượn điện thoại anh để gọi điện. Anh sợ nó lại có trục trặc gì khiến cô khó khăn trong việc sử dụng.

“Điện thoại tôi bị gì sao Á Như?” – Sở dĩ có cách xưng hô này là do Dương Á Như đề nghị, cô không muốn hợp tác lâu dài mà xưng hô khách sáo như người lạ với nhau. Vũ Kỳ cho rằng chuyện đó cũng bình thường nên không từ chối thay đổi.


“À, không sao, tôi gọi xong cuộc gọi rồi, cảm ơn anh Kỳ nhé!”

Dương Á Như vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn mượn điện thoại của Vũ Kỳ để gọi nhưng không ngờ lại nhận được cuộc điện thoại với cái tên lưu là “Bảo bối” – gọi vào giờ này thì chắc chắn là “bảo bối” rồi. Á Như nhịn không được mà bắt máy, cô thấy không vừa mắt lắm với cái tên lưu ấy.

“Có gì đâu, Á Như đi chuẩn bị đi, chụp cho xong set cuối này để còn nghỉ ngơi!”

“Ok, tôi sẽ xong ngay thôi!” – Á Như cười rồi rời bước

Vũ Kỳ nhìn vào màn hình điện thoại. Anh không khỏi thở dài. Nhiều ngày qua anh lao vào công việc mà gần như không có thời gian dành cho Lạc Sở. Anh biết có thể cô sẽ rất buồn. Nhưng biết sao được, từ ngày hợp tác với Dương Á Như, cô đã dẫn anh làm quen với những nhà sản xuất lớn, những dự án tầm cỡ nước ngoài. Sự chuyên nghiệp và chỉnh chu của họ không cho phép anh lơ là một chút nào. Niềm đam mê của anh trong phút chốc được thỏa mãn. Những shoot hình của anh được giới chuyên môn đánh giá rất cao. Và đương nhiên, cái giá đổi lại là thời gian. Khi đã vào việc thì dù đêm hay ngày vẫn phải làm. Anh nghĩ sau khi hoàn thành xong một dự án, có thời gian nghỉ, anh sẽ bù đắp cho cô. Mấy ngày nay, cô ở công ty chắc cũng mệt mỏi lắm.

“Ngủ ngon nhé bảo bối! Anh yêu em!” – Bấm vội tin nhắn gửi cho Lạc Sở, Vũ Kỳ nhanh chóng trở lại với công việc.

— —— —-

“Em yêu anh, Tường! Trên đời này, chẳng ai có thể cho em cảm giác yêu thương, chỉ có anh thôi. Đừng bao giờ bỏ rơi em, nha anh!”


Môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi, tay đan tay, cơ thể hòa làm một, hơi thở đan xen, cảnh xuân chan hòa khắp căn phòng.

“Xã hội nãy vẫn còn có người ấu trĩ tin vào thứ tình yêu lợi nhuận và thứ tình cảm trai gái thỏa thuận qua đường sao? Anh đừng nói với tôi – Anh là cái người ấu trĩ ấy nhé?”

“Vì tôi chán trò chơi này rồi. Tôi không muốn qua đường cùng anh nữa. Chúng ta dừng lại đi!”

“Em cần anh, Tường!”

“Tôi ghét anh, Chủ tịch Vương!”

…. “Em yêu anh, Tường!”

“Tôi hận anh, Chủ tịch Vương!”

………….

“Không… Không…. Đừng nói nữa!”

Vương Kiến Tường bừng tỉnh trong đêm. Mồ hôi thấm đầy khắp người anh. Tim anh vẫn chưa hết đập liên hồi về giấc mộng đáng sợ kia. Kể từ ngày đối diện với Lạc Sở khác lạ ấy, không đêm nào là anh không mơ thấy cô. Ánh mắt buồn phủ những tầng sương lạnh đó luôn ám ảnh lấy anh – rất mộc nhưng rất sâu. Anh nhớ những ân ái, những lời ngọt ngào trước đây cô từng nói, nhưng vẫn không bằng những lời sắc bén, mỉa mai đó. Anh không hiểu tại sao những tính toán của anh, cô lại biết? Để rồi cô lại ghét anh đến thế? Anh thừa nhận, trước đây anh đến với cô chỉ như bao phụ nữ khác thôi, không hề có tình yêu, chỉ có ham muốn thể xác và những lợi nhuận tính toán trước mắt. Dù cô từng nỉ non thế nào, yếu đuối thế nào trước mặt anh, anh cũng chỉ cảm thấy nhàm chán. Những lời như vậy, những người phụ nữ thi nhau nói với anh. Vậy mà giờ đây, trong lúc này, khi anh thấy khát khao vòng tay ấy, những ngọt ngào ấy thì chỉ có tia mắt lạnh lùng, lời nói đanh thép.


Bỗng chốc, cô thay đổi, cô khiến anh như đang rơi vào cuộc chơi cô sắp đặt. Trước giờ anh luôn nghĩ mình là người tính kế, nay lại mất hoàn toàn kiểm soát trước cạm bẫy của bản thân.

Cô là người đầu tiên dám nói những lời đó với anh, dám đánh anh, dám không cần đến anh. Cô là người đầu tiên anh phải lùi bước nhường nhịn nhưng lại trả lại anh những gáo nước lạnh. Cô cũng là người đầu tiên nhìn thấu được sự lãnh lẽo vốn có trong anh, nói nó ra như một lời chia sẻ kiêm cảnh cáo.

Thật ra trong cô tồn tại bao nhiêu mặt? Tại sao? Tại sao cô có thể ngọt ngào với tên nhiếp ảnh? Dịu dàng che chở cho tên quản gia? Tươi vui trước tên bác sĩ? Mà một nụ cười thôi, cũng không dành cho anh? Xem anh như không khí, như vô hình? Hóa ra, những lời yêu thương đó là giả dối. Nhưng anh tức gì chứ? Anh cũng có thật lòng đâu?

Đấm mạnh xuống giường, Vương Kiến Tường như muốn thoát khỏi sự dày xéo của bản thân. Anh không muốn nghĩ tới Lạc Sở nhưng hình ảnh của cô cứ bao trùm lấy anh, khiến anh khổ sở. Anh vốn dĩ trước giờ chỉ biết tiền, sao bây giờ lại chỉ vì một người con gái mà gần như phát điên. Ngay cả khi lên giường với phụ nữ khác, anh cũng nhìn thấy hình ảnh của cô. Từ lúc bị cô cự tuyệt đến nay, anh không còn muốn ngủ cùng ai nữa. Không lẽ anh đã yêu cô? Hay chỉ đơn giản khi món đồ chơi của mình bị người khác cướp đi khiến anh không cam tâm? Anh không biết, cũng không dám đối diện, anh chỉ biết…

Chỉ cần cô xuống nước, năn nỉ anh, trở về bên anh, anh sẽ đối tốt với cô, sẽ giữ cô thật chặt, sẽ đập tan những lớp sương lạnh trong mắt cô!

Thật vậy đấy…!

“Sở Sở…”

Môi anh rơi ra tiếng gọi tên cô thật thâm tình, mà chính anh cũng không nghe thấy.

Đêm nặng nề trôi qua trong giấc ngủ khó an của hai người và sự tất bật của một người. Vòng xoay số mệnh thay đổi, nên khiến họ cũng thay đổi. Đúng với câu: “Theo tình, tình chạy. Chạy tình, tình theo!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.