Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa

Chương 1: Hạnh phúc mong manh


Đọc truyện Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa – Chương 1: Hạnh phúc mong manh

Nari thu dọn đồ dùng cá nhân cho vào túi xách, khi đã xác định mình không để quên bất kỳ thứ gì. Nari mới đứng lên rời khỏi bàn làm việc, cô bước ra hành lang thì chợt điện thoại rung lên.

Nari đưa tay vào túi xách lấy chiếc điện thoại ra rồi nhấc máy, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp quen thuộc. “Nari, em đã tan ca chưa?” Là Zahan, cô mỉm cười bước nhanh hơn một chút, nhẹ giọng trả lời anh: “Em đã tan ca rồi! Anh đang ở đâu?.”

Zahan ngước nhìn tòa nhà trước mặt, trong đầu anh như hiện ra hình ảnh cô vừa nói chuyện, vừa bước vào trong thang máy di chuyển xuống dưới: “Anh chờ em ở cửa!.”.

Nari đáp: “Vâng!.” Rồi ngắt máy, ấn nút đóng cửa thang máy lại. Khi Nari bước ra khỏi cánh cửa của công ty, cô nhìn thấy anh đang đứng tựa người vào chiếc xe phía sau, hai tay đút vào túi quần.

Nhìn thấy cô, anh mỉm cười đứng thẳng người lên, vẫy tay ra hiệu với cô. Nari vội vã băng sang đường để đến bên anh, vì quá vội vã cô đã không nhìn thấy chiếc xe tải bị mất lái, đang lao về phía mình.

Zahan hoảng sợ nhìn chiếc xe tải lao thẳng vào cô, anh hét lên kinh hoàng: “NARI!.”. Theo bản năng anh nhào đến bên cô, ôm trọn lấy cô trong vòng tay mình.

“Rầm!.”

Zahan và Nari bị hất tung lên không trung, rồi rớt mạnh xuống mặt đường. Dù là thế nào, Zahan vẫn ôm chặt cô trong tay, lúc này tâm trí anh chỉ tràn ngập một điều: “Nari! Em nhất định không thể xảy ra chuyện.”


Hai tháng sau kể từ ngày xảy ra tai nạn đó, Nari vẫn không thể trở lại được với cuộc sống bình thường, một cuộc sống không có Zahan bên cạnh. . . Cô xin nghỉ việc ở công ty, thu xếp đồ đạc vào balo, lên đường đi du lịch một mình.

Trong đám tang của Zahan, đối diện với cỗ quan tài lạnh lẽo, Nari đã không hề khóc. Suốt hai tháng qua, cô đã không thể rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào, bạn bè, người thân của cô và ngay cả bố mẹ của Zahan, đều lo lắng cô không thể vượt qua được.

Ngày hôm ấy, đáng lý ra sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong đời Nari. Bên trong túi quần của Zahan, có một chiếc hộp nhỏ bằng nhung, chứa chiếc nhẫn cưới anh tự tay thiết kế cho cô, chỉ cần ngỏ lời cầu hôn, để lồng nó vào tay của Nari. . .

Chuyến đi của Nari trải dài khắp nơi trên trái đất, mỗi nơi cô đến, mỗi việc cô làm đều giống như cô đang tìm kiếm thứ gì đó. Một ngày cô đặt chân đến di tích thành Hattusa, thủ đô một thời huy hoàng của đế chế Hittite hùng mạnh.

Đặt tay lên bức tường đổ nát, một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ lan tỏa trong lòng Nari, nhắm mắt lại cảm nhận từng hơi thở của quá khứ. Nari nghe thấy giọng nói của anh: “Inari! Inari, hãy về bên ta nào. . .. . .Anh . . . Anh đang gọi ai vậy? Người anh đang gọi không phải là cô.

Nhưng cô vẫn mở bừng mắt đuổi theo tiếng gọi: “Zahan! Anh ở đâu? Zahan!.”, đáp lại lời cô chỉ có tiếng gió gào thét bạt ngàn. Cô vấp ngã, té nhào trên đất đá đổ nát, đau! Thật sự rất đau!.

Để mặc cho nước mắt tuôn rơi không có điểm dừng, Nari trút mọi nỗi đau chất chứa trong tim mình ra ngoài. Cô dừng lại ở đây, tìm kiếm anh như vậy là quá đủ, cô chấp nhận sự thật tàn khốc, Zahan đã vĩnh viễn biến mất trên cõi đời. . .

Trở về khách sạn, trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn, màn mưa dày đặc trút xuống xóa mù trời đất. Nari bung chiếc ô màu xanh, che lấy cơ thể mình, rồi bước đi trên lề đường lát đá.


Ở một ngã tư cô đứng lại, đợi đèn tín hiệu dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh. Khi đèn chuyển màu, Nari lại cất bước chân mình lên, như một định mệnh đã sắp đặt sẵn.

Vẫn một chiếc xe tải mất lái lao về phía cô, lần này không có Zahan bên cạnh, cũng không có tiếng hét nào của anh.

“Rầm!.”

Chiếc ô màu xanh rơi chỏng chơ trên đất, cả người Nari thấm đẫm máu và nước mưa. Cô không cảm thấy đau đớn, chỉ mỉm cười rồi nhắm mắt lại: “Zahan, em đến tìm anh!.”.

Ta vẫn còn có thể thở, vẫn nghe được tiếng ai đó đang hát, không phải ta đã chết rồi sao?. Là ai đang hát vậy, giọng ca ngọt ngào trìu mến như khúc hát ru.

Ta cựa mình một chút, bỗng tiếng cười vang lên khe khẽ: “Chàng nhìn xem, con lại đang cử động khi nghe thiếp hát!.”. Một giọng nói khác trầm thấp hơn cũng vui mừng không kém: “Thật vậy ư?.”.

Đầu của ta vỡ òa một tiếng, sao lại trở thành đứa trẻ còn trong bụng mẹ thế này? Cựa quậy một chút, ngạc nhiên liên tiếp dồn đến. . . Chấp nhận thực tại rằng mình vẫn nằm trong bụng mẹ và chưa ra đời. . .

Ông trời muốn trêu đùa ta sao, để cho ta lại một lần nữa được sinh ra trên cõi đời này, vậy có để cho ta một lần nữa gặp lại Zahan hay không… Bàn tay thô ráp xoa nhẹ lên đỉnh đầu ta qua bụng mẹ, cảm nhận tình yêu thương ở thực tại không chút giả tạo… Là cha ta…


“Nếu là con gái thì tốt quá, sẽ khiến các anh trai của nó trưởng thành hơn, và con gái thì sẽ giống nàng, Haila!”, cha ta đã nói như vậy, một giọng cười dịu dàng hòa cùng lời ông nói,”Thiếp cũng mong đây sẽ là một bé gái!”

“Niềm hạnh phúc đơn giản như vậy bao trùm gia đình nhỏ, ta cuộn người trong bụng mẹ đời ngày được sinh ra. Nếu có thể làm lại từ đầu thì hay quá…chỉ có điều cuộc sống này sẽ không còn Zahan…bù lại ta có cả cha lẫn mẹ, tình thân ấm áp len lỏi vào trái tim…

Vào một ngày đầu xuân ấm áp, tại dinh thự của tổng tư lệnh cấm vệ quân, em trai của Quốc Vương, một sinh linh mới đã chào đời. Đứa bé sinh ra không hề khóc, nó nở nụ cười xinh đẹp chào đón mọi người.

Hạnh phúc tưởng chừng đã trọn vẹn, bỗng nhiên tiếng kêu của nữ quan cắt dứt mọi ảo tưởng, “Phu nhân! Phu nhân!” Chính phi Halia của tổng tư lệnh cấm vệ quân qua đời, trên môi bà nở nụ cười mãn nguyện, vì đã mang đến bên người bà yêu nhất món quà cuối cùng.

Vị tướng quân cả đời oai phong trên lưng ngựa, chém giế kẻ địch không gớm tay. Nay ôm linh cữu của người vợ quá cố, khóc đến tan nát cõi lòng. Halia, người con gái đã từng vì yêu ông mà hi sinh cả mạng sống, từ nay đã không còn trên thế gian.

Ta được nhữ mẫu bế trên tay nhìn mọi thứ xung quanh, hạnh phúc sao lại mong manh như vậy? Vừa cho ta một gia đình trọn vẹn, lại cướp đi người mẹ đã sinh ra ta.. giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ của ta…Rất dau!

Vương phi của Quốc Vương nghe tin tức phu nhân Halia đã mất, lập tức vội vàng chạy đến phủ tướng quân. Halia chính là em gái ruột của bà, người em gái nhỏ bé luôn theo sau bà từng bước chân.

Nỗi tang thương dân trào không kiềm nén, vương phi Hinti bật khóc nức nở trước giường của phu nhân Halia. Hai đứa bé trai đi sau bà nhẹ nhàng tiến lại an ủi.”Mẫu hậu! Người đừng quá đau lòng, người như thế này phu nhân sao có thể an tâm nhắm mắt!”

Lúc này, ta đã nhìn thấy người mà ta đã đánh mất, đang đứng ngay trước mặt ta…Zahan! Zahan.. Anh có nghe em gọi không? Ta vùng vằn trong tay nhũ mẫu, cất lên những tiếng khóc ức nghẹn. Zahan! là em đây Nari đây.


Vương phi nghe thấy tiếng đứa bé khóc, bà lau nước mắt trên mặt mình rồi hỏi, “Đây là bé gái Halia đã sinh ra sao?” Cha của nàng bất động không trả lời, ông chỉ ôm cái xác không hồn trong tay không để ý đến mọi thứ.

Anh trai của nàng, tiến lên thưa: “Bẩm vương phi! Đây là em gái của con, do mẫu thân đã sinh ra!”. Vương phi nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé từ tay nhũ mẫu, vỗ về nó nín khóc… Đôi mắt xanh của Halia như được sao chép y hệt trên khuôn mặt đứa trẻ.

“Hãy ráng sức an ủi cha con, về phần em gái con, ta sẽ mang con bé về hoàng cung…Đứa bé con quá nhỏ…Vậy mà Halia đã…” Nói đên đây bà lại chực trào nước mắt, hai đứa con vẫn theo sau lưng bà nãy giờ lại lên tiếng. “Kìa mẫu hậu! Người đừng làm em bé khóc theo!”

Vương phi gật đầu, vội vàng lau đi những giọt nước mắt, bà nâng cao đứa bé trong tay mình. Halia, con gái rất giống em, vô cùng xinh đẹp, chị sẽ thay em chăm sóc con gái thật tốt.

Rồi bà lại nhớ ra, đã từng hỏi Halia về tên của đứa trẻ sắp chào đời, lúc ấy Halia đã mỉm cười vuốt ve bụng mình, trả lời bà: “Sẽ gọi con bé là Inari!”.. Vương phi ôm đứa bé vào lòng, thủ thỉ dỗ dành nó:”Từ nay con sẽ là Inari nhé! Con gái của ta!.”

Bà quay đầu nhìn về phía Halia lần cuối, rồi mang theo cả ba đứa trẻ về hoàng cung, nỗi đau này quá lớn làm sao có thể nguôi ngoai. Halia… em ra đi… bỏ lại chúng ta ở đây… em thật tàn nhẫn.

Bà trở về báo tin cho Quốc Vương Suppililiuma, ông đánh rơi bản thảo trên tay. Nàng….đã chết rồi sao? Kể từ đó, con gái duy nhất của chính phi Halia và tổng tư lệnh cấm vệ quân, được vương phi và quốc vương đích thân nuôi nấng. Nàng được đặt tên là Inari, sống bên cạnh vương phi, cùng lớn lên với hai vị hoàng tử Kail và Zannanza.

Hạnh phúc có quá mong manh hay không nhỉ? Ta vẫn luôn tự hỏi mình…đã đánh mất nay tìm lại được. Kiếp trước ta chỉ là một cô nhi, cả đời phấn đấu để có được mọi thứ, khi ta đang hạnh phúc nhất, lại cướp đi mọi thứ của ta.

Kiếp này lại gặp anh một lần nữa…em sẽ không để anh vì em mà một lần nữa hi sinh ban thân đâ Zahan… Tuyệt đối không thể!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.