Bạn đang đọc Việt Hùng Diễn Nghĩa – Chương 9: Đức Tài
“Có tài mà không có đức là người vô dụng, có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó”
– Hồ Chí Minh
Đại hàn qua đi, trên bầu trời, chim chóc thành đàn kéo về sau một thời gian dài di trú phương nam, bay liệng trong những cơn gió ấm áp chan hòa nắng mai, chở tin xuân đến muôn loài vạn vật.
Bên bờ sông Lạc, một đoàn xe khá lớn dừng chân nghỉ ngơi cho ngựa uống nước, khách thương và bình dân áo vải đi ngang qua đều sẽ vô ý thức tránh xa một chút, sợ mang tội vào thân.
Bởi mấy chiếc xe ngựa ấy đều là cở lớn, điêu khắc hoa văn tao nhã, buông xuống rèm lụa, không phú thì quý,
Còn đám người ngựa hộ tống thì đều là nhân cao, mã khỏe, bên hông đeo gươm kiếm, sau lưng vác cung tên.
(P/s: nhân cao, mã khỏe = người thì cao to, ngựa thì lớn mạnh)
Nhìn uy thế của đám người này, khó ai nghĩ được rằng trưởng đoàn chân chính không phải vị trung niên mặc hoa phục chắp tay đứng bên xe ngựa
Mà lại chỉ là một thiếu niên nhi đồng chừng 7-8 tuổi, lúc này đứng nơi mép sông, bên cạnh còn có một con tuấn mã lông nhung đang cuối đầu uống nước.
Thiếu nhi ngửa mặt lên trời nhìn từng đàn chim bay qua tầng không hướng về phương Bắc, nơi có tòa thành lớn xa xa:
“Lạc Dương, ta đến!
Huynh trưởng, nếu như ngươi chưa thành công bái sư thì …
Chờ ta ép ngươi một đầu đi!”
Quá trưa, đầu chiều, trong một tòa phủ đệ khang trang.
Trên bàn ăn, một cậu bé 7-8 tuổi và một phụ nữ trung niên vừa ăn vừa cười đùa, nhìn lấy một người nam trung niên đang bồng một em bé mới sinh, đưa qua lượn lại, khi thì hít hà hun nựng, khi thì nhại giọng dỗ dành.
Đứa bé cũng kỳ, bình thường gặp ai chọc phá như vậy thì sẽ khóc oang oang,
Nhưng cứ gặp lão đầu ‘qua bốn mươi tuổi mới học làm cha’ này thì không những không kêu la mà còn luôn luôn cười vui vẻ.
“Phu quân, Diễm nhi đã ăn rồi, ngươi còn không mau ăn.
Cơm canh đều mau nguội”
“Phải đó thầy.
Ăn đồ lạnh không tốt cho bụng đâu”
“Haha.
Thêm một lát, thêm một lát.
Ta sợ rời tay ta, Diễm nhi sẽ không ngủ được”
“Phu quân, ngươi chọc nàng như vậy nàng làm sao ngủ được?”
“Như này mà gọi chọc sao?
Thế này gọi là giải trí, thư giãn tinh thần, nàng cả ngày khóc mệt rồi phải cho nàng cười giải tỏa mới ngủ được”
Hai người Hoàng Hùng và Trương Nhị nhìn nhau lắc đầu cười.
(P/s: Tên tự biên, Nhị trong nhị hoa chứ không phải số hai, Trương là giang nam bốn đại gia tộc Cố Lục Trương Chu.
Không cần hỏi vì sao, trả lời luôn là vì tình tiết cần)
“Hừ!
Cười gì mà cười! Các ngươi đối với âm vận không rõ, ta là nghe ra được!
Sắp rồi, nghe tiếng cười của nàng thì rất nhanh nàng sẽ ngủ, ngủ một mạch tới khi đói!”
Hoàng Hùng và Trương Nhị nghe thế cũng nín cười không nói, nhưng trong bụng thì tin tưởng, vì đây cũng không phải lần đầu tiên.
Trương Nhị ở với Thái Ung lâu nên biết chồng mình có lẽ thật có tai trời (thiên nhĩ),
Nghe tiếng củi cháy liền biết là gỗ gì, tốt hay không,
Nghe tiếng chim hót liền biết chim gì, đói hay no,
Nghe tiếng cười của con gái Thái Diễm liền đoán được khi nào nàng sẽ ngủ,
Vô cùng thần dị!
Hoàng Hùng thì được trời phú năng lực ‘lục giác thông tuệ’, hắn gặp Thái Ung dỗ Thái Diễm mấy lần rồi học được quy luật, có điều hắn đối với âm nhạc không có hứng thú, cảm thấy đối với thực nghiệp vô dụng.
(P/s: các đồng chí yêu âm nhạc đừng chữi, đọc thêm hết chương 11 mà vẫn muốn chữi thì hẵn chữi)
Ngay lúc này có tiếng nhốn nháo vang lên từ hướng cửa phủ,
Thái Ung thấy Thái Diễm đã sắp ngủ lại suýt nửa giật mình tỉnh giấc thì đâm ra bực mình,
Thế là hướng Hoàng Hùng nói:
“Hùng nhi, ra ngoài xem xem ai ôn ào như vậy!”
Hoàng Hùng vừa mới đứng lên thì lão An bước nhanh tới:
“Lão gia, phu nhân!
Có hai nhóm người tới bái phủ nhưng dường như đến cùng một lúc.
Không hiểu ra sao lại cải nhau”
“Hừ!
Ta Thái phủ là cái chợ sao?!
Đến đây bái phủ lại la lối om xòm không coi ai ra gì!
Hoàng Hùng, ngươi thay ta ra ngoài tiễn khách!
Hôm nay tâm tình không tốt, không tiếp!”
“Ách!!!”
Lão An nghe thế giật mình nói:
“Lão gia, như vậy không ổn!
Thân phận của bọn họ đều không tốt đuổi”
“Chẵng lẽ là anh em họ Viên đánh nhau trước cửa nhà ta?
Tính theo vai vế cũng chỉ là cháu gọi ta bằng dượng thôi, muốn đuổi thì đuổi”
Lão An nghe vậy lau mồ môi trán nói:
“Lão gia, ngài hôm nay thật là phong độ uy nghi, khí thế ngút trời.
Nhưng họ không phải là hai vị công tử nhà họ Viên.
Một người xưng là con trai của Chu Thái Úy
Còn một người xưng là cháu trai của phu nhân”
Trương Nhị nghe vậy ngơ ngác nghi hoặc: “Cháu ta?”
Hoàng Hùng nhìn Trương thị chợt nghĩ đến điều gì, khóe môi vẻ thành một vòng cung.
Vừa lúc, Thái Ung cuối cùng thành công dỗ ngủ Thái Diễm, nghe lão An nói như vậy thì giao con gái cho vợ:
“Tôn trọng mặt mũi của phu nhân, ta ra xem một chút!
Tốt nhất đừng có lừa phỉnh ta!”
Hoàng Hùng cũng nối gót theo sau.
Trước cửa Thái phủ,
Một thiếu nhi 7-8 tuổi chỉ vào một thanh niên trẻ trung tuấn tú mắng:
“Lão già!
Ngươi muốn dùng uy thế của Chu gia để ép buộc Thái sư chứ gì?”
Thanh niên kia tức lộn ruột thầm nghĩ ‘mình chỉ mới hơn 20, bề ngoài tuấn tú lịch sự vang danh quê nhà, vậy mà bây giờ vừa tới Lạc Dương không lâu lại bị mắng là lão già’,
Nhưng vẫn cố giữ phong phạm người quân tử nói:
“Tiểu huynh đệ!
Ngươi là con cái nhà ai?
Nói năng vì sao vô lễ như vậy?!
Ta đúng là đến từ Lư Giang Chu gia nhưng ta chưa từng có ý nghĩ dùng uy danh của cha anh để ép buộc một ai.
Huống hồ là Bá Dương công, người ta muốn bái làm thầy”
Thiếu nhi nghe vậy càng bực mình, ‘Khá lắm, lúc nãy ngươi vừa gặp liền hô ta tiểu, bây giờ ta tôn kính ngươi lên hàng lão bối mà ngươi vẫn hô ta tiểu.
Tiểu, tiểu, tiểu.
Cả nhà ngươi đều là tiểu’,
Nhưng hắn nhớ lấy phong độ của huynh trưởng nên không đến mức nổi xung thiên tại chổ:
“Họ Chu!
Ngươi có phải là già sớm quá nên ù tai rồi?!
Lúc nãy ta đã trả lời với Thái An lão gia, ta là cháu của Thái phu nhân!
Ngươi lại còn hỏi xuất thân của ta?
Thái sư không chỉ là đương thời đại nho cũng là âm nhạc đại tông sư, làm sao có thể nhận kẻ điếc đặc như ngươi làm học trò!”
Thanh niên vừa nghe thế thì lập tức nóng gấp, chẵng còn có thể giữ lấy phong phạm quân tử:
“Ngươi tiểu tử này nói năng sao mà ác độc!
Kẻ đứng sau ngươi là ai?
Vì sao biết ta muốn bái Bá Dương công là để học ÂM NHẠC?
Lại phái một tên thiếu nhi miệng tiện tới châm chọc, bôi nhọ ta, dụng ý sao mà cay độc!”
Thiếu nhi nghe thể cả cười ha ha vang vào tận Thái phủ:
“HAHAHAHAHA!
Lão già họ Chu!
Làm người phải tự biết mình, giả dạng quân tử làm gì?
Nói mấy câu còn không phải lòi ngay.
Loại người như ngươi vậy, chưa vào Thái phủ đã đem người trong phủ mắng một lượt.
Cho dù Thái sư thương tình nhận ngươi làm học trò, chữa điếc cho ngươi.
Ngươi cảm thấy ngươi dám vào Thái phủ ở lâu sao?
Còn nữa, ngươi dám tự tiện gây xích mích giữa Giang Hoài và Giang Đông, ý đồ gây rối loạn tình hình quốc gia, ngươi chờ lấy gia trưởng, phụ huynh xử lý ngươi đi!”
Thanh niên nghe thế vừa bực vừa lo, nói năng lắp bắp:
“Ngươi nói nhăng … nói cuội gì đó!
Ta mắng … mắng người trong phủ Bá Dương công lúc nào?
Ta ly … ly gián Giang Hoài và Giang Đông bao giờ?
Ngươi nói … nói cho rõ ràng.
Nếu không … nếu không đừng trách ta”
“Ahahahaha!”
Thiếu nhi nghe thế càng cười càng to, bày ra một bộ ‘người lớn không chấp trẻ con’, phẩy phẩy tay:
“Thôi thôi không nói với ngươi nữa!
Tha cho ngươi về đó!
Loại người đã điếc còn cà lăm như ngươi mà đòi học âm nhạc nổi gì!
Về thôi! Về thôi!
Đúng, còn nữa!
Về phần lễ vật, mang đến lại mang đi thì quá vô lễ, để lại đi.
Tâm ý của ngươi, ta sẽ thay ngươi nói với Thái sư!”
Thanh niên nghe vậy càng gấp, nói năng bắt đầu lộn xộn cà lăm thật:
“Ngươi … ngươi … ngươi
Ta … ta … ta”
Gia đinh gác cổng nhìn thấy cảnh tượng này khiến người bu xem càng ngày càng đông thì hết gãi đầu, bứt tai lại xoa trán, bóp tay không biết làm sao.
Lúc này một bàn tay đặt lên vai hắn, là Thái Ung, Hoàng Hùng và lão quản gia Thái An đã tới.
“Đều là người có ăn có học! Đứng trước cửa nhà ta cải cọ là muốn làm gì?
Mau vào phủ nói chuyện!”
Thái Ung nói xong liền quay lưng đi vào.
Hoàng Hùng thì đối với mọi người chắp tay hành lễ nói:
“Trong phủ có người cần an tĩnh, xin hai vị giữ lễ mà vào!
Chư vị còn lại nếu không liên quan thì xin mau tán đi!
Bây giờ đã qua ngọ (hơn 1h trưa), chính là lúc khí trời oi bức, đứng lâu dưới nắng có hại thân thể!”
Rồi cũng quay người vào trong, trước khi đi không quên quăng một ánh mắt liếc xéo về phía thiếu nhi, cảnh cáo hắn chớ lại khinh người.
Thiếu nhi gặp Hoàng Hùng liếc xéo mình thì cười hì hì xoa đầu, quyết định ra hiệu nhường ‘lão già họ Chu’ vào trước.
Thanh niên họ Chu thấy vậy thì cho là thiếu nhi ác miệng kia bị Thái Ung và Hoàng Hùng dọa sợ nên tâm trạng cũng tạm bình tĩnh lại,
Đáp lễ cảm ơn sơ qua liền lập tức nối theo gót Hoàng Hùng bước vào, chẵng thèm quay lại nhìn cái đuôi ‘khó ưa’ phía sau.
Thiếu nhi căn bản không quan tâm, cảm thấy mình đã cao tay hơn,
‘người lớn thì không chấp trẻ em’, ‘người thành công không chấp kẻ thất bại’,
Hắn đi đến chổ gia đinh gác cổng, rướn người lên học theo Thái Ung vỗ vỗ bắp tay nói:
“Đại ca! Sau này xin chiếu cố nhiều hơn.
Vừa rồi thật xin lỗi đã làm phiền”
Rồi đi vào phủ, trước khi đi còn nhanh tay đem chút ‘bồi thường’ nhét vào tay gia đinh gác cổng.
Ở phiêu mâu mần lây tờ … (P/s: Đơn thuần yêu tiếng Việt, không hề có ý gì khác)
Trong chính đường của Thái phủ,
Hoàng Hùng xung phong pha trà rót nước.
Trước là người ngồi ở chủ vị, Thái Ung:
“Thưa thầy, trà thảo mộc mà thầy ưa thích”
“Uhm! Hùng nhi, nhớ lần sau trước mời khách rồi hẵn mời chủ!
Chớ để người ngoài nói Thái Ung dạy đồ vô lễ!”
“Vâng! Hùng nhi ghi nhớ!”
Ngồi tại khách vị hai bên, hai người kia nghe vậy thì biết Thái Ung ‘chỉ cây dâu mắng cây hòe’, cảnh cáo họ nếu như còn vô lễ thì đừng mơ được nhận làm học trò.
Thế là cả hai đều tự giác ngồi thẳng lưng, biểu lộ nghiêm túc, không dám hó hé gì, sợ mất lễ.
Kế đến, Hoàng Hùng mời trà thanh niên, cười nói:
“Chu huynh!
Ta là Hoàng Hùng, học sinh chính thức của thầy.
Ta xem ngươi có chút biểu hiện nóng trong người.
Nên dùng chút trà thảo mộc hạ hỏa”
“Cám … cám ơn Hoàng huynh”
Thanh niên họ Chu có chút không kịp ứng phó, hắn thấy Hoàng Hùng tuổi nhỏ, tưởng rằng con cháu gia nhân trong nhà Thái Ung, ai dè đây lại là ‘đại sư huynh tương lai’.
Thiếu nhi thấy thế thì bề ngoài nghiêm túc, trong lòng biểu môi, không biết là coi thường hay ganh tỵ.
Cuối cùng, Hoàng Hùng mới pha trà cho thiếu nhi:
“Cố đệ! Ngươi nãy giờ nói có chút nhiều! Uống đi cho bớt khô họng!”
“Cố đệ????”
Thái Ung đang nghiêm mặt nhấm nháp trà, vừa nghe ‘Cố đệ’ liền sinh ra nồng đậm nghi hoặc.
Thanh niên họ Chu tuy im bặt nhưng biểu cảm thì thay đổi lộn ngược.
Vốn khi vừa nhận trà từ đích thân ‘đại sư huynh tương lai’ pha, thì có chút vui mừng vì được ưu ái (thụ sủng nhược kinh), nay nghe hai chữ ‘cố đệ’ thì hoảng hốt trong lòng:
‘Chẵng lẽ đại sư huynh là kẻ đứng sau tên thiếu nhi ác miệng kia!?
Vì sao hắn muốn cản trở ta bái sư!?
Ta đắc tội hắn khi nào!?’.
Hoàng Hùng cũng không để thanh niên họ Chu lo được lo mất bao lâu, ngay lập tức đáp lại Thái Ung:
“Thưa thầy!
Cố đệ là huynh đệ kết nghĩa của học trò!
Năm ngoái, học trò cùng Cố đệ gặp nhau ở Ngô Hội … blab bla blab
Học trò may mắn đến Lạc Dương trước khi tuyết rơi, mà Cố đệ thì bây giờ mới đến.
Sự việc chính là như vậy”
Hoàng Hùng đem chuyện hai huynh đệ hẹn nhau cầu học nói một lần.
Hắn vốn chưa từng nhắc qua cho Thái Ung vì biết Cố Ung tính tình tự cao, hy vọng bái sư bằng năng lực bản thân.
Nhưng sự việc hôm nay đã để Thái Ung có chút bực mình, sợ là cái miệng tiện của Cố Ung nói không lọt tai thầy, nên hắn quyết định giới thiệu thay cho nghĩa đệ một phen.
Theo diễn biến câu chuyện dần dần sáng tỏ thì hai đầu lông mày của thanh niên họ Chu cũng giãn ra: ‘Xem ra chỉ là trùng hợp, không có ai ám hại ta cả.
Haizz, thật là thần hồn nát thần tính.
Lần sau nên bình tĩnh hơn.
Có điều tên tiểu tử kia thật đúng là tốt khẩu tài.
Vừa gặp ta lần đầu đã có thể áp chế ta.
Haizz, năng lực không đủ, cần cố gắng hơn’
Trong lúc kể chuyện, Hoàng Hùng thường đối với Cố Ung áp tay xuống làm hiệu.
Cố Ung thông minh, biết huynh trưởng dặn mình hạ thấp tâm thái,
Thế là ngay khi Hoàng Hùng nói xong thì lập tức đứng lên hành lễ với Thái Ung:
“Thưa Thái tiên sinh, lời của huynh trưởng hoàn toàn không sai!
Ta vốn vừa đến Lạc Dương sáng nay, không hề biết huynh trưởng đã sớm bái sư.
Ta tính hiếu thắng, nên vội vàng đến phủ bái sư, hy vọng có thể tranh chức sư huynh một phen.
Không kịp chuẫn bị, có nhiều sơ sót, mong Thái tiên sinh thứ lỗi!
… bla blab blô”
Thì ra Cố Ung vì muốn mau chóng bái sư trước Hoàng Hùng nên vừa vào Lạc Dương buổi sáng thì chỉ kịp thuê phòng khách sạn tắm rữa, rồi không ăn trưa, không nghỉ ngơi, mà ngay lập tức mang theo lễ vật tới phủ Thái Ung.
Ngay trước cửa Thái phủ, vừa đúng lúc gặp phải Chu Dị, con trai Thái Úy Chu Cảnh.
(P/s: Thái Úy đôi lúc còn gọi là Đại Tư Mã, là một trong tam công; đứng đầu quan võ trong thời bình; tương đương với Đại Tướng Quân, Đại Nguyên Soái, Đại Đô Đốc và Tiết Chế trong thời chiến, nhưng chức trách thiên về bố cục hơn là đánh trận, khá giống Binh Bộ thượng thư.
Tuy vậy cũng không hoàn toàn, Lý Thường Kiệt chính là Thái Úy của Đại Việt thời vua Lý Nhân Tông, trực tiếp chỉ huy toàn bộ cuộc kháng chiến chống Tống lần 2)
Cố Ung nhìn sơ qua liền biết Chu Dị cũng muốn tới bái sư,
Nhưng cũng không biết Chu Dị muốn học âm nhạc,
Chỉ là mắng tùm lum trúng từa lưa cộng thêm Chu Dị nghĩ nhiều, nói lộ.
Cố Ung hiếu thắng đến độ muốn ganh đua với anh kết nghĩa xem ai bái sư trước,
Thì làm sao chịu nhường cho ‘người dưng’ Chu Dị vào phủ trước,
Hắn bảo Chu Dị đi về đi, mai rồi tới,
Chu Dị không chịu, thế là xảy ra cải vã, đưa đến sự chú ý của Thái An, sự việc tiếp theo thì đã biết.
“Nói đến sự việc vừa rồi cũng là do ta nhất thời hiếu thắng!
Cố Ung xin Chu huynh thứ lỗi!”
Thanh niên họ Chu gặp Cố Ung nói trước thì có chút bất an, nhưng càng nghe càng cảm thấy không sai, gật đầu tán thưởng trong lòng:
‘Tuy là miệng tiện nhưng không có thêm bớt điều gì.
Là một người ngay thẳng.
Nếu thật có thể trở thành đồng môn sư huynh đệ, thì ta cũng nguyện bỏ qua hiềm khích lúc nãy’
Thế là Chu Dị đứng lên đáp lễ:
“Cố Ung tiểu huynh đệ không cần như thế!
Chu Dị cũng có chỗ không đúng!
Thưa Bá Dương công, ta … blab lap blô”
Cố Ung nghe ‘tiểu’ nhiếu mày nhưng rất nhanh liền bị Hoàng Hùng dằn tay áo, yên lặng nghe Chu Dị nói.
Chu Dị tuy là con trai Thái Úy, nhưng một mực sống tại quê nhà Lư Giang, Hoài Nam.
Gần đây vừa được Lư Giang Thái Thú nâng ‘Hiếu Liêm’, cần tới Lạc Dương nhận kiểm tra cắt cử sự vụ.
Quá trình này khá là rườm rà, lại không có quy định gì rõ ràng.
Ngắn gọn là:
Một người được quan lại địa phương ‘xác định’ là ‘người có hiếu nghĩa và liêm chính’, tức có ‘đức’,
Thì có thể tới kinh đô Lạc Dương nhận triều đình ‘kiểm tra’ năng lực, tức ‘tài’.
Nếu đức tài đủ cả thì có thể nhập quan bái tướng, đi vào con đường chính trị.
Nói nghe thì như vậy, nhưng …
Thứ nhất là việc nâng ‘hiếu liêm’ vốn là do một tay quan lại địa phương và thế gia thao túng,
Thứ hai là với tình hình ‘thập thường thị’ mua quan bán tước công khai như hiện nay thì đừng nên mong chờ nhiều nếu không đút tiền hối lộ.
Túm lại là với chế độ hiện tại thì ‘gia thế’ và ‘quan hệ’, hay nôm na là ‘quyền’ và ‘tiền’, mới là hai yếu tố chính quyết định xem một người có thể làm quan được hay không, hoặc nếu làm quan thì đi bao xa.
Chứ không phải ‘Đức’ và ‘Tài’!
Chu Dị xem như là người ‘hiếu nghĩa liêm khiết’ thật sự.
Cha và anh làm quan ở xa, hắn làm con thứ hai, một mực ở nhà chăm sóc mẹ già cùng em út Chu Thượng, coi quản gia nghiệp.
Chỉ là năm ngoái thì vợ Chu Dị mang bầu con đầu lòng, có thầy tướng số đi ngang nhà họ Chu nói rằng vợ Chu Dị mang trong bụng là con trai, hơn nữa thiên phú xuất chúng.
Mẹ của Chu Dị nghe thầy tướng số nói như vậy thì mừng húm vì Chu Trung, anh của Chu Dị, lấy vợ đã lâu lại không sinh được con trai, cho nên con của Chu Dị rất có thể sẽ là cháu đích tôn, mà cho dù không phải đích thì cũng là trưởng.
Thế là Chu lão phu nhân khuyên Chu Dị ra làm quan, trãi đường cho con trai sau này.
Có cha làm Thái Úy, lại thêm Chu Dị quản lý Chu gia khá rộng lượng, thường hay cứu tế, kết giao hào kiệt, không làm chuyện gì thất đức, thế là Thái Thú Lư Giang cũng đồng ý nâng ‘hiếu liêm’ cho.
Được nâng ‘hiếu liêm’, Chu Dị có thể tới Lạc Dương tham gia kiểm tra, nhưng vì không đi cửa sau hối lộ ‘thập thường thị’ nên quá trình đúng theo quy cũ, có chút rườm rà, kiểm tra năng lực thì ít mà phần nhiều là chờ đợi dài cổ.
Trong lúc rãnh rỗi, Chu Dị nhớ tới ở Lạc Dương có đương thời âm nhạc tông sư Bá Dương công, bản thân hắn lại vô cùng yêu thích âm nhạc, thế là mang theo lễ vật đến đây bái sư.
Thái Ung nghe hai người Cố-Chu kể chuyện của mình xong thí gật đầu nói:
“Uhm!
Sự việc ta đã hiểu.
Tuổi trẻ hiếu thắng mà thôi, không có gì to tát.
Nhưng nhớ là lần sau chớ có ầm ĩ ở chỗ của ta.
Hai ngươi ngồi xuống đi”
Đợi hai người ngồi xuống rồi, Thái Ung trước tiên hướng Cố Ung nói:
“Cố Ung!
Ngươi ban đầu nói với lão An rằng ngươi là cháu của phu nhân ta.
Cớ gì?”
Cố Ung nghe gọi tên trước lấy làm vui, nhưng khi nghe câu hỏi thì hoảng trong lòng, liếc Hoàng Hùng.
Hoàng Hùng làm ngơ, kỳ thực ý là không có gì để uốn éo, cứ nói thật đi.
Cố Ung đành nói thật:
“Thưa Thái tiên sinh!
Vẫn là do ta hiếu thắng.
Khi ấy Thái quản gia hỏi, Chu huynh xưng là con trai của Thái Úy.
Ta liền nói như vậy”
Thái Ung nhiếu mày tức giận, trừng Cố Ung: “Ý là ngươi lừa dối ta?”
“Không, ta không có”
Cố Ung gặp đây thì sợ.
Dù sao cũng là ‘thầy tương lai’, hắn không thể dùng cách đối phó với Chu Dị để lươn lẹo được, thế là huơ tay liên tục phủ nhận.
Hoàng Hùng biết đến phiên mình hỗ trợ:
“Thưa thầy! Ngô Hội bốn đại gia tộc Cố Lục Trương Chu nhiều đời thông gia!
Cố Ung xuất thân chính là 4 nhà này bên trong, Cố gia, cùng với Trương gia của sư mẫu có quan hệ thân thích là sự thật, không phải giả dối”
Cố Ung gật đầu lia lịa:
“Vâng thưa Thái tiên sinh!
Quan hệ không phải từ đời trước, mà là nhiều đời trước.
Có chút xa nên ta vốn không định nói ra.
Gặp phải gia thế của Chu huynh có chút lớn, không muốn thua kém nên ta mới nói như vậy.
Đều là do ta hiếu thắng, đều là do ta hiếu thắng!”
Chu Dị nghe đến đây thì đã tường tận những lý do mà Cố Ung vu hãm mình lúc nãy, hắn cũng không ngốc, chỉ là ăn thiệt thòi vì thiếu thông tin, cùng với tài ăn nói không phải quá tốt mà thôi.
‘Cái gì mà chưa vào phủ đã mắng hết người trong phủ, hẵn là nói Thái phu nhân và đại sư huynh’
‘Cái gì mà gây xích mích Giang Hoài, Giang Đông, hẵn là nói nhà ta Giang Bắc Chu gia xích mích với Giang Nam Chu gia’
‘Vậy cũng nghĩ ra được, chịu’
Thấy Cố Ung có ‘đại sư huynh’ che chỡ, lại thêm ‘quan hệ thân thích với sư nương’,
Nên Chu Dị cũng không muốn mang tiếng ác, thế là hướng Thái Ung nói:
“Bá Dương công!
Tuy ta cũng không cố ý nhưng chuyện này căn nguyên cũng là từ ta mà ra.
Vốn là đi bái sư cũng không nên LẤY GIA THẾ ÉP NGƯỜI.
Sự việc cũng có phần sai của ta, không phải hoàn toàn do Cố Ung tiểu huynh đệ”
Lúc Chu Dị nhấn mạnh ‘lấy gia thế ép người’, hắn liếc Cố Ung mấy cái, ý bảo: ‘Tiểu tử, ta vốn không có ý lấy gia thế ép người.
Ngươi lại một mực dùng gia thế tới châm chọc ta’.
Cố Ung gặp Chu Dị nói đỡ hộ thì cũng ấm lòng, nghe chữ ‘tiểu’ lại bực mình, rồi lại bị Hoàng Hùng kéo áo, cũng đành hướng Chu Dị cuối đầu:
“Là lỗi của ta, Chu huynh nào có lỗi gì!”
Thế rồi lại ngửa mặt lên trời than tiếc:
“Haizz!
Thật không ngờ Cố Ung này vậy mà có ngày lấy dạ TIỂU nhân đo lòng QUÂN TỬ”
Ngoại trừ Hoàng Hùng thì không ai rõ vì sao hắn nhấn mạnh chữ ‘TIỂU QUÂN TỬ’.
Dù vậy, thấy một thằng nhóc con 7-8 tuổi học đòi làm ông cụ, ra vẻ cao nhân, lại còn cố ý nhấn mạnh vài từ ‘quan trọng’, thì những người còn lại trong phòng, bao gồm cả Hoàng Hùng, đều có chút không thích ứng.
Dù sao tính đi tính lại thì hai huynh đệ kết nghĩa này chỉ ở chung với nhau có vài ngày thôi, hiểu về hiểu, quen về quen, không giống nhau.
Thế là Hoàng Hùng lại tinh ý châm một lượt trà:
“Thưa thầy! Học sinh cho rằng đây đều là hiểu lầm thôi!
Vẫn là uống ngụm …”
Chưa nói hết câu thì “ột ột ột”, tiếng ba con ếch kêu vang lên khiến cho Thái Ung, Chu Dị và cả Cố Ung đều đỏ mặt xấu hổ.
“Vẫn là uống ngụm trà ăn miếng cơm rồi từ từ bàn tiếp.
Ta đi chuẫn bị cơm, chốc lát tới ngay”
Hoàng Hùng cũng thuận thế lui ra khỏi phòng để cho ‘bộ ba ếch ộp’ bớt quê.
Theo Hoàng Hùng thì phong tục của nho sĩ thời đại này cũng có nhiều điều luật hay,
Ví dụ như không nói chính sự trong bữa ăn.
Cũng không phải ‘trời đánh tránh bữa ăn’ hay gì
Mà là vì những chuyện chính sự thường khiến người ta tốn công suy nghĩ đau đầu,
Theo y thư cổ thì việc này không tốt cho tiêu hóa thức ăn, người hay suy nghĩ lo âu thì dễ bị bệnh liên quan tới đường tiêu hóa còn nhiều hơn là vùng đầu não.
Sau bữa ăn đạm bạc,
“Oa oa oa”
Thái Ung vốn định xử lý cho xong việc hôm nay thì Trương Nhị lại đi tới, bế theo Thái Diễm:
“Phu quân!
Ta cũng không muốn phiền ngươi!
Nhưng Diễm nhi không hiểu sao lại khóc rồi, dỗ mãi không nín!”
Thái Ung gặp đây đâu còn tâm trạng lo chuyện cô-chú Cố-Chu gì nữa, vội vàng đi tới tiếp nhận Thái Diễm từ tay vợ, hết sức dỗ dành cưng nựng.
Hoàng Hùng nhân lúc này nói nhỏ vào tai Cố Ung:
“Cố đệ!
Ta không biết ngươi cùng với sư nương có quan hệ thân sơ thế nào nhưng từ nay về sau tuyệt đối đừng lại dùng, đùa cũng không được.
Thầy chúa ghét việc này, so với Chu huynh dùng tới Chu Thái Úy còn càng ghét.
Cũng chớ có nói gì liên quan đến nhà họ Viên ở Nhữ Nam, đặc biệt là anh em Bản Sơ, Công Lộ.
Còn có, ngươi xưng hô bằng tên mình và ‘Thái tiên sinh’ là rất đúng!
Tự tin nhưng đừng tự kiêu!
Cứ thế phát huy! Ta tin tưởng ngươi!”
Cố Ung gật đầu.
Hoàng Hùng cũng không thiên vị, lại đi tới chỗ Chu Dị:
“Chu huynh! Ngươi nếu muốn bái thầy học âm nhạc thì nên tập trung cho kỹ, nghe tiếng khóc và tiếng cười của Diễm nhi, cố gắng mà phát hiện thay đổi khác biệt.
Còn nữa, Diễm ngụ ý là hỏa nhưng nếu như ngươi có thể nghĩ ra càng nhiều ý nghĩa khác thì sẽ càng tốt cho ngươi, làm thành thơ nhạc càng tốt!
Cố gắng lên!”
Chu Dị nghe vậy cái hiểu cái không, nhìn về phía đứa bé đang khóc oa oa trên tay Thái Ung: ‘cười?’.
Không biết con nít đang khóc mà cười nổi gì, nhưng cũng đoán biết là Hoàng Hùng muốn giúp mình nên gật đầu nói cảm ơn rồi tập trung lắng tai nghe..