Đọc truyện Việt Hùng Diễn Nghĩa – Chương 155: Viên
Năm Quang Hòa thứ nhất quả không phải một năm dễ chịu cho thế gia Trung Nguyên.
Đầu năm khăn vàng đầu hàng, những tưởng có thể cắt bánh chia phần, nào ngờ một tấm chiếu phong Thái Bình Thượng Tiên cướp đi 70-80 vạn nông nô, chiêu dẫn họ xuôi nam chẵng biết ngày về.
Các nhà tiếc đứt ruột nhưng đang khi bảo hoàng thế lớn, nội bộ thế gia lại mất đoàn kết, thành thử chỉ có thể dùng những trò vặt lén lút đoạt người tại địa phương nhà mình.
Giữa năm tái dựng và mở rộng ổ bảo, những tưởng có thể sớm lập căn cứ chờ ngày phân chia thiên hạ, nào ngờ Lưu Hoành cố tình vẽ đường cho sói chạy, thả bổng bầy tặc chiếm núi xưng vương, quậy phá cản tay khắp nơi.
Các nhà nghi kỵ lẫn nhau, đau khổ chèo chống một mình không nổi, chỉ có thể giảng hòa với tặc, dâng lên cung phụng cầu an thân, trở thành vết nhơ nhuốc khó rữa.
Cuối năm bày lắm kế mưu, những tưởng có thể gây rối cản đường phát triễn của bảo hoàng, nào ngờ Trương Yến quá cẩn thận, Hà Tiến chợt thông minh, thế gia Hàm Đan chẵng muốn làm tốt thí, thành thử xôi hỏng bỏng không.
“…!Đã vậy còn giúp cho Lưu Biện cũng cố uy dự thái tử.
Thật là trộm gà không được mất nắm thóc.
Kế mưu như thế ngu không ai bằng a!”
“Này!
Người cũng đã mất.
Trách móc gì nữa?”
“Phải!
Viên công cũng đã tận tâm tận lực”
“Cảm tạ chư công nói lời công bình bảo hộ.
Lần bố trí này, Viên thị chúng ta chịu rất nhiều áp lực.
Chẵng những gia phụ lao tâm lao lực mất đột ngột, lực lượng của Viên thị ta cũng đã bị từ bỏ gần hết để chặn đường truy tra của Huyền Kính Ty.
Từ sau lần này, sợ rằng đã vô lực tham gia đại sự tương tự a!”
– Viên Thiệu nói đến đây đưa tay lên che mắt khóc hức hức, đuôi chiếc khăn tang đung đưa theo từng tiếng nấc.
“Hiền chất chớ đau buồn quá mức mà sinh bệnh.
Châu Dương huynh một đời lận đận vì việc công, nhân nghĩa trãi rộng thiên hạ, nâng đỡ không biết bao nhiêu anh tài.
Viên gia trong tay hắn chẵng những vững mạnh tiến lên, càng nhiều lần cứu nguy cho kẻ sĩ, không tiếc hi sinh chấn chỉnh cương thường đạo lý.
Có thể nói là công đức viên mãn, ra đi không nuối tiếc”
(P/s: Châu Dương = tự của Viên Phùng)
“Trần công nói không sai,
Bản Sơ a! Ngươi là đương thế nhất lưu anh kiệt.
Làm người kế thừa xứng đáng của Châu Dương huynh, hẵn nên nối nghiệp cha mà phấn đấu, chớ bi lụy khóc lóc làm chi, như thế có lợi ích gì”
Câu này nghe quen quen, những người có mặt đều nhận ra cách đây vài hôm, trong đám tang của cố tư đồ Viên Phùng, chính Viên Thuật đã nói điều tương tự khi bị chỉ trích là bất hiếu.
Ngươi nói hữu tình, người nghe hữu ý:
[Khốn kiếp!
Muốn khích bác Viên thị ta chĩa rẽ sao?!
Đừng có mơ!
Thằng ngu kia làm sao có khả năng tranh với ta!?
Ngay cả vài giọt nước mắt đều không thể rớt.
Nhân tâm về ai, ai tự biết a! Hahaha!]
Nghĩ một đằng nhưng nói một nẽo, Viên Thiệu cảm động nhận lấy khăn lụa của kẻ vừa châm chích ‘tình huynh đệ’ của mình, tỏ ra như thể rất biết ơn:
“Cảm tạ cô dượng dạy bảo,
Thiệu tài sơ học thiển, may có gia phụ dìu dắt nâng đỡ mới có hôm nay.
Chư công cũng đều đã đọc bí thư mà gia phụ để lại.
Con đường sau này còn phải nhờ chư công nâng đỡ nhiều hơn”
[Giả đò thất tốt.
Thật không biết ngươi so với tên đồ đệ của Lô Tử Càn thì ai hơn ai kém!]
– Dương Bưu cười cười giấu binh đao:
“Ta thân là cô dượng của ngươi, lại thêm có Châu Dương huynh gửi gắm, tự nhiên nổ lực cống hiến.
Nói đến, ta cũng chỉ thua cha ngươi 10 tuổi, cũng không biết có thể hay không sống tới ngày ấy.
Chỉ mong Tu nhi có thể chứng kiến thái bình thịnh thế”
Viên Thiệu nặn ra một nụ cười niềm nỡ:
“Tu đệ năm nay 11 chứ?
Nghe nói hắn thông minh xán lạn lại khôi ngô tuấn tú, là thần đồng nứt tiếng Hoằng Nông, sợ rằng ngay cả thái tử cũng không bằng.
Dương gia đại hạnh a!”
“Đâu có, đâu có!
Trẻ nhỏ còn chưa qua lễ đội mũ bái sư.
Đều là cô cô của ngươi biết nuôi con!”
…
Trần Cầu nghe đao răng kiếm lưỡi chém nhau một hồi chịu không nổi lên tiếng:
“Tốt, tốt, tốt!
Viên Châu Dương để lại kỹ thuật in ấn tạo phúc thương sinh, thiên hạ đều nhớ công Viên thị.
Chúng ta ở đây ai không phải thông gia của Viên thị?
Không phải chỉ mỗi Dương Văn Tiên ngươi là tương lai hoàng thân quốc thích”
Lời này mặt ngoài nghe như gõ ngạo khí của Dương Bưu nhưng bên trong kỳ thật là nạo bớt oán khí của Viên Thiệu, nhắc cho hắn nhớ rằng cha hắn vì muốn đưa hắn lên làm tân triều hoàng đế đã thỏa hiệp xuống nước với thế gia trong thiên hạ, muốn bảo toàn ngai vàng, vậy thì an phận làm bù nhìn đi, chớ học theo Lưu thị giữ chừng phản phé.
Lời của Trần Cầu tuy chói tai người trong cuộc nhưng lại bảo vệ lợi ích chung của toàn thể thế gia có mặt nên ai cũng nghiêm túc gật đầu tán đồng, ngay cả Viên Thiệu cũng chẵng hó hé gì bởi hắn là người cuối cùng ở bên cạnh Viên Phùng trước khi lão cáo già nhắm mắt, biết lão còn có hậu chiêu, tuyệt đối sẽ không để cho thế gia lấn lướt hoàng quyền.
“Trần công nói không sai,
Chúng ta chẵng những có chung chí nghĩa nhân giúp thiên hạ bình dẹp loạn thế, xây dựng thái bình, mà bên trong cũng là minh hữu người nhà.
Tự nhiên phải đoàn kết với nhau, vì đại nghĩa, vì tình thân!
Gia phụ có dặn rằng Nhữ Nam thành bảo trước đây tuy bị Khăn Vàng phá hoại nhưng kỳ thật có một bộ phận công xưởng bí mật vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.
Chư công có thể tùy thời cử người tin cẩn hoặc tự lai giá đến thăm.
Thiệu nhất định sẽ hết lòng không giấu giếm, quét tước nhà cửa đón chờ!”
– Viên Thiệu theo thời theo thế rất nhanh, quả không hổ danh đương kim đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của thế gia Trung Nguyên.
Đám người nghe danh kỹ thuật in ấn đã lâu, cũng không ít phái gián điệp xuống Giang Nam mua lậu sách vỡ, đáng tiếc Phu Văn Lâu nhiều phen cải cách, không dễ trà trộn, lại thêm phân chia quý-tiện, sỹ-man, thế gia-bảo hoàng, để cho họ không thể xuống nước cầu người được, thành thử chỉ đạt được chút số lẻ chẵng bỏ bèn gì.
Bây giờ nghe Viên Thiệu khẳng định sự tồn tại của kỹ thuật in tại Nhữ Nam thì tâm ai nấy đều nở hoa, quả quyết phen này phải để sở học nhà mình lan tỏa muôn phương, giáo hóa thiên hạ, trở thành ngọn cờ mới của Nho môn của văn minh hoa hạ.
Trần Cầu đem phản ứng của đám người thu vào tầm mặt thì lắc đầu nhẹ rồi hướng Viện Thiệu gật đầu, vuốt râu, từ tốn nói:
“Uhm!
Việc đó để sau lại bàn bạc đi.
Kỹ thuật in ấn tốt là tốt thật nhưng còn phải xem vận dụng như thế nào.
Chớ như đám man di phương nam, rời xa chữ nghĩa thánh hiền, đi theo bàng môn tà đạo, để cho tiện nghệ lan rộng, lợi tiền làm ô uế sách vỡ, cùng với thời kỳ cuối cùng của chiến quốc chẵng khác là mấy.
Huống hồ đứng sau tất cả chính là Lưu Hoành, muốn xử lý thỏa đáng chuyện này làm sao cũng phải giải quyết Lưu Hoành trước đã.
Bây giờ vấn đề cần chúng ta bắt tay vào làm chính là ngăn cản Lưu Hoành tiếp tục khuếch trương ảnh hưởng.
Nếu không giải quyết được chuyện này, các nhà chúng ta có thể sống yên đã khó, chớ nói cái gì khai mở thái bình thịnh thế, phát dương quang đại gia tộc”
Đây cũng là một cây gai đâm vào mắt thế gia Trung Nguyên trong năm Quang Hòa thứ nhất vừa rồi.
Chỉ một mùa đông mà dân tâm tại địa phương đã sinh ra bất ổn, xu hướng trung tâm với hoàng quyền mở rộng trong tầng lớp bình dân và phú hào nhỏ.
Đối với hiện tượng này, thế gia vốn đã tan đàn xẻ nghé sau sự kiện khăn vàng, vậy nên cũng mỗi nhà một ý, phản ứng khác nhau tùy hoàn cảnh, tựu chung lại thì có 3 luồng tư tưởng chính:
Một là ‘sao cũng được’.
Các thế gia có tầm ảnh hưởng mạnh tại địa phương, ít bị tác động từ cử chỉ của Lưu Hoành tỏ ra ì ạch không màng, chỉ chú trọng vào khôi phục tự mình, mở rộng phạm vi ổ bảo:
“Đám ngu dân thất học mê tín,
Bao nhiêu thiên tai nhân họa trước đó không thấy, nghe đám lang băm đạo sĩ nói vài lời liền tin tưởng Lưu Hoành, quên mất ân huệ của thế gia chúng ta.
Nếu không có chúng ta bảo bọc, bọn họ sớm đã thành mồi cho diều quạ.
Đối xử với đám vô ơn ngu độn này sao mà khó khăn.
Dùng hình luật nghiêm khắc thì chúng bỏ theo giặc cướp.
Đối xử rộng lượng thì chúng được nước làm tới, vô tình bạc nghĩa.
Ta xem chỉ có thể in chút sách vỡ, đem bọn hắn huấn luyện từ nhỏ, hy vọng lời dạy của thánh nhân có thể cảnh tỉnh chúng”
Nói đi nói lại vẫn vòng về kỹ thuật in, xem bộ chính là không quá quan tâm chính đề, chỉ chăm chăm vào cơ hội món lợi trước mắt.
Đây chính là một đại diện tiêu biểu cho nhóm thứ nhất, hi vọng có thể tích lũy càng nhiều trước khi Hán triều sụp đổ, loạn thế chính thức khai mạc.
“Không thể!
Tuyệt đối không thể coi thường sức mạnh của kỹ thuật in ấn.
Đại Nam Đồng Minh Hội chính là minh chứng.
Mặc dù ly kinh phản đạo, hám lợi vô đức, nhưng cũng tạo thành ung nhọt mê hoặc dân tâm, đem đám man di bần hèn đoàn kết lại thành một khối.
Sau này tân triều muốn tiến công Giang Nam, chỉ sợ phải động dụng trọng binh.
Lúc này tình thế chưa ổn định, mạo muội đem kỹ thuật in phổ biến tại Trung Nguyên, một khi sản sinh ra mấy cái Đồng Minh Hội tương tự thì phải làm sao?
Khác nào quay lại thời kỳ Xuân Thu, trăm nhà đua tiếng?
Chẵng lẽ Nho môn tiên hiền dày công hun đúc văn hóa sỹ phong mấy trăm năm muốn sụp đỗ trong tay chúng ta?
Theo ta thấy thì nhất định phải giải quyết Lưu Hoành trước.
Cũng bởi vì hắn đam mê xảo kỹ, lạc lối với thú vui xa xỉ, để bị nhãi con Hoàng Hùng mê hoặc nên mới sinh ra cớ sự như hiện giờ.
Hiện tại trong tay chúng ta có kỹ thuật in ấn, lòng trung thành đúng như ngươi nói, hoàn toàn có thể được huấn luyện từ nhỏ.
Thế thì cái gọi là ‘thiên mệnh’ đã không còn giá trị.
Nếu đã làm thì làm dứt khoát, đem cả Lưu thị và Hán thống đều lật đổ, làm một lần, nhàn nhã cả đời, công tích ngàn năm”
Đây chính là loại phản ứng thứ 2, đến từ các thế gia chịu ảnh hưởng nặng từ ngón đòn vận dụng tư tưởng ‘thiên mệnh’ theo những cách xoắn não khác người của Lưu Hoành.
Mục tiêu trước mắt của họ chính là làm sao có thể đạp đổ Hán triều ngay lập tức, với họ thì thời cơ trỗi dậy là khi loạn thế chân chính mở ra mà không phải cứ dỡ dỡ ương ương như hiện giờ.
“Sao có thể như vậy?
‘Thiên mệnh’ do tiên hiền khai sáng đã mấy trăm năm, là tuân theo luân thường đạo đức.
Không có ‘thiên mệnh’ thì lấy đâu ra lòng trung mà dạy?”
“Nói nhăng nói cuội.
Trung nghĩa từ thời Chu công đã có.
Khổng Thánh cũng chỉ là tổng kết lại trước Đổng Trọng Thư mấy trăm năm.
Cần gì phải có ‘thiên mệnh’ mới có trung thành?
Trong tay có kỹ thuật in, không dạy ra được lòng trung thành chính là lỗi của gia học không tinh!”
“Hà hả!
Vậy thì đúng rồi.
Cho nên muốn lật đổ thiên mệnh, trước hết thì đem kỹ thuật in ra vận dụng a!”
“Buồn cười!
Bí thư của Viên công cũng đã nói rõ.
Kỹ thuật in này chẵng phải Tây Vực tới mà là phát tích từ Hoàng thị, sau lưng tất có Lưu Hoành chống đỡ.
Nếu không phải khi trước còn có Viên công trấn giữ, sỹ phu chúng ta thế lớn, thì Lưu Hoành tuyệt đối sẽ không xuống nước bắt tay.
Lưu Hoành tham lam vô độ, mưu mô cũng chẵng phải vừa.
Ngươi muốn dùng kỹ thuật của hắn để phạm vào lợi ích của hắn?
Thật là buồn cười!”
“!@#!@#!!$”
“@##%$^%&”
Hai phe cứ thế cãi nhau ỏm tỏi xoay quanh vấn đề kỹ thuật in và ‘thiên mệnh’, chẵng ai nhường ai, mỗi người đều chỉ vì lợi ích riêng, hoàn toàn không tỏ ra ý muốn lui bước thõa hiệp.
Trong cuộc đấu nước bọ này thì duy nhất không chen vào là loại thứ 3.
Loại thế gia này không hoàn đối nghịch với loại thứ 2, nhưng cũng không hoàn toàn ủng hộ loại thứ 1, và cũng chẵng hề ba phải, bởi vì loại thứ 3 chính là Viên thị:
[Lão đầu thật là giỏi mưu mô.
Một kỹ thuật in rách nát gân gà vậy mà có thể quấy đục nồi nước.
Cao chiêu a!
Cũng không biết lão còn chuẫn bị gì ở sau nữa.
Thật là chờ mong a!]
– ————-
[Thuật nhi,
Khi ngươi đọc được thư này tức là ta đã nhắm mắt.
Ta biết ngươi sẽ chẵng rơi nước mắt, cung không hi vọng ngươi sẽ đau lòng bi lụy.
Dẫu cho ngươi vẫn luôn không thích ở chung với ta, nhưng làm cha, ta tự nhận mình hiểu rõ ngươi hơn ai hết.
Được rồi, lại nói nhiều nữa ta sợ ngươi hủy thư.
Đại Hán giả, dương đồ cao.
Ngươi khác với Thiệu nhi, thường trà trộn tại dân gian, hẵn là nghe qua câu đồng dao này.
Đây chính là do ta cho người bí mật rãi lời đồn trong đoạn thời gian khăn vàng nổi loạn.
Thuật nhi!
Ngươi mới thực sự là người ta chọn!
Thiệu nhi hắn, chỉ là ta thay ngươi phủ một tấm bình phong che mắt người ngoài mà thôi.
Ta thừa nhận, bởi vì ít gần gũi với ngươi, lại thường xuyên ở cùng với Thiệu nhi nên đã từng có lúc ta vô tình đem ngươi so sánh với hắn, thậm chí sinh ra lòng bất định.
Nhưng không thể phủ nhận rằng Thuật nhi ngươi khiến cho ta kiên thủ bản tâm.
Ngươi quyết đoán hơn hắn quá nhiều.
Tính cách của hắn chú định chỉ có thể làm thần tử, cho dù lên được Tam Công, Tể Tướng, cũng không thể làm một vị hoàng đế khai mở triều đại.
Ta biết ngươi không thích người khác so sánh ngươi với Thiệu nhi, không thích nghe người khác khen hắn thông minh tài giỏi.
Nhưng Thuật nhi a, đó chỉ là thế nhân ngu muội mà thôi!
Quân vương không cần những thứ đó.
Chu Văn, Chu Võ chẵng lẽ tài giỏi hơn Khương Tử Nha?
Tần Hoàng, Hán Vũ so với Vương Tiễn, Úy Liêu, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh lại thế nào?
Nếu như kẻ bề trên cái gì cũng biết, cái gì cũng thông thì còn cần thần tử làm chi?
Ta dạy ngươi một bài học cuối cùng đi.
Thế nào là nô lệ!?
Nông nô là nô lệ của địa chủ, địa chủ là nô lệ của thế gia, thế gia là nô lệ của hoàng tộc.
Đúng thế, thế gia phải là nô lệ của hoàng tộc, không thể khác được!
Hạ, Thương, Chu diệt vong, Hán triều có cớ sự như ngày hôm nay, đều là do thế gia tác quái.
Cho nên tương lai Viên thị ta lên nắm quyền tuyệt đối không thể có thế gia xen vào!
Phía dưới đây ta để lại một số bố cục, chính là vì giải quyết đại họa này cho Viên thị ta.
Hy vọng Thuật nhi ngươi có thể nhìn thời biết thế, tùy cơ ứng biến.
Một, ta dạy Thiệu nhi tụ thế gia lại chung một ngọn cờ, chôn xuống tai họa ngầm, chờ khi thế lực của Thiệu nhi bị hủy diệt, có thể thuận lợi dùng máu tẩy rữa một số.
Hai,…]
[Lão đầu chết bầm thật là gian xảo a!
Có mấy ý lặt vặt mà viết thật là dài.
Ngươi gian gian khổ khổ bố trí hết thảy cũng là sợ bản đại gia đem thằng con hoang kia giết chứ gì?
Yên tâm, yên tâm!
Ta sẽ làm theo ý ngươi, biết hắn làm nô lệ cho ta.
Hahaha!]
– Viên Thuật càng nghĩ càng cao hứng, trên khuôn mặt chín đỏ tươi nở toác ra những bông hoa nồng hương men rượu.
Nào ngờ trong lúc hễnh mũi duỗi lưng ngồi bằng 2 chân ghế lại vô tình trượt vào thế bấp bênh, xuýt nữa thì bật ngữa ra sau.
Một tên tiểu đệ sau lưng nhanh đỡ lấy, thấy sắc mặt Viên Thuật không tốt lắm thì khuyên:
“Chúa công,
Hay là uống ít thôi.
Dù sao cũng đang trong tang kỳ của Viên công.
Phu nhân mà biết được sợ rằng sẽ…”
“Bốp”
“Hỗn trướng,
Ta làm việc cần ngươi dạy?”
– Viên Thuật luyện võ từ nhỏ, lại bởi men say hun não nên phát lực không kiềm được, người kia ăn một tát ê cả hàm răng, khóe môi tươm máu, xem chừng không cắn lưỡi cũng nứt lợi.
[Hậu quả của nói nhiều trước mặt chúa công a]
– Đám người gặp cảnh này đều lắc đầu thầm chê đồng bạn ngu ngốc, có cơ hội lên lương lên chức lại làm điều vô bổ thiệt thân.
“Lão Phùng a,
Ta nói ngươi làm sao mà thiện cận.
Tự cổ anh hùng đều là bậc phân rõ công tư, rạch ròi đại chí và tiểu nghĩa.
Nếu ngày xưa Cao Đế bi lụy chuyện gia đình, sớm đã bại thua tại Bành Thành, nào còn có 400 Hán nghiệp.
Mà như Hạng Vũ, dũng lực đầy đủ, lại làm việc thiếu quyết đoán, nhiều lần có cơ hội thắng đều bỏ lỡ cũng bởi một chữ tình.
Chủ công là người làm đại sự, rồi đây sẽ đạp lên đầu cổ kim hùng chủ khai sáng thời đại mới, há có thể học theo Hạng Vũ kia?”
Thế rồi cả đám văn nho lẫn võ biền đều viện hết cổ kim anh hùng, võ lâm hào kiệt ra để khen lấy khen để Viên Thuật.
Viên Thuật chính là thích nhất những lời như vầy, vừa nghe vừa gật đầu cười, tiếp tục nốc rượu, thi thoảng có lời tâng bốc đúng ý thì ban thưởng.
Kẻ thuộc hạ họ Phùng gặp tình thế như vậy cũng im, lười nhác chen vào, sợ cục đau trong mồm nhân đôi.
Đáng tiếc cây muốn lặng mà gió chẵng ngừng, chơi chung với bọn tiểu nhân thì những khi thất thế thường sẽ bị đá thêm một cước:
“Đúng đúng đúng!
Lão phu nhân đau xót nóng giận kỳ thật cũng chỉ là thứ tình cảm sướt mướt của nữ lưu mà thôi.
Sao có thể lấy ra để khuyên răn chúa công?
Chẵng lẽ không nhớ chúa công đã từng hào ngôn rằng [Kẻ thừa kế xứng đáng của Viên gia, hẵn nên chấp chưởng đại quyền, chu toàn đại cục, nổ lực phấn đấu, sao có thể bi lụy khóc lóc như đứa gian nịnh tiểu nhân?] hay sao?”
Họ Phùng vừa nghe liền biết không ổn, vội vàng quỳ xuống cầu xin, đáng tiếc đã muộn…
Viên Thuật nhớ đến lần đầu tiên trong cuộc đời Vương phu nhân tát hắn, lại còn còn nói đỡ cho Viên Thiệu ngay trước mặt quan khách thăm viếng lễ tang Viên Phùng.
Máu nóng trong người đẩy nhanh cồn lên não, Viên Thuật hoa mắt hét lớn:
“Phùng Phong!
Ai cho ngươi lá gan!?
Ai cho ngươi lá gan nhắc đến thằng con hoang đó?!”
“Chúa công,
Ta không có ý đó”
“Lôi ra, đánh gãy một chân.
Đuổi đi cho khuất mắt ta!”
“Chúa công,
Ta thật sự không có ý đó mà chúa công!”
“Hứ!
Nể tình ngươi theo ta bao lâu nay, tha cho người một mạng.
Ngươi còn không biết đủ?
Sau này thay tên đổi họ, cút xa xa một chút!
Đừng để ta gặp lại ngươi”
Đám người thấy cảnh này vừa sợ lại vừa cảm thấy khôi hài, đơn giản như vậy liền loại bỏ được một đối thủ cạnh tranh, cũng nhân tiện xúm lại tranh sủng:
“Chúa công thật là rộng lượng”
“Chúa công nhân nghĩa vô song!”.