Bạn đang đọc Việt Hùng Diễn Nghĩa – Chương 130: Một Thế Giới Rộng Lớn 16
“Vũ tổng quản, thật xin lỗi!
Luật là luật!
Ta tin tưởng ngài, lãnh tụ cũng tin tưởng ngài, nhưng cho ngài vào thì phá luật, sẽ mở tiền lệ xấu cho sau này.
Ngài cũng biết rồi đấy, trong Hội Đồng vẫn luôn có người công kích lãnh tụ, cho rằng thiết luật bình đẳng chỉ là nói xuông, cho rằng lãnh tụ thiên vị nhà họ Hoàng.
Ngài lại từng là nhân vật lớn trong nhà họ Hoàng, là cánh tay đắc lực của Hoàng nữ sĩ lúc nữ sĩ còn tại thế, cũng là trợ thủ của …!
Ta cũng có khó khăn của ta, sự việc tối qua làm ta bị lãnh tụ mắng xối máu đầu, hiện tại bên trong kia có không ít người cười nhạo ta, cười nhạo lãnh tụ không biết dùng người, …
Lãnh tụ khi trước vất vả lắm mới thuyết phục Hội Đồng nâng ta lên được chức vụ hiện giờ, ta đã sai một lần sao có thể sai thêm nữa, cẩn thận là vàng, cẩn thận là vàng a …
Ngài thế này, ta thế kia, lãnh tụ thế nọ …!blah blo blao”
-Nguyễn Minh Đăng vẻ mặt áy náy, miệng bắn chữ liên hồi như nước Trường Giang đổ ra biển Thái Bình, thao thao bất tuyệt.
Vũ tổng quản vốn đã có tuổi, mấy nay lại thức trắng đêm theo dõi diễn biến sự tình để viết báo cáo cho Huyền Kính Ty và Viên thị, hiện giờ thân thể đang bên bờ suy nhược, thành thử nghe Nguyễn Minh Đăng nói nhiều thì lên cơn tiền đình, ù tai chóng mặt, thần thái lắc lư như thể bị say sóng.
Nguyễn Minh Đăng thấy thế ngỡ ngàng căng con mắt, không biết là mình luyện được thần công hay là lão đầu trước mặt tính giở trò lừa bịp.
Hắn vội vàng tiếp chiêu:
“Vũ tổng quản, ngài thế nào?
Thân thể có vấn đề gì sao?
Trần Tâm, đến đây, đưa Vũ tổng quản đi bệnh xá, mau!”
Trợ thủ Trần Tâm đang điềm nhiên dựa lưng vào sư tử đá xem kịch tuồng, bất chợt nghe gọi tên thì giật mình nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, biến đổi cơ mặt sang biểu cảm lo âu, chạy vội tới.
Vũ tổng quản đang xây xẩm mặt mày, thấy thân hình gấu lớn của Trần Tâm thì càng sợ hết hồn, cố định thần lại lắc tay từ chối rồi tự động rời đi.
Lão dù chóng mặt vẫn gắng gượng giữ cho bước đi không bị xiêu vẹo, được một lúc thì bóng lão lách vào một con hẻm, biến mất khỏi tầm mắt của Nguyễn Minh Đăng.
Nguyễn Minh Đăng lắc đầu, biểu cảm âu lo tự nhiên như hậu bối dành cho trưởng giả, sau đó dặn dò mấy anh lính Tự Vệ Quan bảo vệ nghiêm ngặt cẩn thận đề phòng bất cứ ai khả nghi, rồi dẫn theo Trần Tâm đi vào trong trụ sở.
Tại một nơi mà không ai bên ngoài biết được, hai ông tướng này vừa uống trà tỉnh thần vừa chập chập thay phiên nhau hướng ánh nhìn chăm chú của mình lên phía một tòa lầu cao cạch trụ sở Hội Đồng một con phố.
Ấy là một khách sạn tư nhân đang trong quá trình tu sửa, giàn giáo gỗ và vải củ che bọc kín bên ngoài.
Trước khi sửa thì nó có 5 tầng, cao nhất trong tiểu khu này, so với tòa nhà hội nghị trong trụ sở Hội Đồng còn hơi cao hơn một chút, sau khi sửa thì nó sẽ không chỉ ngoi lên thêm 1 tầng mà còn trở thành kiến trúc tư nhân đầu tiên ứng dụng xi măng cốt sắt vào việc xây tầng lầu.
Có lẽ đến lúc ấy thì nó sẽ trở thành một điểm tham quan hút khách nườm nượp, nhưng hiện giờ thì nó vắng hoe bởi đội thi công được yêu cầu tạm nghỉ hôm nay, tránh gây ồn ào ảnh hưởng đến cuộc họp của Hội Đồng.
Hoặc có lẽ cũng không đến mức vắng hoe!
Trên đỉnh chóp của công trình nọ vốn có treo 3 miếng vải đen, chẵng biết lúc nào có một miếng tụt xuống theo gió cuốn đi xa, vĩnh biệt 2 bạn đồng hành còn đang phấp phới vẫy chào.
Nguyễn Minh Đăng thấy vậy khóe môi cong lên, nhìn sang bên cạnh thấy Trần Tâm cũng đã sẵn sàng thì gật đầu.
Trần Tâm đứng dậy rời đi…
———–
Ở chỗ con hẻm nhỏ, lão già họ Vũ vừa mới ghé vào quán trà nhỏ quen thuộc mà lão thường xuyên lui tới từ khi chuyển sang làm tổng quản đội vệ sinh của Hội Đồng.
“Vũ lão!
Hôm nay đi làm trễ vậy?
Hay là trốn việc?”
-Chủ quán cười niềm nở tự mình bước đến dìu khách vào chỗ.
“Haizz!
Không vào được”
-Lão đầu họ Vũ than thở.
Chủ quán nhíu mày, lúc này mới nhận ra sắc mặt của khách quen không tốt:
“Thân thể lại ra sự tình à?”
“Không …!có vấn đề!”
Lão đầu họ Vũ lắc đầu thở hơi ngắc ngứ, rồi hạ thấp âm thanh, lí nhí như rắn rít lưỡi:
“Là vị chuyện tối hôm kia.
Hiện giờ bên trong đều do Tự Vệ Quân tiếp quản, toàn lạ mặt, chưa thấy bao giờ.
Nhân viên bộ phận khác đều phải tạm nghỉ, sắp tới còn cần tiếp nhận điều tra”
“Sao lại không có vấn đề!
Để ta xem”
-Chủ quán xích lại gần sát nắn vai, xoa ngực lão Vũ, chậm chậm xích miệng lại gần tai hơn, giọng nhỏ nhẹ:
“Sao không báo trước!”
Lão Vũ thở dài nói:
“Haizz!
Bệnh đến bất ngờ, ai biết trước được!”
Chủ quán nhăn mặt lo lắng nói:
“Bệnh tình như vầy phải đi tìm đại phu gấp.
Mấy nay lễ lộc người đông tai nạn nhiều, nghe nói các bệnh xá đều đã chật kín người.
Ta biết một đại phu làm tư rất giỏi, để ta dẫn ngươi đi”
Vũ lão lúc này nâng giọng phối hợp:
“Không …!cần!
Ta …!không vấn đề!
Phiền …!ngươi buôn …!bán!”
Tay chủ quán lập tức sửng cồ quát:
“Không sao gì mà không sao?
Nói đều không ra hơi.
Buôn bán lúc nào mà chả được, đời người được mấy tay tri kỷ?”
Vũ lão giả đò như bị chóng mặt, không đáp.
Tay chủ quán lập tức nói tiếng xin lỗi rồi đuổi hết khách khứa, sau đó nữ phục vụ thu dọn quán đóng cửa.
———–
Cuộc họp của Hội Đồng hôm nay tuy mang tính đột xuất nhưng ngoại trừ cắt giảm vài khâu râu ria thì không rơi rớt một công đoạn chính nào: trình bày đề án, hỏi đáp thắc mắc, thảo luận tự do, bỏ phiếu quyết nghị.
Đề án gồm 2:
1 là triễn khai kế hoạch ‘nạo sông’, mở ra truy quét toàn diệt nhằm vào Ô Giang hội và vây cánh, hướng tới loại bỏ tất cả ‘giang hồ tà đạo’ và ‘thế lực khủng bố’ ra khỏi liên minh.
2 là thăm dò kiến thiết một mạng lưới đường giao thông trên bộ giữa Ích Châu-Thiên Trúc-Vnom-Âu Lạc hướng tới tạo dựng một ‘tứ giác kinh tế’.
Hoàng Hùng mất một ngày soạn thảo đề án, lại đích thân trình bày nên phần mở đầu này chẵng tốn mấy thời gian
Đến phần vấn đáp thì ngược lại, kéo dài tới hết buổi sáng vẫn có rất nhiều người chưa thỏa lòng.
Kế hoạch ‘nạo sông’ có sự liên quan trực tiếp đến tình hình chính trị của liên minh hiện tại vậy mà lại không nhận được bao nhiêu sự quan tâm; chỉ có lắt nhắt một vài câu hỏi mang tính tự vệ từ những đại biểu mà thế lực phía sau nằm gần Cối Kê-Lĩnh Đông, nơi vẫn bị nghi ngờ là điểm đặt trụ sở của Ô Giang hội.
Ngược lại, kế hoạch ‘tứ giác kinh tế’ vấp phải khá nhiều ý kiến trái chiều mặc dù tính kỹ ra thì nó khá tương tự với công trình mở rộng đường bộ nối Lĩnh Nam-Lĩnh Bắc cách đây mấy năm, chỉ khác ở quy mô tầm cỡ hơn, lợi ích hồi báo cũng mang tính lâu dài hơn.
Chính Ngọ (12h trưa),
Tại khu vực nghỉ trưa, một số đại biểu im lặng quơ đũa, thỉnh thoảng hướng ánh mắt có vẻ khá dè chừng về phía những nhân viên phục vụ tạm thời vốn xuất thân từ Nhân Dân Tự Vệ Quân.
Một số khác lại thỉnh thoảng hướng nhóm trước nở một nụ cười thân thiện mang màu khinh khỉnh chế giễu nổi đau của kẻ khác.
Ngược lại với phản ứng không hợp thói thường của 2 nhóm trên, phần đông đại biểu biểu hiện tự nhiên như thể chẵng hề mấy lo nghĩ đến sự việc tối hôm kia, cũng không biết là thật sự không liên can hay là tin tưởng phó mặc mọi việc cho Nhân Dân Tự Vệ Quân giải quyết.
Nhóm này đang vừa ăn uống vừa tiếp tục bàn thảo những vấn đề còn nóng hổi trong buổi sáng, người muốn tìm hiểu tham khảo ý kiến của các đại biểu khác, người lại muốn cũng cố và lan rộng lập trường của mình, kêu gọi ủng hộ cho cuộc bỏ phiếu.
Chỉ là họ đều chủ động lướt qua đề án ‘nạo sông’ tương tự như cách họ ngó lơ sự bất thường của 2 nhóm bất thường, bởi vì theo họ thì chỉ có bị ngốc mới bỏ phiếu chống.
Như thế chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này, cho dù không đen cũng thành đen.
Cho nên họ chỉ tập trung vào đề án ‘tứ giác kinh tế’ nối hai cực Tây Nam, Đông Nam của liên minh với 2 cụm thế lực quốc tế hùng mạnh trong khu vực là Vnom và Thiên Trúc.
Nhìn chung là 9 người 10 ý, nếu không thì cũng không rầy rà đến lúc này chưa xong.
Bản thân cực Tây Nam, nơi đặt trọng tâm của đề án với con đường nối liền Nam Trung và Thiên Trúc cũng đã phân làm 3 phái:
Phái cấp tiến ủng hộ là những đại biểu của quần thể thế gia bản địa Ích Nam, nhóm này sâu hiểu khó khăn của kinh tế Ích Châu do địa lý tứ tắc, ngay cả Trường Giang đoạn qua Ích Nam cũng quá mức khúc khuỷu hiểm trở.
Trong mắt họ thì kế hoạch ‘Tứ Giác Kinh Tế’ này sẽ là cơ hổi để kinh tế Ích Nam tách khỏi sự phụ thuộc vào các thế gia vận tải đường thủy, vươn lên trở thành một đầu tàu kinh tế của liên minh.
Phái ‘ba phải’ gồm những thế gia Ích Bắc và Lũng Hữu chạy xuống phía nam tị nạn do tình hình chiến sự ở Tây Lương và Ích Bắc leo thang sau sự gia nhập của quân Đổng Trác và sự mất khống chế của liên quân Khăn Vàng-Ngũ Đấu Mễ sau khi Khăn Vàng Hà Bắc đầu hàng.
Hoàng Hùng cho nhóm này cử đại biểu gia nhập liên minh hiển nhiên chẵng có ý tốt lành gì, căn bản không phải để bọn họ chọt mỏ vào chuyện của liên minh lúc này mà chủ yếu là để tạo bàn đạp thu phục Ích Bắc trong tương lai.
Bọn họ đều là thế gia, sâu hiểu chính trị, cũng an phận ăn nhờ ở đậu của mình, nghe nhiều nói ít, bên nào đông thì theo bên nào.
Ý kiến phản đối chủ yếu đến từ đại biểu của các cộng đồng phiên trấn thổ dân bản địa.
Hầu như tất cả các tộc đều cho rằng việc phá rừng đục núi làm đường sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt thường nhật và tín ngưỡng tự nhiên của họ.
Duy chỉ có một bộ phận có nguồn gốc Bách Việt mặc dù giữ thái độ dè chừng nhưng cũng nguyện ý ủng hộ, đó là nhờ những nổ lực thống nhất nội bộ Bách Việt của đám người Nguyễn Bỉnh Khiêm và các Vu Vương suốt mấy năm qua.
Không chỉ Tây Nam, mà ở Đông Nam, nội bộ Âu Lạc cũng có sự chia rẽ dù không quá rõ nét.
Các thế lực gốc Việt hiển nhiên không cần nói nhiều, một lòng ủng hộ kế hoạch, thậm chí tích cực suy tính giải pháp khắc phục khó khăn vướng mắc cho đề án.
Nhưng các đại biểu của thế lực gốc Hán lại khác, hầu hết các thế lực này phân bố chủ yếu ở vùng đồng bằng phía đông hạ lưu sông lớn, gần biển, trước mắt không nhìn thấy lợi lộc gì từ tuyến đường kinh tế vắt qua núi rừng Trường Sơn.
Có điều là phần đa gia tộc gốc Hán là dân di cư từ mấy trăm năm trước, thời Nam Triệu, Tân Mãng, từ lâu đã kết mối quan hệ qua lại khăng khít với người Việt, mức độ đồng hóa khá cao, vậy nên khi gặp đại biểu của bên thông gia ủng hộ thì họ cũng không tiện từ chối.
Ý kiến phản đối lớn nhất là đến từ Dương Châu, nơi tập trung những đại biểu đại diện cho các đầu tàu kinh tế của liên minh, những thế lực đã sớm đầu tư nhiều tiền của, nhân lực vào kinh tế đường biển, cũng đang hái quả vàng từ những chuyến tàu vượt sóng khơi.
Lý do mà họ bám vững để phản đối là ‘tứ giác kinh tế’ có quy mô quá lớn, đòi hỏi cực kỳ nhiều nhân lực, vật lực cũng như thời gian, mà lợi ích hồi báo thì khó mà nói trước được.
Nghe thì hợp lý nhưng ngẫm lại thì căn bản không phải là vấn đề, bởi vì tất cả mọi đề án kinh tế lớn đều sẽ gặp phải những khó khăn tương tự, ngay cả việc phát triễn thương mại đường thủy ban đầu cũng vậy, khi trước ai sẽ nghĩ một con thuyền cỡ trung đi dạo một vòng biển nam mang về tài phú còn hơn một gia tộc nhỏ cày cuốc tích xúc cả năm đâu.
Cho nên không có gì kỳ lạ, lý do thực sự khiến đám ‘thương mại đường biển’ này phản đối đề án phát triễn kinh tế trên bộ là tư duy thắng thua sợ mất phần, lo ngại ‘tứ giác kinh tế’ trên bộ một khi lớn mạnh sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với đường biển, xén mất một phần lợi ích của họ.
Chỉ là bọn họ càng đặt nặng tư duy này thì Hoàng Hùng càng không thể để họ thành công bởi vì độc tôn kinh tế cũng nguy hại chẵng kém gì độc tôn văn hóa hay độc tôn quân sự, thậm chí còn hơn thế.
Làm người, ai chẵng có nhu cầu tiền tài dù ít dù nhiều, nhân dân liên minh hưởng lợi từ tốc độ phát triễn kinh tế nhanh chóng mặt mấy năm qua thì đồng thời tư tưởng cũng dần bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của đồng tiền.
Cho nên nếu để một hội nhóm nhỏ nào thâu tóm tài lực trong tay thì chẵng mấy chốc hội nhóm ấy sẽ ảnh hưởng đến toàn dân, đến cán cân chính trị, quân sự của liên minh.
Nói đâu xa, chính lịch sử thành lập của Đại Nam Đồng Minh Hội chứng minh điều này, trong khi thế gia Trung Nguyên còn tự cao độc tôn văn hóa, triều đình Lạc Dương còn cho rằng mình nắm trong tay đại quyền quân chính, thì liên minh đã mượn con đường kinh tế để vươn mình thành một thế lực khổng lồ lúc nào chẵng hay, cách độc lập chỉ còn một tầng giấy mỏng, chỉ chờ thời cơ thích hợp liền có thể đâm xuyên.
Hoàng Hùng chính là một trong những kẻ chủ đạo việc ấy, ví dụ vận ngay vào bản thân mình, làm sao hắn có thể để điều tương tự xảy ra trong nội bộ liên minh.
Hiển nhiên, mặc dù không cho phép nội bộ liên minh đản sinh quái vật kinh tế nhưng Hoàng Hùng cũng không hề có ý chèn ép thương mại biển, mà ngược lại, hắn từ trước vẫn luôn chú trọng phát triễn kinh tế biển.
Cho nên việc hắn cần làm lúc này là cân bằng.
Giờ nghĩ trưa này chính là thời điểm cho việc ấy …
Đại biểu của Ích Nam Nghiêm gia để ý thấy trong đám lính tuần tra của Nhân Dân Tự Vệ Quân lướt qua có một gương mặt quen quen thế là gọi với lại:
“Nhan nhi!”
Thanh niên đang cùng đám đồng nghiệp nói chuyện rôm rã, nghe tiếng quay lại thấy mặt người gọi thì có chút giật mình, quay người định bỏ đi, ý đồ lẫn tránh ai dè lão đại biểu không tha, một mạch đuổi theo đến đoạn vắng người tưởng sắp trốn được thì phía sau vang lên tiếng:
“Nghiêm Nhan! Hộc …!đứng lại …!hộc …!cho …!hộc …!ta!”
Gọi đích danh, hết trốn, Nghiêm Nhan chỉ đành quay lại đối mặt, thần sắc có chút khép nép:
“Nghiêm Khiêm bá bá!”
Hóa ra hai người đến từ đồng tông, Nghiêm Khiêm là tiền nhiệm gia chủ của Nghiêm gia cũng là bác ruột của gia chủ đương nhiệm,
Còn Nghiêm Nhan thì sinh ra ở chi thứ xa nhưng cha mẹ mất sớm, nên em trai của Nghiêm Khiêm, bố ruột của gia chủ hiện tại, nhận vào chủ gia nuôi, ý đồ bồi dưỡng làm tay chân cho con trai mình.
Chuyện ấy vốn cũng bình thường, không hề hiếm lạ trong tầng lớp thế gia đương thời.
Chỉ là Nghiêm Nhan tính ngang, lại mê võ, từ sớm trốn nhà lưu lạc giang hồ, sau có cơ duyên gia nhập Nhân Dân Tự Vệ Quân, hiện giờ đã leo lên trung đội trưởng, phía dưới có hơn 30 người.
Nghiêm Nhan vốn muốn đợi vài năm nữa chức vị càng cao thì về tế bái phụ mẫu, vinh quy bái tổ, chỉ là hắn không biết rằng xuất thân của mình chẵng hề che giấu được Hoàng Dung, trong tổ chức vô danh lúc trước và Nhân Dân Tự Vệ Quân bây giờ cũng có đầy người như hắn.
Con em thế gia, nhất là phụ chi thường thường đều có năng lực, có tầm nhìn, nhưng khuyết thiếu không gian phát triễn, vậy nên trốn nhà bỏ đi chẵng phải chuyện hiếm lạ gì.
Thành công thì vinh quy bái tổ, thậm chí đôi khi đảo phụ thành chủ, lấn át tông gia, biến chi của mình thành mạch chính của gia tộc.
Thất bại thì hoặc là mất xác ở đâu đó hoặc là hóa thành hàn môn, nếu không chấp nhận phụ thuộc vào gia tộc thì có lẽ sớm muộn cũng bay màu bởi vì tài nguyên của hàn môn rất khó nuôi dưỡng đời sau thành tài, 10 nhà họa hoằng lắm được 1 nhà.
(P/s: Nhìn bộ sậu của Tào Tháo là thấy, lão này chủ trương duy tài thị cử không nhìn xuất thân nhưng tổng kết lại Hàn Môn được mấy người, nổi bật cũng chỉ có Quách Gia và Hí Chí Tài, hết!
Có lẽ có bạn cho rằng Gia Cát Lượng là Hàn Môn nhưng kỳ thực không phải, họ Gia Cát vốn là thế gia từ thời Tây Hán, chỉ là gia đạo có chút sa sút mà thôi.
Huống hồ còn cưới Hoàng Nguyệt Anh, nhà họ Hoàng trong lịch sử không trâu bò như trong truyện này nhưng cũng đứng hàng top của Kinh Châu)
Trái với lo lắng của Nghiêm Nhan, sau khi lấy lại nhịp thở, Nghiêm Khiêm không hề quát mắng mà hòa ái hỏi han:
“Hài tử!
Ngươi mạnh khỏe chứ?
Ngươi bây giờ ở đâu?
Ta thật nhớ ngươi!
Đều đã hơn 10 năm …”
“Là 12 năm 3 tháng”
-Nghiêm Nhan buột miệng chen ngang, âm giọng có chút run run bởi hai từ ‘hài tử’.
Hắn nhớ được ngày còn ở trong tộc, vị tiền nhiệm gia chủ này là người đối với hắn tốt nhất, so với cha mẹ nuôi còn tốt hơn.
Ông lão không con này thậm chí từng mấy lần ngõ ý nhận Nghiêm Nhan làm con nuôi thừa tự, chỉ là Nghiêm Nhan tính hào sảng, thích ngao du, không muốn nhảy vào vòng xoáy tranh quyền gia chủ cho nên vẫn luôn từ chối.
Nghiêm Khiêm nghe Nghiêm Nhan nói được rõ từng năm tháng thì cảm động rơi nước mắt:
“Tốt! Nhớ tốt! Nhớ là tốt!
Hài tử a!
Xem ra ngươi không có trách ta, vẫn chưa quên gia tộc”
Nghiêm Nhan lắc đầu nói:
“Bá bá nói gì vậy!
Là con có lỗi, hẵn là bá bá trách con mới đúng”
Nghiêm Khiêm thở dài, âm thanh mang màu sắc nhớ lại:
“Haizz!
Ngươi a! Vẫn như vậy!
Nếu khi đó ta không sốt sắng muốn nhận ngươi làm con thừa tự thì ngươi đâu đến độ bị ép rời nhà mà đi.
Đấy là lỗi của ta bất cẩn, không biết dạy em, ngươi có oán trách gì cứ trách ta, đừng trách Kha nhi, hắn đến giờ cũng không biết cách làm của cha hắn, hắn nhắc Nhan ca suốt!
Ta còn nhớ ngày ấy hai đứa các ngươi ham chơi đi lạc trong rừng, trời chợt mưa bão lớn, mọi người xúm nhau đi tìm, đến nửa đêm mới gặp ngươi và hắn ôm nhau nằm vắt vẻo trên cành cây, phía dưới còn có mấy con sói đói chực chờ, ta khi đó sợ hết hồn …”
Càng nghe, những hình ảnh tưởng chừng xa vắng lại hiện về như ngay trước mặt, khóe mắt người chiến sĩ vừa bước qua tuổi 30 chẵng biết lúc nào đã hoen đỏ…