Việt Cổ Di Tình

Chương 10: Lưu quang


Đọc truyện Việt Cổ Di Tình – Chương 10: Lưu quang

CHƯƠNG 10 – LƯU QUANG

“Trời sắp mưa rồi!” Người trẻ tuổi mặc y phục trắng đứng trong cung Chu Tước vén rèm cửa sổ lên, nhìn về phía những đám mây đen đang ùn ùn kéo tới trên bầu trời, “Phiêu Bích, muội nên về đi thôi!”

Ánh nắng ban chiều xuyên qua ô cửa, chiếu vào bộ trường bào, khiến nó như trắng sáng lên và tỏa ra xung quanh. Người nọ đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm về phương bắc, vạt áo bay bay trong gió, trông trầm tĩnh mà vô cùng thanh cao. Phong thái ấy giống hệt như một vì Tế Tư – chỉ thiếu chiếc vòng đeo trán với viên hồng ngọc để khẳng định thân phận!

“Không, muội không về! Lưu Quang, nếu huynh không nói cho muội cách giải quyết, thì muội sẽ không về đâu!”

“Không có cách nào hết!” Lưu Quang khẽ lắc đầu, xoa xoa huyệt nơi thái dương, “Trừ khi Yểm quỷ tự khỏi kỳ chủ, chứ không còn cách nào cả. Huynh cũng chẳng thể làm gì hơn.” Lưu Quang thở dài, “Cần hiểu rằng, tâm hồn A Triệt vô cùng trong sáng, mà trái tim càng trong sáng, một khi đã có khe nứt, thì lại càng dễ bị hủy hoại. Yểm quỷ đã từ bỏ cơ thể Trầm Anh để chọn lựa A Triệt, một khi đã nhập vào rồi thì chúng ta không có cách nào để tách ra được đâu.”

Lưu Quang buông rèm xuống, cách biệt với không gian bên noài. Căn phòng lại trở lại với sự âm u, ảm đạm vốn có trong bao năm qua.

Mặt trời sắp lặn, đã đến giờ phải tĩnh tọa để tu tập rồi.

Bài tập mà hằng ngày Lưu Quang thực hiện tuyệt đối không được cho bất kỳ ai chứng kiến, vì hthể phải chờ Phiêu Bích ra về mới được.

“Phiêu Bích, muội về đi, lần này muội thật sự quá liều lĩnh đấy.” Ngón tay Lưu Quang vuốt dọc gáy cuốn cổ thư còn đang đọc dở dang, nói lạnh lùng, “may mà nửa tháng nay Thiên Trúc xuống núi đến La Phù Thí Kiếm sơn trang, nếu không, thấy muội hấp tấp lỗ mãng xông vào đây như thế, sẽ chẳng để yên đâu!”

“Muội mặc kệ, sự việc nghiêm trọng quá rồi.” phiêu Bích cắn răng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, “phải mau chóng nghĩ cách để đuổi Yểm Quỷ ra khỏi cơ thể A Triệt! Nếu không… nếu không…”

“Nếu không thì Phù Nam sẽ rời xa muội đúng không?” Lưu Quang hỏi lại.

“Cũng khó trách… từ xưa đệ ấy đã đặc biệt yêu quý A Triệt.” Lưu Quang lạnh lùng nói, ngón tay đã dừng lại trên cuốn sách, không để cho Phiêu Bích phản bác, nhếch miệng cười, “Hay là, huynh đưa cho muội cuốn Cổ thuật này – muốn giữ được Phù Nam, chỉ cần cái này là đủ. Còn để đối phó với Yểm quỷ thì quả là khó quá.”

Lưu Quang đặt cuốn sách làm từ lá cây dẻ ngựa vào tay Phiêu Bích, từng trang sách tỏa ra hương thơm dìu dịu.

“Muội không quan tâm Phù Nam đi với ai… chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện thôi!” Phiêu Bích nắm lấy cuốn sách, miệng phản bác, mắt nhìn ra xung quanh. Từ khi Lưu Quang đến cung Chu Tước này, hầu hết tất cả sách vở trong Tàng Thư Các đều được dọn về đây.

Ngày đó, trong khi cả Nguyệt cung mải mê câu kết, đấu đá nhau để chiếm đoạt quyền lực, chỉ có Lưu Quang và Phiêu Bích là cách ly hẳn với bên ngoài, vẫn mải mê lật từng trang sách, chìm đắm trong những thuật pháp bên cạnh những giá sách cao lớn đồ sộ.


Có lẽ cũng chính sự tâm đầu ý hợp đó như là sợi dây liên kết vô hình, nên giờ phút này, khi gặp phải khó khăn không giải quyết nổi, người mà Phiêu Bích mạo hiểm đến tìm gặp, duy nhất đó là Lưu Quang.

Phiêu Bích nhẹ nhàng vuốt phẳng cuốn sách, lắc đầu, “Nên muội không cần dùng đến cách Hạ Cổ này.”

“Dẫu cho muội có lật giở hết tất cả sách vở ở đây, cũng không thể tìm ra cách để đối phó với Yểm quỷ đâu.” Lưu Quang cười, chỉ vào giá sách đầy ắp sau lưng mình, lắc đầu, “Trừ phi Yểm quỷ không kịp tránh một đòn giết chết ký chủ của nó, như thế mới có thể tạm thời nhốt được. Nhưng nếu muốn A Triệt tiếp tục sống, thì điều đó là không thể.”

Phiêu Bích lặng thinh, nét mặt bộc lộ sự kiên định, nhẫn nãi đến cố chấp.

“Thôi được rồi, tùy muội.” Lưu Quang thở dài, đổi chủ đề câu chuyện, “Hôm nay muội đến đây, Phù Nam không biết chứ?”

“Vâng.” Phiêu Bích buồn rầu đáp. “Muội đã hứa với huynh rồi mà.”

“Vậy muội tiện thể mang đi hộ huynh cái này, đặt lên cửa sổ nhà đệ ấy nhé!” Lưu Quang lấy một cành cỏ Linh chi từ trong ống tay áo mình, “Ngày rằm tháng bảy cách đây mấy hôm, huynh bận việc nên không kịp sai người xuống núi đưa cho Ohù Nam.”

Phiêu Bích nhận lấy cành Linh chi bảy lá – loài cây này chỉ sống dưới đáy Thánh hồ, là loại linh đơn tuyệt dược mà bất cứ người tu tập thuật pháp nào cũng phải mơ ước. Không biết Lưu Quang dùng cách nào để có thể xuống dới đáy hồ đầy hồn ma quỷ ác để hái lên.

Cầm cành linh Chi trên tay, Phiêu Bích không hỏi thốt lên sự nghi vấn trong lòng suốt nhiều năm qua: “Muội không hiểu… Lưu Quang, tại sao huynh không cho Phù Nam biết về tình hình của mình? Với sức mạnh hiện nay, từ lâu huynh đã không phải e ngại Thiên Trúc Giáo chủ nữa, tại sao huynh không dám gặp Phù Nam?”

Trước câu hỏi của Phiêu Bích, bàn tay của Lưu Quang bất giác rung lên khe khẽ.

“Bởi hồi đó, ta và cậu ấy chọn những con đường đi khác nhau.” Lưu Quang cười, nhưng ánh mắt thì thật âm u, buồn bã, “Giờ đây, cát bụi đã trở về với cát bụi, không cần phải gặp nhau nữa.”

“Nhưng hằng năm huynh vẫn tặng Phù Nam món quà quý giá như thế này, lại không ngừng hỏi thăm tin tức của huynh ấy qua muội – huynh cũng rất nhớ huynh ấy phải không?” Phiêu Bích cố gắng lý giải, “Rõ rành huynh đang sống rất tốt, còn Phù Nam thì luôn lo lắng cho huynh – hai người trước kia thân nhau là vậy, nay sao cứ phải dằn vặt nhau như thế?”

“Đệ ấy quá lương thiện… ngược lại với huynh…” Lưu Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có sự biến đổi kỳ lạ, “Huynh thực sự sợ phải đối diện với đệ ấy.”

Một lát sau, nhìn qua khe cửa sổ, sắc mặt của Lưu Quang bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, “Mặt trời đã lặn rồi – lại sắp mưa nữa, muội mau về đi. Nếu không Phù Nam sẽ lo lắng đấy.”

Thấy Lưu Quang đã mấy lần tỏ ý khuyên mình về, Phiêu Bích đứng lên, nhưng rồi lại chần chừ, mắt nhìn thẳng vào Lưu Quang, hỏi: “Lưu Quang… ban nãy luc muội kể với huynh chuyện A Triệt đã thoát khỏi ngục, huynh dường như không chút ngạc nhiên? Lẽ nào… huynh đã biết trước điều đó? Huynh làm sao có thể biết tình hình U Ngục ở dưới đáy Thánh hồ?”


Lưu Quang đặt bàn tay lên cửa sổ, sắc mặt biến đổi, nhưng lặng thinh không đáp.

Phiêu Bích nhìn Lưu Quang hồi lâu, những mong tìm thấy chút manh mối gì đó trên gương mặt người bằng hữu từ thuở nhỏ của mình. Thế nhưng, đôi mắt ấy sâu thẳm đến vô tận, chỉ sau vài phút, Phiêu Bích đã có cảm giác như bị hút vào trong đó, liền tránh đi và thở dài khe khẽ, “Huynh đã không muốn nói, muội cũng không hỏi nữa. Cáo từ!”

Lưu Quang không tiễn Phiêu Bích, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn theo người con gái men theo hành lang, bóng dáng xa dần, nhỏ dần, rồi biến mất.

Lưu Quang nhắm mắt lại, những ngón tay khẽ run lên… chàng đang cố gắng kìm nén những ký ức trào dâng trong lòng.

Lại phải xa cách nữa rồi… Mỗi lần Phiêu Bích đi khỏi, chàng đều muốn bắt mình không nhìn theo.

“Muội chẳng muốn làm Giáo chủ, phiền phức lắm… Nếu có thể cho muội đến trông Tàng Thư Các này thì thật là tuyệt!”

Trong ký ức của Lưu Quang, vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh người con gái tay ôm cuốn sách, nói chuyện với mình qua một hàng giá sách, trên mặt hgiện rõ niềm đam mê với thuật pháp.

Khi đó, Lưu Quang bất chợt phát hiện ra đôi mắt vô cùng trong sáng thấp thoáng đằng sau cuốn “Nguyên Anh Thổ Nạp”, thậm chí còn rung động lòng người hơn cả đôi mắt của Thần Triệt.

Và rồi, trong Tàng Thư Các rộng lớn, thường xuyên chỉ có hai người này đắm chìm trong những giá sách phủ đầy bụi.

Lưu Quang là người có hoài bão lớn, từ nhỏ đã đặt mục tiêu phải vượt qua sư phụ, vì thế chàng thường chọn những cuốn sách thuật pháp cao siêu và uyên thêm, rồi về nghiềm ngẫm, mỗi khu tu thành một thuật thì vui mừng khôn tả. Còn Phiêu Bích thì ngược lại, đam mê những cuốn sách kiểu như “Tinh Dã Biến”, chỉ thích sống giữa trời đất, nghiên cứu ý nghĩa sâu xa của thế giới hồng hoang, còn những thứ khác thì không hề bận tâm.

Ngăn cách giữa hàng giá sách cao ngất, cả hai cùng âm thầm lớn lên. Tuy vậy, họ rất ít khi nói chuyện với nhau, thường là chỉ vô tình gặp gỡ trên đường đi và mỉm cười, gật đầu chào hỏi.

Cùng với vốn kiến thiếc ngày càng sâu rộng, Phiêu Bích càng ngày càng trở nên an tịnh, thong dong, ánh mắt luôn sáng lên đầy trí tuệ, và con tim cũng trở nên bình yên, sáng suốt hơn. Còn Lưu Quang thì phiền não chất chồng, dù rằng từ mười lăm tuổi đã tập được thuật pháp khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng sức mạnh càng tăng thì chàng lại càng nhận ra rằng, mình sẽ chẳng bao giờ có thể vượt qua được sư phụ.

Một khi tâm đã dao động thì sẽ khó lòng yên tĩnh trở lại để chuyên tâm đọc sách. Thế là, Lưu Quang không tới Tàng Thư Các nữa, mà bắt đầu âm thầm lập kế hoạch, tìm cách để lật đổ vị sư phụ bất khả chiến bại của mình.

Cho đến đêm hôm đó… cái đêm phản bội đẫm máu tàn khốc đó… Nhìn thấy hồng y nữ đồng đẩy Tế Tư Vân Tức xuống đáy Thánh hồ trong tiếng cười điên dại, Lưu Quang mới thở phào nhẹ nhõm.


Từ đó trở đi, vách đá dựng đứng ngáng trên đường tiến lên của Lưu Quang đã được phá bỏ.

Lưu Quang chuyển vào sống một mình trong cung Chu Tước, và mang hết sách vở ở Tàng Thư Các tới đây chất quanh bốn bức tường, hằng ngày chỉ biết vùi đầu vào tu tập, đam mê theo đuổi sức mạnh vô song, và dần dần trở nên khép mình hơn, chỉ còn duy nhất một người bạn – đó là Phiêu Bích – người đã cùng y đọc sách từ thời thơ ấu.

Lưu Quang cũng không rõ tại sao mình lại muốn gặp Phiêu Bích.

Mỗi lần gặp Phiêu Bích, y lại thấy nàng đẹp hơn. Một người con gái thông minh hiểu biết, không phô trương, không quá ồn ào và hoạt bát, luôn yên tịnh trong mọi hoàn cảnh, âm thầm lặng lẽ lớn lên như một đóa hoa mùa đông, kiên cường mà diễm lệ. Còn Phù Nam… dù là kẻ thật thà ngốc nghếch, lại cũng đã phải trải qua không ít khó khăn, nhưng hiện giờ… suốt ngày được ở bên người con gái đó, quả thật là hạnh phúc…

Nhưng lần nào cũng vậy, Lưu Quang đều cố gắng kiềm chế bản thân mình không níu giữ mỗi khi nàng đi khỏi.

Sau đó, Lưu Quang đã dần dần hiểu ra nguyên nhân tại sao mình lại muốn gặp Phiêu Bích. Có lẽ bởi vì trong mắt nàng chứa một thứ ánh sáng kỳ lạ có thể an ủi tâm hồn đang ngày một tàn khốc và cô quạnh của mình.

Nhiều năm trước, trong Tàng Thư Các yên tĩnh và rộng lớn, hai người họ có thể là đã từng có cùng xuất phát điểm – lòng đam mê đọc sách – thế nhưng, từ khi mỗi người chọn cho mình một loại sách riêng với nội dung trái ngược hẳn nhau, có nghĩa là đã bắt đầu theo đuổi những mục đích khác nhau, thì con đường đã rẽ ra làm hai ngả, ngày càng xa cách hơn…

Bóng dáng Phiêu Bích đã khuất hẳn. Mây đen trĩu nặng đè lên ngọn Linh Tựu, chốc chốc lại lóe lên những tia chớp, như báo hiệu một điều gì đó chẳng lành. Nửa tháng trước, Thiên Trúc Giáo chủ vừa mới tu thành thuật “Ảo Cổ”, hiện đã xuống núi tới La Phù Thí Kiếm sơn trang. Cả Nguyệt cung giờ đây đang bao trùm một cảm giá hoang vu và trống rỗng.

Lưu Quang không ngăn cản, thậm chí không nói một lời.

Bởi ánh mắt của Thiên Trúc Giáo chủ thể hiện rằng, chuyến đi này là điều tất yếu.

Lưu Quang không biết trước khi Vân Tức đưa Thiên Trúc về Nguyệt cung, ở Thí Kiếm sơn trang đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bên trong người con gái này ẩn chứa lòng căm hận đến tột cùng. Nếu không, cô ta sẽ không điên cuồng tập luyện những thuật pháp đáng sợ, và cũng sẽ không cắn răng chĩu đựng những hỉ nộ bất thường của Vân Tức.

Ngọn lửa phục thù một khi đã bùng cháy thì sẽ có thể thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, cho tới khi tất cả hoàn toàn cháy rụi.

Lưu Quang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u tối qua ô cửa sổ, khẽ nhếch miệng cười.

Thực ra, trước khi Thiên Trúc đi, Lưu Quang đã bí mật gieo quẻ. Cô ta không quay trở lại…

Tất cả các quẻ bói đều cho kết quả như nhau.

Khi bỉ ngạn hoa nở, trăng sao rơi rụng, đại hung.

Khi ngọn lửa thù hận bao năm trong lòng Hồng y nữa đồng cháy hết, cô ta sẽ chìm vào giấc ngủ dài vô tận ở Cố cung.


Ba năm về trước, Bái Nguyệt giáo mất đi Tê Tư, nay sẽ mất cả Giáo chủ.

Và sau đó, cả chốn Nguyệt cung này đương nhiên sẽ hoàn toàn nằm trong tay Lưu Quang.

Nghênh đón từng cơn gió ồ ạt thổi tới, Lưu Quang khẽ mỉm cười, các ngón tay gập chặt lại như vừa nắm được vật gì đó. Khi Bái Nguyệt cung rơi vào tình trạng vô chủ, trật tự sẽ bị đảo lộn, vậy thì người có thể ngồi lên vị trí cao nhất – hiện giồ còn có ai mạnh hơn Lưu Quang?

Từ đó trở đi, trên trời dưới đất, y sẽ là người độc tôn.

Có điều gì tuyệt vời hơn khi ước nguyện bấy lâu sắp thành sự thật? Vì điều đó, y đã phải vất vả phấn đấu, nỗ lực suốt bao năm – Thế nhưng, tại sao khi đã có thể nhìn thấy cái đích cuối cùng, trong lòng y lại cảmt hấy không vui cho lắm?

Lưu Quang lắc đầu, dường như muốn vứt bỏ tâm tư xáo trộn này đi.

Y kéo rèm cửa sổ, căn phòng lại chìm vào bóng tối u ám.

Đã đến giờ tập rồi… Hôm nay là ngày tập cuối cùng, chỉ cần hoàn thành xong lần này, công đức viên mãn, y sẽ có thể có được tất cả sức mạnh mà Vân Tức sư phụ từng có.

Lưu Quang thắp một nén hương. Trong căn phòng u tối, đốm sáng màu đỏ tỏa ra thứ ánh sáng thật kỳ lạ. Giữa những làn khói trắng vấn vít, Lưu Quang ngồi xếp bằng, giở sách ra và bắt đầu tập luyện theo phương thức trong đó.

Trên trang giấy da dê đã được mài nhẵn bóng, xuất hiện ba chữ: Phệ hồn thuật!

Mây đen bao trùm khắp ngọn núi Linh Tựu, Nguyện cung chìm trong lạnh lẽo, cô đơn.

Từ cung Chu Tước ra, Phiêu Bích men theo hành lang, cúi đầu cất bước, cố gắng tránh những thế trận kết giới được bố trí dày đặc trong Nguyệt cung. Nàng muốn xuống núi thật nhanh trước khi trời đổ mưa.

Khi đi đến một cửa bên vắng vẻ không người của cung Chu Tước, Phiêu Bích bỗng nghe có tiếng lao xao ở đằng xa. Nàng giật mình quay đầu lại, nhìn thấy có ánh sáng phát ra từ hoa viên, rồi tiếng vũ khí va vào nhau sắc nhọn và tiếng thuật chú lầm rầm – có người đột nhập Nguyệt cung?

Phiêu Bích ấn chiếc linh phù mà Lưu Quang đưa cho lên cánh cửa, lập tức cánh cửa đồng mở ra. Nàng khẽ lách người qua cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng lại, tranh thủ lúc hỗn loạn để lẻn ra. Lần này nàng liều lĩnh vào cung, tuyệt đối không được để ai phát hiện.

Đã mấy ngày nay không gặp Phù Nam, không biết huynh ấy ra sao rồi, và cả A Triệt nữa…? Phiêu Bích rảo bước trên con đường dẫn xuống núi, tà áo xanh bay bay trong gió, rồi nhanh chóng chìm vào trong những khóm Mạn Châu Sa đang độ lụi tàn.

Thế nhưng, Phiêu Bích không hề hay biết, khi nàng rời khỏi Nguyệt cung từ cửa bên, thì người mà nàng đang tìm kiếm lại đang xông vào Nguyệt cung qua đường cửa chính đằng đông!

Mây đen mỗi lúc một dày đặc, cả đất trời chìm trong bóng tối. Những trận cuồng phong càng lúc càng mãnh liệt, một dự cảm không lành lan tỏa khắp không gian – dường như có hơi đất bốc lên từ khu mộ nơi chân núi – mang theo mùi vị của chết chóc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.