Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 76: Hồ ly tinh


Đọc truyện Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui – Chương 76: Hồ ly tinh

Hồ ly tinh

.

Hôm sau là thứ bảy.

Phương Sĩ Thanh hôm trước tăng ca đến nửa đêm, nằm trên ghế sô pha văn phòng đối phó được một lúc, đến sáng 8 giờ lái xe quay trở lại nhà Viên Thụy, một lòng muốn quay trở lại đi tắm ngủ bù.

Hắn có chìa khóa dự phòng và thẻ từ nhà Viên Thụy, đã công khai ra ra vào vào ở đây hơn một tuần lễ, kỳ thật trong lòng cũng có hơi ngượng, nhưng lần này cũng không biết Vương Tề bị làm sao, bảo trì bình thản, một cú điện thoại cũng không gọi cho hắn, khiến hắn chán nản trở về sao, hắn mới không thèm.

Ở dưới lầu đỗ xe xong, quét thẻ từ cửa tự động chung cư đi vào, hắn chân trước đi vào, sau lưng đã có người đi theo, hắn xem xét đối phương, là một trung niên mỹ phụ ăn mặc thời thượng quý phái, liền không quá để ý, phối hợp đi nhấn thang máy. (Đ : Ở VN dù có ăn mặc quý phái cũng nguy hiểm lắm :v, không biết là ai đã cho vào theo, nguy hiểm.)

Mỹ phụ này bước vào thang máy cùng hắn, hắn theo nết cũ ấn tầng nhà Viên Thụy, khách khí hỏi: “Dì, tầng mấy?”

Mỹ phụ nói: “Cùng tầng với cậu.”

Phương Sĩ Thanh thầm nghĩ chắc là hàng xóm, hắn ngủ không ngon nên bây giờ đầu choáng váng đầu não như muốn phình ra, xuất hồn dựa người trên vách thang máy. Lúc thang máy dừng lại cửa mở, hắn từ bên trong bay ra mở cửa.

Mỹ phụ kia vẫn đi theo phía sau hắn, nghi hoặc hỏi: “Cậu ở đây sao?”

Phương Sĩ Thanh kỳ quái quay đầu lại nhìn bà, nhìn rồi mới phát hiện, dì này nhìn hình như có hơi quen mắt a?

Vì Viên Thụy đã quay chương trình mấy ngày rồi, Trịnh Thu Dương sợ cậu quá mệt, mấy ngày nay nhất quyết không làm, thật vất vả chờ đến lúc cậu được nghỉ, bản thân cũng không đi làm cuối tuần, cái bóng đèn Phương Sĩ Thanh cũng không ở nhà, mọi thứ hầu như thiên thời địa lợi nhân hoà, tối hôm qua điên loan đảo phượng tới 2 giờ mới cảm thấy mỹ mãn ngủ thẳng giấc.

“Trịnh Thu Dương!” Phương Sĩ Thanh gõ cửa phòng ngủ, hô to, “Mẹ của mày tới rồi!”


Trịnh Thu Dương bị hắn đánh thức, bực bội rời giường, mắng: “Cút! Mẹ của mày mới tới!”

Viên Thụy đang nằm sấp ngủ, mơ màng từ trong chăn nhú đầu ra, buồn ngủ hỏi: “Ai tới?”

Phương Sĩ Thanh ở bên ngoài nói: “Thật đó! Không tin mày ra xem đi!”

Trịnh Thu Dương một chút cũng không tin, nói với Viên Thụy nói: “Em ngủ tiếp đi, anh ra ngoài xem nó làm gì.”

Viên Thụy mắt cũng không thèm mở, hàm hồ “Ừ” một tiếng.

Trịnh Thu Dương nắm lấy cằm cậu hun rồi cắn một cái, sau đó mới mặc áo đi ra, trở tay đóng kỹ cửa phòng.

Phương Sĩ Thanh đứng trước cửa nói: “Mày chào cờ kìa. . .”

“Tao ăn đậu hủ mày a.” Trịnh Thu Dương miệng tiện nói, “Cũng không thể gánh cái hư danh này không.”

Phương Sĩ Thanh làm gì có tâm tư nói đùa, chỉ chỉ bên ngoài nói: “Không có gạt mày! Mẹ của mày ở phòng khách kìa!” Nói xong hắn liền giống như con rắn trượt vào trong phòng mình trốn tiệt.

Trịnh Thu Dương hồ nghi đi ra ngoài xem, mẹ hắn quả thật ngồi trong phòng khách, ăn mặc trang điểm quý phái, chỉ là sắc mặt có hơi cổ quái.

“Mẹ, mẹ sớm như vậy tới làm gì a?” Hắn lập tức chuyển sắc mặt, lại không dám nói lớn tiếng, sợ bị Viên Thụy nghe thấy, thấp giọng nói, “Sao tới cũng không nói với con trước?”

Mẹ Trịnh liếc hắn một cái, tức giận nói: “Mẹ tới nhà của con mình mà còn phải xin xếp lịch trước hả?”


Trịnh Thu Dương đành phải im lặng.

Mẹ Trịnh chỉ chỉ cửa phòng ngủ khách đóng chặt, cũng giảm thanh âm nói: “Mẹ hỏi con, tiểu bạch kiểm kia là ai? Sao cũng ở đây?”

Trịnh Thu Dương sợ mẹ lại bới móc điểm xấu của Viên Thụy, liền ôm tất cả lên người mình, nói: “Là bạn con, trong nhà có việc, đến chỗ con ở nhờ.”

Mẹ Trịnh vẻ mặt không tin, truy hỏi: “Hắn cũng là cái kia?”

Trịnh Thu Dương: “. . . Cái gì?”

Mẹ Trịnh nói: “Ít giả bộ đi, nhìn là biết, yêu trong yêu khí không trong không đứng đắn, đường đường là đàn ông con trai, lại đi xỏ lỗ tai, còn sơn móng tay!”

Trịnh Thu Dương nhịn không được muốn vỗ tay, nghĩ tới việc Bát quái tinh khẳng định đang nghe lén phía sau cửa, trong lòng vô cùng thoải mái.

Mẹ Trịnh thấy hắn không nói gì, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cả giận nói: “Trịnh Thu Dương! Con còn dám nuôi hai đứa dưới một mái nhà, con so với ba của con còn có tiền đồ hơn a!”

Trịnh Thu Dương sững sờ, kinh hãi nói: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ !”

Mẹ Trịnh căn bản không nghe, ghét bỏ nói: “Con thích nam coi như xong, Viên Thụy chưa đủ sao? Lại ở đâu tìm được một con hồ ly tinh, mày thực sự không phụ cái họ Trịnh này!”

Từ khi bà tách khỏi ba Trịnh, nhân sinh quan dường như thay đổi hoàn toàn, đối với đám con trai đứng núi này trông núi nọ hận thấu xương.


Trịnh Thu Dương đoán được tâm tư của mẹ, trong đầu xoay một vòng, há miệng nói hưu nói vượn: “Mẹ, mẹ thấy thế nào? So Viên Thụy năng nổ hơn, bộ dạng lại đẹp, còn thông minh hơn Viên Thụy.”

Mẹ Trịnh hung hăng phun hắn một cái, mắng: “Đẹp thì được cái gì? Tiểu hồ ly này nhìn tinh ranh từ mặt mũi tới nội tâm, từ đầu đến chân toàn là đồ hàng hiệu, khẳng định tiêu tiền như nước, quay đầu một cái sẽ tiễn mày cùng với căn nhà chiếc xe này đi luôn, không còn gì, mày đi đâu tìm người đây?”

Trịnh Thu Dương giả vờ không nhịn được nói: “Mẹ trước kia cũng nói Viên Thụy là đồ tâm cơ hồ ly tinh mà.”

Mẹ Trịnh bị hắn nói cứng họng, dừng một chút mới nói: “Hồ ly tinh cũng chia đạo hạnh nông sâu, tâm cơ cũng phải xem dùng ở chỗ nào, Viên Thụy cũng chỉ dùng để câu dẫn con, mấy cái xấu khác còn chưa có tu luyện ra. Hồ ly tinh này thì không giống, nghe nó nói chuyện là biết có thể điều chỉnh tone giọng, Viên Thụy còn có thể nấu cơm canh nóng cho con, còn nó thì sao, nhìn là biết được hầu hạ quen rồi, con hầu nó nỗi không?”

Trịnh Thu Dương cố ý nói: “Đàn ông con trai có mấy ai biết nấu cơm? Mẹ cũng đừng bắt bẻ như vậy, dù sao mẹ cũng không chào đón Viên Thụy, con kỳ thật cũng ngại em ấy đen, mẹ xem người mới này trắng bao nhiêu.”

Mẹ Trịnh tức giận nói: “Cũng đâu phải mày tìm búp bê tình dục, mày muốn tìm bạn đời, là cả đời đó, đen hay trắng quan trọng sao?”

Trịnh Thu Dương bắt chéo hai chân, bộ dáng chẳng thèm để ý.

Mẹ Trịnh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Con cùng hồ ly tinh này là vụng trộm bao lâu? Viên Thụy có biết hay không?”

Trịnh Thu Dương nói: “Có thể không, em ấy trì độn lắm, còn tưởng tụi con là bạn bình thường, mẹ đừng lo, con nói cái gì em ấy cũng tin.”

Mẹ Trịnh khóe môi giật giật, nhìn khẩu hình miệng lúc hắn nói chuyện chỉ muốn mắng chửi hắn, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ nói: “Không tin con, thì dù con nói trăm ngàn câu thật lòng người ta cũng sẽ không tin, bị con gạt, không phải là người ta ngu, mà là vì người ta sẵn lòng tin tưởng con, đạo lý đơn giản như vậy mà con cũng không hiểu? Trên đời làm gì có nhiều kẻ ngốc như vậy?”

Trong phòng Viên Thụy mơ hồ nghe được tiếng người nói chuyện trong phòng khách, tưởng Trịnh Thu Dương đang nói chuyện với Phương Sĩ Thanh, nghĩ thầm, hai người bọn họ đang nói cái gì? Trịnh Thu Dương sẽ không thật sự ăn đậu hủ Phương Sĩ Thanh đi?

Cậu ngủ không được nữa, đứng lên mặc quần áo, nhẹ nhàng kéo cửa ra, định lén lút xem bên ngoài hai người đang làm gì, kết quả vừa đem đầu thò ra thì thấy mẹ Trịnh, dưới chân trượt một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vẻ mặt kinh hãi vịn tường gọi người: “A, dì, sao dì tới rồi?”

Nói xong cậu liền hối hận vì đã hỏi một câu ngu xuẩn, mẹ Trịnh nhất định sẽ mắng cậu.

Nhưng mẹ Trịnh chỉ nhíu mày nhìn cậu, nói: “Tôi muốn sửa nhà, qua bên này thăm các người rồi xem trang trí như thế nào, tham khảo một chút.”


Viên Thụy không nắm được ý định của bà, lén nhìn Trịnh Thu Dương, nhưng mà Trịnh Thu Dương còn đang diễn sâu vai tra nam, gắng gượng không quay đầu lại nhìn cậu, nói với mẹ hắn: “Mẹ muốn sửa rồi lắp thiết bị hãng nào?”

Mẹ hắn nói: “Giống hãng hiện tại ở nhà.”

Không có người để ý, Viên Thụy cũng không phải không biết xấu hổ đứng đó, yên lặng dẫm bước nhỏ đi qua.

Trịnh Thu Dương nói: “Vậy lúc sửa mẹ đừng ở đó, formaldehyde[1] rất ảnh hưởng tới thân thể đó.”

[1] H2CO – Một loại hóa chất. Căn hộ vừa được lắp đặt mới xong không thích hợp để dọn vào ở ngay, lí do là trong phòng không chỉ có các khí ô nhiễm như formaldehyde mà còn có khí benzene, ammoniac và TVOC. (Đậu không ghi nội dung chất này ra, mọi người ai muốn tìm hiểu sâu hơn thì hãy đến với gg-sama. P.s : Yêm có thù oán với môn hóa từ hồi năm cấp 3 ( )

Ý của hắn thật ra là muốn giúp mẹ hắn chuyển đến một căn hộ khác, dù sao mẹ cũng không thiếu chỗ ở, Viên Thụy ở bên cạnh lại nhỏ giọng nói: “Dì, dì muốn ở cùng tụi con không?”

Trịnh Thu Dương: “. . .”

Mẹ Trịnh: “. . .”

Viên Thụy nói một câu xong không khí lạnh ngắt, hết sức khó xử, liều mạng tìm lối thoát cho mình, nói: “Không muốn cũng không sao, chỗ tụi con ở cũng hơi nhỏ, lại đúng lúc có bạn tới ở nhờ, cũng chen chúc quá rồi, ha ha ha. . .” Cậu cười khan hai tiếng, cảm giác mình quá ngu xuẩn, trong lòng vô cùng uể oải, lại kiên cường bất khuất hỏi, “Dì, dì ăn sáng chưa?”

Cậu rất muốn nịnh nọt thế nhưng lại không dám tới gần mẹ Trịnh, nhìn qua vô cùng đáng thương a.

“Chưa ăn.” Mẹ Trịnh nhìn Viên Thụy, không tự nhiên khen một câu, “Cháo trứng muối lần trước cậu làm cũng không tệ lắm.”

Viên Thụy thụ sủng nhược kinh nói không ra lời.

Mẹ Trịnh đứng dậy, nói: “Cậu nấu đi, tôi nhìn.”

. : .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.