Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 34


Đọc truyện Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui – Chương 34

Không đủ dung lượng lưu

.

Lúc Trịnh Thu Dương vào, Viên Thụy đang ứng phó với các khách nữ, đến giờ vẫn chưa biết Trịnh Thu Dương đang ở trong góc nhìn chằm chằm theo dõi cậu.

Cậu tìm một vòng, nhưng phòng tiệc cưới này quá lớn, cũng không nhìn thấy Trịnh Thu Dương, cậu có hơi lo lắng, Trịnh Thu Dương vào không? Chẳng lẽ bị phát hiện là cọ cơm nên bị cản ở bên ngoài rồi?

Mạnh Lai bên cạnh đột nhiên hỏi: “Cậu vẫn luôn nhìn tới nhìn lui, đang tìm người sao?”

Viên Thụy sốt sắng nói: “Không có, chỉ tùy tiện nhìn.”

Một bạn học khác ngồi cùng bàn cười nói: “Viên Thụy, mày mấy năm nay sao không liên lạc với mọi người? Mỗi lần cả lớp họp mặt đều nhắc tới mày, nhưng không ai biết cách liên lạc với mày, tụi này nhớ hết sức.”

Viên Thụy nghe hắn nói như vậy cảm thấy rất vui vẻ, nói: “Thật sao? Tao cũng rất nhớ mọi người, sau này họp lớp nhất định tao sẽ đi.”

Bạn học còn nói: “Vậy thì tốt quá. Bạn gái của tao rất thích mày, tao nói mày là bạn tao cô ấy còn không chịu tin.”

Viên Thụy xấu hổ nói: “Nếu tao nói với người khác tao có người bạn là nhà vật lý học, bọn họ cũng sẽ không tin.”

Bạn học này nghiên cứu cơ học lượng tử, mới vừa rồi còn thảo luận kịch liệt với người khác “Dao động lượng tử phi tuyến tính”, Viên Thụy không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc nghe hơn 1 phút, lại nghe hai người khác nói chuyện “Hai thủ đô tài chính cũng mới có tăng hơn 900 tỷ”, cả người liền không ổn, yên lặng uống một hớp nước, lại không dám nói chuyện cùng Mạnh Lai bên trái, bạn học nữ ngồi bên phải đang chơi điện thoại, cậu liền tới gần bắt chuyện “Dạo này cậu làm gì?”. Cô đáp “Xem tiểu thuyết”, Viên Thụy vô cùng phấn chấn tưởng rằng cậu rốt cục có thể trò chuyện được rồi, kết quả bạn học nữ nói “Tớ hiện tại làm thư ký Hiệp hội Nhà văn, gần đây đang xét duyệt các tác phẩm văn học trong năm nay”, Viên Thụy không thể không đem lời đã đến cửa miệng “Cậu xem « Ai là cát trên đầu ngón tay em » chưa?” nuốt trở vào.

Trường cao trung cậu học rất lợi hại, cho nên các bạn học ai cũng lợi hại, lợi hại cho tới tận bây giờ, chỉ có cậu không lợi hại chút nào, xui xẻo tiến vào giới showbiz.

Mạnh Lai nói tiếp: “Lại nói, lớp chúng ta hiện tại nổi tiếng nhất là Viên Thụy, đừng nói bạn gái mày thích cậu ấy, bạn gái ai mà không thích? Tao không có bạn gái, nếu có cũng chạy theo.”

Nhà vật lý học cười nói: “Không có bạn gái cũng không sao, mày thích là được mà a, ha ha ha.”

Tất cả bạn học bên cạnh đều dồn dập nhìn Mạnh Lai và Viên Thụy, trên mặt toàn là ý cười trêu chọc.

Viên Thụy: “…”

Cậu lúng túng nói: “Kỳ thực tao…”


Mạnh Lai nói: “Đúng vậy, tao thích cậu ấy.”

Viên Thụy: “! ! !”

Mạnh Lai quay đầu nhìn cậu cười cười, nói: “Cậu đừng khẩn trương, mọi người đều biết.”

Viên Thụy nghĩ thầm, biết cái gì? Thư tình là do tui viết a, mọi người có phải là nhớ lộn không?

Nhà vật lý học cười nói: “Đúng rồi, chúng ta đều có bức thư tình kia.”

Quả nhiên là vì bức thư tình đó, Viên Thụy quẫn bách vạn phần, rất muốn chui xuống gầm bàn trốn đi.

Mạnh Lai nói: “Cậu ấy rất thành thật, mọi người đừng trêu nữa.”

Thảo luận vừa rồi làm mọi người hòa hợp, một cô gái trong đó nói: “Mạnh Lai, đừng có gấp gáp che chở a, tụi này bị cậu ngược đến mấy năm, thật vất vả mới nhìn thấy chính chủ, còn không cho tụi này trêu một chút sao?”

Viên Thụy ngồi ngốc ở chỗ đó, không biết nên làm gì, cậu có chút mộng, các bạn học có ý gì?

Cô gái làm thư ký kia quay đầu nhìn Viên Thụy, nhỏ giọng nói: “Xem ra cậu thật sự không biết? Mấy năm nay mỗi lần họp lớp, không ai liên lạc được với cậu, Mạnh Lai lúc nào cũng đem theo bức thư tình đó, say rồi còn khóc lóc một hồi, này đã trở thành chương trình cố định lúc họp lớp, mấy nữ sinh tụi tui sắp bị hai người các người ngược chết rồi.”

Viên Thụy: “…”

Cậu đột ngột đứng lên.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu nghĩ thầm, khách của cái bàn này thật là nguy hiểm a, nói lắp: “Tôi, tôi, tôi có chút chuyện…”

Còn chưa nói xong, “Khúc ca cử hành hôn lễ” đã vang lên, lễ cưới sắp bắt đầu.

Viên Thụy chợt nhìn thấy Trịnh Thu Dương ở góc bàn kia.

Trịnh Thu Dương cũng đang hướng nhìn cậu bên này, vẻ mặt có chút kinh ngạc, giống như không hiểu tại sao cậu lại đứng ở đó.


Còn có các khách mời khác cũng nhìn cậu kỳ quái, có người nhận ra cậu, liền chỉ chỉ trỏ trỏ cùng người bên cạnh.

Viên Thụy không thể làm gì khác hơn là lúng túng ngồi xuống.

Mạnh Lai thấp giọng nói: “Bọn họ chỉ nói đùa với cậu thôi.”

Viên Thụy: “… A.”

Cậu nhìn lại phía Trịnh Thu Dương, nhưng ngồi xuống rồi không thấy được, bị người khác ngăn mất tầm nhìn.

Mạnh Lai còn nói: “Thế nhưng, mọi chuyện đều là thật.”

Viên Thụy: “…”

Mạnh Lai hỏi: “Chú rể đã nói với cậu rồi đúng không? Lễ cưới kết thúc chúng ta sẽ họp lớp.”

Viên Thụy nói: “Có.”

Mạnh Lai nói: “Kỳ thực hàng năm đều tập hợp lại, năm nay mọi người nghe cậu sẽ tới, mới đặc biệt để trống nửa ngày.”

Viên Thụy nhìn các bạn học, bọn họ đều đang quay đầu nhìn trên đài, MC đang nói một hồi tình cảm dạt dào làm nền trước buổi lễ. Kỳ thực với tính cách và thành tích học hồi cao trung của cậu, đáng lẽ phải tồn tại rất mỏng manh trong lòng các bạn học mới đúng.

Mạnh Lai cười nhỏ, nói: “Bọn họ rất muốn xem chuyện cười của tôi.”

Viên Thụy không hiểu, hỏi: “Chuyện cười gì?”

Mạnh Lai nói: “Bọn họ muốn xem tôi sẽ tỏ tình với cậu như thế nào.”

Viên Thụy: “…”

Cậu nỗ lực nhìn xung quanh muốn tìm thấy Trịnh Thu Dương, cái cổ kéo đến mức sắp thành hươu cao cổ.

Mạnh Lai hỏi: “Bạn trai cậu tới cùng sao?”


Viên Thụy kinh hãi.

Mạnh Lai thần sắc bình tĩnh lại hỏi: “Hắn có tốt với cậu không?”

Viên Thụy nói: “Tốt, cực kỳ tốt.”

Mạnh Lai cười cười.

Khúc ca cử hành hôn lễ bang bang bang bang bang bang bang bang vang lên rất lâu sau, chú rể cô dâu mới nắm tay bước ra.

Viên Thụy thực sự không nhịn được, lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn weixin cho Trịnh Thu Dương: “Anh đang làm gì?”

Trịnh Thu Dương cơ hồ trả lời ngay lập tức: “Cắn hạt dưa.”

Viên Thụy dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Mạnh Lai, thấy hắn không có nhìn lén mới tiếp tục gửi đi: “Đừng ăn nhiều quá, cẩn thận nóng người, uống nước.”

Trịnh Thu Dương bên này căn bản không có cắn hạt dưa, thế nhưng đã sớm nổi nóng, tàn bạo nhấn màn hình điện thoại.

Trịnh Thu Dương: “Ngồi bên cạnh em là ai?”

Viên Thụy: “Bạn học em a, làm thư ký, mâu thuẫn về văn học anh có từng nghe qua chưa?”

Trịnh Thu Dương: “Thằng kia kìa.”

Viên Thụy: “Nam là nhà vật lý học, nghiên cứu cơ học lượng tử, bạn gái người ta cũng là bác sĩ vật lý.”

Viên Thụy: “Còn có hai bạn nữ khác, đều là quản lý cấp cao của công ty, loại 1 phút trên dưới 100 vạn đó.”

Viên Thụy: “ Có phải là rất trâu bò không?”

Trịnh Thu Dương: “Anh muốn đi qua tìm em.”

Trịnh Thu Dương: “Qua liền nè.”

Viên Thụy: “Đừng tới đây a.”

Viên Thụy: “Đợi lát nữa lễ cưới kết thúc chúng ta trực tiếp về nhà, em sẽ không đi họp lớp.”

Viên Thụy: ” – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – “


Viên Thụy: “ – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – “

Viên Thụy: “ – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – “

Viên Thụy: “ – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -“

Viên Thụy: “ – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -“

Cậu đăng một đống icon lấy lòng, Trịnh Thu Dương đều không trả lời, cậu có chút run rẩy, sẽ không đi qua thật đi?

Mạnh Lai nói: “Hắn sao không để ý tới cậu?”

Viên Thụy hoảng sợ ngẩng đầu, Mạnh Lai vẻ mặt nhìn trộm thản nhiên, cậu vội giấu điện thoại vào trong lòng.

Mạnh Lai vô tội nói: “Chỉ thấy cậu đăng một đống icon, không thấy gì khác, thật đó.”

Viên Thụy mạnh miệng nói: “Cậu nhìn lầm rồi, anh ấy gõ chữ chậm, chứ không phải không để ý.”

Mạnh Lai lấy điện thoại ra, nói: “Tôi thêm weixin cậu nhé, là số điện thoại đúng không?”

Viên Thụy: “… Cậu biết số điện thoại tôi?”

Mạnh Lai nói: “Nếu không cậu nghĩ làm sao chú rể liên lạc với cậu được?”

Điện thoại di động Viên Thụy vang lên một tiếng, là Mạnh Lai gởi tin kết bạn.

Viên Thụy không xem, nghĩ thầm nếu như bị Trịnh Thu Dương biết đến cậu thêm bạn weixin Mạnh Lai, nhất định sẽ bùng nổ, không thể thêm không thể thêm tuyệt đối không thể thêm.

Mạnh Lai hối thúc: “Nhận đi a.”

Viên Thụy nói: “Tớ không còn dung lượng lưu.”

Mạnh Lai: “…”

Điện thoại Viên Thụy lại vang lên, cậu lập tức giải khóa xem, là Trịnh Thu Dương gửi tới: “Anh ở bên ngoài chờ em, lễ cưới kết thúc thì ra.”

Cậu nhanh chóng trả lời: “Được!”

Mạnh Lai liếc mắt nhìn lén, thấy cậu mở tin gởi kết bạn của mình ra, mới đầu có chút vui mừng, lúc sau liền thấy cậu chọn “Thêm vào sổ đen”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.