Đọc truyện Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu – Chương 34: Tiếp
Type: Fang Yuan
4.
Ai nói rằng con gái thất tình sẽ đau đớn chán sống, ngày nào cũng ủ rũ không vui, Bối Tây Mễ tôi tuyệt đối không làm chuyện gì ngốc nghếch như thế, chết tiệt, chẳng nói lời nào đã biến mất, thật quá đáng!
Tôi giận dữ lấy ra một tờ giấy trắng siêu to, sau đó tìm hộp màu, chọn màu đỏ viết ra hai chữ “Giấy từ”.
Nhưng…
Hừ, mở đầu nên viết thế nào nhỉ? Tôi nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi.
Sao cô giáo dạy môn Gia chánh chỉ dạy viết thiệp mời mà không dạy kiến thức viết loại giấy như thế này nhỉ? Để bây giờ tôi chẳng biết viết thế nào! Thôi kệ, cứ viết bừa đi, tôi cầm bút màu lên bắt đầu nắn nót viết lên tờ giấy trắng.
GIẤY TỪ
Tôi, Bối Tây Mễ, vì tuổi trẻ ngây thơ, bị kẻ xấu xa Thánh Bách Nguyên dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt nên mới ngốc nghếch rơi vào lưới tình, nhưng Thánh Bách Nguyên lại không biết trân trọng, bỏ của chạy lấy người, đã phạm vào quy định tam tòng tứ đức, thế nên tôi viết giấy từ, từ bỏ người đó, từ nay về sau không còn quan hệ.
Người viết giấy: Bối Tây Mễ.
Ngày… tháng… năm…
* * *
Viết xong, tôi nghiêm túc đọc lại hai lần, phát hiện ra mình viết quá hay. Ha ha, bổn tiểu thư tuy học hành không giỏi nhưng viết cái này thì đúng là có tài thật!
Sau đó tôi lại mở máy tính ra, tìm ảnh Thánh Bách Nguyên mà tôi chụp trộm trước đó, phát ra mấy tiếng cười gian tà trong căn phòng tối om.
He he, bức ảnh thật của Thánh Bách Nguyên Sun “Nhật Thần”, chỉ cần bán trên mạng chắc chắn sẽ tạo nên một cơn sốt? Nghĩ tới việc những đồng bạc của bọn con gái si tình ngu ngốc tới tấp bay đến thì tôi có nằm mơ cũng phải bật cười mà tỉnh dậy.
Quả nhiên, tin tức mới được đưa ra vài ngày, tôi đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, rất nhiều nữ sinh trong trường thậm chí còn yêu cầu tôi in thành poster, bao nhiêu tiền cũng mua…
Trong cuộc trò chuyện trên QQ.
– Cô chủ, ảnh 12 x 18 mà bán giá 200 tệ một bức thì đắt quá, em không mua nổi, có thể bán rẻ một chút không?
– Đây đã là giá thấp nhất rồi.
– Nhưng giờ em mới học lớp 5 tiểu học thôi, tiền tiêu vặt hàng tháng không được nhiều.
Oa! Thánh Bách Nguyên, đến trẻ con tiểu học cũng bị anh hại thế à?
– Thế à, thế thì chị giảm 50% cho em nhé, 100 tệ.
– Thật không? Thế thì em cảm ơn chị, chị tốt thật, chị chắc là xinh lắm…
Thì ra mùi vị được nịnh cũng hay ra phết, tôi lập tức quyết định sẽ tặng cô bé thêm một bức ảnh cỡ 4 x 6.
…
– Chị chủ, các bạn nữ lớp em mỗi người muốn mua thêm một bức ảnh to nữa, giao hàng phải nhanh nhé, chúng em không chờ được nữa rồi.
– Tớ mua cả bộ ảnh limited đó, tiền thanh toán trong một lần.
– Tớ mua kiểu ảnh mặc áo ngủ ấy, phóng to cỡ A0, tớ phải treo đầu giường ngắm mỗi ngày…
Tôi dụi đôi mắt mệt mỏi vì cả ngày ngồi cắm đầu vào máy tính, mệt mỏi nằm vật ra giường, nghe tiếng bố mẹ đang khua bát khua đũa trong phòng bếp, tiếng động to như tiếng động đất, tôi vui tới mức chảy cả nước mắt.
Sau lần tôi “bị trốn hôn”, bố mẹ sợ tôi xảy ra chuyện gì đó nên xin nghỉ một tháng để ở nhà với tôi.
Nhưng Thánh Bách Nguyên…
Rốt cuộc giờ anh đang ở đâu? Tuy có bố mẹ ở bên cạnh, nhưng tôi vẫn thấy nơi này… bên lồng ngực trái âm thầm nhói đau.
– Chú khoa học, chú đốt cháy nhà bếp rồi à? – Giọng của Mông Thái Tử.
– Lại là cậu, sao ngày nào cậu cũng tới hả?
Bố tuy nói thế, nhưng nghe giọng thì vui lắm.
– A a, tiểu Thái Tử, cháu tới rồi à, mau tới chơi rang lạc với bác nào. – Mẹ hét to tới mức hàng xóm cũng nghe thấy.
– Ha ha ha, bác gái, bác càng ngày càng xinh đẹp! Lát nữa cháu sẽ ra chơi với bác, giờ cháu phải vào xem thú cưng Tây Mễ của cháu đã, cô ấy… khoẻ chứ?
– Ngoài mặt thì bình thường, thực ra trong lòng…
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, chắc là cố tình nói thầm.
…
Sau đó họ nói gì tôi nghe không rõ nữa, một lát sau, Mông Thái Tử đạp cửa phòng ngủ của tôi, ung dung bước vào.
– Á, lần nào vào cũng không gõ cửa, đây là phòng ngủ của tôi nhé.
Tôi túm lấy cái gối in hình Hello Kitty ném về phía hắn, nhưng bị hắn tóm trúng.
– Làm gì có chủ nhân nào vào phòng của thú cưng mà còn phải gõ cửa.
Mông Thái Tử ôm cái gối, hớn hở ngồi xuống chiếc sô-pha đối diện giường tôi, tiện tay nhặt tấm ảnh Thánh Bách Nguyên tôi để trên bàn, gương mặt rạng rỡ ban nãy thoáng tối sầm.
– Quả nhiên là cô đang nhớ hắn! Loại người nhu nhược, yếu đuối như hắn không đáng để cô thích.
– Cái gì mà nhớ hắn, hắn chỉ là cái cây kiếm tiền của tôi thôi… – Tôi chột dạ, bèn kể cho Mông Thái Tử nghe từ đầu đến cuối cái việc vĩ đại mà tôi đang làm.
Mông Thái Tử lập tức vui vẻ hét lên:
– Ha ha ha, không ngờ thú cưng nhà chúng ta lại có đầu óc buôn bán ra phết, kinh doanh siêu lợi nhuận, có điều…
Hắn dừng lại một chút, đôi mắt đảo tròn, nói tiếp:
– Có điều tôi vẫn cảm thấy khó chịu! Tôi có ý này hay hơn, tôi bỏ tiền ra để mua toàn bộ số ảnh này, được không?
Gáy tôi xịt khói đen, tôi nghiêm giọng từ chối:
– Không… được, như thế thì tôi còn niềm vui gì nữa! Huống hồ anh có thích Thánh Bách Nguyên đâu, anh mua ảnh hắn về để tự chọc tức mình à?
– Thì cô cứ bán cho tôi đi, thực ra… thực ra tôi cũng thích thằng ranh đó lắm, ngoại trừ việc hắn kiêu một tí, mặt lạnh một tí và thích giành thú cưng của tôi…
Tôi bực mình, đẩy Mông Thái Tử lắm chuyện ra ngoài, sau đó khoá trái cửa lại, mặc kệ hắn.
Quỷ mới tin hai cái người không đội trời chung này lại thích đối phương!
*
* *
Lúc này, QQ lại có tiếng động, xem ra lại có vụ làm ăn mới rồi, tôi thông qua lời mời kết bạn của người đó, không lâu sau avatar của người đó hiện lên.
Nickname của người đó là Sun.
Xem ra lại là một fan bự nữa, những fan đặt nickname trên mạng kiểu Nhật Thần, Sun, Con mặt trời nhiều không đếm xuể.
– Ảnh bán giá bao nhiêu?
– 12 x 18 thì 200, cứ tăng thêm một cỡ thì thêm 20 tệ; bản giới hạn là ảnh nuy nửa thân trên, giá 1000 tệ một tấm; ảnh áo ngủ đang có ưu đãi giảm giá, 500 tệ, ngoài ra tiền bưu điện tự trả.
– Thánh Bách Nguyên chỉ rẻ thế thôi sao?
Rẻ?
Tôi trợn tròn mắt, đọc đi đọc lại cái chữ này ba lần, trong lòng vui như tết, chẳng nhẽ gặp phải đại gia rồi? Kiểu fan bự sẵn sàng vì thần tượng bỏ ra cả ngàn vàng cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
– Lãi ít thì bán được nhiều mà, nhưng nếu bạn cảm thấy rẻ thì bạn cứ trả nhiều thêm cũng được, tôi không phiền lòng đâu, ha ha ha.
– Tôi bỏ ra 10 nghìn để mua ảnh… giới hạn, có điều bạn phải đích thân mang cho tôi, trưa thứ sáu tan học, ở trường Trung học Thâm Điền. – Sau đó người đó out khỏi mạng.
Ấy, sao tôi lại cảm thấy cái người tên Sun này có vẻ không muốn nói tới bức ảnh nuy nửa thân trên nhỉ, hehe, có thể là một em gái trong sáng nên ngượng nói đây mà, nhưng không quan trọng, quan trọng là…
A a a! 10 nghìn tệ!
Trên thế giới sao lại có loại người như thế? Chẳng nhẽ là Mông Thái Tử? Không đâu, giờ hắn vẫn đang dật dờ ngoài phòng khách nhà tôi mà…
* * *
Thứ sáu đến nhanh chóng, bầu trời u ám cuối cùng cũng sáng trở lại. Sau tiếng chuông tan học buổi trưa, tôi vội vàng ôm niềm vui “phất trong một đêm” lao ra cổng trường, còn liên tục tính toán xem làm thế nào để lợi dụng giá trị cuối cùng mà Thánh Bách Nguyên để lại để tạo ra nhiều tiền bạc hơn.
Nhưng hồi ức cũng dội lại nỗi đau trong tim.
…
– Công chúa của anh, sinh nhật vui vẻ!
– Bởi vì cô là người con gái đầu tiên cưỡng hôn tôi, nên cô buộc phải chịu trách nhiệm với tôi, hôn ước đó tôi miễn cưỡng chấp nhận rồi…
– Xin lỗi, anh không nên để em bị tổn thương…
…
– Là lá la, Thánh Bách Nguyên, anh là đồ xấu xa, tôi sắp trở thành nữ đại gia rồi, tới khi đó tôi phải tìm một người bạn trai đẹp trai hơn anh cả vạn lần.
Tôi lắc đầu, sau khi ném hết những hồi ức đó đi, nắm chặt nắm tay, nói như thề.
Nhưng miệng thì nói vậy, khoé mắt lại thấy cay cay, tôi lập tức ngửa mặt lên trời, không để nước mắt lăn ra.
– Vậy sao? Thế em cảm thấy anh thế nào?
Giọng nói này…
Ánh mặt trời vốn lười biếng bỗng dưng tràn đầy sinh lực, chiếu lên hàng cây ngọc lan trước cổng trường, một bóng người cao lớn, đẹp trai từ bóng râm đi ra.
Mọi âm thanh trên thế giới đều đã rời bỏ tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, cơn gió nhẹ thổi tới, mang theo mùi hương của trà xanh. Giây sau anh đưa tay ra, tôi như con mèo ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tưởng rằng anh sẽ như nhân vật chính trong truyện tranh, lau nước mắt cho tôi.
Cốc!
Đầu tôi bị cốc một cái rõ đau.
Đôi mắt màu hổ phách của anh nheo lại, thoáng qua một tia nguy hiểm:
– Em dám lén anh tìm bạn trai mới hả?
– Đâu… đâu có. – Tôi tránh ánh mắt anh, chột dạ cúi đầu.
Hừ, việc gì mà tôi phải chột dạ?
– Anh… sao anh lại ở đây? Rõ ràng là tôi đã hẹn với người mua rồi, cô ấy đồng ý bỏ ra 10 nghìn tệ để mua ảnh…
Biểu cảm của Thánh Bách Nguyên thoắt thay đổi thật đáng sợ, tôi lập tức thấy sự việc không bình thường.
– Thánh Bách Nguyên chỉ rẻ thế thôi sao?
– Tôi bỏ ra 10 nghìn để mua ảnh… giới hạn, có điều bạn phải đích thân mang cho tôi, trưa thứ sáu tan học, ở trường Trung học Thâm Điền.
– Á, chẳng nhẽ anh chính là fan bự đồng ý bỏ ra 10 nghìn đó hả?
Anh gật đầu.
– Anh chỉ đáng giá chút tiền đó thôi sao? Với lại… dám bán ảnh bán nuy của anh, em muốn chết à?
Cốc!
Tôi lại bị anh cốc mạnh một cái nữa.
Thì ra không phải vì xấu hổ không muốn đề cập mà là vì giận quá nên không gõ được chữ “nuy”! Bây giờ tôi bị anh bắt tại trận, tự tử cho xong.
Thượng đế ơi, vì sao ngài lại bắt con phải yêu anh?
Cả người tôi co rúm lại như xì hơi. Hu hu, thế là những đồng tiền thơm phức đã vẫy tay chào tôi rồi.
Lúc này bỗng dưng có một tờ giấy trong túi áo phát ra âm thanh xào xạo, tôi lập tức hưng phấn nhảy lên, nói to hết mức có thể:
– Này, anh tìm hiểu cho rõ nhé, bổn công chúa đã từ anh rồi, bây giờ nhân lúc anh nổi tiếng để kiếm chút tiền bồi thường, OK?
– Từ anh?
Thánh Bách Nguyên nhìn tôi bằng ánh mắt 0 độ.
Khó nhọc nuốt nước bọt, tôi trợn mắt rút tờ giấy từ mà tôi viết một tháng trước ra… khụ khụ, định “ném” vào mặt anh. Nhưng trước thân hình cao 1m80 của anh thì tôi vẫn không dám manh động, thế là tôi chột dạ ném nó vào ngực anh.
– Đúng, tôi từ anh rồi!
Anh nhận tờ giấy, đọc kỹ một lượt, cứ xong một chữ là sắc mặt lại tối đi một chút, tới chữ cuối cùng thì mặt anh đen như than, sau đó anh xé đôi tờ giấy, đi về phía tôi.
– Này này này, anh định làm gì? Em nói cho anh biết, em đã từ anh rồi, nếu anh dám đánh em thì không tính là bạo lực gia đình, mà là cố ý gây thương tích đấy nhé…
Hu hu, tôi vẫn thích anh phiên bản nhỏ hơn, anh lúc này trông đáng sợ quá, chẳng nhẽ anh định đánh tôi thật?
Nhưng anh chỉ lặng lẽ đi tới trước mặt tôi, cúi người xuống, đặt đầu lên vai tôi, nhẹ nhàng nói thầm:
– Anh không đánh em đâu. Mấy ngày qua anh đều ở một mình, muốn quên em nhưng lại phát hiện mất em rồi, đến việc hít thở đối với anh cũng thật khó khăn! Anh nhớ em, nhớ cảm giác ấm áp mà em mang lại cho anh… Thế nên bất kể lời nguyền nào đó, anh cũng sẽ cùng em đối mặt, từ nay về sau, anh sẽ không rời xa em nữa, không bao giờ nữa!
Tôi sững lại, giây sau, tôi ôm chặt lấy anh, gương mặt anh cách tôi càng lúc càng gần…
Vầng mặt trời chiếu lên chúng tôi tạo thành hình trái tim thật đẹp, ở giữa trái tim đó, thân hình Thánh Bách Nguyên từ từ nhỏ lại, cho tới khi trở thành một cậu nhóc 8 tuổi, tôi vẫn hôn đối phương theo tư thế ban đầu, nhưng đổi lại là tôi ôm anh…
– Sao anh lại biến nhỏ?
– Thực ra… giải dược của Đại ma hoàn vẫn chưa nghiên cứu thành công, giờ chỉ trong giai đoạn dùng thử, dược tính vẫn chưa ổn định, thế nên có lúc anh vẫn biến nhỏ.
– Ô, thế à! Thế thì… tiểu quỷ, anh như thế này, chúng ta tổ chức nghi thức đính hôn nhé.
– Vì sao?
– Em cảm thấy đính hôn với một anh bạn nhỏ rất thú vị, ha ha ha, nghi thức đính hôn này chắc chắn sẽ chấn động toàn thế giới! Anh nói xem, tới khi đó chúng ta có thể xin đăng ký kỷ lục Guiness không…
…
– Cứ quyết định thế nhé, ha ha, để em gọi điện thoại cho ông Đại Thánh, chắc là ông vui phát điên lên…
…
THE END