Đọc truyện Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu – Chương 19
1.Sáng sớm hôm sau, tôi và Thánh Y Đằng ăn xong bữa sáng, rồi một trước một sau đi đón xe buýt.
Thật may là trên tuyến buýt 159 hôm nay đặc biệt ít người. Nhìn gương mặt phúng phình của Thánh Y Đằng bên cạnh, tôi bất giác nhớ lại chuyện tối qua, gương mặt thoáng ửng đỏ. Thực ra cái gã này cho dù là lớn hay nhỏ, trông đều rất đẹp trai.
-Bà thím, xuống xe rồi.
Tôi cảm giác có một bàn tay nhỏ vỗ lên mặt mình.
Lại gọi tôi là bà thím? Hừ, tạm thời không chấp, tôi vươn vai, lau nước dãi bên khóe miệng, theo sau lưng hắn chuẩn bị xuống xe.
Trượt…
Không cẩn thận, lại đang ngái ngủ nên tôi hụt chân, ngã xuống bậc của xe buýt.
Chết rồi! Lần này chân tôi chắc chắn sẽ bị trẹo, á á á!
Ấy?
Không bị ngã, cũng không bị trẹo chân, tôi chỉ đang đứng với tư thế nghiêng 45 độ, đùi tôi hình như bị cái gì đó giữ lại.
-Cô không thể bớt gây phiền phức cho tôi được hả? – Bên cạnh tôi vang lên tiếng thở dài.
Cúi đầu, tôi thấy một đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình. Sau 10 giây khựng lại, một cái tát bay về phía hắn.
-Khốn nạn, tay của anh đặt vào đâu thế hả?
Trên gương mặt nhỏ trắng ngần của gã tiểu quỷ lập tức xuất hiện vết ngón tay đỏ lựng, gương mặt hắn tối sầm lại, hắn giận dữ lao về phía trước, không thèm nhìn tôi một cái.
-Tôi xin lỗi, ai bảo anh đặt tay lên đùi tôi? Tôi biết là anh muốn cứu tôi, lại vì thấp quá nên không với tới tôi được, thế nên đành phải ôm đùi, nhưng mà người ta ít nhiều gì cũng là thiếu nữ, biết xấu hổ mà!
Tôi chạy đuổi theo gã tiểu quỷ vẫn lặng thinh nãy giờ, trên mặt còn hằn vết ngón tay, rõ ràng là cảm thấy mặt hắn càng đen hơn.
-Này…
Thật nhỏ mọn!
Hừ, không đếm xỉa gì tới tôi thì thôi, chẳng nhẽ tôi lại phải khẩn cầu anh? Thế là tôi ỷ mình chân dài, giận dữ bước thật nhanh, bỏ hắn lại sau lưng.
-Đồ xấu xa, tôi nghĩ chắc Thượng Đế cũng ghét cái tính cách lạnh lùng của anh nên mới biến anh thành tiểu quỷ để trừng phạt anh. Hừ hừ, tối nay nhất định tôi sẽ ném Cục Xương vào chăn anh, để nó cắn chết anh! Cắn chết anh đi!
Tôi giận dữ đi trước, nhưng phát hiện ra có một khối màu đỏ đang di chuyển về phía tôi.
Á á, lại là kẻ khó ưa Mông Thái tử.
Mặc chiếc áo phông màu đỏ, trông hắn chẳng khác nào một đốm lửa, vừa “cháy rực” vừa phóng về phía tôi.
Không được, không được, nhất định phải trốn đi, không được để hắn nhìn thấy tôi, nếu chọc vào hắn thì sẽ “dẫn lửa lên người”.
Tôi trốn!
Tôi phải trốn!
-Thú cưng? Thú cưng Tây Mễ? Bối Tây Mễ…
Ngất mất!
Đã trốn vào sau thùng rác rồi mà hắn còn tìm thấy tôi! Có phải là hắn lắp máy theo dõi trên người tôi không?
-Ha ha, là Mông Thía tử à, tình cờ quá.
-Cái gì mà “tình cờ”, tôi tới đây chờ cô đấy. Cô trốn sau thùng rác làm gì? Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ cô không muốn nhìn thấy tôi? Hử?
Đúng, Thái Tử thật là thông minh!
Tôi không muốn nhìn thấy anh, thì sao nào?
Nhưng nếu tôi nói thế, cái gã Thái tử ngang ngược, tính tình nóng nảy này chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, chắc chắn hắn sẽ bắt lấy tôi, trợn mắt nói:
-Thú cưng, cô nghe cho rõ đây, cô còn nợ tôi 100 nghìn tiền sửa xe, trước khi trả hết nợ, cô là thú cưng của bổn thái tử đấy!
-Ha ha, đâu có, tôi chỉ đi vứt rác thôi, vứt rác thôi!
-Thật không? – Mông Thái Tử nhìn tôi nghi ngờ, cau mày, đặt “móng vuốt” lên vai tôi, sa sầm mặt nói. – Cái thằng lạnh lùng hôm qua là ai? Thú cưng, phản bội tôi sẽ có hậu quả nghiêm trọng lắm đấy, mau nói nó là ai?
Ngất thêm lần nữa!
Cái gì mà phản bội? Nói cứ như thể tôi là loại con gái xấu xa bắt cá hai tay vậy…
-Mau trả lời tôi!
Đức mẹ Maria ơi, mau cứu con với, con mà cứ bị hắn lắc như thế này thì đầu con sẽ đứt khỏi cổ mất thôi!
-Sao cô cứ lắc đầu thế hả, mới uống thuốc lắc à?
Không phải tôi đang lắc đầu mà là anh đang ra sức lắc người tôi đấy chứ!
Không được, nếu cứ bị hắn lắc như thế này tiếp thì tôi sẽ điên mất, tôi phải tự cứu mình! Thế là tôi dùng hết sức lực của toàn thân, đẩy Mông Thái Tử ra, chạy điên cuồng.
-Đồ thú cưng chết tiệt, dám chạy à, cô chết chắc rồi!
…
Ha, tôi không chạy thì mới chết ấy!
-Người đằng trước kia, mau giúp tôi giữ con nha đầu “cỏ dại” kia lại. Giữ lại, bốn Thái tử sẽ tặng mỗi người một cái điện thoại mới nhất…
Bỉ ổi!
Lại còn lấy vật chất ra để cám dỗ người khác nữa chứ, quá đáng!
Hu hu, cái bọn thấy tiền là sang mắt ra này quả nhiên đã bao vây tôi lại. Hừ, Bối Tây Mễ tôi tuyệt đối không khuất phục đâu!
Tôi chạy sang hướng khác, cho tới khi hết đường để trốn mới dừng lại.
Thở hổn hển, lau cái trán mướt mồ hôi, tôi thấy Mông Thái tử tách đám người ra, đi từng bước về phía tôi, trên mặt là nụ cười đắc ý.
-Thú cưng, cô không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, ha ha ha…
Oa oa, bị hắn bắt được thì chắc chắn sống không bằng chết, đã thế tôi bất cháp. Tôi thấy bên cạnh có một cái thang mà mấy bác thợ để lại sau khi quét vôi tường, thế là tôi trèo lên như một con khỉ.
-Cô… cô xuống đây cho tôi!
Tiếng hét như sấm vang lên.
Trời ơi!
Sao mà chân tôi run thế này. Hu hu hu, nó đang mềm ra, chân tôi mềm nhũn ra, nhưng còn sinh mạng, sinh mạng mới là quan trọng nhất!
Nắm chặt tay, tôi kiên định nói:
-Tôi không xuống đâu, tôi… thích trên này. A, nhìn từ đây thấy phong cảnh trường mình đẹp quá.
Nói xong, tôi còn tạo một tạo hình kinh điển của Hoa Tiên Tử.
-Cẩn thận, ngã đấy…
Đúng lúc đó, chân tôi nhẹ bẫng, tôi ngã xuống khỏi cái thang. Phút chốc, trong não tôi xuất hiện một câu nói – lần này thì chết chắc rồi!
Hu hu hu…
Hy vọng là đầu không rơi xuống trước, nếu không thì tôi toi thật, vốn dĩ thân hình đã chẳng đẹp, nếu không còn gương mặt thì biết làm thế nào?
-Cục cưng, em không sao chứ?
Một giọng nói ấm áp vang lên trên đầu tôi.
Tôi hoảng hốt mở mắt ra. Đập vào mắt tôi là một gương mặt đẹp trai, dưới ánh mặt trời, nó sáng chói như gương mặt của thần mặt trời Apollo, tôi nghe thấy tiếng trầm trồ của các bạn nữ xung quanh.
Thánh Y Đằng!
Gã này biến lớn vào lúc này chẳng phải sẽ gây phiền phức cho tôi sao?
Tôi bực bội lườm hắn, nhưng hắn giả bộ như không trông thấy, dìu tôi đứng lên, sau đó liếc ánh mắt lạnh lùng về phía đám người đang đứng xem, dường như đang trách cứ bọn chúng vì đã giúp đỡ Mông Thái Tử.
-Này, thằng ranh con, mày dám chạy tới địa bàn của tao, muốn chết phải không?- Quả nhiên, mông Thái Tử giận dữ quát lớn.
-“Khỉ đỏ”, không ai nói với mày là dáng vẻ của mày trông rất nực cười sao?
Thánh Y Đằng bắt đầu công kích bằng “miệng lưỡi độc địa” của hắn.
-Mày dám gọi tao là khỉ? Ô, hôm nay tao không dạy dỗ thằng ranh này thì tao không còn là Mông Thái Tử nữa… – Mông Thái Tử xắn tay áo lên, vung ra một nắm đám, nhưng Thánh Y Đằng tránh được.
Thánh Y Đằng lạnh lùng nhìn hắn, nói:
-Chỉ những kẻ kém cỏi mới sử dụng bạo lực.
Cái gã này nói năng ngày càng độc địa!
Không được, tôi không muốn trở thành tiêu điểm của trường Trung học Thâm Điền đâu, phải mau chóng ngăn hai người họ lại, để tránh tình hình càng lúc càng nghiêm trọng!
Thấy Mông Thái Tử lại giận dữ lao tới Thánh Y Đằng, tôi vội vàng chắn trước ămtj hắn.
-Đừng có đánh nữa!
Bụp một tiếng, nắm đấm của Mông Thái Tử dừng lại chỉ cách mũi tôi vài mm.
-Thú cưng, cô đang giúp nó hả? Lần trước rõ ràng là cô cưỡng hôn tôi cơ mà? Sao cô có thể phản bội tôi? – Nắm đấm của Mông Thái tử xòe ra, sau đó kéo mạnh tôi, cố định tôi trong lòng hắn.
-Anh nói linh tinh cái gì thế hả?
Thấy cánh tay trắng trẻo vòng trên cổ tôi, tôi há răng cắn mạnh.
-Lần trước là cô nhảy lên cưỡng hôn tôi, còn cắn môi tôi chảy cả máu, chẳng nhẽ cô không muốn chịu trách nhiệm? – Khóe môi Mông Thái Tử nhếch lên, tạo thành một nụ cười đểu giả.
Xì…
Bọn học sinh xung quanh thở dài một hơi.
-Đó là vì… tôi…
Tôi luống cuống giải thích.
-Cái gì, thì ra lại bạo lực thế à?
-Thái tử của chúng ta bị con gái cưỡng hôn. Trời ơi, giữ tôi với, tôi ngất đây!
-Hu hu, Thái Tử là của tôi… Thật không thể nhận ra, một đưa bình thường thích ôm búp bê, giả vờ ngây thơ…
…
Tôi thấy mình thật là oan ức, ánh mắt các bạn nhìn tôi như những mũi kim trích vào tim tôi, tôi cảm thấy tầm mắt của mình càng lúc càng mơ hồ…
-Này, sao cô lại khóc… thú cưng, cô đừng như thế được không? Xin lỗi, cô đừng khóc nữa… – Mông Thái Tử có vẻ hoảng loạn, đưa tay ra định lau nước mắt cho tôi.
Bụp!
Tôi gạt tay hắn ra, lao ra khỏi đám người đang chỉ trỏ vào tôi.
Hu hu…
Mông Thái Tử là đồ ngu ngốc, khốn nạn, là con “khỉ đỏ”! Sao hắn có thể bớp méo sự thực, nói tôi cưỡng hôn hắn trước mặt bao nhiêu người như thế chứ? Rõ ràng là tôi không cẩn thận bị đụng vào mà! Hu hu hu…
Một mình tôi ngồi thu lu trong góc sân vận động khóc rất lâu, bỗng dưng có một bàn tay nhỏ xoa đầu tôi.
-Con khỉ đó là đồ ngốc, cô chấp hắn làm gì, còn khóc đỏ cả mắt lên nữa. – Giọng nói trẻ con của Thánh Y Đằng nghe êm tai hơn trước rất nhiều.
Thế là tôi không kiềm chế được tâm trạng của mình nữa.
-Hu hu… Mông Thái Tử chết tiệt… ai hôn hắn chứ. Tôi không cẩn thận bị đụng phải… hu hu hu. – Tôi cúi người, vùi đầu vào cổ hắn, thút thít nói đứt đoạn.
Cơ thể Thánh Y Đằng cứng lại, sau đó hắn vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Không biết vì sao, hình như tôi rất bận tâm chuyện tiểu quỷ có hiểu lầm tôi không. Liệu hắn có tưởng rằng Tôi là loại con gái dễ dãi không…
-Tôi biết – Thánh Y Đằng dùng bàn tay nhỏ bé vuốt mái tóc đã rối bời vì chạy của tôi, giọng nói dịu dàng chưa từng có.
Cảm giác thật dễ chịu!
Giống như bàn tay mẹ đang an ủi tôi, làm tâm trạng kích động của tôi dần dần bình tĩnh lại.
-Hu hu… anh thấp quá… tư thế này chẳng dễ chịu chút nào, hu hu hu… – Tôi bắt đầu ca thán.
“Phịch”!
Một người bị tổn thương lòng tự trọngđẩy tôi ra, mông tôi tiếp xúc thân mật với mặt đất.
-Đồ nhỏ nhen, người ta nói thật lòng mà, quỳ như thế này đau đầu gối lắm. – Tôi lườm Thánh Y Đằng một cái, phủi bụi trên mông quần rồi đứng lên.
-Khóc trông thật xấu.
Nói xong, người đó bước chân bỏ đi, chẳng buồn nhìn tôi một cái.
-Á, anh chờ tôi với, này…
Gã đáng ghét!
Tinh vi, khiến tôi vừa nãy còn cảm thấy hắn dịu dàng, hừ, chắc chắn là tôi đau lòng quá nên đầu óc bị chạm mạch rồi.
***
Quả nhiên, việc tôi “cưỡng hôn” Mông thái tử đã trở thành chủ đề nói chuyện trong lúc trà dư tửu hậu của học sinh Trung học Thâm Điền, những kẻ sùng bái Mông Thái Tử đã coi tôi là một trong những nhân vật nguy hiểm số một, khiến ngày nào tôi cũng thấp thỏm không yên, không phải sợ người khác ngáng chân giữa đường thì cũng sợ đột nhiên có một xô nước từ trên cao hắt xuống…
-Quần áo ướt hết rồi, á, mấy người trên kia, các người đừng quá đáng quá… – Thê thảm như một con gà nhúng nước, cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, hét lên với những người ở tầng 2.
Chết tiệt thật!
Đúng là quá đáng mà, thỏ mà bực mình cũng biết cắn người đấy!
Rào rào…
Lại một chậu nước từ trên trời đổ xuống.
Trời ơi, sao mà có mùi khó chịu thế này? Lại còn có hạt cơm, lá rau, bã đậu phụ…
Một cơn gió thổi qua, trên người tôi bất giác thêm một chiếc khăn bông, còn có một bàn tay lớn giúp tôi xoa mạnh cơm thừa còn dính trên tóc.
-Này, bọn gián các người, còn đối xử với thú cưng của tôi như thế nữa thì đừng có trách! – Mông Thái Tử vừa lau người cho tôi, vừa hằn học quát lên với đám người ở tầng hai.
Đám con gái trên tầng hai sợ hãi vội vàng chui vào lớp, không dám thở mạnh.
-Ai cần anh chơi trò mèo khóc chuột?
Tôi giằng lấy cái khăn, ném nó xuống đất, cảm thấy vẫn chưa hả giận, tôi còn giẫm lên đó mấy cái.
-Thú cưng, sao cô không biết điều gì thế hả? Tôi… tôi…
Mông Thái Tử giận đỏ bừng mặt.
-Anh cái gì mà anh, nếu không phải vì anh thì giờ tôi có bị họ bắt nạt không? Đồ chết tiệt, anh hoàn toàn không quan tâm gì tới cảm nhận của người khác mà… – Hắn giận cái gì, người giận là tôi mới phải!
-Xin lỗi!
Tiếng xin lỗi rất to vang lên như một tiếng sấm.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, Mông Thái tử như đứa trẻ phạm lỗi, cầu xin người lớn tha tội, ánh mắt tràn đầy vẻ biết lỗi và bất an, ngốc nghếch nhìn tôi.
Hắn…
Đang xin lỗi tôi?
“Lãnh đạo cao nhất” của trường Trung học Thâm Điền đang nói “xin lỗi”? Hử, có phải là tai tôi có vấn đề gì không?
-Anh nói gì?
-Tôi… tôi… xin lỗi… – Gương mặt Mông Thái Tử tím ngắt. Phát hiện ra tôi đang nhìn hắn trân trối, hắn đột ngột quay đầu bỏ chạy như một cơn gió.
Trời ơi! Mặt trời chắc là mọc từ phía Tây rồi!
Tuy nghĩ thế, nhưng trên mặt tôi vẫn nở một nụ cười toe toét.
Có thể…
Mông Thái Tử không đáng ghét như tôi vẫn tưởng!
2. Buổi tối tan học về nhà, tôi ôm gói khoai tây chiên ngồi một mình trên ghế sô-pha xem tivi
-Bà thím, cô lại xem mấy cái vở kịch thiếu dinh dưỡng à. – Tiểu quỷ bò ra từ sau lưng tôi như một u hồn.
-Mấy hôm nay anh chạy đi đâu thế hả? Cứ tan học là chẳng thấy người đâu, tôi nói cho anh biết, nếu trước 12 giờ đêm không về nhà là tôi sẽ đi báo cảnh sát đấy.
Tôi bỏ miếng khoai tây vào miệng, nhồm nhoàm nói.
Từ sau khi biết hắn không phải là trẻ con, tôi chẳng quản lý hắn nữa, ai ngờ mấy hôm nay hắn về nhà rất muộn, có những hôm còn đi cả đêm không về.
Đúng là một gã tiểu quỷ bất lương!
-Đồ ngốc, cô có chút thường thức nào không hả, phải mất tích 24 giờ trở nên mới được báo cảnh…
-hừ! Quan trọng là cấm cửa, cấm cửa hiểu không? Sau 12 giờ tôi sẽ không mở cửa cho anh nữa! OK?
-Tùy thôi, dù sao tôi cũng vẫn vào được.
Á!
Tôi quên mất rồi, cái gã xấu xa này có chìa khóa vạn năng, đáng ghét! Rốt cuộc hắn có biết là mình đang đi ở nhờ không hả, tức chết mất, điện thoại của bố mẹ thì gọi mãi không được, sao không có ai về đưa hắn đi thế hả trời…
-Này, anh đừng có ngang ngược quá, đây là nhà tôi…
Tôi đi theo sau lưng tiểu quỷ, giận dữ nhìn chòng chọc vào gáy hắn.
Nghe nói như thế này có thể khiến người mình ghét gặp vận xui, ngày trước tôi chưa thử bao giờ, giờ tôi thực sự không thể nhịn được nữa rồi! hừ hừ… tôi nhìn! Tôi phải nhìn cho anh chết…
-Nhà hết muối rồi, cô đi mua một gói về đi.
Tiểu quỷ bỗng dưng quay đầu lại khiến tôi giật nảy mình, tôi lập tức làm bộ như đang tìm gì trên mặt đất, nhưng hắn vừa nói…
-Sao lại là tôi đi?
-Thế thì cô nấu bữa tối…
Òng ọc òng ọc…
Hừ, hình hư tôi còn chưa ăn cơm! Bụng đói quá, mà lại rất muốn ăn đồ ăn hắn nấu! hừ, nếu không nể tình anh nấu ăn ngon thì tôi còn lâu mới nhịn như thế…
-Đi thì đi!
Ấy?
Siêu thị bên cạnh nhà tôi sao lại đóng cửa thế nhỉ? Lạ thật, mấy hôm trước chẳng phải vẫn còn kinh doanh sao, sao tự nhiên lại đóng cửa…
Xem ra tôi phải đến siêu thị lớn ở đường tam Điều xa hơn để mua rồi.
Á á á, gã tiểu quỷ đúng là sinh vật đáng ghét nhất thế giới, hại tôi muộn rồi còn phải xuất đầu lộ diện ngoài đường, bực mình quá!
Đường Tam Điều đèn điện sáng trưng, nhìn từ xa như một chuỗi dây chuyền sáng long lanh với vô số những viên kim cương khổng lồ.
Oa! Đẹp quá, kem dâu kết hợp với những giọt vani quyến rũ, không tài nào mà chống lại nổi cám dỗ! Tôi bò trên cánh cửa kính của cửa hàng kem, nhìn những loại kem bắt mắt bên trên, nuốt nước miếng ừng ực.
-Trông có vẻ rất ngon nhỉ!
-Đương nhiên… – Tôi gật đầu như bổ củi.
-cứ nhìn thế cũng được, bữa tối không cần phải ăn nữa.
-Ừ ừ.
Không đúng…
Tôi quay phắt đầu lại, đụng phải một bức “tường thịt”. Trong đầu xuất hiện bao nhiêu ngôi sao, tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt đeo kính râm, khóe miệng tạo thành một nụ cười giễu cợt.
-Thánh Y Đằng! Sao anh lại ở đây?
Hơn nữa còn biến lớn rồi!
Có điều nhìn cách ăn mặc của hắn… trên người là chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam, dưới là cái quần Ali thịnh hành nhất, trông hắn thế này thật là đẹp trai!
Nước miếng tôi một lần nữa lại chảy ra…
-Mua chút đồ mà mất tới hơn một tiếng đồng hồ, tôi tưởng cô bị bắt cóc rồi, nhưng tôi nghĩ với thân hình của một bà thím như cô, chắc chẳng ai có hứng thú với cô đâu…
Hả?
Tôi đã đi trên phố lâu như thế rồi sao?
-Hừ… anh nói như thế là vì anh quan tâm tới tôi, sợ tôi xảy ra chuyện gì nên mới ra ngoài tìm tôi đúng không? – Tôi tò mò hỏi như thể phát hiện ra châu lục mới.
-Ai… ai quan tâm đến cô?
Mặt Thánh Y Đằng ửng đỏ như quả táo, hắn cốc mạnh một cái lên trán tôi, sau đó còn xoa mạnh lên đầu làm tóc tai tôi rối tung cả lên.
-Á, tóc của tôi!
-Tôi mời cô ăn kem nhé.
-Cái gì? Nhưng mà cái này đắt lắm…
-Thế thì tôi…
-Này…
-Đồ ngốc, vào đi. – Nói xong, hắn tự nhiên nắm tay tôi đi vào trong cửa hàng.
Làm gì thế?
Đừng tưởng rằng mời ăn kem là có thể tùy tiện nắm tay con gái nhà người ta…
Tôi cung tay, vung, vung vung mãi… Á! Sao không thể hất được tay hắn ra, tay hắn có dán keo à?
Cái gã này nắm tay tôi mua kem, rồi lại nắm tay tôi ngồi xuống.
-Ăn đi.
Hắn đặt kem trước mặt tôi, sau đó nhìn tôi.
Trời ơi, sao hắn không buông tay tôi ra? Nhưng cũng may là tôi còn tay phải, thế là tôi đưa tay phải ra, cầm thìa và xúc từng muỗng kem to.
tay trái tôi đương nhiên là vẫn không ngừng ngọ nguậy, muốn hấttay hắn ra, nhưng cái gã này như là không có cảm giác vậy, ngồi bên cạnh nhìn tôi ăn kem.
Đồ dê xồm chết tiệt! Nhìn cái gì mà nhìn? Miệng tôi tôi toàn là kem, có gì mà nhìn!
-Này, Tây Mễ, là cậu sao? Lây lắm không gặp, tớ nhớ cậu quá! Người này là?
Tôi đang vừa ăn kem vừa lườm hắn thì một cái nơ bướm bay tới trước mặt tôi, mùi nước hoa nồng nặc dường như có thể giết chết cả mấy con gián có sức sống ngoan cường, cái kẹp có gắn đá quý tỏa sáng lấp lánh khiến tôi cảm giác mắt mình sắp mù đến nơi…
Sau lưng con bướm đó còn có hai nữ sinh nữa có vẻ rất cao ngạo, họ đều nhìn tôi, vẻ mặt khinh bỉ.
Là Ngân La…
Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Cái người con gái có ngoại hình như tiên nữ, nội tâm như phù thủy này chính là cơn ác mộng thời cấp hai của tôi,cô ta cùng hai người nữa trong lớp là một nhóm, lúc nào cũng công kích tôi. Vì sao bỗng dưng họ lại tỏ ra thân thiện với tôi thế?
-Anh ta không phải là bạn trai của cậu đấy chứ?
Ánh mắt cô ta dừng lại nơi bàn tay Thánh Y Đằng đang cầm tay tôi.
Mũi cô ta thoát ra ngọn lửa đố kị vô hình, chỉ có người đã chiến đấu với cô ta suốt thời cấp hai mới có thể nhận ra, xem ra cô ta thích Thánh Y Đằng rồi…
-Đó là bạn của em?
Thánh Y Đằng nheo đôi mắt quyến rũ lại, nhìn Ngân La.
Khụ khụ, ở trên chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi, tình hình thực tế là vì gã này đeo kính râm nên tôi chẳng nhìn thấy gì, nhưng tôi đoán biểu cảm của hắn chắc chắn chẳng khác tôi tưởng tượng là mấy. Hồi học cấp hai, bọn con trai sau khi gặp đứa con gái này đều như thế…
-Đúng thế, bọn em với Tây Mễ hồi cấp hai là bạn tốt của nhau đấy, nhưng hồi đó cô ấy hình như không được các bạn nam thích lắm, lúc nào cũng trốn ở góc lớp để vẽ truyện tranh, chơi búp bê…
Đứa con gái này!
Cái gì mà bạn rất tốt, rõ ràng là cô ta đang định bêu xấu tôi mà!
-Đúng thế, chẳng có bạn nam nào muốn nói chuyện với bạn ấy.
-Hơn nữa bạn ấy còn thường đọc truyện tranh và lẩm bẩm một mình, như bị điên vậy, thế nên mọi người đều không đếm xỉa gì tới bạn ấy. -Đồng bọn của Ngân La như thêm dầu vào lửa.
-Vậy sao? Thế thì tốt quá! Cảm ơn cô đã nói với tôi! – Thánh Y Đằng vui vẻ nắm tay Ngân La, kích động quá mức bình thường.
Nắm thóp được tôi mà vui như thế sao? Hay là hắn thấy gái đẹp nên muốn tranh thủ cơ hội…
Lát nữa chắc chắn hắn sẽ giễu cợt tôi,, tính tình độc địa của gã này tôi hiểu quá rõ rồi! Hu hu, hắn quay người lại rồi…
Hắn chuẩn bị giễu cợt tôi sao?
Huhu hu…
Bao nhiêu người thế này, chắc chắn tôi sẽ mất mặt tới tận nước Mỹ thôi…
-Cưng, mấy hôm nay anh vẫn muốn hỏi, anh có phải người bạn trai đầu tiên của em không? Giơ nghe bạn em nói thế, anh yên tâm rồi. Thật vinh hạnh vì là người đầu tiên phát hiện ra vẻ đẹp, sự tốt bụng của em…
Thánh Y Đằng một tay gỡ kính, nở một nụ cười đẹp mê hồn, từ khóe miệng tới đuôi mày, nhìn tôi chăm chú, đồng thời tay còn lại nắm chặt tay tôi, cứ như đang nắm giữ món đồ bảo bối mà hắn trân trọng nhất thế giới.
-Tôi…
Giây phút đó, tôi như người bị trúng tà, chỉ có thể nhìn hắn, trong mắt chỉ tràn ngập hình ảnh hắn, dường như hắn thực sự là bạn trai của tôi, đang nói với tôi những lời cảm động nhất…
Tích tắc…
Hộp kem trong tay Ngân La bị bóp chặt, kem chảy cả ra ngoài.
-Thưa cô, kem của cô…
Tiếng nhắc nhở của nhân viên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, lúc này tôi mới sực tỉnh.
Bối Tây Mễ, hắn chỉ đang diễn kịch mà thôi, tất cả đều không phải thật! Có điều vì sao hắn lại giúp tôi, lẽ ra hắn phải tranh thủ cơ hội này giễu cợt tôi mới đúng chứ, á, tôi sắp bị tâm thần phân liệt rồi…
-Tôi không sao.
Ngân La giận dữ ném cái hộp đã méo mó vào thùng rác, sau đó cười hỉ hả đưa chô tôi một tấm thiệp mời.
-Đây là thiệp mời họp lớp cấp hai, nhớ đến nhé!
Họp lớp cấp hai?
Chẳng phải họ chưa bao giờ cho tôi tham gia sao/
Tôi mở tấm thiệp ra, lắp bắp nói:
-Tớ… có khi hôm đó tớ không có thời gian, cậu giúp tớ xin lỗi mọi người.
Thực ra tôi không muốn đi. Hồi học cấp hai, tôi chỉ như một cái bóng trong lớp mình, không có quan hệ gì với bạn bè trong lớp, tôi đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
-Cậu… cậu đừng có lạnh lùng như thế, họp lớp mà cũng không muốn tới sao?
-Tớ đâu có…
-Vậy thì được, nhớ đưa cả bạn trai của cậu đi cùng, tớ sẽ giúp cậu tuyên bố chuyện vui là cậu đã có bạn trai.
-Anh ấy không phải…
-Không phải cái gì? Chẳng nhẽ anh ấy không phải là bạn trai của cậu? Cậu sợ bị ộ nên không dám đến họp lớp? Tớ nói rồi mà, loại người như cậu làm sao mà tìm được một anh bạn trai đẹp trai thế, thì ra… – Mắt Ngân La sáng lên, nhìn tôi chòng chọc.
-Ai bảo tớ không dám! Anh ấy… anh ấy chính là bạn trai của tớ! – Tôi bị cô ta khích, nắm chặt tay Thánh Y ĐẰng, nói to.
-Nếu lúc đó cậu không dám đến thì làm thế nào?
-Đồ ngốc, cô định làm gì thế? – Thánh Y Đằng cau mày, sắc mặt có vẻ không vui,ghé sát tai tôi nói.
-Tùy cậu làm gì cũng được.
Nhưng tôi bây giờ đâu còn tâm trạng nghe hắn khuyên, tôi đã sắp phát diên vì dáng vẻ khinh bỉ của Ngân La rồi, chẳng quan tâm được chuyện gì nữa.
-Các cậu nghe thấy rồi đấy nhé, Bối Tây Mễ nói là sẽ đưa bạn trai tới tham gia họp lớp! Bối Tây Mễ, họp lớp vào cuối tuần sau, nếu cậu không đến, chúng tới sẽ dán tên cậu lên bảng đỏ của trường trung học Thâm Điền,cười nhạo cậu tới chết, ha ha ha…
Nói xong, Ngân La đưa hai đứa bạn cao ngạo quay đi như một công chúa, không quay đầu lần nào.
Hu hu, hình như tôi lại làm sai chuyện gì rồi…
-Nếu cậu không đến, chúng tới sẽ dán tên cậu lên bảng đỏ của trường trung học Thâm Điền,cười nhạo cậu tới chết, ha ha ha…
Hu hu… tôi không muốn bị dán tên lên bảng đỏ đâu, sau đó còn bị bọn Ngân La cười cho đến chết! Chắc chắn cả đời này tôi cũng không thể ngẩng mặt lên làm người được!
Tôi nhìn Thánh Y Đằng đầy hi vọng, nhưng hắn giả vờ không nhìn thấy gì, lạnh lùng thanh toán tiền, đưa cho tôi một que kem rồi lạnh lùng nói:
-Đi thôi.
Sao hắn với người ban nãy như hai con người khác nhau hoàn toàn vậy, tôi thậm chí còn nghi ngờ có phải Ngân La đã từng xuất hiện hay không, hắn cũng chưa từng bao giờ giúp tôi giải vây một cách thần kì như thế!