Đọc truyện Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu – Chương 17
3. Thế là chúng tôi tới khu ẩm thực của công viên nước. Nhưng giọt nước còn đọng trên tóc Mông Thái Tử nhỏ tong tỏng xuống chiếc áo phông mà hắn mặc bừa lên người, hắn uể oải ngồi xuống cái ghế ở sát cửa sổ, đưa cho tôi một chai nước cam.
Tôi nhấp một ngụm nước.
Khụ khụ, chắc chắn là hắn đang định quyến rũ tôi, Bối Tây Mễ, mày phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!
-Thú cưng, đây là lần chơi vui nhất trong cuộc đời tôi đấy, xem ra cô làm thú cưng cũng được ra phết, có giá trị lắm.
Bốc khói…
Chỉ nghe câu trước còn thấy được, sao cái câu sau… thế nào là “có giá trị”? Nghe cứ như là sản phẩm giảm giá ở siêu thị ấy! Phát điên lên được…
-Ấy? Thánh Y Đằng đâu không thấy nhỉ?
Tôi nghĩ chuyển chủ đề thì tốt hơn, để đỡ tức điên lên vì hắn.
Cái…
Gọi cái tên này cứ thấy quái quái làm sao!
Nhưng giờ tôi chỉ biết hắn không phải là tiểu quỷ, ngoại hình thực sự của hắn cũng được coi là đẹp trai, trôi không thể cứ gọi hắn là tiểu quỷ này, cậu bé kia được…
Ôi, mệt thật!
-Anh Y Đằng, anh chờ em với…
Không lâu sau, Điềm Tâm theo sau Thánh Y Đằng từ phòng thay đồ của nam chạy ra.
Làm ơn đi! Chẳng nhẽ con bé theo vào tới tận phòng thay đồ nam? Chết mất… trẻ con bây giờ bạo thế!
-Điềm Tâm, cẩn thận chứ!
Điềm Tâm hấp tấp quá nên thân hình nhỏ bé giẫm phải chiếc váy công chúa của mình, thế là ngã nhào về phía trước.
Trong những câu chuyện cổ tích, chắc chắn lúc này hoàng tử sẽ xuất hiện để cứu tiểu công chúa, thế là Thánh Y Đằng tiện tay đưa ra ôm lấy công chúa Điềm Tâm xinh đẹp…
N giây sau.
Tôi vừa ngáp vừa nhắc nhở công chúa Điềm Tâm vẫn còn đang đỏ mặt.
-Em Điềm Tâm, anh Y Đằng của em đi nhà vệ sinh, em mau sang đây uống sữa đi.
-Ồ… mặt em đỏ quá, lúc nãy anh Y Đằng đỡ em trông thật đẹp trai! Sau này lớn lên, nhất định em sẽ cưới anh ấy, chị ơi, chị thấy được không?
Á khẩu.
Công chúa Điềm tâm chẳng nhẽ lại thích Thánh Y Đằng thật?
Đúng là tạo nghiệt…
-Được thôi, anh sẽ giúp em theo đuổi nó, bắt nó cưới em… – Mông Thái Tử vỗ ngực, thề thốt với Điềm Tâm.
Trán tôi lập tức xuất hiện mấy sợi khói đen.
-Thú cưng, cô thấy ý của tôi thế nào? Ha ha ha, hai người chúng ta làm phụ huynh để quyết định chuyện hôn sự này hé… Nào chúng ta cạn ly!
Cạn ly cái đầu anh!
Này này này, tay của hắn bị tàn phế rồi hay sao? Sao cứ khoác lên vai tôi vậy, như thế trông thật là mờ ám!
Tôi thận trọng định bỏ tay hắn xuống, không ngờ Mông Thái Tử phát hiện ra, hắn lườm tôi một cái rồi dùng giọng điệu siêu nguy hiểm hỏi tôi:
-Cô muốn dịch tay tôi ra hả? Tôi là chủ nhân của cô đấy, chẳng nhẽ cô muốn chống đối tôi sao? Xem ra cô vẫn chưa giác ngộ ra nhỉ?
-Ha ha, ha ha ha, không đâu, không đâu…
Tôi ủ rũ rụt tay về đặt lên đùi. Bối Tây Mễ, tao coi thường mày, đứng trước thế lực độc ác đã khuất phục, mày phải đừng lên đấu tranh tới cùng mới đúng chứ…
-Lại đây!
-Hả?
-Trên trán cô có nhiều mồ hôi quá, lại gần đây để tôi lau cho!
Chưa kịp phản ứng lại, tôi đã thấy một bàn tay cầm một chiếc khăn thơm mùi nước hoa lau trên trán tôi, đôi mắt màu xanh của hắn nhìn tôi chăm chú, chiếc khăn tay thoang thoảng mùi hương…
Khụ khụ!
Khăn tay…
Tôi có nhìn nhầm không? Trên người Mông Thái Tử mà cũng có thứ này sao?
-Hử, đây là khăn tay sao?
-Hình như là… tóm lại không biết là con bé nào nhét cho tôi, tôi thấy cũng được nên để lại dùng.
Một đám quạ đen đang vẫy cánh bay qua đầu tôi, bay về nơi xa lắm.
Còn tưởng là phát hiện ra một mặt người khác không biết của Mông Thái tử, thật đáng tiếc…
* * *
-Bỏ tay của anh ra khỏi người con gái của tôi! – Bỗng dưng, tôi cảm giác sau lưng có một đám mâu đen. Người có thể nói với giọng điệu lạnh lẽo của băng đá ngàn năm này chỉ có thể là…
Tôi quay phắt người lại mái tóc màu vàng kim ướt nước, gương mặt lạnh lùng đẹp trai, chiếc áo sơ mi đen bằng lụa khiến thân hình cao ráo của hắn càng trở nên tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách tỏa ra tia sáng lạnh lẽo và quyến rũ.
Lúc nào…
Thánh Y Đằng lạibiến thành người lớn rồi? Hơn nữa dường như là hắn đã có chuẩn bị từ trước, nên mang theo một bộ quần áo để thay.
-Ranh con, mày đang nói chuyện với tao sao? Cái gì mà người con gái của mày? Cô ta là thú cưng của tao! – Mông Thái Tử không những không buông tôi ra mà còn đặt mạnh “móng vuốt” lên thắt lưng tôi.
Đúng vào lúc này…
Bụp!
Sự việc xảy ra quá thần tốc, có lẽ chỉ một giây sau, tôi đã bị Thánh Y Đằng ôm trọn vào lòng, còn Mông Thái Tử thì trợn tròn mắt kinh ngạc, dường như không dám tin những điều này.
-Này, thằng ranh, mày thế là có ý gì? Muốn cướp cô gái từ trong tay Mông Thía Tử tao sao?
Mái tóc đỏ rực của Mông Thái Tử dường như đang bốc cháy.
-Cô ấy vốn là của tao.
Thánh Y Đằng nhún vai.
-Ôi trời ơi, hai người này, cái gì mà của anh của tôi, tôi là người cơ mà, các người không thể giành giật tôi như một món đồ được, phải hỏi ý kiến của tôi trước chứ.
Tôi thực sự không nhịn được nữa, hai người này chẳng tôn trọng nhân quyền của tôi chút nào, ném tôi sang một bên, thật là quá đáng!
Nhất là cái gã xấu xa Thánh Y Đằng, rốt cuộc là dây thần kinh nào của hắn không bình thường, chạy ra đây dọa người, nói tôi là người con gái của hắn, tôi nghic chắc là hắn đang muốn trả thù tôi đây mà…
-Được, thú cưng, cô nói đi, người đàn ông này là ai?
-Anh ấy…
Tôi vừa định phủ nhận toàn bộ quan hệ với Thánh Y Đằng thì tai tôi bỗng nóng bừng lên, lời cảnh cáo nhỏ vang lên bên tai tôi:
-Lần trước cô đã hứa với tôi rồi, không được từ chối bất cứ việc gì tôi bắt cô làm, bây giờ cô phải nói với con khỉ đỏ này… tôi là bạn trai cô.
-Bạn trai? Anh… Chẳng phải anh rất ghét tôi sao?
-Đừng có tưởng bở, tôi chỉ không thích con khỉ đỏ này mà thôi…
-Nhưng… anh không thích thì liên quan gì tới tôi? Với lại anh mà bắt tôi nói thế thì liệu có đối phó được với anh ta không?
-Xem ra cô cũng giống y như con khỉ này, ngu si… Cô chỉ cần làm theo lời tôi là được rồi! Nếu không tôi sẽ hôn cô trước mặt mọi người.
Đồ xấu xa, lúc nào cũng uy hiếp tôi, hơn nữa sao hắn cứ phả hơi vào vai tôi thế, nóng quá, nóng quá, đỉnh đầu tôi sắp bốc hơi rồi…
-Các người dám thì thầm thân mật trước mặt tôi, chán sống rồi sao? – Mông Thái tử nổi trận lôi đình, quát lớn. -Thú cưng, thằng ranh con này là ai?
-Anh… anh ấy là bạn trai tôi. – Tôi miễn cưỡng nói bé xíu.
-Cái gì? Không thể nào, tuyệt đối không thể! Thú cưng, lừa dối chủ nhân thì hậu quả sẽ thê thảm lắm đấy, cô đừng có lừa tôi! – Gương mặt Mông Thái Tử đanh lại, chiếc ly thủy tinh trong tay vang lên tiếng vỡ.
Đáng sợ quá đi mất!
Tôi lắp bắp:
-Tôi… tôi…
-Người đẹp, tối nay anh đặt bàn ăn rồi, chúng ta cùng ăn tối nhé. – Thánh Y Đằng nói, vòng tay siết chặt eo tôi. trong ánh mắt hắn nhìn tôi tràn đầy sự dịu dàng khiến trái tim tôi gần như tê dại, cứ như là thuốc độc, lan dần ra khắp naoc bộ tôi…
Tôi máy móc gật đầu.
-Á, á, tức điên mất thôi, thằng ranh con, bổn điện hạ nhất định sẽ điều tra ra thân phận của mày, tới lúc đó tao sẽ không tha cho mày đâu!
Giọng nói của Mông Thái Tử càng lúc càng xa, khi tôi tỉnh hồn lại thì tôi với Thánh Y Đằng đã ngồi trong một nhà hàng cao cấp rồi.