Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 20: Bức xác chết vùng dậy


Đọc truyện Viên Tam Công Tử Trọng Sinh – Chương 20: Bức xác chết vùng dậy

Chết giả, người khác có lẽ không thể, nhưng ta có thể!

Thật là hồ đồ.

Viên Tri Mạch ảo não vỗ đầu, đưa tay vào túi trong tay áo tìm thuốc chết giả.

Không có! Trống không, không có cái gì.

Viên Tri Mạch lục lọi mấy lần, cuối cùng vẫn là hết hy vọng thu tay lại, trên khuôn mặt thanh tuấn là một tầng hắc khí, như sắp hộc máu. Nhất định là Dung Tầm thừa dịp mượn gió bẻ măng. Đường đường là Quận vương gia, không đi tề gia trị quốc bình thiên hạ, chỉ có bản lĩnh trộm cắp là giỏi!

“Ngươi lại làm sao vậy?”

Trưởng Tôn Yến không quá để ý nhìn Viên Tri Mạch. Nếu không phải là Viên Tri Mạch, hắn đã sớm rời kinh đô rất xa. Hắn thuận miệng hỏi, cũng không trông cậy được trả lời.

Xe ngựa chạy nhanh về phía trước, từ xa nhìn cửa thành đứng sừng sững trong hoàng hôn. Tường thành đồ sộ, ánh chiều tà tỏa những tia nắng như mạ lên một lớp vàng lấp lánh xung quanh, khí thế phi thường.

Chỉ cần ra khỏi kinh đô, trời cao biển rộng, nơi nào không phải là chỗ dung thân. Ở kinh đô đầy thị phi, phụ thân hắn nói rất đúng phàm là người có giá trị lợi dụng đều sẽ sống thực tốt, thế sự đều chú ý cân bằng, triều đình đủ loại quan lại. Cho nên hắn không lo lắng Viên Tri Mạch rời khỏi sẽ nổi lên phong ba gì. bất quá chỉ là một công tử thế gia, lại không phải nhân vật nổi danh. Huống hồ dù có phong ba thì thế nào, cũng sẽ không chết.

Kinh đô không thích hợp cho Hiểu Đường. Từ khi hắn bảy tuổi liền xác định, Hiểu Đường cốt cách quá sạch sẽ, sạch sẽ mà trọng tình, thông minh thì rất thông minh, nhưng một khi liên quan đến tình cảm liền ngốc làm người ta hận không thể một chân đá chết. Người như vậy không thích hợp ở kinh đô, trong cái chảo lớn đầy hỗn độn, hắn còn không thích hợp nữa là.

“À, ta vốn dĩ muốn giả chết.”

Một giọng nói nhẹ nhàng vô lực vang lên, không chút để ý như là đang nói ngày mai có mưa.

“Ngươi biết ta thích xem sách tạp văn, trước kia đã theo sách làm ra tới mấy viên thuốc, hiệu quả không tồi. Hiện tại ta còn một viên, ta vừa rồi đột nhiên nhớ tới ta đã chết một lần, sau đó ngươi lại đem ta đi ra ngoài, một công đôi việc.”

“A!”

Dây cương đột nhiên bị kéo, vó ngựa giơ lên cao làm xe ngựa bị lắc mạnh. Viên Tri Mạch nắm chặt cửa sổ của xe mới không bị quăng ngã ra ngoài, kinh hồn mắng.

“Này, ngươi làm cái……”

Lời còn chưa dứt, bả vai nhói đau. Giọng A Yến mang theo kinh ngạc cùng vui sướng.

“Ngươi thật sự có thứ này?”

“A Yến, ngươi muốn làm cái gì?”

Viên Tri Mạch hít sâu một hơi cảm thấy mình quả thực ngu xuẩn khi nghĩ sẽ về nhà.

Hai người có ý tưởng tương đồng, đều là thừa dịp không ai biết giả chết, sau đó rời khỏi kinh đô, mai danh ẩn tích. Chẳng qua ý tưởng của Trưởng Tôn Yến quá mức cẩu huyết. Nghe nói hắn đã tìm một cái xác có độ tuổi cùng vóc dáng gần giống Viên Tri Mạch, đến lúc đó chém mấy đao, chém thành huyết nhục mơ hồ vô pháp nhận dạng, rồi tuyên bố Viên Tri Mạch bị cướp giết.

Viên Tri Mạch suy nghĩ một lát, tiếc nuối lắc đầu.

“Suy nghĩ của ngươi không được. Sự tình từ đầu đến đuôi có quá nhiều người liên lụy vào, cũng quá phức tạp, nếu có người muốn điều tra khẳng định là không thể gạt được.”

“Ta đây đi đem viên thuốc kia tới!

Viên Tri Mạch không biết nên khóc hay cười, giữ chặt hắn.

“Ngốc quá, ngươi cầm tới chẳng phải muốn cho Dung Tầm biết chúng ta làm cái gì sao? Huống hồ ngươi vào Quận Vương phủ như vậy, đến lúc đó sự tình bị làm lớn lên ai cũng giấu không được.”

Cau mày suy nghĩ một hồi lâu, Viên Tri Mạch lại nói.

“Thật sự không được đi, để ta làm một viên mới. Ta nhớ mang máng công thức không quá phức tạp, hẳn không mất bao lâu. Nhưng sợ mấy ngày nay sẽ xảy ra chuyện, Dung Tuyển đã trở lại……”


“Sẽ không đâu! Sau giờ ngọ ta nghe lén được Nam Việt cùng Đông Việt nổi lên tranh chấp, Vương tử của Nam Việt là Tô Khắc Cáp chạy trốn tới Định Hi. Định Hi Hầu đã sai người hộ tống hắn tới kinh đô, sợ là hiện giờ đã tới Biện Kinh, sớm nhất đêm nay muộn nhất ngày mai khẳng định có thể tới kinh. Ngươi cho rằng đến lúc đó còn có người sẽ quản chuyện của ngươi sao.”

Viên Tri Mạch sửng sốt.

“Tô Khắc Cáp?”

“Ngươi biết sao?”

Trong mắt Viên Tri Mạch lướt qua một chút cảm xúc phức tạp, thoáng như có nước trong mắt, rồi lại không thấy bóng dáng,

“À, không quen biết.”

Đương nhiên, không quen biết.

Vương tử Nam Việt vào kinh là đại sự, Viên Tri Mạch về Viên phủ, Viên Thái phó còn chưa có gặp đã bị triệu vào cung. Cho thấy Viên Thái phó rất được coi trọng, vì không phải văn thần có quyền nào cũng bị triệu vào cung.

Nửa đêm trèo tường vào Viên phủ, Trưởng Tôn Yến nghe nói Viên Thái phó cũng vào cung, thực khinh thường hừ một tiếng,

“Bất quá chỉ là một man di, trực tiếp đánh là được, Vương tử gặp nạn cũng để ý như vậy thật mất mặt!”

Viên Tri Mạch suy tư về âm mưu vào ban ngày rốt cuộc là ai chủ mưu, vốn dĩ cho rằng nhất định là Trưởng Công chúa nhưng nghĩ kỹ lại, cảm thấy không đúng. Trưởng Công chúa là người cẩn thận loại việc dễ dàng lộ ra sơ hở thật sự không hợp cá tính.

“Họ là dân tộc du mục, dân phong bưu hãn xưa nay kiệt ngạo khó thuần. Hơn nữa bọn họ từ trước đến nay đều là địch yếu ta tiến địch cường ta lui, vừa thấy không địch lại liền trốn sâu vào thảo nguyên. Nếu Đại Ung muốn công phá toàn bộ thì chiến tranh nhất định kéo rất dài, dù Đại Ung hùng mạnh cũng không kéo dài nỗi. Kỳ thật cũng may mắn từ trước đến nay bọn họ không hợp, luôn tranh đấu, nội chiến liên miên, nếu một ngày nào đó đột nhiên bọn họ tỉnh táo lại, chỉ sợ Đại Ung sẽ thảm.”

Không ai lên tiếng.

“Làm sao vậy?”

“Ngươi sao biết chuyện này? Ngươi cùng phụ thân ta nói thật giống nhau.”

Không phải lời nói y hệt nhưng quả thực ý giống nhau như đúc.

Viên Tri Mạch thầm nghĩ đời trước tốt xấu gì cũng ở Định Hi nhiều năm, cũng biết Định Hi cùng ngoại ban có giao tiếp. Chưa thấy qua heo chạy cũng có ăn qua thịt heo? Lời này trăm triệu lần không thể nói, chỉ có thể tìm lý do có lệ.

“Trong sách cũng có viết, ta tốt xấu cũng mang danh là tài tử.”

“Roẹt ”

Lời còn chưa dứt, một âm thanh vang lên! Viên Tri Mạch đau lòng nhíu mày.

“Ai da, ngươi cẩn thận một chút, những quyển sách đó đều là bản duy nhất!”

Trưởng Tôn Yến há hốc mồm nhìn trang sách trong tay bị xé thành hai. Vốn đang có chút áy náy, vừa ngẩng đầu thấy trước mắt một đống sách cũ nát dễ rách nhất thời ngữ khí độc ác.

“Hiểu Đường có bản lĩnh ngươi tới đây!”

Viên Tri Mạch ho khan. Bản thân xem tạp văn quá nhiều, cũng thường xuyên có hứng thú làm vài thứ, nhưng mọi hứng thú đều không nhớ hết. Huống chi cách hiện giờ mười năm sau, dù cho ký ức tốt cũng không nhớ hết, lúc này lại nhìn không thấy, sao có khả năng từ mấy kệ sách tìm ra quyển sách kia? Viên Tri Mạch chỉ nhớ trong sách có một hình vẽ kỳ lân.

Tuy rằng lòng nghĩ như thế, vẫn nhanh chóng lấy lòng sờ soạng đưa tìm nước trà và điểm tâm đưa qua, cụp mi rũ mắt như gã sai vặt ở một bên nịnh bợ.

“ Không phải ta tới không được sao? A Yến, muốn ta giúp ngươi xoa xoa bả vai hay không?”

Trong lòng không khỏi cảm khái, năm nay chết thật sự không dễ.


Đêm trăng thanh, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu nhấp nháy, người nọ khom lưng dựa vào bên cạnh, khuôn mặt thanh tuấn cười cười lấy lòng. Khuôn mặt sáng ngời như tỏa sáng ra xung quanh, làm người nhìn muốn chìm đắm ở trong đó. Đôi môi mỏng căng mọng mê người, làm hắn nhớ lại hương vị kia, hình như rất mềm, còn mang theo mùi thơm giấy mới nhàn nhạt, làm người ta an tâm……

“Khụ!”

Một tiếng ho đột nhiên vang lên!

Sắc mặt Trưởng Tôn Yến biến đổi, lắc mình một cái đem Viên Tri Mạch kéo đến phía sau, lạnh lùng trừng mắt nhìn người mới tới.

“Ngươi tới làm cái gì!”

Nếu ánh mắt có thể giết người, người trước mắt đã sớm vỡ nát máu chảy thành sông.

Đáng tiếc người nào đó mặt dày cũng có gia truyền vô sỉ, cười hì hì hướng về phía Trưởng Tôn Yến giả cái mặt quỷ.

“Ta không phải tới tìm ngươi là được rồi, ta là tới tìm đại tẩu…… Hiểu Đường ca.”

Viên Tri Mạch từ sau lưng Trưởng Tôn Yến ló đầu ra.

“Dung Duyệt?”

Không phải Dung Tầm?

Trong lòng buông lỏng rất nhiều lại mơ hồ có chút trống vắng, Viên Tri Mạch, kinh ngạc hỏi.

“Ngươi tới làm cái gì?”

“Ai da, Hiểu Đường ca còn nhớ tên ta sao?”

Dung Duyệt không nghĩ tới Viên Tri Mạch còn nhớ hắn, hưng phấn vọt tới trước, đáng tiếc còn chưa vọt tới một nửa đã bị Trưởng Tôn Yến ngăn lại, không hô một tiếng quyền đã đánh tới. Dung Duyệt xoay người vừa di chuyển vừa nói.

“Hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi, chỉ đem kiếm ném vào nhà xí thôi, lại không phải hố phân, ngươi giận cái gì?”

Trưởng Tôn Yến nhớ tới ngày ấy Long Ngâm Kiếm bị treo ở trên tường nhà xí, khuôn mặt tuấn tú càng thêm âm lãnh.

Tuy Dung Duyệt công phu cao hơn Trưởng Tôn Yến không ít, trong lúc nhất thời cũng bị bức có chút chân tay luống cuống, kêu khổ không ngừng,

“Ai… ai… ai…, đừng đánh, đừng đánh, ta hôm nay thật sự có chính sự quan trọng cần nói!”

“Người Định Hi các ngươi có thể có chính sự gì.”

Trưởng Tôn Yến hừ lạnh một tiếng, tấn công bả vai Dung Duyệt, vừa tránh đòn hắn vừa oai oái kêu to.

“Ta tới trị đôi mắt cho Hiểu Đường ca, ngươi không nói lí như vậy sao!”

Trưởng Tôn Yến dừng động tác.

Viên Tri Mạch sửng sốt.

Dung Duyệt hít một hơi, thật cẩn thận liếc Trưởng Tôn Yến, sợ hắn lại đánh một quyền.

“Đại ca nói đôi mắt là bởi vì độc trong cơ thể, lần trước khó thở công tâm độc dâng lên đôi mắt mới không thấy. Cho nên đại ca gọi ta từ Định Hi đến đây, để ta dùng nội lực đẩy độc ra.”


Viên Tri Mạch hoảng sợ ngẩng đầu.

Nhìn ra biểu tình của Viên Tri Mạch, Dung Duyệt vội nói.

“Ta nhất định giúp ca giải độc, việc này ta làm qua hai lần rồi, sẽ không có việc gì.”

Mắt đảo một vòng nhìn điểm tâm trên bàn, hắn chưa ăn khuya đã bị đại ca đuổi ra ngoài, hiện giờ thật đói bụng. Nhìn thấy hai người ở đây không chú ý, hắn lén lút đi đến bên cạnh bàn.

Vẫn luôn trầm mặc không nói Trưởng Tôn Yến bỗng nhiên quay đầu, trong giọng nói mang theo điểm giận.

“Cũng là người kia làm?”

Viên Tri Mạch xoa xoa đôi mắt, ngơ ngẩn lắc đầu, cười khổ.

“Ta cũng không biết chính mình trúng độc như thế nào, là ai ra tay? Dù đúng như vậy, cũng coi như là bên trong có lý do đi.”

Viên Tri Mạch vốn dĩ cho rằng cả đời mình là phải như vậy, nói không thất vọng là lừa mình dối người. Hiện giờ đột nhiên có người nhảy ra nói hai mắt của mình là bởi vì trúng độc, đôi mắt có thể khôi phục…… cảm thấy có chút không thực tế, vớ vẩn.

Trưởng Tôn Yến sắc mặt trầm xuống, nắm chặt kiếm trong tay.

“Ta hiện tại liền đi làm xử lý người đó! Bà ta có quyền gì mà quyết định sinh tử của người khác!”

Viên Tri Mạch cuống quít chặn hắn.

“A Yến, đừng xúc động! Người đó không phải bá tánh bình thường.”

“Dù là Công chúa cao quý cũng không thể tổn hại mạng người, đã một lần rồi lại một lần, lão tử nhìn không thuận mắt!”

Trưởng Tôn Yến dùng sức vung ra, Viên Tri Mạch lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Trưởng Tôn Yến đúng lúc tiếp được.

“Hiện tại không phải thời điểm xúc động, Trưởng công chúa vừa chết, quyền lực chế hành liền sẽ tan rã, bên ngoại có man di ngo ngoe rục rịch, ngươi muốn cho Đại Ung thật sự không xong sao!”

“Đều bây giờ ngươi còn lo lắng cái này……”

Trưởng Tôn Yến hung hăng trừng mắt nhìn Viên Tri Mạch một cái.

“Ngươi đúng là ngu xuẩn! Cổ hủ!”

Viên Tri Mạch trong lòng bi thương, trong trí nhớ hình như cũng có người mắng mình như vậy. Hơi hơi cong môi lộ một nụ cười khổ.

“A Yến, chúng ta đều không muốn Đại Ung bị huỷ hoại. Chúng ta đã từng nói qua sẽ là một văn một võ làm Đại Ung hưng thịnh.”

Trưởng Tôn Yến cứng nhắc, ngửa đầu nhìn bầu trời.

“Ôi, các ngươi làm cái gì vậy?”

Trong miệng còn chứa điểm tâm, tay đầy mảnh vụn, Dung Duyệt cuối cùng cũng có thời gian quay đầu lại, kinh ngạc nhìn sắc mặt rất khó coi của hai người kia, chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

“Là uống lộn thuốc, có cái gì mà kinh hãi?”

Trưởng Tôn Yến cùng Viên Tri Mạch ngẩn ra, đồng thời quay đầu.

“Ngươi có ý gì?”

“Ta là nói độc trên người Hiểu Đường ca nha, còn không phải là bởi vì uống lộn thuốc sao?”

Dung Duyệt ăn no uống đủ xong còn ợ một cái, nghiêm túc hướng Viên Tri Mạch giải thích.

“Đại ca vốn dĩ cũng không rõ Hiểu Đường ca trúng độc gì, vẫn luôn nghĩ có ai cố ý hại, cho nên đè nén, cũng chưa nói ra vì sợ rút dây động rừng.”

Dung Duyệt phủi tay.


“Nhưng đại ca điều động lực lượng cũng không tra ra hung thủ. Trên đời này chỉ có hai loại khả năng đại ca điều tra không ra, một là người nọ còn lợi hại hơn đại ca, hai là kỳ thật không có người này. Sau đó cơ duyên vừa khéo đại ca phát hiện Hiểu Đường ca có tật xấu thích bào chế độc dược, lại cho người cẩn thận kiểm tra viên thuốc lần trước. Lúc này mới suy nghĩ cẩn thận suy đoán là bởi vì bào chế không đúng phương pháp, lại thích tùy tiện đem chính mình ra làm chuột để thử thuốc, những độc đó theo thời gian dài thấm vào trong thân thể, lại thêm bệnh nặng sức khỏe yếu, độc tố trong thân thể liền phát tác.”

“……”

“……”

Trưởng Tôn Yến nghẹn họng trân trối nhìn Dung Duyệt, lại nhìn Viên Tri Mạch với ánh mắt choáng váng.

“Thật hay giả?”

“Thật. Chúng ta còn tra xét bột phấn cùng thuốc chết giả, cũng thấy đều là đồ vật tổn hại thân thể.”

Dung Duyệt nghĩ bọn họ không tin, thận trọng giải thích thêm, thuận tiện kiêu ngạo một chút.

“Bất quá Hiểu Đường ca yên tâm, có ta ở đây khẳng định sẽ không có việc gì, công phu của ta rất lợi hại!”

Viên Tri Mạch yên lặng buông tay Trưởng Tôn Yến ra, trán cũng nổi gân xanh, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói.

“Đa tạ.”

Dung Tầm, ngươi mới là chuột bạch, cả nhà ngươi đều là chuột bạch!

“Không cần cảm tạ, người trong nhà mà.”

Dung Duyệt cười tủm tỉm, nhìn một đống sách cổ trên mặt đất, mở ra một quyển thình lình đúng trang nói về công thức chế tạo thuốc dưỡng nhan. Hắn quả thực có chút bội phục đối với Viên Tri Mạch, nhiều dược liệu lung tung rối loạn cũng dám bỏ vào trong miệng ăn?

“Ca ca còn nói, những thứ thuốc linh tinh gì đó thu được sẽ huỷ toàn bộ, cũng nói Hiểu Đường ca đừng lăn lộn làm lại. Đại ca sẽ tìm ra biện pháp để giải quyết vấn đề, không được tự ngược bản thân. Hơn nữa nếu thật sự chết giả thành công, đại ca cũng có năng lực bức xác chết vùng dậy.”

“……”

“Ta ca còn nói, Tô Khắc Cáp phải ở nhà ta, thời gian sắp tới chỉ sợ không đi tìm Hiểu Đường ca được, nói Hiểu Đường ca phải nhớ huynh ấy.”

“…… Dung Tầm còn nói gì khác không?”

Dung Duyệt rất đơn thuần ngửa đầu, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, vỗ tay một cái.

“Đại ca còn nói, Tiểu Mạch Nhi sinh ra là người của ta, chết cũng là ma của ta!”

Đại ca quả thực khí phách, không hổ là Định Hi Hầu tương lai!

Viên Tri Mạch kiềm chế xúc động sắp hộc máu, vẻ mặt ôn hoà ngoắc ngoắc ngón tay.

“Dung Duyệt, ngươi trở về giúp ta chuyển cáo Dung Tầm một câu.”

Dung Duyệt sáng mắt chăm chú lắng nghe.

“Nói hắn chết đi!”

Cùng lúc đó….

“Hắc xì”

Một tiếng hắt xì kinh thiên động địa vang lên. Tiếng đàn sáo bị âm thanh vang dội làm im bặt, ca cơ vũ kỹ giữa sân đều sợ hãi dừng lại. Họ sợ làm người ngồi trên ghế thượng vị tức giận, người kia thể trạng to lớn hung thần ác sát vừa thấy đã biết không dễ chọc.

“Vương tử điện hạ, làm sao vậy? Chẳng lẽ không hợp khẩu vị của ngài?”

Giọng điệu lười nhác vang lên, nam tử trong bộ trường bào màu tím không chút để ý quét mắt phượng nhìn lướt qua, hơi hơi nhướng mày, xung quanh đều là tơ liễu phiêu tuyết, đều là thanh nhã phong tình.

Tô Khắc Cáp nuốt một ngụm rượu, khinh thường nhìn Dung Tầm.

“Không kính!”

Một nam nhân mà như đàn bà, thật mất mặt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.