Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 15: Gió thổi mưa rơi


Đọc truyện Viên Tam Công Tử Trọng Sinh – Chương 15: Gió thổi mưa rơi

Màn lụa đỏ phất phơ, ánh nến mờ ảo, trong căn phòng hoa lệ tràn ngập mùi huân hương. Từng tiếng gầm trầm thấp cùng với tiếng khóc nức nở vọng ra từ sau màn, tựa như là rơi vào cực độ thống khổ, lại như là chìm vào cực độ vui thích.

“Bệ, bệ hạ…… A…… Ân…… A!”

Màn lại đột nhiên bị xốc lên, nam nhân phát tiết xong không lưu tình chút nào đứng lên, dùng một chân đá thiếu niên còn chưa đạt tới đỉnh xuống.

“Cút đi.”

Thiếu niên gương mặt trắng nõn ngã quỳ rạp trên mặt đất, mắt còn mông lung, chưa tiêu tán dư vị, làm thân thể hắn còn không tự chủ được run rẩy, dưới thân không ngừng tràn ra chất dịch màu trắng ngà, nhìn thật dâm mĩ.

“Bệ, bệ hạ……”

Hắn không rõ, sao nam nhân vừa rồi còn yêu thương hắn liền thay đổi sắc mặt. Hắn hèn mọn quỳ rạp trên mặt đất, muốn túm ống quần của người kia. Đáng tiếc chưa đụng tới liền bị hai nội thị không lưu tình chút nào kéo đi, chất lỏng màu trắng ngà vẽ một đường dài càng tăng thêm vài phần mê loạn.

Nam nhân râu tóc đã hoa râm ngồi ngay ngắn trên giường, hứng thú rã rời nhìn thiếu niên mà hắn sủng ái một tháng kêu khóc khi bị kéo đi, đáy mắt tất cả đều là tàn nhẫn.

“Đại Ung không có mặt hàng tốt sao?”

Mắt đảo qua nhìn trên bàn đối diện, có một tấu chương tạ ơn bút pháp tuấn dật tiêu sái ghi một chữ Viên.

“Viên sao?”

Ở một nơi khác.

Mộ Dung Đan Thanh tâm tính xảo trá nham hiểm, hắn tuyệt đối không có khả năng làm chuyện ngu xuẩn tốn công vô ích. Ngày đó bọn họ vừa đến hắn liền theo sau. Mộ Dung Đan Thanh cố tình nói úp mở là có ý gì? Ngày đó khi Dung Tầm rời khỏi đúng là có vẻ không khỏe lắm……

Tuy rằng biết rõ ràng Mộ Dung Đan Thanh nói có thật có giả, cũng biết rõ thuốc kia không có di chứng gì, cũng biết nếu Dung Tầm xảy ra chuyện đã sớm làm dư luận xôn xao, tuyệt đối sẽ không an tĩnh như vậy. Nhưng Viên Tri Mạch vẫn cứ không tự chủ được lo lắng cho hắn……

“Tam ca, Tam ca……”

“Vừa rồi không tập trung, tiếp tục nói đi, ta cẩn thận nghe.”

Viên Tri Mạch xấu hổ phát hiện mình lại thất thần. Viên Tri Mạch đã hỏi qua đại ca chuyện ngày hôm đó, đúng là Viên Hiểu Bình mang mình về nhà. Duệ Quận Vương cũng chưa từng đến đây. Nhưng không biết vì sao Viên Tri Mạch luôn cảm thấy tâm trạng không yên, như có chuyện gì đó phát sinh.

Viên Hiểu Vân cắn cắn môi, hốc mắt đã hơi đỏ.

“Tam ca có phải không muốn nhìn thấy muội hay không?”

Viên Tri Mạch ngẩn ra, rồi đưa tay ra kéo muội muội đang trước người mặt vào lòng, quả nhiên sờ đến mặt đầy nước mắt. Viên Tri Mạch khẽ thở dài, ôn nhu lau nước mắt cho nàng.

“Nói bậy gì đó, muội là người Tam ca thương nhất, Tam ca sao có thể không muốn thấy muội?”

“Nếu không phải muội, Tam ca cũng sẽ không ủy khuất mình cưới một cái bài vị.”

“Tam ca không ủy khuất.”


Viên Tri Mạch khẽ cười.

“Có một số việc do người sắp xếp, tránh cũng không tránh được cứ coi là số mệnh đi. Ta cũng không giải thích được, chờ muội lớn sẽ hiểu.”

Viên Hiểu Vân ngây thơ mờ mịt gật gật đầu.

“Đúng rồi, muội vừa rồi nói cái gì mà quần áo tiến cung?”

“À,”

Viên Hiểu Vân lúc này mới nhớ tới chính sự, vội lau lau nước mắt.

“Phụ thân nói ngày mai tiến cung tạ ơn, quần áo mặc tiến cung để tạ ơn đã chuẩn bị xong, Nhị di nương hỏi Tam ca muốn thử một lần hay không……”

“Tiến cung?”

Viên Tri Mạch nhíu nhíu mày. Trong lòng âm thầm hổ thẹn vì mình gần đây thật là hồ đồ, loại chuyện này cũng đã quên sạch sẽ.

Đột nhiên nghĩ đến, tiến cung tạ ơn, có thể gặp người kia không?

Viên Tri Mạch rũ mắt, đáy mắt bỗng chốc chợt lóe lên.

Ở một chỗ khác.

“Vô sỉ.”

Giọng trầm thở dài.

“Bỉ ổi.”

Một tiếng mắng cất cao.

Trên giường trãi tấm lông dê vàng, một người lười nhác chậm rì rì trở mình, giọng trầm thấp hơi khàn có vẻ lười nhác.

“Hai người các ngươi đủ rồi đó, ta chính là người bị bệnh, đang hấp hối, nếu làm ta tức chết rồi, xem các ngươi hướng nơi nào khóc.”

Mộ Dung Đan Thanh cười nhạo, quạt xếp nhẹ phe phẩy.

“Ngươi có sức lực làm tặc, sao không sức lực tức giận? A Duyệt, ngàn vạn lần đừng học đại ca ngươi. Hắn bị chết, tuyệt đối là tự tìm. Đúng rồi, ngày mai bệ hạ triệu ngươi vào cung, ngươi chuẩn bị rồi chứ”

“Hả, ta cái dạng này còn phải đi chơi cờ, gần vua như gần cọp, quả thực không tốt.”

Lười nhác ngáp một cái.


“Không phải nói rõ mất mặt xấu hổ, đưa dê vào miệng cọp sao. Không đi.”

“À, nếu như vậy ta đi từ chối thay cho người.”

Mộ Dung Đan Thanh không để ý, nắm lấy Dung Duyệt chậm rãi từ từ đi ra ngoài, liếc mắt nhìn người nằm lười trên giường cố tình đè thấp giọng nói.

“Nghe nói ngày mai có người muốn phụng chỉ tạ ơn. Không đi thì không đi, khỏi trước mặt mọi người động dục mà xấu hổ.”

“…… A.”

Chăn bị tung lên, người trong chăn sắc mặt hơi trầm xuống.

“Từ từ, người đó muốn gặp hắn? Nói cho ta nghe rõ ràng một chút đi, rốt cuộc sao lại thế này!”

Ở phủ Công chúa.

“Con nói là bệ hạ triệu Viên Tri Mạch?”

Trưởng công chúa chậm rãi xoay người, thức ăn cho cá trong tay còn chưa có thả ra. Cá trong hồ nhảy lên không ngừng, bọt nước văng tung tóe lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Mạnh Thiếp gật đầu, có chút nghi hoặc.

“Bất quá chỉ là phụng chỉ tạ ơn, mẫu thân vì sao để ý như vậy?”

“Có thể không để ý được sao?”

Trưởng công chúa lạnh lùng cười.

“Con nghĩ bệ hạ thật sự là muốn gặp Viên Thái phó kia. Hắn bất quá chỉ là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là cái dạng tuyệt sắc gì mà làm Hoàng trưởng tôn mê muội? Con nghĩ trong cung có những nội thị trẻ tuổi tuấn tú đều là để chơi sao?”

Mạnh Thiếp cả kinh, lập tức nhìn chung quanh, may mắn hạ nhân đã sớm lui ra xa, hắn hạ giọng.

“Mẫu thân hôm nay tâm tình không tốt, Thái tử cữu cữu bên kia……”

“Hừ!”

Trưởng Công chúa buông tay.

“Tổ tôn ba đời đều là một cái đức hạnh. Nếu không phải ta chống chọi, Đại Ung sớm hay muộn sẽ vào tay người nhà Định Hi Hầu.”

Mạnh Thiếp cả kinh.


“Mẫu thân nói cẩn thận! Mẫu thân là lo lắng bệ hạ…… bệ hạ đã hạ thánh chỉ, sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu.”

“Phân phó xuống, ta ngày mai tiến cung.”

Trưởng Công chúa không đáp, mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái Dương.

“Mặc kệ có tâm tư đó hay không, ta cũng phải áp xuống. Thật vất vả mới giải quyết xong chuyện của Dung Tuyển. Nếu thật sự xảy ra chuyện nữa sợ sẽ không xong.”

Mạnh Thiếp trầm ngâm một lát.

“Vậy có cần thông báo cho Hoàng trưởng tôn hay không? Vạn nhất sự tình tới rồi không thể vãn hồi, con sợ Hoàng Trưởng tôn sẽ kìm nén không được.”

“Hồ đồ, thật vất vả mới làm hắn đứng vững, gọi hắn đến chỉ thêm loạn! Phân phó xuống, mặc kệ ngày mai xảy ra chuyện gì, không cho bất luận tin tức nào tới chỗ Dung Tuyển. Con bưng bít kín mít cho ta, nếu lọt chút ít nào ra ta không tha con đâu.”

“Dạ.”

Đại Ung lập quốc chỉ mới năm mươi năm, có lẽ chế độ lễ nghi điều lệ đều phỏng theo tiền triều, ngay cả thỉnh an diện kiến cũng vậy.

Viên Tri Mạch một mình ngồi ở Gia Khánh Các chờ. Viên Thái phó tuy rằng chỉ là quan văn tứ phẩm nhưng thân phận cao quý. Ông đã là Thái phó của Thái tử, lại đứng đầu các sư phó trong các lớp học hoàng gia. Tuy rằng bình thường không cần tham gia lâm triều, nhưng mỗi mùng một mười lăm vẫn phải tham gia.

Gia Khánh Các có đốt hương, Viên phủ cũng thường xuyên dùng loại này. Ngày thường không cảm thấy cái gì, nhưng vì ở đây là Gia Khánh Các, trong hoàng cung Đại Ung, Viên Tri Mạch liền cảm thấy người không được tự nhiên.

Ký ức đời trước cứ ẩn hiện trong đầu làm đầu phát đau, đáy lòng sinh ra chán ghét, Viên Tri Mạch hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.

Nhưng mà không thể đi.

Bản thân không là phu nhân Định Hi Hầu Viên thị, mà là Viên Tam công tử Viên Tri Mạch. Sau lưng là gia tộc nếu làm tức giận hoàng quyền Viên gia sẽ tan nhà nát cửa. Ở đời trước cũng chọc giận quan cao, hậu quả làm Định Hi phải nộp lên trên toàn bộ ba năm thuế má, Dung Tầm bất đắc dĩ ở trong cung cùng người nọ nửa tháng.

Nhớ tới nửa tháng hãi hùng kia, sắc mặt Viên Tri Mạch trầm xuống.

Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói ngập ngừng.

“Viên thiếu gia, mời dùng trà.”

Viên Tri Mạch ngẩn ra, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Giọng này quá quen tai.

Viên Tri Mạch nghĩ có lẽ người này bị thần sắc của mình dọa sợ, hít thật sâu một hơi, thật vất vả mới đưa đáy lòng dậy sóng đè ép xuống, nhàn nhạt nói.

“Để đó đi. Ngươi đi xuống đi.”

“Dạ.”

Ninh Thiếu cung kính buông khay trà. Hắn chỉ là tiểu nội thị thấp kém nhất Gia Khánh Các, tiến cung chỉ ba tháng, cũng sớm đã có thói quen bị mọi người quát mắng. Nhưng không biết vì cái gì, hắn cảm thấy vị Viên thiếu gia trước mắt đối với hắn có khúc mắc, thậm chí có địch ý. Nhưng hắn cũng không nhớ rõ hắn có đắc tội với vị công tử này.

Trong lòng âm thầm cân nhắc, Ninh Thiếu lại không dám nói nhiều, cung kính lui ra ngoài. Khi hắn lui ra ngoài lại lơ đãng đụng phải một người, hắn chỉ kịp thấy người nọ trên người khoác áo lông cáo màu bạc, liền kinh sợ quỳ xuống tại chỗ, cả người run rẩy.

“Nô tài đáng chết……”


Hắn tuy rằng chỉ ở chỗ này ba tháng, nhưng cũng biết mấy người này không phải người bình thường, nơi này mỗi một người đều là chủ tử, đều có thể lấy tánh mạng hắn.

Người tới nhẹ hô một tiếng.

“Ngẩng đầu lên xem.”

Giọng rất trẻ tuổi, hơi khàn, lại dễ nghe.

Ninh Thiếu run run ngẩng đầu, mí mắt xác thật không dám nâng lên, không dám hô hấp sợ chọc giận người này.

“Thật đúng là có vài phần giống, đi xuống đi.”

Người kia cười khẽ, Ninh Thiếu cũng không biết hắn đang cười cái gì. Nghe được cho đi xuống, hắn vội nhanh lui ra, đi rất xa hắn mới dám quay đầu lại. Lúc này mới phát hiện người kia còn đứng ở bên ngoài Gia Khánh Các, nhìn không chớp mắt lại không biết đang xem cái gì.

Người trẻ tuổi kia vóc dáng cao gầy, một thân áo khoác lông cáo đẹp đẽ quý giá, mái tóc đen như mực dùng kim quan cố định, trên cổ mang hai cái đuôi cáo màu trắng. Có thể thấy sườn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của người kia. Khóe môi của hắn hơi hơi nhếch lên, lại không biết bị cái gì chọc cười, vừa rồi còn có chút lười nhác mặt mày bỗng chốc sinh động lên. Cho dù cách xa như vậy, Ninh Thiếu cũng có thể cảm giác được vị kia thật chuyên chú cùng ôn nhu.

Nhìn cái gì vậy?

Ninh Thiếu nghĩ nghĩ, lúc này mới nhớ tới bên trong chỉ có Viên công tử phụng chỉ đến tạ ơn. Hắn bừng tỉnh tựa hồ nhìn thấy chuyện không nên thấy, không ngừng cúi đầu lui, lui lại mấy bước rồi lại nhịn không được quay đầu nhìn. Từ trước đến nay ánh mắt hèn mọn khiếp nhược bỗng nhiên ẩn ẩn lập loè, mang theo chút áp lực không những ghen ghét lẫn phẫn nộ.

Vì sao đồng dạng là người, mệnh lại bất đồng?

“Lạch cạch……”

Một quả quýt màu vàng tròn trịa bị người nào đó dùng chân đá một cái lăn mấy vòng. Thực không may người nào đó cúi xuống nhặt quả quýt trên đất.

Viên Tri Mạch ngồi tại chỗ, không cẩn thận làm quả quýt lăn ra khỏi lòng bàn tay mình, gương mặt thanh tú hiện lên vẻ quẫn bách. Trước nay Viên Tri Mạch có tật xấu là say kiệu, cho nên mỗi lần đi kiệu đều sẽ mang theo một quả quýt, nhét vào trong tay áo cũng không sợ người khác nhìn thấy. Nhưng không hiểu vì sao ở đây lại phát ngốc cũng trở nên vụng về, quả quýt cất giấu trong tay lăn ra ngoài.

Trong hoàng cung một vật nhỏ rơi xuống đất đều có người nhặt lên, đây lại là một quả quýt lớn lăn trên mặt đất. Nơi này lại chỉ có một người, người khác vừa thấy liền biết là ai làm rơi, chuyện này cũng quá mất mặt đi. Nếu là ngày thường còn dễ xử, hiện giờ đôi mắt không thấy, chẳng lẽ phải quỳ rạp trên mặt đất sờ?

Nhớ tới cái dáng vẻ tương đối không thể diện, khóe miệng Viên Tri Mạch giật giật. Cúi đầu suy nghĩ một lát, Viên Tri Mạch bắt đầu bước từng bước nhỏ tiến về phía trước.

Người mù thì dáng vẻ cứng đờ.

Vì thế có cảnh tượng trong Gia Khánh Các có một thiếu niên áo xanh bắt đầu bước từng bước nhỏ đi vòng vòng tại chỗ, động tác cứng đờ, biểu tình lạnh lùng, cái trán đổ mồ hôi. Thiếu niên tự cho là đi rất nhiều bước rồi, kỳ thật chỉ là tại chỗ đi vòng tròn, đổi tới đổi lui bất quá chỉ thành hình vuông thôi. Nhìn thật giống con mèo tự đuổi theo cái đuôi của mình.

Bên ngoài Gia Khánh Các, một quả quýt căng tròn màu đỏ tươi nằm ở lòng bàn tay trắng nõn của một người. Người kia ánh mắt dâm tà, không lưu tình chút nào bóc vỏ, nén cười nhìn vào trong phòng, vừa vui vẻ ăn quýt vừa xem con mèo họ Viên xoay vòng tròn.

Cảnh này thật là mỹ diệu.

Chỉ tiếc cảnh này chỉ bảo trì một lát, người bên ngoài ăn quýt xem diễn đột nhiên nghiêng đầu, nhìn xa xa thấy có bóng người đi tới. Trên mặt hắn hơi biến sắc, lại nhìn con mèo họ Viên, đưa tay gõ thật mạnh vào cửa sổ!

Viên Tri Mạch cả kinh quay đầu.

“Ai?”

Ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân, Viên Tri Mạch bất chấp hỏi lại, lập tức sờ soạng đến vị trí ngồi. Vừa mới ngồi xong, liền nghe tiếng bước chân mấy người vang lên ở bên ngoài. Ngay sau đó có người xốc mành lên, hình như có người muốn nói chuyện, nhưng giọng nói vừa mới cất lên, liền nuốt xuống. Ngay sau đó, liền nghe giọng một người.

“Ngươi là Viên Tri Mạch muốn cưới bài vị sao?”

Giọng kia già nua, như không đủ khí lực, như thật là hiền lành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.