Viễn Phương

Chương 14: Mười bốn, tôi muốn làm ông chủ của cậu


Đọc truyện Viễn Phương – Chương 14: Mười bốn, tôi muốn làm ông chủ của cậu

Hiện tại, đã có một người mà cậu hoàn toàn tin tưởng chỉ dẫn cho cậu, Triển Chiêu không cần hơn một tháng, đã có thể tự mình đối mặt với thế giới bên ngoài. Ít nhất thì, trong những thời điểm Bạch Ngọc Đường có việc không ở bên cạnh cậu, cũng có thể yên tâm để Triển Chiêu một mình rời khỏi nhà.

Trở về Hãm Không, Bạch Ngọc Đường lên thẳng trên lầu hai, đi tới trước cửa phòng Triển Chiêu. Đưa tay đẩy nhẹ, cửa không mở. Bạch Ngọc Đường cau mày, bình thường từ trước đến nay Triển Chiêu vẫn không khóa cửa, nhưng bây giờ cửa phòng cậu đang khóa như thế này là để đề phòng ai vậy? Vừa nghĩa tới người cần đề phòng này chính là mình, trong lòng lập tức khó chịu, tâm tình vui vẻ vốn có suốt trên đường trở về cũng lập tức lạnh xuống. Triển Chiêu, cậu không tin tưởng tôi sao? Không lẽ cậu thà rằng mỗi đêm đều gặp ác mộng cũng không muốn để tôi đến giúp đỡ cậu?

Hít một hơi thật sâu, Bạch Ngọc Đường buộc mình phải tỉnh táo lại, giơ tay lên gõ cửa.

Triển Chiêu kỳ thực đã sớm nghe thấy người tới trước cửa, cũng nhận ra người đó là ai, quá quen thuộc rồi, cho dù muốn giả vờ như không phát hiện ra cũng không thể được.

Mở cửa, Triển Chiêu cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Ngọc Đường, không phải ở công ty anh có chuyện cần phải xử lý sao? Thế nào lại về sớm như vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt tươi cười của cậu, vẫn là nét ôn nhu không khác ngày thường, thế nhưng chẳng biết vì sao, sau khi biết được tình cảnh của cậu rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua nụ cười này đã cảm thấy thật đau lòng. Tức giận vì bị khóa ngoài cửa ban nãy đều đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác rất lạ, có lẽ là cảm thông, nhưng lại hình như không phải vậy.

Vào phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra hai chén rượu, Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của Triển Chiêu, rót đầy nữ nhi hồng cho hai người, mỉm cười nói: “Triển Chiêu, chuyện của cậu tôi đã biết được một chút, tôi muốn giúp cậu, cậu có chấp nhận hay không?”

Triển Chiêu cả kinh, nhìn Bạch Ngọc Đường, không biết hắn nói “Biết” là có ý gì. Hắn biết cái gì, lại biết được bao nhiêu rồi?

“Sao hả? Cảm động đến ngẩn cả người à?” Khóe miệng Bạch Ngọc Đường bắt đầu hiện lên cảm xúc vui vẻ, mắt phượng sáng rực cũng lóe ra ý cười nhàn nhạt.


“Ngọc Đường, anh vừa nói biết chuyện của tôi, ý anh là gì?”

“Nguyệt Hoa kể cho tôi biết.”

Giọng nói của Bạch Ngọc Đường rất nhẹ nhàng, nhưng Triển Chiêu nghe cứ như sét đánh ngang tai, cậu đã từng dặn đi dặn lại ba anh em nhà họ Đinh, lai lịch của mình tuyệt đối không thể nào để cho người khác biết. Thế mà Đinh Nguyệt Hoa lại đem chuyện này kể cho người không thể biết nhất nghe được sao.

Vẻ mặt như thể hoảng sợ của Triển Chiêu khiến cho Bạch Ngọc Đường có chút tức giận.

“Sao hả? Chỉ có người nhà họ Đinh mới được quyền giúp cậu, còn Bạch Ngọc Đường tôi đây thì không thể được à?”

Thanh âm lạnh lẽo đâm thẳng vào tai Triển Chiêu, khiến lòng cậu khẽ run lên.

“Ngọc Đường, Nguyệt Hoa đã nói với anh những gì?”

“Cổ nói ——” tuy không biết Triển Chiêu đang muốn xác nhận chuyện gì, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn đem tất cả những điều Đinh Nguyệt Hoa đã nói cho mình biết kể lại cho Triển Chiêu nghe.

Triển Chiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn, Nguyệt Hoa không nói cho Bạch Ngọc Đường chuyện mình đến từ cổ đại. Tuy rằng cậu không nghĩ là Bạch Ngọc Đường sẽ tin tưởng vào lý do đó, nhưng mà đã trải qua quá nhiều chuyện quỷ dị, việc này cứ giữ cho càng ít người liên hệ vào càng tốt, đặc biệt hắn cậu càng không muốn để dính vào. Bằng không với khả năng nhạy bén của hắn, khó tránh khỏi liên tưởng đến sự thất thố của mình đêm qua.


“Tôi muốn giúp cậu, cậu cứ tiếp tục ở trong quán rượu như thế này là không được, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đi ra ngoài.”

Không có thái độ cùng nhau thương lượng như Đinh Nguyệt Hoa, về phía Bạch Ngọc Đường, cứ phải nhìn tình trạng này của Triển Chiêu là lại khó chịu, tuy rằng không thể hiểu được khó chịu là vì cái gì, nhưng nhất định phải nghĩ ra biện pháp cải thiện vấn đề hiện nay.

Triển Chiêu nhìn ánh mắt không một chút ngờ vực (nguyên văn: bất dung trí nghi) của Bạch Ngọc Đường, trong lòng sinh ra một cảm giác ấm áp, tâm dường như đã lạnh giá cả đời, cứ như vậy mà được sưởi ấm. Ngọc Đường, vô luận chúng ta còn có thể bên cạnh nhau bao lâu nữa, cám ơn tất cả những gì ngươi đã làm.

Nói muốn giúp đỡ Triển Chiêu, thế nhưng Bạch Ngọc Đường cũng chưa rõ phải giúp như thế nào. Hắn không phải bác sĩ, không thể hỗ trợ Triển Chiêu phục hồi ký ức, việc hắn làm được chỉ có thể là giúp Triển Chiêu thích ứng với xã hội này một lần nữa. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ dẫn Triển Chiêu đến nơi “hẹn hò”. Đương nhiên, cái từ này không phải do Bạch Ngọc Đường, mà là Đinh Nguyệt Hoa nói. Triển Chiêu vừa nghe thấy từ đó, nháy mắt đỏ cả mặt, mà Bạch Ngọc Đường lại tặc lưỡi rồi bĩu môi, uổng cho cô là một phụ nữ luôn khiến người khác phải kinh ngạc, không ngờ tầm nhìn lại hạn hẹp như vậy.

Đối với tình huống hiện tại, Đinh Nguyệt Hoa không phải là không lo lắng, với cái chuyện nửa thật nửa giả bịa ra để lừa Bạch Ngọc Đường kia, cũng là do cô không biết rõ cuối cùng Triển Chiêu đang nghĩ gì. Cô có thể nhận ra, đối với Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu có một loại tín nhiệm không giống như đối với những người khác, thế nhưng lại càng có một loại xa cách không giống người khác, cho nên cô có chút lo lắng. Bạch Ngọc Đường xuất hiện như thế này, đối với Triển Chiêu không rõ là chuyện tốt hay xấu.

Một người muốn thích ứng hoàn toàn với một hoàn cảnh mới mẻ khác biệt hoàn toàn thì phải mất bao lâu? Kết quả nghiên cứu khoa học cho thấy, tối đa cần mười tám tháng. Khiến cuộc sống của một người trải qua sự thay đổi cho dù lớn đến mức nào, thì vấn đề thích ứng cũng không vượt quá khoảng thời gian tối đa này. Nói cách khác, nếu như người đó có khả năng vượt qua giai đoạn này, những ngày sau đó sẽ không còn điểm nào khác biệt so với những người xung quanh.

Triển Chiêu đi tới nơi này đã hơn một năm, những tập quán sinh hoạt cần phải thích ứng đã không còn nhiều lắm, vấn đề của cậu chính là tâm bệnh.

Hiện tại, đã có một người mà cậu hoàn toàn tin tưởng chỉ dẫn cho cậu, Triển Chiêu không cần hơn một tháng, đã có thể tự mình đối mặt với thế giới bên ngoài. Ít nhất thì, trong những thời điểm Bạch Ngọc Đường có việc không ở bên cạnh cậu, cũng có thể yên tâm để Triển Chiêu một mình rời khỏi nhà.

Đối với những thay đổi này, Triển Chiêu cũng không biết là mình đang vui vẻ hay lo lắng. Cậu làm những chuyện này, kỳ thực một nửa là vì Bạch Ngọc Đường, nếu như không có hắn từng giấy từng phút chăm chú ân cần trông chừng cậu, Triển Chiêu cũng sẽ không từ chỗ lưỡng lự mà hạ quyết tâm nghiêm túc học tập những thứ hắn chỉ dạy kia. Nhưng thật sự có một việc tính ra cũng rất thần kỳ, từ khi sinh hoạt của Triển Chiêu bắt đầu bận rộn lên, cậu không còn ngủ mơ nữa, bất kể đó là những cơn ác mộng hay là những mộng tưởng hão huyền. Cuộc sống bây giờ so ra có chút vất vả hơn trước kia, chỉ là cậu giấc ngủ của cậu trở nên rất an ổn.


Căn phòng của cậu bị Bạch Ngọc Đường kiên trì bắt ép nhét vào thêm rất nhiều thiết bị hiện đại hóa gì đó. Tuy rằng cậu vẫn chưa biết cách dùng máy vi tính nhiều cho lắm, hơn nữa vẫn như trước đây không đụng tới ti vi, nhưng vẫn là để yên cho chúng nó chiếm cứ một phần không gian không nhỏ của căn phòng vốn không lớn của cậu.

Bạch Ngọc Đường không biết vì sao mình lại đặc biệt lưu ý đến Triển Chiêu như thế, nhưng rồi một tháng trôi qua, hắn cũng không còn nghĩ nhiều về vấn đề này nữa. Nhưng sau một tháng này, hắn cũng có phần bất khả kháng, bốn vị ca ca của hắn ở Bạch thị rốt cuộc đã không nén nổi cơn thịnh nộ.

Một buổi tối nọ, Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ xem ngày mai phải làm sao để dạy Triển Chiêu làm quen với bàn phím máy vi tính, một cuộc gọi từ Hàn Chương đã làm rối loạn kế hoạch của hắn.

“Tiểu Bạch, một tháng rồi, chuyện cậu đáp ứng bọn anh cũng phải bắt đầu thực hiện đi chứ?”

Giọng nói lạnh lùng của Hàn Chương khiến Bạch Ngọc Đường phải nhíu mày, nhìn sang Triển Chiêu đang yên lặng ngồi bên cạnh mình, thầm than, thời gian thật nhanh quá. Cũng không hề chú ý tới từ ngày quyết định giúp đỡ Triển Chiêu cho tới nay, đã lâu như vậy rồi hắn cũng chưa từng đến thăm bốn vị ca ca bên Bạch thị.

“Nhị ca, em đã biết, đúng chín giờ sáng mai em đến.”

Đặt điện thoại xuống, Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu bên cạnh, lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong túi đưa cho Triển Chiêu.

“Bắt đầu từ ngày mai, có thể tôi sẽ phải thường xuyên đến Bạch thị để làm quen với công việc, khó khăn lắm cậu mới thích nghi được với tiết tấu bên ngoài, không nên bỏ dở giữa chừng, phải thường xuyên ra ngoài một chút. Nhớ kỹ, có việc gì lập tức gọi điện thoại cho tôi, phím tắt số 1 chính là số điện thoại của tôi.”

Thân máy màu xanh nhàn nhạt phát ra ánh sáng, Triển Chiêu cầm lấy, nhẹ cười nói tiếng cảm ơn.

Bạch Ngọc Đường cười, trêu ghẹp cậu: “Ông chủ, nhân viên tốt như tôi khó tìm lắm ha?”


“Đâu có, bây giờ anh là sư phụ của tôi rồi.” Triển Chiêu mỉm cười tiếp nối trò đùa của Bạch Ngọc Đường, “Cái này cũng không phải phép lắm đâu, tôi sẽ lấy tiền trả lại cho anh.”

“Cậu có tiền à?” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Ai mà không biết là cậu làm việc không công cho Đinh đại ca chứ.”

Triển Chiêu cười cười, ngón tay thon dài kéo qua trên màn chiếc điện thoại di động màu lam nhạt, lại nhìn một lượt tất cả những đồ vật “hiện đại” đặt khắp phòng mình, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

“Cảm tạ Ngọc Đường đã nhắc, xem ra tôi cần phải kiếm tiền thôi.”

“Ha ha,” Bạch Ngọc Đường cười to, “Không biết đến lúc Đinh đại ca biết tôi dạy cậu giỏi như thế này sẽ vui mừng hay đau khổ đây.”

“Ai, hay là như vầy đi,” Bạch Ngọc Đường hình như vừa lóe lên một sáng kiến, quan sát Triển Chiêu từ trên xuống dưới, “Ban ngày cậu cũng không có việc gì làm, không bằng đến Bạch thị với tôi đi ha. Tôi tính ra chính là sếp trên danh nghĩa mà, cậu đến nơi đó có thể học được thêm vài thứ, đối với cậu càng có lợi.”

“Hơn nữa ——” Bạch Ngọc Đường cười đến đắc ý, “Cứ như vậy thì tự nhiên tôi sẽ thành ông chủ của cậu rồi, như vậy mấy cái thứ này cậu cũng không cần phải trả tiền nữa, cứ trừ lương dần là được nha.” (Dùng tiền quyền dụ dỗ trai nhà lành kìaaaaa)

Triển Chiêu lúc mới đầu còn tưởng là hắn đang nói đùa, không để trong lòng. Không ngờ càng về sau lại phát hiện ra hình như Bạch Ngọc Đường thực sự muốn làm như vậy, chân mày lập tức nhíu lại.

“Ngọc Đường, làm vậy không được đâu, dù sao hiện tại nơi đó đang do bốn vị ca ca của anh quản lý, anh cứ tùy tiện dẫn người vào sợ rằng không ổn. Huống chi tôi cũng chẳng biết cái gì cả.”

“Không sao hết,” Bạch Ngọc Đường đã hoàn toàn đắm chìm trong cái sáng kiến này của hắn, căn bản không chú ý đến Triển Chiêu đang biến sắc, “Bọn họ nhất định sẽ nghe tôi. Tôi với cậu cũng không khác nhau là mấy, cũng đều không biết gì hết, vừa vặn chúng ta cùng nhau học tập, ha ha.”

Triển Chiêu nhìn dáng vẻ hưng phấn của hắn, nhíu mày bĩu môi, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục phản đối hắn nữa. Thế nhưng, lo lắng trong lòng không hề giảm bớt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.