Bạn đang đọc Viên Nguyệt Loan Đao – Chương 9: Hải Nhân Thính Văn
Tuổi tác Liễu Nhược Tùng đã có thể là phụ thân Đinh Bằng, trong giang
hồ cũng chẳng phải nhân vật vô danh, vậy mà lão dám làm chuyện này trước
mặt anh hùng thiên hạ.
Ngoài lão ra, chẳng ai có thể dám làm nổi chuyện này !
Thanh Thanh chép miệng than:
– Con người này quả thực mặt dày, làm chuyện thật tuyệt!
Đinh Bằng nói:
– Bất luận lão cầu xin ta chuyện gì, ta đều không đáp ứng, không dè lão
cầu xin ta thu nhận làm đồ đệ.
Thanh Thanh hỏi:
– Chàng có đáp ứng lão không?
Đinh Bằng mỉm cười:
– Có được một đồ đệ như lão, cũng chẳng có gì sai.
Thanh Thanh không nói gì thêm. Tuy trong lòng nàng cảm thấy chuyện
này không được đúng lắm, nhưng chuyện Đinh Bằng làm, từ trước tới giờ, nàng
chưa hề phản đối.
o
Nhưng chuyện xảy ra hiện giờ, khác với kỳ vọng của nàng, nàng vốn chỉ
hy vọng Đinh Bằng làm một người hỏi lòng không thẹn, cùng nàng hưởng trọn
cuộc đời khoái lạc tại một nơi yên tĩnh nào đó. Nhưng Đinh Bằng có dã tâm.
Mỗi nam nhân đều có dã tâm, cần có dã tâm, nói một cách khác, “dã tâm”
tức là hùng tâm, một nam nhân không có hùng tâm tráng chí, căn bản không thể
kể là nam nhân.
Thanh Thanh không trách Đinh Bằng, chẳng qua nàng chỉ ngại dã tâm của
Đinh Bằng quá lớn, lớn hơn nàng tưởng tượng.
“Dã tâm” giống như quái thú thời đại hồng hoang thượng cổ, chỉ cần nó
tồn tại, sẽ mỗi ngày một trở thành lớn, lớn đến ngày bản thân nó cũng không
cách khống chế.
Đối với một người có dã tâm mà nói, gặp được loại người như Liễu Nhược
Tùng là hữu dụng phi thường.
Thanh Thanh chỉ ngại một điểm.
Nàng chỉ sợ dã tâm cuả Đinh Bằng lớn tới lúc ngay chàng cũng không tự
khống chế được, trái lại bị dã tâm của mình nuốt trọn. Nghĩ đến điểm này, nàng
lại nghĩ đến một chuyện đáng sợ hơn. Nàng chợt hỏi Đinh Bằng:
– Hôm nay Thần Kiếm sơn trang có người tới không?
– Không.
– Thiếp nhớ hình như chàng có phái người chuyên trình gửi thiệp đi …
– Thiệp mời gửi đi, ngoại trừ Tạ Hiểu Phong, đệ nhất kiếm khách, danh
trấn đương thời, chủ nhân Thần Kiếm sơn trang, một vị “Tạ tiên sinh” khác cũng
có phiếu mời.
Vị Tạ tiên sinh mặt tròn trịa, mình mập mập, mặt luôn tươi cười với vẻ
hoà khí.
Ngày mười lăm tháng bảy, bốn năm trước, lúc Đinh Bằng bị nhục tại Vạn
Tùng sơn trang, vị Tạ tiên sinh này cũng có mặt tại đó.
Nhưng hôm nay họ đều không tới.
Nghĩ đến chuyện này, Đinh Bằng không vui vẻ như vừa rồi, nói tiếp:
– Chẳng những Thần Kiếm sơn trang không có ai tới, mà người trong vùng
đó cũng không ai tới.
Thanh Thanh hỏi:
– Người trong vùng đó, chàng còn mời những ai?
– Điền Nhất Phi và Thương Chấn.
– Thiếp biết Thương Chấn, người này là Bảo chủ Thương gia bảo, là một
danh gia còn lại duy nhất của “Ngũ Hành kiếm pháp”.
Nàng suy nghĩ một chút, nói tiếp:
– Ngũ Hành kiếm pháp “lãnh tịch khó luyện”, nếu thiếp kể ra mười người
kiếm pháp tối cao trong thiên hạ hiện thời, Thương Chấn tuyệt chẳng phải là
một trong số mười người đó.
Đinh Bằng cười:
– Phải chăng nương tử định an ủi ta, kêu ta chớ nên bực tức vì một người
như lão phải không?
Thanh Thanh cũng cười.
Đinh Bằng lại nói:
– Dù ta có bực tức về lão ta, cũng chẳng thể coi thường người này.
Thanh Thanh hỏi:
– Sao vậy?
– Ngũ Hành kiếm pháp tuy “lãnh tịch khó luyện”, nhưng lúc sử dụng uy
lực rất lớn, vì ngũ hành tương sinh tương khắc, trong đó có những biến hóa,
người khác không thể ngờ tới, đương nhiên càng không thể chống cự.
Thanh Thanh mỉm cười:
– Có lý.
Đinh Bằng nói tiếp:
– Kiếm pháp của Thương Chấn, tuy vẫn chưa thể liệt vào trong số mười
đại kiếm khách đương thời, nhưng cũng có thể kể là nhất lưu cao thủ trong giang
hồ. Hơn nữa, võ công gia truyền, căn cơ thâm hậu, nội lực cao thâm, cũng có thể
bổ túc cho kiếm pháp.
Thanh Thanh nói:
– Hình như chàng biết rất nhiều về Thương Chấn.
– Chỉ cần là nhất lưu cao thủ trong giang hồ, người nào ta cũng đều biết về
họ rất nhiều. Chàng lại cười cười tiếp:
– Vì mỗi người họ đều có thể sẽ là đối thủ cuả ta.
Thanh Thanh vẫn cười, nhưng cười có vẻ miễn cưỡng.
Nàng đã nhận ra, Đinh Bằng chẳng những suy nghĩ chu đáo hơn, kiến giải
tinh xác hơn, tình tự cũng chín chắn ổn định hơn, đã không còn như trước, thường
thường gặp một chuyện nhỏ cũng bực tức.
Vì dã tâm của Đinh Bằng càng ngày càng lớn.
Hắn nói:
– Tri kỷ tri bỉ mới có thể bách chiến bách thắng. Cặp mặt hắn lại rực sáng
vì phấn khởi, nói tiếp:
– Ta tuyệt không để mình bị bại dưới tay một kẻ nào nữa.
Thanh Thanh than thở trong lòng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tươi cười hỏi:
– Người khác là những người nào?
– Bất cứ ai cũng vậy.
– Tạ gia tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong, cũng trong số những người đó?
– Tạ Hiểu Phong cũng thế, bất kể là gì, ông ta cũng là một con người.
Aùnh mắt Đinh Bằng càng rực sáng hơn:
– Sớm muộn cũng có một ngày ta cùng ông ta so cao thấp.
Thanh Thanh nhìn chồng, trong ánh mắt có vẻ lo buồn. Mỗi lần Đinh Bằng
nhắc tới Tạ Hiểu Phong, mắt nàng luôn lộ biểu tình như vậy.
Con người Tạ Hiểu Phong, đối với nàng, hình như có một nỗi lo sợ chẳng
thể tiết lộ với người khác.
Nàng là Hồ, Hồ có thể giải quyết được hết mọi lo ngại.
Tạ Hiểu Phong tuy là kiếm trung thần kiếm, nhân trung kiếm thần, nhưng
cũng chỉ là một con người mà thôi.
Tại sao nàng lại sợ một phàm n