Viên Nguyệt Loan Đao

Chương 19: Tiểu Hương


Bạn đang đọc Viên Nguyệt Loan Đao – Chương 19: Tiểu Hương

Tiểu Hương khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Tóc chải cột thành búi; nhan sắc tuy không đẹp, nhưng không đến nổi khó
coi.
Cô ta có tên Tiểu Hương, vì trên mình cô ta thường tiết ra mùi thơm phưng
phức.
Thân hình tuy mảnh khảnh, nhưng đã coi giống một nử nhân, có điều chưa
phải nử nhân thành thục. Cô ta quả thực là một nử hài khã ái. Nhìn tướng mạo
bề ngoài, cũng như tính cách của cô ta, khiến người có cãm giác rất mâu thuẩn.
Cô ta là loại mỹ nhân mà nam nhân nhìn qua rất thích, nhưng chỉ thích nắm
tay, hoặc quá lắm, chỉ ôm cô ta vào lòng, hôn hít bên má, chứ không hề có ý lên
giường với cô ta.
Đinh Bằng rất thích Tiểu Hương, lúc không có Thanh Thanh bên mình, Tiểu
hương thường bầu bạn với chàng, bàn chuyện trời trăng, đánh cờ, ngâm thơ.
Đinh Bằng cũng nắm tay cô ta, đôi khi còn bồng cô ta ngồi trên bắp vế, và
còn ngửi hít mùi thơm từ cổ cô ta tiết ra. Nhưng Đinh Bằng không hề lên giường
với cô ta.
Tiểi Hương là một người bạn tốt để tiêu khiển, giải muộn, chớ không kích
thích tình dục của nam nhân.
Có thể vì mùi hương trên mình cô ta.
Đây là một mùi thơm đặc biệt, có từ khi mới sanh ra đời, không phải mùi
thơm của loại hoa, hay hương liệu nào tán phát.
Đây là hương vị khiến người có cãm giác thanh khiết.
Đinh Bằng chẳng phải vị học giả phu tử, cũng chưa hề coi chuyện tình dục
trai gái là phạm tội; trái lại, chàng còn cho rằng là chuyện rất thần thánh.
Bởi vậy, khi nghĩ lại chuyện bị Tần Khả Tình hóa danh của Khả Tiếu lừa
dối, chàng cãm thấy rất phẩn nộ, rất thương tâm, tự trách mình chỉ là một kẽ chỉ
biết tình với dục.
Sau khi gặp Thanh Thanh với tình yêu mới mẻ, chàng đã tỏ ra rất trung thực.
Tạ tiểu Ngọc dùng mọi thủ đoạn cám dổ, chàng không động lòng.
Cho nên, khi chàng bị chất mỵ độc trong Bách hoa tửu tác động, chàng vẩn
có thể cương quyết thóat khõi sự cám dỗ thân sắc của Tạ Tiểu Ngọc.
Vì vậy, chàng đành tốn tiền mua nử nhân đến để giải quyết mỵ độc trong
mình, và cũng dùng phương pháp này đễ thông báo rõ cho Thanh Thanh biết,
chàng rất cần đàn bà.
Lúc chàng cùng với Tiểu Vân, chàng không chút lổi thẹn, vì Thanh Thanh đã
sắp đặt cho chàng.
Vì vậy, lúc Tiểu Hương bò lên giường định mặc quần cho chàng, chàng bỗng
cãm thấy kinh lạ, vội nói:
– Tiểu Hương, mỵ độc trong người ta đã giải trừ hết rồi.
Tiểu Hương đỏ mặt, khẽ xô chàng một cái, nói:
– Ai thèm nói chuyện ấy với công tử gia, tiểu tỳ chỉ muốn công tử gia mặc
quần áo, rồi ra ngoài một lát.
– Ra ngoài làm gì?
– Công tử gia không nhìn coi, đã quá trưa ngày thứ hai rồi, những nử nhân
được công tử gia trọng thưởng, muốn ngỏ lời cám ơn công tử gia, công tử gia
chẳng thể ra ngoài như thế này được.
– Trao vàng cho họ, rồi kêu họ đi đi, còn lộn xộn gì nữa.
– Công tử gia không thể như thế được; họ cũng là người, cũng có sự tôn
nghiêm của con người, Công tử gia không thể đối xử như vậy được; hơn nữa còn
có một số người, cự tuyệt không nhận tiền của Công tử gia nữa.
Đinh Bằng cảm thấy kỳ quái:
– Họ không muốn nhận, chẳng lẽ chê ít.
Tiểu Hương cười:
– Không phải chê ít, mười lạng vàng một đêm là giá quá cao rồi, đây là họ
cảm kích công tử gia mời họ tới, rồi không yêu cầu họ làm gì, còn để cho họ vui
cười, chè chén thỏa thích một đêm, nên họ cảm động, và nghĩ rằng, làm sao có
thể lấy tiền của bạn bè được.
Đinh Bằng:
– Mấy nữ nhân này quả thực có cốt khí.
Tiểu Hương cười:
– Cũng có người nói, họ được Đinh công tử danh vang thiên hạ mời uống
rượu chung là sự quang vinh cho họ, sau này, thân giá họ có thể được nâng cao,
tự nhiên cũng chẳng thể nhận thưởng của công tử.
Đinh Bằng:
– Lời nói này, tuy hiện thực sỗ sàng một chút, nhưng khả ái hơn lời của mấy
người trước, vì ít ra họ cũng nói thiệt.
Tiểu Hương:
– Chẳng lẽ công tử gia cho rằng lời nói của mấy người trước không phải là
lời nói có lương tâm.
– Gái điếm vô tình, ta không tin họ có lương tâm tình nghĩa.
– Cách nhìn của công tử gia đối với nữ nhân rất thiên khích.
– Tuyệt không phải, ta đối với nữ nhân đáng kính, tuyệt đối tôn kính; đối với
nữ nhân đáng khinh, ta tuyệt đối không khách sáo.
Tiểu Hương cười, hỏi:
– Làm sao công tử gia biết họ vô tình vô nghĩa, và làm sao biết họ không
thực tình cảm kích?
– Chuyện này rất dễ chứng minh; bên ngoài còn mấy người?
– Đại khái khoảng 10 người, họ khăng khăng muốn gặp công tử gia để giã
biệt, rồi mới chịu ra về.
Đinh Bằng cười:
– Xem ra ta phải gặp họ mới được.
Tiểu Hương nói:
– Đúng, bất kể chân tình cũng được, giả nghĩa cũng được, công tử gia nên ra
ngoài một lát.
Quả nhiên tàn tiệc chưa dọn, khoảng mười cô gái còn ngồi đợi, trong số có
cả hai cô tên Hồng Hồng và Tiên Tiên đêm trước.
Đinh Bằng cười hì hì nói:
– Xin lỗi, để các vị chờ đợi.
Sau mấy lời chào hỏi thỏ thẻ vấn an, Hồng Hồng nói:
– Đinh công tử chớ nói vậy, thịnh tình khoảng đãi, chúng tôi không biết nói
sao cho vừa sự cảm kích.
– Các vị chớ khách sáo, đáng lý ta cùng các vị vui chơi một đêm mới phải,

nhưng vì chuyết kinh (vợ) đã tới, nên ta bận trò chuyện với nàng nên thất lễ với
quí vị, mong quí vị thông cảm.
Tiên Tiên nói:
– Công tử quá lời, làm chúng tôi rất e ngại, trước kia, chúng tôi cũng thường
được khách mời hầu rượu, nhưng chỉ đứng hầu một bên, đôi khi có vị mời ngồi
chung vui, nhưng vì thân phận, chúng tôi chỉ dám cầm đũa lấy lệ, chớ không
giống đêm qua, được thực tình ăn uống thỏa thích.
Hồng Hồng tiếp:
– Cho nên, chúng tôi không thể bái lãnh trọng thưởng của công tử, xin công
tử hãy thu hồi.
Đinh Bằng nói:
– Như vậy sao được, ta đã làm mất thời gian quí báu của quí vị là lỗi lắm rồi,
nếu như các vị không nhận tiền, khiến ta rất hổ thẹn với bạn bè.
Tiên Tiên:
– Công tử đã đối đãi với chúng tôi như bạn bè, khiến chúng tôi vô cùng hân
hạnh, sao có thể thu nhận ban thưởng của công tử nữa.
Đinh Bằng cười nói:
– Đã là bạn bè, các vị phải có trách nhiệm chia xẻ sự thống khổ với bằng
hữu; chẳng hay qúi vị có chịu chia xẻ phần thống khổ của ta không?
Tiên Tiên hỏi:
– Công tử khéo nói chơi, chúng tôi làm gì có đủ tư cách phân ưu cùng công
tử?
Hồng Hồng tiếp lời:
– Cũng chưa hẳn, chúng ta có thể làm được gì, nhất định công tử đã rõ; nếu
cần, công tử chỉ nói một tiếng, chúng tôi dù tan xương nát thịt cũng không từ.
Đinh Bằng cười ngất:
– Hay! Hay! Trọn vẹn giao tình, các vị biết sự thống khổ lớn nhất của ta là gì
không? Đó là ta có quá nhiều vàng, không biết làm sao để tiêu cho hết, nếu các
vị đã là bạn bè của ta, nên giúp ta tiêu đỡ một chút, vì vậy các vì đừng có chối
từ nữa, bằng không, chẳng còn trọn tình bằng hữa nữa.
Mọi cô gái đều sờ sững, không ngờ Đinh Bằng lại nói ra những lời như thế,
Đinh Bằng lại nói tiếp:
– Vả lại, các vị còn ở lại đây cho tới giờ chưa đi, đủ tỏ giao tình đậm đà hơn
mấy người khác, vì vậy, các vị cần phải tăng bội trách nhiệm gánh vác thống
khổ cho ta mới phải. Tiểu Hương, thêm cho mỗi vị cô nương này mười lượng
vàng nữa, và cho ngừơi đưa tới hương khuê của các vị ấy.
Mấy nữ lang trước thì giựt mình, kế thì hết sức mừng rỡ, rối rít cảm tạ không
ngớt. Hồng Hồng còn cười nói:
– Nếu biết có loại thống khổ như thế này, chúng tôi phải chia xẻ trách nhiệm
thêm một chút nữa mới phải.
Đinh Bằng cười:
– Ta là người rất trọng tình cảm, đã yêu cầu các vị gánh thêm một phần trách
nhiệm, cảm thấy hổ thẹn rồi, nên tuyệt đối không bắt các vị gánh thêm nữa.
Hồng Hồng cười cười:
– Tôi chỉ nói đùa thôi, trên đời làm gì có loại thống khổ này, và cũng chẳng
bao giờ có phương pháp gánh đỡ như thế này, xin thành thực cảm tạ công tử.
Đinh Bằng nói:
– Hồng Hồng cô nương, ta hy vọng được nghe các vị nói một câu chân tâm,
có phải thực các vị không muốn nhận tiền thưởng của ta không?
Hồng Hồng nghĩ một lát rồi trả lời:
– Là giả thôi, đêm qua tuy có năm mươi cô nương tới, nhưng đại đa số là
người thường, riêng có một số chị em chúng tôi đây mới thật sự là thân phận kỹ
nữ.
Đinh Bằng hỏi:
– Thế là sao?
Hồng Hồng cười nói:
– Chúng tôi muốn biểu hiện cao minh hơn bọn họ một chút, nếu chỉ nhận
mười lạng vàng, tuy là lớn, nhưng không biểu lộ rõ rệt được thân phận đặc thù
của chúng tôi; dù sao, chúng tôi cũng cần được thưởng hơn họ một chút, mới có
thể diện chứ.
– Vì vậy các vị mới dùng thủ đoạn “muốn tiến thoái trước”.
Hồng Hồng:
– Công tử rộng lượng như vậy, chắc không tiếc gì mấy lạng vàng.
Đinh Bằng:
– Cao minh! Cao minh! Giả như ta ngu muội coi lời các vị là thật tình, chắc
các vị tổn thất lớn phải không?
Hồng Hồng cười đáp:
– Chúng tôi rất mong muốn được thế, nếu công tử thật tình coi chúng tôi là
bằng hữu, chúng tôi còn thu hoạch lớn hơn nữa.
– Ồ, xin thỉnh giáo ý kiến các vị?
Hồng Hồng nói:
– Thứ nhất, chúng tôi có thể danh chánh ngôn thuận nói, chúng tôi là bạn
đinh công tử, đại hiệp đệ nhất, nổi tiếng thiên hạ, khách đến chiếu cố chúng tôi,
nhất định sẽ đông gấp bội, thậm chí, chúng tôi có thể nâng cao thân giá gấp bội,
môn đình đông đảo như chợ, đó là thu hoạch như nguồn thác nước không ngừng.
– Bội phục! Bội phục! Còn thu hoạch khác nữa không?
– Có, nếu Đinh công tử coi chúng tôi là bạn hữu, thì khi chúng tôi gặp khó
khăn, đến cầu giúp đỡ, dù gấp năm, gấp mười, chắc công tử cũng không hẹp hòi
chối từ giúp đỡ.
– Đúng vậy, chỉ cần dùng tiền để giúp đỡ bạn bè, đối với ta, là chuyện rất dễ
dàng, Hồng Hồng, Tiên Tiên, ta thực kính phục hai nàng, hành sự chuyên nghiệp
có khác người thường.
Hồng Hồng cười:
– Đinh công tử cũng chẳng đơn giản, chỉ tốn thêm mười lạng vàng đã đuổi
được chúng tôi đi. Dù sao, chúng tôi ít nhiều cũng có thu hoạch, xin cảm tạ công
tử. Chúng tôi cũng chẳng dám nói câu khách sáo “Xin hẹn gặp lại”; chúng tôi
biết, chuyện như thế này, chẳng bao giờ có lần thứ hai.
Họ vui mừng kéo đi.
Đinh Bằng than một hơi, rồi mới hỏi Tiểu Hương:
– Hiện tại ngươi có còn cho rằng họ có tình, có nghĩa không?
Tiểu Hương lặng thinh một hồi mới cười:
– Gái điếm vẫn là gái điếm.

Đinh Bằng cười:
– Ngươi nói câu này, cùng với cái nhìn sai lầm đối với họ trước, và đã tin lời
họ, thực ra chẳng có gì lạ; vì ngươi không phải là gái điếm. Gái điếm vô tình cố
nhiên không sai, nhưng gái điếm vẫn là người, mà đã là người thì không thể vô
tình.
Tiểu Hương thắc mắc:
– Nói gái điếm vô tình là công tử, là hữu tình cũng là công tử khiến tiểu tỳ
hồ đồ quá.
Đinh Bằng cười:
– Gái điếm chẳng phải vô tình; vô tình sao có thể đêm đêm hưởng giấc xuân
nồng điên đảo chúng sinh, họ quá đa tình.
– Đa tình rồi sao?
– Tình đáo nồng thời tình chuyển bạc; đa tình càng tỏ lộ vô tình.
– Nếu thế, họ chẳng có chút chân tình gì sao?
– Không, tuy họ đa tình, bạc tình, nhưng chẳng phải không có chân tình, mà
vì họ đã nghe nhiều lời nói khôn khéo của nam nhân đối với họ, và họ cũng đã
nhiều lần dùng tình hư ý giả để ứng phó, rồi dấu kín chân tình tận đáy lòng
không để dễ dàng phát huy mà thôi. Nhưng một sớm, họ động chân tình với một
người nào đó, họ sẽ bất kể sống chết, không từ một hy sinh nào; cho nên có khá
nhiều cổ sự là cảm động lòng người đều phát sinh từ kỹ viện.
Tiểu Hương cười:
– Hình như công tử hiểu rất rành về kỹ nữ.
Đinh Bằng cũng cười:
– Không phải rất rành, chẳng qua cứ theo tình hình đêm qua, mà ta được biết
mười lạng vàng cũng chẳng mua được chân tình của họ mà thôi.
– Ít ra công tử cũng rất thường tiếp xúc với họ.
Đinh Bằng lắc đầu lia lịa:
– Nói ra, có thể ngươi cũng không tin; đêm qua là lần đầu ta gọi kỹ nữ đến
hầu rượu. Suốt đời ta, tới giờ, cũng chưa từng một lần vào kỹ viện, vì vậy ta mới
phải tung tiền rộng rãi trong khách sạn, nhờ người khác thay ta gọi họ đến, nếu
ta tự mình kiếm lấy, rất có thể, sẽ ngơ ngơ, ngáo ngáo gây trò cười, mà ngoài
khách sạn, còn có nhiều người còn coi ta làm trò cười nữa.
Tiểu Hương cười:
– Ngoài khách sạn không còn ai nữa.
Đinh Bằng giật mình hỏi:
– Không còn ai? Cái đám sâu bọ đáng ghét theo sau ta đều đi hết rồi hả?
– Phải, lúc tiểu thư và Tiểu Vân vào phòng công tử, tiểu tỳ đợi bên ngoài,
đến nửa đêm họ đều bỏ chạy, chạy không còn một mống.
Đinh Bằng lộ vẻ rất kinh hãi, chàng không thích có người theo, nhưng đột
nhiên nghe những người đó, bỗng không bỏ chạy hết, chàng cảm thấy bất an.
Chuyện xảy ra đột nhiên, luôn khiến người kinh hãi.
Chuyện không rõ, luôn khiến người bất an.
o
– Người đi đâu hết?
Đinh Bằng hỏi A Cổ, chẳng khác tự hỏi, vì A Cổ dù có biết cũng không thể
hồi đáp. Hắn không nói được. A Cổ chỉ lắc đầu lia lịa, chứng tỏ hắn qủa thực
không rõ.
– Người đi đâu hết?
o
Đinh Bằng ngồi trong xe hỏi Tiểu Hương, Tiểu Hương cũng lắc đầu:
– Tiểu tỳ không rõ, chỉ nhìn thấy họ từng người chạy hốt hoảng, hình như
phát sinh một chuyện lớn lao; nhưng lúc đó, tiểu tỳ phải canh chừng khách sạn
nên không có cách nào đi theo để dò xét thực hư.
Đinh Bằng lắc đầu nói:
– Ta không hỏi vấn đề đó, ta hỏi Thanh Thanh và Tiểu Vân.
– Họ cũng đi rồi.
– Ta biết họ đi rồi, nhưng ta muốn biết họ đi đâu, làm gì?
– Tiểu tỳ không rõ; lúc gần sáng, tiểu thư gọi tiểu tỳ vào, căn dặn ở nhà coi
chừng hầu hạ công tử, rồi tiểu thư dẫn Tiểu Vân đi.
– Không nói đi đâu, cũng không nói làm gì hả?
– Không, tiểu tỳ không nên hỏi và cũng không dám hỏi.
– Ta là trượng phu của nàng, ít ra đi đâu cũng phải cho ta hay một tiếng.
Tiểu Hương cười:
– Tiểu thư khác, không phải người mà là Hồ.
– Hồ thì sao?
– Hồ có sinh hoạt của Hồ, không thuộc thế giới này; nơi sinh hoạt của Hồ tại
thâm sơn đại trạch; trong hoang giao cổ tự; nơi ít chân người đến.
– Thế tại sao đêm qua nàng lại đến nơi náo thị này?
– Chỉ tình cờ thoáng hiện chốn nhân gian mà thôi, nếu ở lâu, sẽ hủy hoại đạo
cơ.
– Nhưng nàng lại dám để ngươi ở lại để hầu hạ ta.
Tiểu Hương đỏ mặt nói:
– Tiểu tỳ không phải Hồ, là người trong cõi hồng trần thường tục nên không
hề gì.
Đinh Bằng cười ngất:
– Chẳng trách, ta không mò thấy cái đuôi phía sau của ngươi.
Tiểu Hương càng thêm đỏ mặt, khẽ hỏi:
– Thế công tử có mò thấy đuôi của tiểu thư và Tiểu Vân không?
Đinh Bằng chớp mắt nói:
– Cái này ta cũng chưa phát hiện qua.
Tiểu Hương cười:
– Hồ nếu để ló đuôi ra thì không đủ tư cách trà trộn đến nhân gian, và cũng
không thành là Hồ nữa.
Đinh Bằng lại cười ngất:
– Nói vậy, ngươi là người hay là Hồ ta cũng khó phân biệt.
o
Tiểu Hương không phải là Hồ, vì nàng chẳng có hồ ý chút nào.
Hồ biến hóa đa đoan thần thông quảng đại; Tiểu Hương rất bình thường, chỉ

biết một chút võ công, không biết pháp thuật.
Hồ cần có bạn lữ, bất kể Thiên Hồ, Linh Hồ, Dã Hồ, cả ba cảnh giới Hồ
này, đều nhu cầu bạn lữ.
Thiên hồ cầu tiên lữ, đồng tham cộng tu.
Linh Hồ cầu ái lữ, cộng đồng sinh hoạt.
Dạ Hồ không cần chọn lựa, không từ ai đến, vì Dạ Hồ cầu nghiệt Lữ, hưởng
thụ tình dục, thái bổ tinh khí.
Tiểu Hương, chẳng phải bất cứ loại nào, chỉ là một thị nữ, làm hết bổn phận
thị nữ của nàng, hầu hạ Đinh Bằng, ngủ nghê, ăn uống, gội đầu, tắm rửa, làm đủ
tất cả mọi chuyện, ngoại trừ lên giường với Đinh Bằng.
Thân thể Tiểu Hương rất thơm, da dẻ rất trắng, là một nữ hài phi thường khả
aí, nhưng nàng không thích bị người yêu nàng như một nữ nhân.
o
Đinh Bằng có thể kề vai Tiểu Hương, cùng ngồi trên xe, thưởng thức phong
cảnh ngoài song, hít ngửi làn u hương trong mình nàng thoát ra.
Cũng có thể nắm bàn tay mềm mại nựng niïu cặp má, nói vài câu bỡn cợt,
khiến nàng đỏ ửng mặt, như đóa hoa sơn trà.
Nữ hài này nhu thuần như con mèo nhỏ, thuần khiết như đứa trẻ nít, khiến
người thích tiếp xúc với nàng, nhưng lại không nhẫn tâm tiến thêm một bước,
toan chuyện chiếm hữu nàng.
Đinh Bằng không rõ khi tiến thêm một bước yêu cầu nàng làm chuyện đó,
phải chăng sẽ bị nàng kháng cự, vì khi thân thể hai người dựa sát nhau, nàng lộ
vẻ hãi sợ, hình như có chút phòng bị.
Có điều, Đinh Bằng chưa hề đưa ra yêu cầu này; cũng chưa biểu lộ ám thị
gì, vì chàng chẳng phải người coi trọng sắc dục.
Luyến ái quan bản thân chàng, kèm theo chút ảo mộng, xu hướng về tâm
linh.
Bởi vì nữ nhân chàng tiếp xúc lần thứ nhất là mẫu người nhục dục, khiêùn
chàng rất thương tâm, nên chàng rất khinh bỉ những nữ nhân dễ hiến thân cho
nam nhân.
Chàng tuy chẳng phải thánh nhân, nhưng chàng coi ái tình là thần thánh, bởi
vậy, Tạ Tiểu Ngọc thi triển mỵ lực với chàng, bị chàng giáng cho trận đòn dữ
dội.
Ở cùng một chỗ với nữ hài như Tiểu Hương là một sinh hoạt chàng rất thích
thú. Chàng không có mục đích cần thiết, không có chuyện gấp, tuấn mã hương
xa, từ từ dong ruổi, thỏa thích du lãm mọi danh lam thắng cảnh.
Đinh Bằng là người rất thông minh, chưa đọc qua nhiều sách vở, lúc thiếu
niên, ảo tưởng muốn võ công hơn người nên dồn hết thời gian để luyện kiếm.
Nếu không gặp phải Liễu Nhược Tùng, chàng cũng có thể trở thành kiếm khách
trẻ tuổi, có chút tiếng tăm, mà cũng chẳng là Đinh Bằng ngày nay.
Vì vậy, hành trình của chàng là quy trình; chàng nghĩ tới chuyện trở về Vạn
Tùng sơn trang, nơi tiếp thu được từ Liễu Nhược Tùng cùng một trang viên kiến
trúc nguy nga đối diện, nhằm để đả kích Liễu Nhược Tùng.
Đó chẳng phải nhà cũ của chàng, nhưng là nhà chàng, huống chi, trong nhà
còn có Thanh Thanh, vợ chàng mong đợi.
Thanh Thanh tuy không cho chàng hay đi đâu, nhưng nhất định là nàng sẽ trở
về nhà.
o
Xe họ đã sắp về tới gần.
A Cổ ngồi phía trước dong xe, Tiểu Hương ngồi cạnh chàng, tỏa làn u hương
mê người của nàng.
Một điểm duy nhất khác trước, là phía sau, không còn có người giang hồ
hiếu sự theo sau.
Vả lại, mấy hôm nay, Đinh Bằng cảm thấy có sự kỳ quái; dọc đường đều
quá lặng lẽ.
Trong khu chợ náo nhiệt, tự nhiên khó tránh khỏi đông ngừơi, nhưng hầu như
mọi người đều cố ý tránh xa cỗ xe của chàng.
Khi chàng vào một khách sạn, người trong khách sạn đều run rẩy tiếp đãi
chàng, đến ngày hôm sau, lúc chàng rời khách sạn, mới phát hiện, chỉ còn lại
vỏn vẹn bọn chàng ba người mà thôi, còn những người khác đều lẳng lặng ra
khỏi.
Chàng vào một tửu lầu, vốn là một tửu lầu ồn ào náo nhiệt, bỗng trở nên im
lặng như tờ; đến khi chàng ra cũng phát hiện chỉ còn lại một bàn của bọn chàng.
Trên đại lộ, không ai dám nhìn chàng một cái, nên xe chàng thẳng đường
dong ruổi, không sợ cán người, vì trên đường không có người qua lại.
Tình trạng giống như trên mình chàng có mang theo một chứng ôn dịch nguy
hiểm nào đó.
Đinh Bằng rất kỳ quái, chỉ biết hỏi Tiểu Hương, Tiểu Hương cười nói:
– Công tử là danh nhân, cao thủ đệ nhất thiên hạ, đương nhiên không ai dám
mạo phạm.
– Chẳng lẽ mỗi vị cao nhân đệ nhất hùng cứ đều là như vậy sao?
– Đai khái là như vậy, Tạ Hiểu Phong đã từng gặp tình trạng như thế này,
nên ông ta mới có một thời gian buông kiếm, không màng danh vị Tam Thiếu
Gia, nương mình làm ma phu trong một khách sạn nhỏ.
– Nhưng Tạ Hiểu Phong không giống tình trạng ta bây giờ.
– Đúng vậy, công tử may mắn hơn ông ta, cũng thần khí hơn; thần kiếm ông
ta vô địch, nhưng còn có rất nhiều cừu gia, rất nhiều người không phục khí,
muốn kiếm ông ta so kiếm, muốn giết ông ta, ông ta không có bạn bè, chỉ có
một đống kẻ thù, vì vậy, ông ta không có lúc nào nhàn nhã, rảnh tay, phải tiếp
tục lo đối phó với kẻ hại ngầm, tập kích…
– Ta cũng không ít kẻ thù.
Tiểu Hương cười:
– Nhưng thần đao của công tử còn ghê gớm hơn thần kiếm của Tạ Hiểu
Phong trước kia, nên kẻ thù của công tử không dám tìm đến để trả thù.
– Ta vẫn thấy không đơn giản như thế.
– Đây là một đại âm mưu gì đang tiến hành, để chuẩn bị đối phó công tử và
đây là sự bình tĩnh trước cơn bão tố sắp tới.
– Điều này không sai mấy, ta hy vọng họ tới sớm, tránh bị phiền muộn khó
chịu.
– Nhưng kẻ thù của công tử là ai, không rõ, kẻ thù núp trong bóng tối rất
đáng sợ.
Nàng chợt ngậm miệng không nói tiếp vì nàng thấy Đinh Bằng hơi cau mày,
và đưa tay bịt mũi. Chỉ có ngửi thấy mùi hôi thúi người ta mới đưa tay bịt mũi.
Tiểu Hương trời sanh có dị hương, tự nhiên hơi thối không thể phát ra từ trên
người nàng.
Hơi thối từ ven rừng bốc ra.
Đinh Bằng kêu A Cổ ngừng xe, chàng bước vào khu rừng coi, liền phát hiện
nguyên nhân của mùi xú uế⬔tử thi!!!!!!
Xú khí của tử thi là mùi rất khó ngửi trong thiên hạ, không ai thích ngửi mùi
thúi bốc ra từ tử thi thối rữa.
Đó là một loại hơi thúi mang đầy ý vị chết chóc và xú ác.
Chỉ có hai loại động vật không sợ mùi xú uế này, đó là ruồi nhặng và dòi bọ.
Nghe nói tại vùng đại mạc có một loại thốc ưng chuyên ăn thịt thúi (tử thi),
cũng không sợ mùi thúi này mà còn đặc biệt thích thú nữa, từ xa chúng có thể
ngửi được mùi này để tìm đến.
Nhưng đây là vùng Giang nam, không có loại chim ưng ăn thịt người chết

này, mà chỉ có từng bầy đông đặc ruồi nhặng, và dòi bọ nhung nhúc.
Đinh Bằng bước vào khu rừng, nghe một tiếng “ùng”, một đám ruồi nhặng
bay lên ào ào, rồi lại từ từ đáp xuống, bu đầy những tử thi nằm rải rác trên mặt
đất. Đống tử thi có khoảng hơn mười người, thời gian bị chết chưa quá lâu, vì xú
khí chỉ mới bốc ra từ miệng mũi.
Nhìn phục sức, những người chết này đều là những người giang hồ, bên cạnh
tử thi còn có vũ khí; nhưng đao kiếm chưa ra khỏi bao, hoặc mới rút ra phân nữa.
Đinh Bằng cố bịt mũi, kiểm xét một cỗ xác chết; sau một hồi lật qua, lật lại,
chàng phát hiện trên mình xác chết đều nguyên vẹn, không có vết thương nào;
nguyên nhân trí tử là một vết đánh vào cổ họng, vết đánh trí mạng đó chỉ để lại
một dấu bầm nhỏ màu xanh, nhưng đã chấn nát xương cổ họng.
Tất cả mọi người đều bị chết như thế. Tiểu Hương bất giác kêu lên một
tiếng kinh hãi.
Đinh Bằng quay đầu hỏi:
– Ngươi kêu gì thế?
Tiểu Hương lắp bắp:
– Những…người…này….
– Ngươi nhận ra họ hả?
Tiểu Hương ngập ngừng một chút rồi đáp:
– Họ đều là những người đi theo sau xe công tử hôm trước.
– Quái lạ thật! Họ chỉ là cao thủ hạng hai, hạng ba trên giang hồ, không hiểu
ai đã giết họ.
Chàng lại kiểm tra tử thi thêm lần nữa;
– Những người này bị chết vì bị chưởng lực xiết đứt cổ họng; người ra tay võ
công rất cao.
A Cổ bước tới đưa bàn tay xoa trên vếùt bầm cổ họng mấy tử thi, sau đó gã
chìa tay cho Đinh Bằng coi.
Bàn tay của gã vốn màu đen, nên chỉ nhìn thoáng, đã thấy rõ lớp phấn bụi
màu bạc nổi lên.
Tiểu Hương bất giác thở tiếng kinh hãi:
– “Ngân long thủ!”
Đinh Bằng hỏi: “Ngân long thủ” là gì?
– Ngân long thủ là một loại võ công, cũng là một người; cánh tay người này
bằng bạc, đao kiếm không chặt đứt, khi hắn giết người, đều dùng bàn tay xiết cổ
họng , đối phương lập tức bị gãy cổ chết.
– Chẳng lẽ người này đã luyện thành thân thể kim cương bất hoại?
– Tiểu tỳ không rõ lắm, hình như trên tay y có mang loại bao tay bạc, mình
mặc ngân long lân giáp, mặt mang mặc nạ màu bạc, đầu đội ngân khôi…
Đinh Bằng cười:
– Thế thì là người bạc rồi.
– Không phải tiểu tỳ nói chơi, mà quả thật có người này, y là một trong bốn
đại trưỡng lão của Ma giáo.
– Bốn trưởng lão Ma giáo?
– Phải, Ma giáo có bốn trưởng lão, là Kim Sư, Ngân Long, Đồng Đà, Thiết
Yến.
– Thiết Yến trưởng lão, có phải là cặp vợ chồng bị ta chặt bàn tay không?
– Phải, hai vợ chồng họ, hợp xưng Thiết Yến song phi, nhưng chỉ trượng phu
mới là trưởng lão; chẳng qua, vợ chồng họ không rời nhau nửa bước, nên mới có
tên Thiết Yến Song Phi.
– Nói vậy, chắc Ngân Long đến tìm ta để trả thù cho Thiết Yến, nhưng tại
sao hắn không tìm ta, mà lại đi giết hại những người vô tội này?
Tiểu Hương muốn nói lại thôi, Đinh Bằng không nhẫn nại được hỏi:
– Tiểu Hương, ngươi muốn nói gì thì nói ra đi, sao mà ấp a ấp úng như vậy?
– Bởi vì tiểu tỳ không được rõ lắm, chỉ nghe bên ngoài đồn, trong bốn vị
trưởng lão thì Kim Sư, Ngân Long và Thiết Yến đã bội phản.
– À! Ba trưởng lão bội phản, chẳng trách Ma giáo bị diệt vong.
Tiểu Hương kể:
– Năm xưa, Ma giáo xưng bá võ lâm, khiến năm đại môn phái, bị đè ép
không cất đầu lên nổi, chưởng môn nhân của năm đại môn phái, tìm đủ phương
pháp, cuối cùng họ đã thông đồng được với ba vị trưởng lão, còn mời Tạ Tam
thiếu gia của thần kiếm sơn trang giúp đỡ, kéo nhau ồ ạt đánh thẳng vào Ma
giáo, đan tay nhau dồn giáo chủ Ma giáo đến bờ vực núi, rồi rớt xuống tuyệt cốc
mà chết; từ đó, thế lực ma giáo mới bị ngõa giải (tan như ngói lở).
– Trên mình Thiết Yến trưởng lão có miễn tử chiến bài, cũng do bọn họ cấp
cho lão lúc đó phải không?
– Đại khái là như thế, vì lúc bốn đại trưởng lão còn trong Ma giáo, đã giết
chết rất nhiều người võ lâm; vì để tránh sau này có người tìm họ trả thù, nên
năm đại môn phái mới tặng họ tấm miễn tử thiết bài.
– Thế lực Ma giáo đã thịnh như thế, địa vị bốn đại trưởng lão cũng trọng yếu
như vậy, tại sao họ lại bội phản?
– Chuyện này thực tình tiểu tỳ không rõ.
– Ít ra cũng nghe vài lời đồn chứ?
– Chuyện này rất bí mật, ngoại trừ chưởng môn nhân của năm đại môn phái,
rất ít ngừơi biết, vì ma giáo vốn cũng là một tông phái bí mật, thế lực tuy lớn,
nhưng rất ít hoạt động công khai, thậm chí một số người giang hồ, còn không rõ
có môn phái này, bởi vậy, lời đồn cũng không có bao nhiêu.
– Tại sao ngươi biết chuyện này?
Tiểu Hương giật mình vội nói:
– Vì tiểu tỳ đi theo tiểu thư, tiếp xúc đều là Hồ, mà Hồ là thần thông quảng
đại, điều gì cũng biết; tiểu tỳ lại thích nghe chuyện trên giang hồ, mỗi ngày
nghe một chút, lần lần góp lại, mới biết nhiều như vậy.
– À, có phải Thanh Thanh cũng biết không?
– Tiểu thư biết ít hơn tiểu tỳ, vì tiểu thư tu đạo Thiên Hồ, vốn chẳng để ý đến
chuyện trần thế, tục vụ.
– Ai là người biết nhiều hơn?
Tiểu Hương cười:
– E rằng không có, chuyện trong võ lâm, nô tỳ là người biết nhiều nhất, vì
tiểu tỳ luôn lưu tâm chuyện này; tiểu thư muốn tiểu tỳ theo bên cạnh công tử
gia, cũng vì công tử gia biết chuyện giang hồ rất ít, muốn tiểu tỳ tùy lúc thuận
tiện, kể ra một chuyện cho công tử gia tham khão.
– Chuyện xãy ra trước mắt vậy sao ngươi không rõ?
– Tiểu tỳ chẳng đã phán đoán rõ kẽ hành hung là Ngân Long trưỡng lão rồi
sao?
– Nhưng truyện Ngân Long trưởng lão, ngươi biết không rõ, tỷ như chuyện tại
sao hắn phản bội Ma giáo; tại sao hắn muốn giết những người này, ngươi đều
không cho ta được câu trã lời.
Tiểu Hương nói:
– Ngày mai, tiểu tỳ dò xét rõ ràng, rồi sẽ hồi bẫm với công tử gia được
không?
– Ngày mai ngươi sẽ biết? Ngươi tìm ai để dò hỏi cho biết?
– Tiểu tỳ có thể làm phép triệu Hồ đến để hõi sẽ biết.
– Ngươi cũng biết pháp thuật triệu Hồ?
– Phải. Lão chủ nhân là vua trong loài Hồ, tất cả luyện Hồ trong thiên hạ
đều chịu dưới sự quản trị của lão chủ nhân, tự nhiên tiểu tỳ cũng biết phép triệu
Hồ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.