Viễn Khê

Chương 139: Phiên ngoại : sinh hoạt hạnh phúc (4)


Đọc truyện Viễn Khê – Chương 139: Phiên ngoại : sinh hoạt hạnh phúc (4)

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc quyết định đêm nay sẽ dọn đến Bích Sơn Cư. Hai người bận rộn cả một buổi chiều về chuyện “dọn nhà”. Phải đem hành lý của bọn họ mang từ Mỹ về qua đó, còn phải đem vài thứ bọn họ để lại trong biệt thự bên khu đô thị.

Cố Khê ngủ trưa dậy cũng phụ một tay thu dọn đồ đạc, Angela và Rex biết được bọn họ sẽ dời đến nhà của ông Kiều để ở, thì rất cảm kích hai ông cụ đã cẩn thận tỉ mỉ.

Cơm tối vẫn là ăn ở bên này, Cố Khê thu dọn xong lập tức chuẩn bị cơm tối, cũng không phải nhất định sẽ chuyển toàn bộ qua đó trong ngày hôm nay. Khanh Khách và Bán Nguyệt vừa tỉnh ngủ đã được ông cụ ôm đi. Cố Khê – người ‘mẹ ruột’ này đích thực là một chút cũng không cần quan tâm đến con trẻ.

Cơm tối dưới sự can thiệp của hai bà cụ, Cố Khê cũng chỉ làm mấy món chính, còn lại giao cho đầu bếp. Hai bà cụ cũng vì suy nghĩ cho con trai và các cháu, không muốn ‘con dâu’ vốn thân thể đã không tốt còn phải mệt nhọc thêm, huống ‘con dâu’ cũng vừa mới sinh em bé cách đây không lâu.

Thời điểm Cố Khê nấu cơm, Triển Tô Nam len lén nói với Angela mấy câu, Angela gật đầu. Sau cơm tối, Angela gọi Cố Khê đi theo mình, nói muốn kiểm tra thân thể cho Cố Khê, Cố Khê không hề nghi ngờ, liền đi theo Angela lên lầu.

Cố Khê vừa đi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức vung tay lên, tất cà mọi người từ già đến trẻ, bao gồm cả Rex đều tụ lại hết trong phòng khách, có chuyện bí mật cần thương lượng.

Trên lầu, Angela chậm rãi bắt mạch cho Cố Khê, chậm rãi kiểm tra thắt lưng cho Cố Khê, rồi chậm rãi xoa bóp các huyệt vị giúp Cố Khê thả lỏng cơ thể, tiếp sau đó lôi kéo Cố Khê nói chuyện phiếm. Cố Khê không chút nào phát giác Angela đang cố ý kéo dài thời gian. Thẳng đến khi Rex đi tới, Angela mới thả Cố Khê ra.

Đêm nay, bọn họ sẽ chuyển tới Bích Sơn Cư, nên khi Rex đi tới gặp Angela, Cô Khê chỉ nghĩ đã đến giờ cần phải đi, cũng không nghỉ nhiều mà đi xuống lầu.

“Tiểu Hà, chúng ta chuẩn bị qua bên kia đi.”

“A, được.”

Thấy hai ông cụ ôm bé con không nỡ buông tay, Cố Khê nói: “Ba, sáng mai ăn sáng xong, các người qua bên chỗ của con đi, trưa mai chúng ta ăn bánh chẻo, sáng mai con tới quán bánh chẻo nhìn một chút, đợi con trở về thì cùng nhau làm vằn thắn.”

Ông Triển và ông Kiều lập tức liên tục gật đầu, ông Kiều khuyên nhủ: “Tiểu Hà a, con cứ để cho đầu bếp nấu cơm đi, đừng làm quá sức mà mệt mỏi.”

“Con sẽ chú ý.”

Angela ở một bên nói: “Cháu sẽ canh chừng anh ấy.” Có Angela bảo đảm, hai ông cụ cũng yên tâm.

Cố Khê vươn tay ôm lấy con gái, Triển Tô Nam ôm con trai. Kiều Thiệu Bắc lái một chiếc chở Cố Khê, Triển Tô Nam, Angela và Rex. Trang Phi Phi lái một chiếc chở Từ Mạn Mạn và ông bà Từ. Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với Tom và Thomas không đi. Dương Dương và Nhạc Nhạc muốn ở lại với ông bà nội. Bọn nó không đi, cho nên Tom và Thomas cũng không đi.

Tuy ông Triển và ông Kiều lưu luyến cháu nhỏ, nhưng có cháu lớn ở cùng mình, các ông cũng đỡ thương cảm rất nhiều.

Nhìn hai chiếc xe lái đi ra ngoài, ông Triển và ông Kiều nắm tay hai đứa cháu lớn, hỏi: “Các con muốn khi nào đi tới quân bộ huấn luyện a, ông nội đã sớm an bài cho các con.”

Hai ông cụ cũng rất thích Tom và Thomas, nó cũng là xuất phát từ ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’. Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy ông nội không phản đối, liền nói ra dự định của mình: “Bọn con định cuối tuần này sẽ đi.”

“Được, Ông nội sẽ gọi điện thoại cho chú Ngụy, để chú ấy an bài mọi việc.”

Trong phòng thoáng cái vắng vẻ đi rất nhiều, ông Triển và ông Kiều ôm cháu trai đi tới phòng khách, ngồi xuống. Một lát sau, ông Triển đột nhiên toát ra một câu: “Dương Dương, Nhạc Nhạc, Ông nội có lỗi với các con.”

Hai bà cụ và Triển Tô Phàm lặng im không nói.

Dương Dương và Nhạc Nhạc mím môi, Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười nói: “Ông nội, ba ba nói mọi chuyện đều đã qua, chúng ta không nên cứ mãi nghĩ về nó.”

Dương Dương gật đầu: “Ông nội, hiện tại con và Nhạc Nhạc rất vui vẻ, ba ba cũng rất vui vẻ, chúng ta đều rất vui vẻ.”

Tom nói một câu: ” Ông nội Triển, Ông nội Kiều, các ông có muốn đi cùng bọn con đến xem nơi Dương Dương và Nhạc Nhạc sống trước đây không?”

Ông Triển và ông Kiều sửng sốt, có người lanh mồm lanh miệng nói: “Đi! Đi! Chúng ta cũng muốn đi!”

Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn về phía người kia, tâm tình phức tạp.

Triển Tô Phàm nói: “Ba, chú Kiều, chúng ta hẳn là nên đi xem nơi anh út và Dương Dương, Nhạc Nhạc sinh sống trước đây.”

Ông Triển rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta hẳn là nên đi xem.”

Ông Kiều nắm chặt tay cháu trai: “Ông nội sẽ cùng đi với các con.”

Trong lòng Dương Dương và Nhạc Nhạc có chút dao động, sau một lát, hai người gật đầu: “Dạ.” Có lẽ cũng nên để cho ông nội biết được trước đây ba ba đã chịu bao nhiêu khổ cực.

Mọi việc cứ thế mà quyết định, hai bà cụ cũng rất ủng hộ. Bất quá kế hoạch đi bằng máy bay trở về của bốn đứa đành phải huỷ bỏ. Hai ông cụ đi cùng thì tất nhiên phải dùng trực thăng.

Ông Kiều lập tức liên lạc Ngụy Hải Trung, việc thứ nhất là muốn anh an bài việc bốn đứa đi quân bộ huấn luyện; việc thứ hai là an bài trực thăng, bọn họ muốn đi Phổ Hà, hơn nữa phải giữ bí mật chuyện này.

Bên nhà họ Kiều đã được dọn dẹp xong từ lúc ban ngày, sau khi mấy người Cố Khê đến cũng không cần phải sửa sang gì nữa, chỉ việc mang hành lý của mình vào là có thể ở.

Angela bị mệt, Rex dẫn cậu đi vào phòng khách ngồi nghỉ. Cố Khê thì dỗ hai bé con ngủ, sau đó đi giặt sạch tả vừa thay ra của hai bé con, rồi mới quay lại phòng khách. Ông bà Từ có chút băn khoăn, bọn họ đi theo Cố Khê, nên đã gây cho hai nhà Triển Kiều không ít phiền phức. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang làm yên lòng hai ông bà cụ.

Thấy Cố Khê đi tới, Triển Tô Nam lập tức nói sang chuyện khác: “Tiểu Hà, sau tiệc 100 ngày của Bán Nguyệt và Khanh Khách bọn anh muốn dẫn cả nhà đi đảo nghỉ mát.”


Cố Khê nhìn về phía Angela, Angela tỏ thái độ: “Tôi cũng đi.”

Rex nói: “Bảo bối rất ít khi đi biển, đây là một cơ hội tốt.”

“Ba mẹ có thể ngồi máy bay không?” Cố Khê lo lắng hỏi.

Triển Tô Nam nói: “Chúng ta không đi quá xa, chỉ ngay Đông Nam Á, ngồi phi cơ tối đa là mấy tiếng. Hơn nữa còn là phi cơ tư nhân, rộng rãi thoải mái.”

Cố Khê suy nghĩ một chút, nói: “Trước khi đi để Angela kiểm tra cho ba mẹ một chút đã, không có chuyện gì thì chúng ta mới đi. Nếu ba mẹ không thể ngồi máy bay, chúng ta nghỉ ở trong nước là được rồi.”

“Được.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cười mang theo thâm ý khác.

Ông bà Từ hơi có vẻ kích động nhìn Cố Khê, chỉ có Cố Khê không nhận thấy được bầu không khí có gì đó khác thường.

Ngày mai phải dậy sớm, nên sau khi Angela đi lên lầu nghỉ ngơi thì Cố Khê cũng đi nghỉ ngơi. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đặt hai bé con đã ngủ say vào nôi em bé. Ngày hôm nay trôi qua trong bận rộn.

Trong phòng ngủ, Cố Khê trải giuờng xong, hôn hôn lên mặt hai bé con. Kiều Thiệu Bắc từ phía sau ôm lấy eo của Cố Khê, ở trên mặt cậu hôn một cái: “Ngủ đi, tiểu Hà.”

Cố Khê xoay người, Triển Tô Nam cũng cúi xuống, cậu mở miệng đón nhận. Triển Tô Nam không dám hôn quá sâu, ngay khi gần mất khống chế hắn liền rời khỏi môi Cố Khê. Ngày mai Cố Khê muốn đi ra ngoài, nếu hắn tiếp tục thì ngày mai Cố Khê tuyệt đối không thể rời khỏi giường. Hơi thở của Cố Khê loạn nhịp, cậu biết tại sao Triển Tô Nam thối lui, trong lòng cực kỳ hổ thẹn.

Triển Tô Nam hôn lên mắt cậu: “Đêm mai.”

Thân thể Cố Khê run lên, nhưng cậu không hề trốn tránh, khẽ gật đầu một cái.

Kiều Thiệu Bắc kéo Cố Khê đến bên giường: “Ngủ đi.”

“Dạ.”

Leo lên giường, nằm vào khoảng giữa giường, trái tim Cố Khê vẫn đập loạn chưa thể khôi phục bình ổn, mới vừa rồi, dục vọng của cậu cũng bị gợi lên. Hai người ôm lấy cậu, hơi thở nóng rực phun lên cổ và trên mặt cậu. Cố Khê nuốt nuốt nuớc miếng, nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm, cuối cùng cậu nhịn xuống được.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không tiếp tục làm ra hành động khiêu khích nào nữa. Buổi tối cứ ôm nhau như vậy cũng đã khiến cho bọn họ bình yên và hạnh phúc, huống chi cách đó không xa còn có hai bé bảo bối nhỏ của bọn họ, bọn họ cũng không thể giống như trước muốn làm gì thì làm. Ba người cũng đều mệt mỏi. Sau khi bình ổn được dục vọng, ba người ôm nhau ngủ say.

Trong phòng của Rex và Angela, Rex có chút rầu rĩ không vui. Vươn tay xuyên qua tay áo rộng lớn của Angela xoa xoa tấm lưng mềm mịn của cậu, Rex nhìn người đang ngủ trong lòng mình, cau mày. Ngày hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện, hắn đã khiến cho bảo bối thua thiệt một việc.

Chuyện này bảo bối sẽ không quan tâm, có lẽ nói – bảo bối căn bản không nghĩ đến phương diện này, thế nhưng hắn để tâm, rất rất để tâm. Nghĩ trái nghĩ phải, Rex càng không ngủ được, nhẹ nhàng đặt Angela nằm thẳng xuống giuờng, thấy cậu vẫn ngủ say, Rex bước xuống giường.

Đi tới phòng sát vách, Rex gõ gõ cửa. Đợi ước chừng 5 phút, cửa phòng mở ra. Rex cũng không quản là mình có phá giấc ngủ của đối phương hay không, hạ thấp giọng, đồng thời cũng rất nghiêm túc nói: “Bắc, tôi có chuyện muốn tìm cậu và Nam thương lượng, chuyện rất quan trọng.”

Kiều Thiệu Bắc vừa ngủ đã bị đánh thức, thấy thế cũng chỉ có thể cười khổ, thấp giọng nói: “Anh tới phòng khách đợi bọn tôi.”

“Nhanh lên một chút a.” Rex quay đi.

Kiều Thiệu Bắc quay lại bên giường, đối với Triển Tô Nam cũng bị đánh thức, nhẹ giọng nói: “Rex tìm chúng ta, nói có chuyện quan trọng.”

Triển Tô Nam cử động thật khẽ, ngồi dậy. Cố Khê vẫn bị đánh thức, Triển Tô Nam vội vàng nói: “Anh và Thiệu Bắc nhớ tới có chuyện chưa làm, em ngủ trước đi.”

Buồn ngủ nhìn nhìn hai người, Cố Khê nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Triển Tô Nam xuống giường, phủ thêm áo ngủ cùng Kiều Thiệu Bắc đi ra ngoài.

Rex chờ ở trong phòng khách, vừa thấy hai người đã nói: “Tôi cũng muốn cầu hôn bé bảo bối.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đen mặt, người này – buổi tối không ngủ được cũng không cho bọn họ ngủ chính là vì chuyện này? Kiều Thiệu Bắc ngáp một cái, không giải thích được, hỏi: “Không phải anh đã từng cầu hôn Angela sao?”

Rex buồn bực nói: “Như thế không tính. Lúc đó vì để an lòng bảo bối nên mới quyết định cầu hôn em ấy, nhưng lúc đó chỉ có bọn Tô Phỉ ở đó, một chút cũng không lãng mạn. Tôi cũng muốn bảo bối trải qua một lần cầu hôn cực kỳ lãng mạn.”

Thì ra là thế. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gật đầu, đã hiểu.

“Vậy anh cả Rex tính làm thế nào?”

Rex rất không khách khí nói: “Đương nhiên là các cậu phải giúp rồi.”

“Anh nói đi, muốn bọn tôi giúp thế nào? Mà nói trước nha, không cho phép sao chép ý tuởng của bọn tôi.”

“Xí,” Rex xoa xoa mũi, khí thế đột nhiên mềm nhũn vài phần, “Tôi có thể nghĩ ra thì cần gì kêu các cậu giúp tôi.”

Triển Tô Nam xoa xoa thái dương: “Anh dự định khi nào cầu hôn Angela?”

“Cùng lúc với các cậu.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sửng sốt.


Rex đau lòng thở hắt ra, nói: “Bảo bối rất khát vọng người thân. Nhưng bên cạnh em ấy cũng chỉ có tôi và hai con khỉ con. Bọn Tô Phỉ là con nuôi của tôi, mặc dù bảo bối cũng có cảm tình tốt, nhưng tôi đem bọn họ nhận nuôi khi bọn họ cũng đã lớn, với lại bảo bối vì nguyên nhân thân thể nên không cách nào có thể thân thiết với bọn Tô Phỉ như với tiểu Hà được. Hai ngày này, mấy bác đối với bảo bối đều rất quan tâm, tôi cũng cảm nhận được bọn họ xuất phát từ thật tâm, nên tôi muốn dưới sự chứng kiến của người lớn hai nhà các cậu và nhà tiểu Hà sẽ cầu hôn bảo bối, có người lớn chúc phúc, bảo bối nhất định sẽ hạnh phúc hơn. Các cậu cũng biết hai cụ nhà tôi rồi đó, trừ phi dự lễ tang của tôi, bằng không bọn họ sẽ tự mình tiêu dao bên ngoài, sao có thể cho bảo bối tình thuơng yêu của người lớn.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hiểu được, nên cũng rất ủng hộ: “Được, chúng ta sẽ thương lượng thật tốt làm cách nào để có thể cho Angela một lần cầu hôn thật lãng mạng khó quên.”

“Nhất định phải lãng mạn đến nỗi khiến bảo bối cảm động đến khóc rống lên.”

“…”

“Như vậy bảo bối mới có thể yêu tôi nhiều hơn.”

“Cậu ấy cũng đã rất yêu anh.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhịn không được ném cho Rex một ánh mắt khinh bỉ.

Trong mắt Rex loé lên ánh sáng dâm tà: “Tôi có thể đối với bảo bối muốn làm gì thì làm.”

“Angela đang mang thai, anh cái tên biến thái này.”

Hai tên này cũng không muốn thừa nhận trong nội tâm của bọn họ cũng rất chờ mong có thể đối với tiểu Hà muốn làm gì thì làm. Không xong, nghẹn lâu lắm, ‘cậu em’ sắp rục rịch.

Cố Khê không biết Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc muốn làm cái gì, khi cậu bị tiếng khóc của bé con đánh thức, cậu phát hiện hai người kia vẫn chưa trở lại. Hay công ty đã xảy ra chuyện gì?

Cố Khê mở đèn bàn, đợi sau khi mắt thích ứng với ánh sáng, cậu bước xuống giuờng, ôm lấy Khanh Khách đặt lên giường. Sờ sờ tả chống thắm, hình như có nước tiểu. Không gọi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trở về giúp mình, đầu tiên Cố Khê lau mông nhỏ và thay thả cho con gái, sau đó ôm con gái thả lại vào nôi em bé, tiếp theo ôm con trai ra ngoài, lau mông nhỏ và thay tả cho con trai.

Trong phòng có sẵn bình sữa, Cố Khê lấy hai bình sữa ra – là sữa trước khi đi đã lấy từ bảo mẫu. Bên này, Cố Khê một tay vỗ một tay cho con gái bú sữa. Vừa ngậm núm vú cao su, tiếng khóc của Khanh Khách lập tức nhỏ lại. Bên kia, Bán Nguyệt khóc lớn hơn nữa, đã đói bụng.

Cố Khê ngồi xuống ở bên giường, cố định con gái vào giữa khuỷ tay trái và thân thể, còn tay trái thì giữ lấy bình sữa để cho con gái bú. Tay phải cầm lấy bình sữa của con trai, Cố Khê vươn tay vào nôi em bé, cọ cọ lên cái miệng nhỏ bé của con trai. Cảm giác được núm vú cao su ở gần bên, Bán Nguyệt vội vàng há miệng ngậm lấy, sữa theo núm vú cao su chảy vào miệng, bé con lập tức ngừng khóc.

Nhìn con trai ra sức bú sữa, Cố Khê nở nụ cười. Trước đây một mình mang theo Dương Dương và Nhạc Nhạc, cậu vẫn dùng cách này để cho hai đứa bú sữa. Bảo mẫu ở ngay dưới lầu, Cố Khê không muốn chỉ việc đơn giản như thế mà gọi người ta thức dậy.

Khi đó Dương Dương và Nhạc Nhạc không có bảo mẫu, chỉ có sữa bột tiện dụng, nhưng vẫn lớn lên đầy thông minh và khoẻ mạnh. Cố Khê vẫn nghĩ rằng do hai đứa đi theo cậu chịu nhiều khổ cực nên mới không bị hư. Bất quá chiếu theo tình huống trước mắt này, trách nhiệm của cậu rất gian khổ. Nhìn cách các cụ cưng chiều hai bé con này, cậu rất là lo lắng.

Tay nhỏ của Khanh Khách túm lấy áo ngủ của ba ba, ra sức bú sữa. Còn Bán Nguyệt thì ôm lấy tay của ba ba, cũng rất ra sức bú sữa. Nhìn hai bé nỗ lực bú sữa, nỗ lực lớn lên, trên mặt Cố Khê là nụ cười hạnh phúc. Cậu vẫn luôn lo lắng bé con sinh non sẽ không khỏe mạnh, mong muốn bé con có thể ăn uống nhiều thêm một chút.

Bất quá dáng dấp hai tháng tuổi của hai bé con so với Dương Dương và Nhạc Nhạc trước đây thì béo ú hơn nhiều, còn so với bé con nhà người khác thì không biết, vì trước mắt Cố Khê chưa gặp qua mấy người, nên không thể so sánh, bất quá hình như so với con của Hoài Chí thì nhỏ hơn một chút.

Bán Nguyệt và Khanh Khách đều đã ngừng khóc. Cố Khê cúi đầu hát một khúc thiếu nhi, dỗ hai bé con đi vào giấc ngủ. Cửa phòng ngủ mở ra, Cố Khê quay đầu lại nhìn, trên mặt là nụ cười hạnh phúc không hề che giấu, tiếng ngâm nga trong miệng cũng vẫn đang tiếp tục.

Nhìn hai người đang đứng sững sờ ở ngay cửa, Cố Khê ngừng ngâm nga, thấp giọng hỏi: “Có phải công ty xảy ra chuyện gì không? Hình như các anh đi đã lâu lắm rồi.”

Đã bao nhiêu năm bọn họ không được nghe người này hát rồi? Tựa hồ đã rất lâu rất lâu. Hạnh phúc trên mặt người kia hiện lên rõ ràng như vậy, khiến cho hai người vừa mới quay về cũng không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Rex có chuyện tìm bọn anh, bị hắn lôi kéo không đi được. Xin lỗi, bọn anh về trễ.”

“Không có gì. Một mình em vẫn được.” Cố Khê quay đầu lại nhìn con trai và con gái, dù sao hai bé con vẫn còn đang bú sửa.

Hai người bước nhanh tới, Triển Tô Nam cầm lấy bình sữa của Bán Nguyệt trong tay Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc ôm lấy con gái từ trong lòng Cố Khê, cùng cầm lấy bình sữa. Cố Khê cũng không tranh với bọn họ, mà là leo lên giường, nằm vào chính giữa giuờng.

Bán Nguyệt uống xong sữa trước tiên, he hé mắt, lại bắt đầu khóc. Triển Tô Nam vỗ nhẹ cho con trai ợ hơi một cái, rồi giao con trai cho Cố Khê. Cố Khê ôm lấy con trai, để bé ghé vào trong ngực của mình, vỗ nhẹ. Vỗ trong chốc lát, bé con mới ngừng khóc. Khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào mặt của ba ba, rõ ràng là Bán Nguyệt muốn được ba ba dỗ dành.

Không phải Triển Tô Nam không muốn dỗ con trai, nhưng cũng rất kỳ quái, nếu hai bé con tỉnh dậy vào buổi tối, sau khi uống sữa xong, nhất định phải là ba ba dỗ dành thì mới được, ba Triển và ba Kiều thay thế đều vô dụng.

Khanh Khách cũng bú xong, tựa như anh trai, bú xong liền khóc lên đòi ba ba. Vỗ nhẹ để con gái ợ hơi, Kiều Thiệu Bắc đi tới bên kia giường đặt con gái lên phần ngực còn lại của Cố Khê. Cố Khê hai tay ôm hai bé con, hai bé ghé vào trong lòng ba ba, đều ngừng khóc.

Triển Tô Nam lấy điện thoại di động ra, Cố Khê thẹn thùng: “Đừng chụp, em mặc áo ngủ.”

“Không sao, cũng không phải không mặc.”

Triển Tô Nam chụp lại thời khắc này lưu làm kỷ niệm, Cố Khê rất thẹn thùng. Kiều Thiệu Bắc cũng chụp, Cố Khê muốn né tránh, nhưng hai bé con ghé vào trên bả vai của cậu, làm cho cậu không cách nào trốn tránh được.

Chụp hình xong, Triển Tô Nam ngồi lên giường, thấy con trai tựa hồ đã ngủ, hắn nhẹ nhàng ôm con trai ra khỏi vòng tay Cố Khê. Bán Nguyệt ở trong lòng ba Triển hừ hè, mím mím môi, rồi bất động. Triển Tô Nam vỗ nhẹ con trai một hồi, mới thả con trai vào nôi em bé. Bên này, Cố Khê rỗi ra một tay thì vỗ nhẹ lên người con gái. Khanh Khách là bé gái, nên rất dính “mẹ”, Cố Khê phải dỗ một lúc thật lâu, Khanh Khách mới hoàn toàn ngủ say, được ba Kiều của bé ôm về nôi em bé.

“Các anh lại phải đi ra ngoài sao?” Cố Khê nằm xuống, hỏi.

“Không đi nữa, ngủ.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cởi áo ngủ, leo lên giường.

Cố Khê cầm tay bọn họ: “Đêm nay ngủ trễ như thế, ngày mai ba mẹ tới thì các anh làm sao ngủ bù được, đừng để bị thiếu ngủ mà bị bệnh.”


“Yên tâm, bọn anh không sao.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn trả lời y chang trước đây. Cố Khê nhếch miệng, nắm chặt tay hai người: “Em, lo cho các anh.”

Động tác tắt đèn bàn của Triển Tô Nam dừng lại, Cố Khê tách tay hai người ra, đang xen từng ngón tay của mình vào ngón tay hai người, nắm chặt: “Các anh là trụ cột của em và các con, các anh ngã xuống, em và các con sẽ không chịu nổi.”

Trong nháy mắt, hô hấp của Kiều Thiệu Bắc ‘ồ ồ’ vài phần, Cố Khê lại nói: “Ngủ đi.”

Triển Tô Nam tắt đèn, xoay người lại ôm lấy Cố Khê: “Tiểu Hà, ngày mai, đừng đi quán bánh chẻo.” Hắn muốn.

Trong bóng tối, mặt của Cố Khê nóng lên. “Sáng mai phải làm vằn thắn. Vào lúc ngủ trưa ngày mai đi, buổi tối, có bé con ở đây, em cũng không thể thả lỏng.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bị niềm hạnh phúc to lớn đè chết rồi. Từ sau khi Cố Khê mang thai, bọn họ liền phát hiện thái độ Cố Khê đối với bọn họ đang từ từ biến hóa, tựa như lần làm tình trong thời gian mang thai, bọn họ thậm chí nhờ vào đó mà khẳng định Cố Khê vẫn còn yêu bọn họ.

Hiện tại, tiểu Hà của bọn họ nói cho bọn họ biết – bọn họ là trụ cột của em ấy và các con; nói cho bọn họ biết – rời khỏi bọn họ, em ấy sẽ không chịu nổi. Trong nháy mắt, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liền t*ng trùng lên não, dục vọng phóng ra như ngựa thoát cương.

“Làm sao đây, hiện tại anh rất muốn.”

Kiều Thiệu Bắc để Cố Khê cảm thụ ‘sự nhẫn nại đến cực hạn của mình’. Triển Tô Nam trực tiếp hôn lên Cố Khê, hắn nghẹn đến sắp chết rồi.

“Ngủ quá trễ …. thân thể… sẽ không tốt.” Cố Khê cầm lấy tay đang xoa nắn thân thể mình của hai người, thở dốc: “Bé con, đang ở đây… Đừng, buổi trưa, buổi trưa, ngày mai có được không? Ngủ quá muộn, thân thể sẽ không tốt.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ra sức ôm chặt lấy Cố Khê, hít thở sâu, cố gắng bình phục dục hỏa. Cố Khê nhỏ giọng nói: “Chúng ta đều không còn trẻ, phải chú ý thân thể.”

“Anh hứa với em, nhất định sẽ chú ý thân thể, nhất định sẽ làm tốt trụ cột của em và các con.” Kiều Thiệu Bắc hôn lên bờ vai của Cố Khê một cái thật mạnh.

“Anh cũng hứa với em, không đem sức khoẻ của mình ra đùa giỡn.” thanh âm ám ách của Triển Tô Nam khiến cho tim Cố Khê đập nhanh.

“Ngủ đi.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không nói gì nữa, vốn bị bé con đánh thức, Cố Khê ở trong nhiệt độ cơ thể nóng rực cùng với xoa bóp mềm nhẹ của hai người rất nhanh đã ngủ say. Cậu ngủ, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Bọn họ là trụ cột của người này và các con, rời khỏi bọn họ, người này và các con sẽ không chịu nổi. Tiểu Hà, tiểu Hà… tiểu Hà… tiểu Hà của bọn họ, em ấy như thế, làm sao bọn họ có thể không yêu?

Giấc ngủ này, bất kể là Cố Khê hay là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều ngủ rất say, mãi cho đến Cố Khê sực nhớ mình có việc mới giật mình tỉnh giấc, cậu phát hiện đã gần 9g. Thấy hai người bên cạnh vẫn còn đang ngủ, nghĩ đến tối qua bọn họ đến khuya mới ngủ, Cố Khê nghĩ nghĩ, quyết định hôm nay không tới quán bánh chẻo nữa, vì hai người này nhất định phải đi cùng cậu, cho nên để bọn họ tiếp tục ngủ thì cậu đành huỷ bỏ kế hoạch. Từ sau khi cậu mang thai, hai người này vẫn luôn rất khổ cực, chưa có ngày nào được nghỉ ngơi tốt.

Nghĩ đến đêm qua cứ như vậy tự nhiên nói ra câu nói kia, Cố Khê có chút ngượng ngùng. Cậu không quen nói hết lời trong lòng ra, không giống Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nói đến thuận miệng, khiến cho trái tim của cậu đập mạnh không ngừng.

Thân thể bị ôm, Cố Khê không có cách nào rời giường. Cậu nhớ tới còn phải bằm thịt làm nhân bánh chẻo, hơn nữa hai bé con cũng đã sắp tỉnh, nhưng vừa nhìn thấy quầng đen dưới mí mặt của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê lại từ bỏ ý định rời giường.

Không biết ba mẹ đã tới chưa? Suy nghĩ một chút, Cố Khê vẫn quyết định rời giường trước khi hai bé con tỉnh giấc. Nhẹ nhàng kéo tay Triển Tô Nam đang đặt ở trên eo cậu ra, Cố Khê quay đầu nhìn lại, thấy đối phương vẫn còn ngủ, cậu lại nhẹ nhàng kéo tay Kiều Thiệu Bắc đang đặt ở trên đùi cậu ra, hai tay chống thân thể Cố Khê nhích nhẹ người lên trên, sau khi rút được người ra khỏi chăn, cậu leo lên chăn, nhẹ nhàng bò xuống cuối giường để xuống giường.

Thấy hai người vẫn không tỉnh, nghĩ đến hai người nhất định là rất mệt, trong lòng Cố Khê đầy nhức nhối. Nhẹ nhàng đắp kín chăn cho hai người, Cố Khê đi vào phòng tắm, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo, rồi ôm Bán Nguyệt đi ra ngoài. Đem con đặt ở trong phòng sát vách, Cố Khê lại trở về ôm Khanh Khách đi.

Cậu vừa đi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng thời mở mắt ra. Khi Cố Khê nhấc tay bọn họ lên thì bọn họ liền tỉnh, nghĩ Cố Khê muốn rời giường, nên bọn họ giả bộ vẫn còn ngủ. Vậy mà Cố Khê không hề hay biết, còn ôm bé con đi ra ngoài. Hai người nhìn nhau cười cười, rồi nhắm hai mắt lại. Tiểu Hà muốn bọn họ chú ý thân thể, bọn họ quả thực còn chưa ngủ đủ, ngủ tiếp một chút a.

Cố Khê ôm con gái xuống lầu, quả nhiên các cụ đều đã tới. “Ba mẹ, các người tới lúc nào vậy?”

Hai ông cụ đi tới, thấy cháu gái vẫn còn ngủ, liền nhỏ giọng nói: “Vừa tới được một lát. Bán Nguyệt đâu?”

“Bán Nguyệt ở trên lầu, tối hôm Tô Nam và Thiệu Bắc có chuyện thương lượng với Rex, nên đến khuya mới ngủ, con sợ làm ồn bọn họ.”

“Đưa Khanh Khách cho ba đi.” Ông Triển vươn tay, Cố Khê giao con cho ông cụ, xoay người đi lên lầu.

Ông Triển ôm Khanh Khách đi đến phòng em bé, ông Kiều đi theo. Hai bà cụ nói chuyện với bà Từ cũng đi qua. Ông Triển rất muốn cứ ôm cháu gái như thế này, nhưng lại nghe người ta nói như vậy sẽ không tốt, trẻ con cứ được ôm mãi sẽ tạo thành thói quen, không được ôm sẽ không ngủ, không được ôm sẽ khóc lóc đòi người lớn ôm. Ông Triển không sợ cháu gái đòi ông ôm, chỉ sợ cháu gái đòi Cố Khê ôm. Đặt Khanh Khách vào nôi em bé, Ông Triển càng nhìn càng thích.

Hai bà cụ nhìn chằm chằm tỉ mỉ đánh giá cháu gái, ngày hôm qua hai người ở chỗ mấy người bạn học hỏi kinh nghiệm, biết bé con sinh non sẽ phát dục so với bé con đủ tháng kém hơn một chút, hai người càng nhìn càng thấy bé con so với cùng lứa nhỏ hơn rất nhiều, nhất thời nóng ruột nóng gan.

Cố Khê cũng ôm Bán Nguyệt đi tới, đặt con trai nằm bên cạnh con gái, cậu nói: “Ba, mẹ, chút nữa con phải bằm thịt làm nhân bánh, hai bé con giao cho ba mẹ.”

“Để đầu bếp làm, con đừng cố sức mà bị mệt.”

“Không sao đâu. Hôm nay con sẽ không tới quán bánh chẻo, buổi trưa con sẽ nghỉ ngơi.”

“Con nhất định phải chú ý chính mình a.”

“Dạ, con biết rồi.”

“Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas đã đi nhà sách, buổi trưa sẽ tới đây.”

“Dạ.”

Thoải mái đem con giao cho bốn cụ già, Cô Khê đi ăn sáng, sau đó bắt tay vào chuẩn bị nguyên vật liệu làm bánh chẻo.

Gần 11g, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới từ trên lầu đi xuống. Hai bé con đã được uống sữa, đang nằm trên ghế sô pha cùng chơi đùa với ông bà nội.

Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas cũng vừa mới trở về, trên thảm trong phòng khách bày đầy sách cùng chiến lợi phẩm của bốn đứa. Hiện tại, bốn đứa mỗi đứa ôm một quyển sách, nằm úp sấp lên trên thảm sàn mà đọc sách. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cẩn thận lướt qua bốn ‘chướng ngại vật’, đi đến trước ghế sô pha, ngồi xuống.

“Ba, các ba có muốn ăn gì không? Còn lâu lắm mới ăn được bánh chẻo.” Dương Dương hỏi.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nói: “Đợi chút nữa ăn bánh chẻo luôn.”


Dương Dương và Nhạc Nhạc từ trên thảm đứng lên, rót cho hai vị ba ba mỗi người một ly nước. Tom và Thomas thấy thế cũng nhanh chóng đứng lên rót nước cho cha và ba ba của mình, nếu không ba ba nhất định sẽ dạy dỗ bọn nó.

Angela và Rex cũng vừa xuống lầu không bao lâu, rất vừa lòng nhận lấy ly nước từ trong tay con trai. Để hai con khỉ con này ‘pha trộn’ với Dương Dương và Nhạc Nhạc lâu như thế, cuối cùng cũng thấy hiệu quả.

Angela uống nước xong, vỗ vỗ tay Rex, đứng dậy: “Em đi tới phòng bếp.” Chỉ cần cậu muốn đi tới phòng bếp giúp Cố Khê làm vằn thắn, Rex cũng sẽ không hỏi nhiều.

Cố Khê đã bằm thịt và trộn nhân bánh xong. Cậu đặc biệt làm nhiều thêm một chậu nhân, chút nữa đưa tới quán bánh chẻo. Nói đến cậu – ông chủ này cũng rất vô trách nhiệm. Vừa mở cửa không được bao lâu thì bị đau mà nghỉ dưỡng, sau đó lại phát hiện có thai, cũng may có mấy người Đại Thuận.

Hai ông cụ vẫn luôn chú ý đến quán bánh chẻo của Cố Khê. Khoảng thời gian cậu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi Mỹ, đều là Triển Tô Phàm giúp Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng nhau xử lý, đó cũng là lý do tại sao Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn thấy người chú này không còn trừng mắt mà chỉ im lặng.

Trước đây Angela rất sợ lửa, tuy sau khi được Rex khuyên nhủ mà khắc phục không ít, nhưng cũng vì lý do đó mà tài bếp núc của cậu hơi bị kém. Và sau khi quen biết với Cố Khê, thấy lớn bé đều thích ăn đồ ăn do Cố Khê nấu, đã khiến cho Angela có ý niệm học nấu ăn trong đầu. Cậu cũng muốn nấu những bữa ăn ngon cho Rex và bọn nhỏ. Dưới sự chỉ đạo của Cố Khê, Angela đã có thể gói ra những cái bánh đẹp mắt, nhưng nhân bánh vẫn chưa thơm ngon bằng Cố Khê.

Nghe Angela nói Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã xuống lầu, Cố Khê từ trong nồi giữ ấm múc ra hai chén canh đậu hủ non nấu bông hẹ cùng nấm, rồi bưng đi ra ngoài. Tuy màu sắc canh nhợt nhạt, nhưng hương vị lại rất thơm ngon. Đậu hủ non lăn qua một lớp bột rồi chiên lên, nếu như cố Khê không làm, người ở chỗ này không ai có cơ hội ăn được.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa nhìn thấy Cố Khê bưng gì đó tới, hai người đều sửng sốt, giây lát sau trong mắt đều là niềm hạnh phúc.

Cố Khê nói: “Bánh chẻo còn phải đợi một lúc nữa, các anh ăn chút canh lót bụng trước đi.”

“Đã rất lâu không được ăn món này.” Thanh âm Triển Tô Nam có chút ám ách.

Kiều Thiệu Bắc múc một muỗng, nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Mùi vị vẫn y như trước.” Bất quá nụ cười của y có chút run rẩy. Những người khác đều tò mò nhìn y chằm chằm, bao gồm cả Dương Dương và Nhạc Nhạc.

Cố Khê nhìn ra hai người đang thương cảm, cười ôn nhu với hai người, nói: “Ăn xong thì đem chén vào phòng bếp, em đi làm vằn thắn.”

“Được.”

Cố Khê đi rồi, ông Triển nói một câu: “Tiểu Hà nấu món canh này ăn thật ngon, rất thích hợp cho mấy người già chúng ta.”

Kiều Thiệu Bắc cười nói: “Trước đây, lúc đi học, điểm tâm sáng con và Tô Nam thích nhất tiểu Hà làm món canh này.”

Ông Kiều nói giỡn: “Các ngươi coi trọng tiểu Hà không phải là vì tài nấu nướng của tiểu Hà đó chứ.”

Triển Tô Nam ‘ha ha’ cười nói: “Bị các người phát hiện rồi.”

Đây là lần đầu tiên Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở trước mặt ba mẹ và con trai nhắc tới chuyện đã qua giữa Cố Khê và bọn họ.

Dương Dương và Nhạc Nhạc bị chuyển dời sự chú ý ra khỏi trang sách, Nhạc Nhạc hiếu kỳ hỏi: “Ba, các ba làm sao quen biết với ba ba vậy?”

Các ông bà cụ cũng rất hiếu kỳ về điều này. Triển Tô Nam mang theo ý cười nhớ lại chuyện xưa, nói: “Các ba a, là bị dưa muối của ba con mê hoặc.”

“A? dưa muối của Ba ba?”

Kiều Thiệu Bắc vài hớp liền ăn xong, lau miệng, rồi nói: “Ba của con có một lần đi tới căn tin của trường học, ba Kiều và ba Triển gặp được ba con, thấy trong cà men cơm trưa của ba con là bánh bao không nhân và dưa muối, tò mò nên đã nếm thử dưa muối của ba con, thì phát hiện ăn cực kỳ ngon. Sau đó lại có một lần, hai ba uống quá nhiều, trong dạ dày khó chịu, cực kỳ muốn ăn món dưa muối của ba con, chúng ta liền chạy tới dãy phòng học của ba con để tìm ba con, sau đó vài lần, ba Kiều và ba Triển bắt đầu theo đuổi ba con, phải mất ba năm mới đuổi được đến tay.” Thế nhưng sau đó … trong lòng Kiều Thiệu Bắc đầy đau đớn.

Trong mắt ông Kiều và ông Triển hiện lên hối hận. Trong lòng Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng rất khó chịu, trước đây ba ba toàn ăn bánh bao không nhân với dưa muối sao?

Bầu không khí trong phòng khách thoáng cái trở nên nặng nề, Rex làm bộ không phát hiện, cười nói: “Cái gì mà dưa muối, tôi thấy căn bản là các cậu đã nhìn trúng Cố Khê ngay từ đầu, nương theo việc ăn dưa muối là để dụ dỗ tiểu Hà chứ gì.”

Triển Tô Nam giả vờ kinh ngạc: “Sao anh biết?”

“Nói nhảm, chủ ý đơn giản như thế tôi đương nhiên quá rõ.”

Kiều Thiệu Bắc không để bụng: “Anh cả Rex quá thâm sâu, bọn tôi đây đương nhiên không hiểu rõ.”

Tiếp theo, y than thở: “Bọn tôi học trên tiểu Hà hai năm, lúc ban đầu thật đúng là vắt hết óc nghĩ biện pháp tiếp cận tiểu Hà. Khi đó em ấy phải đi làm thêm, bọn tôi muốn ngăn cản em ấy, lại không thể làm quá rõ ràng, nên tìm các loại cớ dẫn em ấy đi ra ngoài ăn, cản trở em ấy đi làm thêm. Nào là ăn đồ hư bị đau bụng, nào là tâm tình không tốt, khó chịu, nói chung, phí hết tâm tư mới có thể làm cho tiểu Hà đồng ý đi ra ngoài chơi với bọn tôi.”

“Đích thị là lừa gạt.” Ông Triển nói lầm bầm, “Các ngươi khi đó y chang thanh niên hư hỏng.”

Triển Tô Nam kháng nghị: “Ba, tốt xấu gì con cũng là con trai của ba, ở trước mặt các cháu, ba cũng nên chừa một chút mặt mũi cho con trai ba chứ.”

Ông Triển yêu thương ôm lấy cháu gái: “Ta chỉ để ý cháu nội và con dâu, không quan tâm con trai.”

“Ba —— ”

Bầu không khí phòng khách nhất thời sống động lên không ít. Dương Dương và Nhạc Nhạc rất muốn hỏi thêm một chút về chuyện trước kia của ba ba, vừa nghe kể thì lại khổ sợ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bị đề tài này khơi gợi lại hồi ức khiến cho trầm mặc một hồi, hai người đồng thời đứng lên, rời khỏi phòng khách, đi lên lầu. Không biết bọn họ muốn làm gì, tất cả mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm lên lầu.

Đợi mấy phút, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc quay trở lại, trên tay của hai người cầm vài quyển sách. Dương Dương và Nhạc Nhạc quỳ gối trên thảm sàn lếch đi tới, tò mò nhìn hai ba mở ra một quyển sách. Nhất thời ánh mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc trừng lớn, là ảnh chụp của ba ba!

Triển Tô Nam trân trọng mà vuốt lên một người ở trong tấm ảnh chụp, rồi nói: “Đây đều là ảnh chụp khi ba Triển, ba Kiều và ba ba ở cùng một chỗ.”

“Ba, đây là đồng phục học sinh của các ba sao?”

“Uh.”

“Đồng phục của trung học Khôn Hành bây giờ rất khác.”

“Nhiều năm như thế nhất định phải khác rồi.”

Tất cả mọi người vây quanh, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lật từng tấm từng tấm hình, rồi bắt đầu giảng giải cho con trai, cho ba mẹ, cho bạn bè biết bọn họ ở trong tình huống nào chụp ra những tấm ảnh này. Mà hai người, cũng tựa hồ đang quay về mấy chục năm trước, khi bọn họ bắt đầu ‘dây dưa’ với Cố Khê.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.