Đọc truyện Viễn Cổ Y Điện – Chương 47
Kể từ khi phát hiện mình mang thai, Mộc Thanh lại lần nữa khôi phục thói quen tính ngày. Nhưng bởi vì mùa đông năm ngoái trôi qua mơ hồ, ngày dừng kinh thực sự không chắc chắn, cho nên hiện tại cũng không có cách nào tính chính xác ra mình cách ngày sinh dự tính, kết thúc thời gian 280 ngày mang thai còn bao nhiêu ngày, chỉ cảm thấy dại khái không quá nửa tháng nữa.
Cô nhớ năm ngoái mình và Ly Mang rời khỏi quần cư tới đây, bởi vì ngày đi đêm nghỉ, cho nên mất bảy ngày. Lần này dù hắn đi cả ngày lẫn đêm rút ngắn thời gian xuống còn nửa thì ba, bốn ngày mới tới, sau đó không kể thêm việc đón Na Đóa đến, đại khái mất khoảng mười ngày. Ngộ nhỡ cô sinh trong mười ngày này, đến lúc đó ngay cả Ly Mang cũng không có bên cạnh, vậy không phải là càng gay go sao?
Vừa nghĩ như thế, Mộc Thanh vừa nảy sinh hưng phấn thoáng cái tiêu tan, có chút ấm ức mà nói lại ý nghĩ của mình cho hắn.
“Vẫn là không cần đi.”
Cô quyết định thay Ly Mang đang do dự khi cô nói xong.
“Nhưng . . .” Ly Mang từ trên thảm thở dài, xoay người ngồi bật dậy rồi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút bất an, “Chỉ trách anh không sớm nghĩ đến. . . . . .”
Mộc Thanh giơ tay lên nhẹ nhàng xoa dưới mặt hắn, cười nói: “Na đóa bề bộn nhiều việc, có thể không ra được đây… Con của chúng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn ra đời, em nhất định làm được. Vả lại, không phải là còn có anh ở đây nữa sao?”
Ly Mang thuận thế cầm tay cô, cúi người dán mặt mình vào cái bụng đã nhô cao của cô.
Như cảm nhận được XX đến từ cơ thể mẹ, Mộc Thanh đột nhiên cảm thấy máy thai, như có vật gì húc lên bụng cô, khiến bụng cô nhô lên một khối rồi sau đó trượt đi.
Cảm giác này rất kỳ diệu, cô vẫn rất thích, cảm thấy đó là con của bọn họ đang trao đổi bước đầu với cô.
Ly Mang cũng cảm thấy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
“Đó là con của chúng ta đang chào hỏi anh đây. . .”
Cô cười nói.
Ly Mang lập tức cười ha ha, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.
Hiện tại nhất định hắn sắp nhanh chóng được làm cha rồi. Trong nháy mắt này, cô đột nhiên cảm giác đủ loại lo âu và lo lắng lúc trước của cô đều từ từ biến mất, một loại cảm giác mới là mong ngóng khát vọng một sinh mệnh mới giáng xuống giữa cô và hắn, đang chậm rãi dâng lên trong lòng cô.
“Ly Mang, anh hi vọng đứa con đầu tiên của chúng ta là nam hay là nữ?”
Mộc Thanh kéo hắn một lần nữa nằm xuống, đầu tựa vào vai hắn, ôn nhu hỏi.
Ly Mang suy nghĩ, lộ ra vẻ bối rối, Mộc Thanh hỏi tới, hồi lâu hắn mới ấp úng nói: “Anh đều thích. . . nếu là nữ, sau này nó có thể sinh dưỡng càng nhiều con cho bộ lạc của chúng ta, nếu là nam, sau này anh sẽ dẫn nó đi săn thú, nó cũng có thể bảo vệ đệ đệ, muội muội của nó . . . . .”
Mộc Thanh nhịn không được cười lên, đưa tay vặn chặt lỗ tai hắn: “Nữ cũng chỉ có thể dùng để sinh dưỡng con cái thôi sao?”
Ly Mang cười hì hì, không ra lời.
Sinh nở giống như sinh tồn, đối với người hiện tại là hai chuyện quan trọng nhất. Cho nên Ly Mang bị cô ép hỏi nên trả lời như vậy, cô thật sự cũng không tính truyền bá mấy lý luận phụ nữ không phải là bộ máy sinh con cho hắn, chỉ như là vui đùa mà hơi nhéo lỗ tai hắn mà thôi.
“Đúng rồi, em đã nghĩ ra tên của con chúng ta, anh nghe xem có được không?”
Ly Mang đột nhiên xoay người, nhìn cô thật tình nói.
Mộc Thanh cười bảo hắn nói ra nghe xem.
“Nếu là nữ thì tên là Thái Mạc, là đám mây sau cơn mưa luôn treo trước mặt trời, đẹp như vậy, giống như em. Nếu là nam thì tên là A Ni Đạt, sức mạnh của nó thậm chí có thể xé mở bầu trời.”
Ly Mang nói xong, vẻ mặt mong đợi nhìn Mộc Thanh, chờ ý kiến của cô.
Thái Mạc, cầu vồng. A Ni Đạt, Thiểm Điện.
Ly Mang rất thích đứa con hắn còn chưa gặp mặt, cho nên ngay cả tên cũng sẽ bắt nguồn từ hiện tượng thiên nhiên đến từ bầu trời thần bí nhất trong cảm nhận của hắn.
Cầu vồng, Thiểm Điện.
Mộc Thanh đọc một lần, gật đầu với hắn một cái. Dựa theo lệ thường của bọn họ, tên của con là do cha đặt.
Ly Mang nở nụ cười, lộ vẻ rất sung sướng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Mộc Thanh tỉnh lại trong tiếng chim hót bùi tai, đứng trên sân phơi của gian nhà nhìn dòng suối nhỏ tưng bừng chảy qua ngoài bức tường vây của ngôi nhà, trong ánh nắng ban mai xuyên qua hàng vạn hàng nghìn khe lá, cô hít sâu một hơi, vừa biếng nhác vươn vai, hoạt động tứ chi dẻo dai, vừa chờ đợi bữa sáng. Ly Mang nói sáng nay nấu canh khoai sẽ cho thêm mật ong sữa cừu.
Ăn sáng xong, cô theo thói quen đi ra chuồng nuôi gà chim thu hoạch trứng, lấy thêm cỏ khô cho cừu, hơn nữa quét dọn phân, gom vào chôn dưới đất. Về sau những thứ này phân hủy rồi có thể làm phân bón. Non nửa năm qua, đám động vật lúc đầu kinh hoàng nóng nảy hiện tại đã bắt đầu quen với cuộc sống được nuôi dưỡng trong chuồng. Thậm chí có thể thả hai con cừu nhỏ mới sinh ra ngoài đi ăn cỏ, vào lúc hoàng hôn bọn chúng nhất định sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh mẹ chúng.
Trước đó để sinh sản thuận lợi, cô vẫn luôn chú ý tới làm việc vừa phải, mỗi ngày cô đều ôm mấy chuyện như vậy. Hơn nữa mấy tháng trước cũng rất chú ý ăn uống, cho nên chỉ cần kiên trì mấy ngày cuối cùng nữa, cô tin rằng hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Làm xong những chuyện này, cô cảm thấy hơi toát mồ hôi. Xa xa nhìn thấy Ly Mang đang ngồi trên mặt đất mài cuốc đá dùng để cuốc đất. Đang muốn đi tới, lúc này đột nhiên nghe thấy phía cửa cốc mơ hồ vọng tới tiếng hô quát.
Có người xông vào!
Ly Mang đã ném đồ trên tay ra, nhấc vũ khí cầm trong tay, ra hiệu cho Mộc Thanh, bảo cô đừng ra, còn mình thì nhanh chóng đi ra phía cửa cốc.
Kể từ lúc cô và Ly Mang rời khỏi nơi quần cư đã được gần một năm, đây là lần đầu tiên xuất hiện người ngoài trong cuộc sống của bọn họ.
Không biết là ai tới. Mộc Thanh có chút căng thẳng. Cô cũng rất muốn đi qua xem kết quả, sợ Ly Mang một mình không ứng phó được. Nhưng hiện tại mình bụng nặng, nếu như người tới không tốt lành gì thì cô đi qua cũng chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho Ly Mang, cho nên cuối cùng cô đè nén bất an, vội vàng trở về nhà, lên cầu thang đứng ở chỗ sân phơi nhìn ra xa.
Sân phơi cao hơn tường rào một chút, cô có thể nhìn thấy đường tới cửa cốc.
Cái còi buộc trước ngực va vào cô, đột nhiên cô nhớ tới Tiểu Hắc, trong lòng vừa động.
Có phải là kẻ xông vào gặp phải Tiểu Hắc, cho nên mới phát ra tiếng hô quát như vậy? Nếu không, vô duyên vô cớ làm sao sẽ kêu la to tiếng.
Điều này làm cho trong lòng cô hơi bình tĩnh lại.
Tiểu Hắc đã một tuổi vừa cao lại khỏe mạnh, nếu chân sau đứng thẳng lên thậm chí đã cao tới ngực Ly Mang rồi. Có nó cùng Ly Mang, người bình thường hẳn rất khó nhích tới gần.
Mộc Thanh đang phỏng đoán thì đập vào mắt cô là bóng dáng mấy người.
Tiểu Hắc chạy trước tiên, thỉnh thoảng dừng lại quay đầu ra sau gầm nhẹ vài cái như đe dọa. Ly Mang đi theo phía sau, thoạt nhìn hắn cười rất vui vẻ. Bên cạnh hắn. . . . . .
Mộc Thanh sợ ngây người.
Rõ ràng là phụ thân của Do Do và Hổ Xỉ, hơn nữa, Do Do đang được cha cô bé ôm, vừa như có chút sợ hãi nhìn Tiểu Hắc, vừa không ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây, tràn đầy vẻ kinh ngạc tò mò.
Hổ Xỉ không phải là đã chết rồi sao? Hơn nữa bọn họ làm sao sẽ tới đây, lại còn dẫn theo Do Do!
Sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, Mộc Thanh đã quay đầu xoay người lại chạy xuống dưới cầu thang.
Mộc Thanh chạy ra sân, gọi to tên Do Do. Do Do lập tức nhìn thấy cô, hoan hô một tiếng, từ trong lòng cha cô bé tụt xuống dưới, vẫy tay chạy về phía cô.
Chân cô bé vẫn còn hơi khập khiễng, lúc chạy nhìn càng rõ rệt. Nhưng nụ cười trên gương mặt cô bé trong sáng hơn so với bất kỳ đóa hoa nào.
Mộc Thanh đi lên phía trước vài bước, giang hai tay muốn nghênh đón.
Tiểu Hắc nhìn thấy nữ chủ nhân tươi cười giang hai tay, tự cho là đang chào hỏi nó. Tâm linh bị thương của nó do bị xem nhẹ mấy tháng gần đây được an ủi rồi, gầm nhẹ ô ô một tiếng, chợt nhào về phía cô.
Nó còn nhớ rõ trước đây mình thường xuyên chơi loại trò chơi nhào lên liếm mặt với nữ chủ nhân, cô luôn rất vui vẻ, vừa trốn đầu lưỡi của nó, vừa cười khanh khách, cho đến khi mình bị nam chủ nhân xách lên ném sang một bên. Hiện tại thấy cô chào hỏi mình, một lòng chỉ nghĩ lấy lòng cô, nhưng không biết bây giờ mình đứng thẳng đã cao bằng cô rồi, huống chi cô còn to bụng.
Thứ lỗi cho nó. Tiểu Hắc thật sự là quá khát vọng ôn lại mộng uyên ương với nữ chủ nhân mỹ lệ rồi.
Cho nên ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tiểu Hắc vẫy đuôi đắc ý lướt qua Do Do, tung người nhào về phía Mộc Thanh, Mộc Thanh tránh né không kịp bỗng chốc bị nó đụng ngã xuống mặt đất.
Ly Mang phản ứng nhanh chóng bước mấy bước qua đây, một tay xách Tiểu Hắc vẫn đang vui vẻ không ngớt vứt sang một bên, chậm rãi nâng Mộc Thanh dậy, lo lắng nhìn cô hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Mộc Thanh vừa rồi vội vàng không kịp chuẩn bị, bị việc làm của Tiểu Hắc dọa sợ đến sắc mặt cũng hơi trắng bệch, hiện tại từ trên mặt đất được đỡ ngồi dậy, trừ cái mông hơi đau ra, còn lại đều ổn. Sợ Ly Mang lo lắng, cô vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì.
Ly Mang lần nữa gạt Tiểu Hắc có ý đồ nhích tới gần ra, quát to một tiếng, lúc này Tiểu Hắc mới ấm ức cúi đầu ô ô mấy tiếng, bò rạp ven đường nhìn nữ chủ nhân bị nam chủ nhân đáng ghét bế lên trên nhà.
Mộc Thanh quay đầu lại, thấy bị Do Do bị dọa sợ hết hồn còn đứng đó, liền nở nụ cười với cô bé. Lúc này Do Do mới tránh né Tiểu Hắc, vội vàng đi theo lên.
Vào buổi tối, bọn họ giết hai con gà rừng, bắt cá, nấu đầy một vại cơm kê chiêu đã khách.
Dù là Do Do hay là hai người lớn, đều tỏ ra vô cùng hứng thú với tất cả mọi thứ ở trong thung lũng này. Nhà của bọn họ, các loài động vật bọn họ nuôi, đủ loại rau dưa trồng trong đất, còn có lưới dùng để bắt cá, vv… Tất cả mọi thứ đều mới mẻ như vậy. Tròn một ngày cũng chỉ nghe thấy tiếng Ly Mang liên tục giới thiệu cho bọn họ và tiếng cười vui vẻ mà Do Do phát ra lúc chạy nhảy.
Từ bọn họ, Mộc Thanh dần dần biết một vài chuyện trong bộ lạc.
Sau khi bọn họ rời đi, Dĩ Gia và Đồ Lỗ vì vị trí thủ lĩnh cãi nhau một thời gian ngắn. Có một ngày người của bộ lạc Cương Đột đột nhiên lần nữa đột kích báo thù, nhưng mà bị các tộc nhân do Dĩ Gia chỉ huy đã có chuẩn bị đánh lùi đi, một tù binh thú nhận lần trước là Đồ Lỗ âm thầm cấu kết với Cương Đột, thế nên mới biết hành tung của Đạt Ô rồi bắt cóc ông ta. Người phản bội thủ lĩnh chỉ có thể bị ném đá chết, cho dù hắn là con trai của Đạt Ô. Nhưng đêm trước khi bị hành hình, Đồ Lỗ bỏ trốn và không biết đi đâu. Dĩ Gia thành Đạt Ô mới, đồng thời đương nhiên sẽ ở cùng một chỗ với Nao Nao, con gái của Đạt Ô tiền nhiệm.
“Một thời gian trước Đạt Ô tìm ta, nói là rất nhớ ngươi. Hắn bắt đầu sai chúng ta tìm khắp nơi, sau lại nói dọc theo sông lớn xuống phía dưới, đến chỗ đứt gãy có một sơn cốc, nói các ngươi có thể sẽ đến chỗ này, bảo chúng ta sang đây xem. Cho nên ta và Hổ Xỉ tìm tới. Do Do biết ta muốn đi tìm các ngươi, nên quấn quýt nhất định muốn đi cùng, ta không lay chuyển được con bé, cho nên mang nó tới đây.”
Phụ thân của Do Do nói như vậy.
Ly Mang cười, sau đó nhìn về phía Hổ Xỉ, hai người không nói lời nào, nhưng vỗ vai lẫn nhau, phát ra tiếng cười sang sảng.
Chuyện xảy ra ngày đó, Mộc Thanh đã dò xét hơi thở của Hổ Xỉ, cứ cho là hắn đã chết rồi. Nhưng thật ra thì hắn vẫn chưa chết, chẳng qua là hơi thở quá yếu, mà cô lại tâm hoảng ý loạn, lúc này mới không cảm thấy được.
“Chỉ là ruột chảy ra ngoài chút ít, nhét trở về là xong. Hiện tại trừ khi ăn quá no, bụng sẽ trướng lên thì ta vẫn có thể giết cọp. Nhưng ngươi làm cơm ăn thật ngon, ta liều mạng trướng chết cũng muốn ăn đủ!”
Hổ Xỉ vừa gặm thịt, vừa cười hì hì với Mộc Thanh.
Người thời đại này, mặc dù không có điều kiện chữa bệnh của đời sau, tuổi thọ bình quân cũng ngắn, nhưng đôi khi tính mạng cứng rắn thực sự khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa. Ở một mức độ nhất định, vũ khí phi kim loại lạc hậu đã cứu hắn một mạng.
Bởi vì sợ bọn họ ăn không quen thức ăn vị mặn, cho nên lúc nấu cơm, Mộc Thanh chỉ tăng thêm chút muối. Mặc dù không cảm thấy tốt giống như Ly Mang lần đầu tiên nếm thử, nhưng xem ra không có ý kiến gì với vị mới này. Chờ nghe Ly Mang nói loại vị này có thể thay thế máu động vật bọn họ thường uống, họ đều lộ vẻ không tin. Nhưng khi Mộc Thanh cũng nghiêm túc xác nhận, mặc dù phụ thân của Do Do không thế nào, nhưng Hổ Xỉ lập tức yêu cầu lúc trở về mang theo một chút. Mộc Thanh tự nhiên nhận lời.
Hắn và Ly Mang giống nhau, đều là người đàn ông thực sự.
Đêm đến, ba người đàn ông kề vai sát cánh đi ngủ trong hang núi, Mộc Thanh dẫn Do Do ngủ ở trong phòng của mình.