Đọc truyện Viễn Cổ Y Điện – Chương 39
Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Tuyền
Ở trong nhận thức của cô thì động vật mà trên lưng có sừng nhọn, cũng chỉ có ở thời khủng long, nhưng loại động vật này sáu bảy ngàn vạn năm
trước thời kì kỷ Phấn Trắng ( hay còn gọi là kỷ Crê_ta, kỷ đá vôi ) ở giữa thời kì cuối cũng đã bị tận diệt tuyệt chủng rồi. Tiểu Hắc tuyệt đối không thể nào là khủng long được, huống chí làm gì có sinh vật nào
lại là mình sư tử nhưng thân khủng long?
Vấn đề khốn nhiễu này ở trong đầu Mộc Thanh không được bao lâu lại bị bầy khỉ kia kéo đi lực chú ý.
Hai ngày này vì phòng ngừa bầy khỉ quấy rối, cô dứt khoát tự mình ở
lại miệng huyệt động phơi đám cá mới, như vậy tùy lúc đều có thể coi
chừng, cái chỗ phơi thịt cá trên tấm đất trống cũ là để cô kiếm được
nhiều củi hơn, hiện tại thời tiết đang dần lạnh xuống, khắp đáy cốc đều
là cành lá vàng vọt héo úa , rất dễ dàng có thể kiếm một bó lớn, cô nghĩ bầy khỉ sẽ không ngay cả củi cũng trộm đi đâu a, cho nên yên tâm đi trở về, nhưng làm sao có thể nghĩ đến bầy khỉ đó thế nhưng vô lại tới mức
trút giận lên đám củi lửa kia, chờ Mộc Thanh mang củi đốt đi ra phơi thì thấy được chỗ củi bị bầy khỉ ném loạn xà ngầu lên còn bị vứt ngổn ngang đầy đất, thậm chí có mấy con khỉ còn tiểu lên trên đó, nhìn thấy cô tới chẳng những không chạy ngược lại còn nhặt củi hướng về phía cô mà quăng ra, miệng thì phát ra âm thanh xì xèo uy hiếp.
Mộc Thanh cảm giác mình thật sự tức giận rồi, chuyện bầy khỉ quấy rối cô vẫn không nói với Ly Mang, vì cảm thấy cũng không phải chuyện gì đặc biệt lớn, không muốn cho hắn thêm đa tâm, cùng lắm thì mình chạy đi xua đuổi nhiều thêm mấy lần là được. Chẳng qua nhìn bộ dáng bây giờ, bầy
khỉ này càng ngày càng không đem cô để vào trong mắt, không chút kiêng
kỵ. Nếu không cho chút giáo huấn thì mấy ngày nữa vạn nhất ở chỗ huyệt
động giấu thức ăn kia bị bọn chúng phát hiện mà nói, chỉ sợ là sẽ tới
đây mà tranh cướp , đến lúc đó một mình cô sợ là không cản được.
Mộc Thanh không dám hướng bầy khỉ mà ném đá xua đuổi, sợ bọn chúng
lại ném vào mình, cô chỉ đi qua lấy cành củi lớn để xua đuổi, lúc này
đột nhiên nghe thấy được phía sau vang lên một trận tiếng kêu.
Tiếng kêu này mặc dù trầm thấp nhưng lại kéo dài đầy uy nghiêm và tức giận. Mộc Thanh hết hồn quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ra là Tiểu Hắc nghe tiếng mà chạy tới.
Hai chân trước của Tiểu Hắc dùng vai khẽ ép xuống, một đôi mắt ngó chừng bầy khỉ thật chặt, một bộ dạng vận sức chờ phát động.
Tiểu Hắc lại phát ra tiếng kêu như vậy khiến cho Mộc Thanh kinh ngạc
không dứt. Cô vốn có thói quen nó bình thường trong lúc đi theo mình thì phát ra thanh âm ô ô trong cổ họng, cảm giác là nó vẫn đang làm nũng.
Bầy khỉ hiển nhiên là cũng giống như Mộc Thanh, bị thanh âm này cho
kinh hãi. Rất nhanh, cũng không biết là con nào cầm đầu, tất cả bầy khỉ
đều xèo xèo kêu loạn lên, hướng về phía cây đại thụ và bụi rậm hàng ngày bọn chúng thường sống liều mạng chạy đi, đảo mắt liền leo lên cây, ở
trên chạc cây gọi tới gọi lui, lộ ra vẻ có chút bất an.
Mộc Thanh vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới bầy khỉ này đều sợ sự tức
giận của Tiểu Hắc. Quay đầu lại muốn thưởng cho nó, bình thường nó thích nhất là cọ trong ngực của mình để cho cô vuốt ve lông của nó .
Không biết có phải là do lần trước bị cô giáo huấn một trận oan uổng
hay không mà khiến cho nó đối với việc chịu tiếng xấu oan uổng thay bầy
khỉ đều canh cánh trong lòng. Tiểu Hắc thế nhưng lại gầm nhẹ một tiếng,
cực kì nhanh mà chạy vội đến dưới tàng cây, chờ Mộc Thanh kịp phản ứng,
đã thấy nó bò lên trên cây, tung người nhảy một cái có con khỉ con chạy
trốn không kịp đã bị nó một ngụm cắn vào cổ.
Tiểu Hắc xuống khỏi cái cây, đem con khỉ trong miệng vứt đến bên chân cô rồi dùng móng vuốt đè lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cô rồi phát ra âm
thanh khẽ gọi ô ô như bình thường, khi nghe còn thấy có mấy nịnh nọt lấy lòng, cái cổ con khỉ nhỏ đã hiện ra mấy dấu răng thật sâu, máu không
ngừng trào ra, có thể là do sợ ngây người, dù Tiểu Hắc đã thả nó ra, nó
cũng không thử chạy trốn, chẳng qua chỉ co người lại run rẩy .
Mộc Thanh ngồi chồm hổm xuống, nâng cái vuốt của Tiểu Hắc lên nhìn,
thấy được móng nhọn của nó bình thưởng ẩn núp trong bàn chân đệm thịt
thật dầy giờ phút này đều vươn ra bên ngoài rồi, giống như một cái móc
sắt cân xứng vững chắc. Nói vậy mới vừa rồi là nó dùng móng vuốt này làm đinh leo lên cây khô kia. Cô đụng đến thì móng vuốt thì nó lập tức rụt
trở về .
Mộc Thanh xoa nắn đầu của Tiểu Hắc . Tiểu Hắc lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, cúi đầu tựa hồ muốn cắn đứt cái cổ của con khỉ con.
Bầy khỉ trên cây sau khi kinh hoảng qua đi liền hướng nơi này khẹc
khẹc kêu loạn, nhưng mà cũng không dám xuống đây, chỉ có con khỉ mẹ kia
là luống cuống bất an, liền từ trên chạc cây cao nhảy xuống, rơi xuống
mặt đất lăn vài vòng, bất chấp cả đau đớn liền nhích tới gần chỗ Mộc
Thanh rồi dừng lại, ánh mắt ngó chừng con khỉ con trên mặt đất, lo lắng
khẹc khẹc kêu loạn .
Tiểu Hắc bị cắt đứt chuyện vui, lộ ra vẻ vô cùng khó chịu, nó ngẩng
đầu nhìn con khỉ mẹ, trong cổ họng liền phát ra âm thanh trầm ấp ồm ồm,
tràn đầy ý uy hiếp.
Khỉ mẹ thoạt nhìn có chút sợ hãi, nhưng không những không rời đi,
ngược lại còn từ từ nhích tới gần, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Mộc Thanh, phảng phất như là có chút ít cầu xin sự thương xót vậy.
Mộc Thanh chợt hiểu. Con khỉ con bị Tiểu Hắc bắt được có lẽ là con
của con khỉ mẹ này, cho nên con khỉ mẹ mới cố gắng quên mình mà nhảy
xuống muốn cứu nó về.
Tiểu Hắc thấy con khỉ mẹ chẳng những không đi, ngược lại càng ngày
càng đến gần, chợt gầm lên giận dữ, mở móng nhọn, lộ ra hàm răng trắng
dày đặc làm bộ dáng sẽ phải hướng về phía con khỉ mẹ kia mà đánh tới.
Mộc Thanh vội vàng ôm lấy Tiểu Hắc từ phía sau. Sức lực của nó so với cô tưởng tượng còn muốn lớn hơn rất nhiều , thiếu chút nữa là tuột tay
đi. Cô vội vàng quát một tiếng, Tiểu Hắc lúc này mới ngừng lại, quay đầu có chút ủy khuất mà nhìn cô.
Con khỉ mẹ như ở trong mộng mới tỉnh, theo trước người Tiểu Hắc mà
kéo một chân con khỉ con, cơ hồ là nửa kéo nửa ôm trên mặt đất rồi nhảy
lên cây, cùng với một tiếng gào thét bén nhọn, bầy khỉ như tàng hình
vậy, thoáng cái liền biến mất ở trong bụi cây .
Phiền toái tạm thời coi như là giải quyết. Bầy khỉ mới vừa rồi ở
trước cửa ăn thiệt thòi như vậy đoán rằng trong thời gian ngắn hẳn sẽ
thu liễm đi một chút. Mộc Thanh không nghĩ tới Tiểu Hắc thường ngày luôn ham chơi mà khi phát ra hung ác lại có lực uy hiếp lớn tới như vậy, cô
không nhịn được liền dùng sức xoa nhẹ xuống lớp lông trên người nó, nghĩ tới sau này không biết có nên huấn luyện nó bớt tinh nghịch và làm vài
chuyện có ích hay không?
Buổi tối Ly Mang trở lại, Mộc Thanh đem chuyện ban ngày nói lại một
lần với hắn, sau đó liền chỉ vào mấy điểm trắng ở phần gáy cùng sống
lưng của Tiểu Hắc cho hắn nhìn, tò mò nhìn hắn.
Bọn họ hiện tại đã có thể thuận lợi mà trao đổi bình thường, mặc dù có lúc cũng sẽ ầm ĩ, nhưng vấn đề không lớn.
Cô nghĩ mình không biết Tiểu Hắc rốt cuộc là thuộc giống gì, nhưng
hắn là người lớn lên từ trong rừng rậm hẳn là sẽ biết. Thấy Ly Mang đưa
tay sờ qua sống lưng Tiểu Hắc, sau đó cũng mang vẻ mặt khó hiểu, hiển
nhiên là cũng chưa từng thấy qua có loài thú nào giống như vậy.
Mộc Thanh có chút thất vọng. Nhưng rất nhanh lại không để ý tới nữa.
Bất kể Tiểu Hắc là cái gì, dù sao thì sau này nó nhất định rất lợi hại,
hơn nữa quan trọng nhất là nó chỉ nghe lời cô, cái này đủ rồi.
Ly Mang đưa tay ra mò lên chỗ sống lưng của Tiểu Hắc mà kéo tới, rồi
nghiên cứu không ngừng. Đoán chừng Tiểu Hắc không thích lắm cái tên nam
nhân đối xử có chút thô bạo này, liền kêu ngao ô một tiếng rồi bỏ đi,
chạy tới chỗ bên cạnh Mộc Thanh nằm xuống , nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng
thần.
Từ lần trước sau khi có chuyện kia phát sinh, bầy khỉ này quả thật
mấy ngày liên tiếp đều đàng hoàng không ít, thỉnh thoảng cũng có mấy con tới quấy rối đều bị con khỉ mẹ tới ngăn cản. Mộc Thanh thở phào nhẹ
nhõm. Xem ra bầy khỉ quả nhiên là có chút thức thời, mấy ngày sau vào
một buổi sáng sớm cô đưa Ly Mang ra ngoài săn thú xong, sau khi trở về
liền phát hiện một đống quả hạch ở cửa động, sửng sốt một hồi, không
biết làm sao tự nhiên chỗ này trống rỗng lại có thêm mấy thứ đồ này, chờ tới chỗ phụ cận cửa động thì thấy một đống dấu chân của khỉ ngổn ngang, lúc này cô chợt hiểu ra, thì ra là đám khỉ kia thừa dịp bọn họ không có ở đây liền đem mấy thứ này tới .
Khỉ mẹ biết cảm ơn. Điều này làm cho Mộc Thanh có chút cảm động. Dù
sao trận xung đột này ban đầu cũng do mình và Ly Mang xông vào chỗ bọn
họ ở trước, cô suy nghĩ một chút liền cầm một bao cá cùng thịt khô bỏ
vào dưới cây đại thụ chỗ bọn chúng thường lui tới, sau đó rời đi .
Nhiều nhất cô cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Ngày thứ hai cô đi ngang qua nơi đó, phát hiện bao đồ kia không thấy, nhưng bầy khỉ trên rừng cây cũng biến mất theo, không biết là đi nơi
nào .
Mộc Thanh liên tiếp mấy ngày nhìn quanh, cũng không trông thấy bầy khỉ.
Có lẽ đối với chúng mà nói, hiện tại thực vật nơi này cung cấp được
chỉ còn là vỏ cây và lá cây thôi nên bọ họ đi tìm địa phương khác tốt
hơn, cho nên lặng lẽ di chuyển chỗ ở sang nơi tốt hơn?
Không ngờ Mộc Thanh lại cảm thấy có chút buồn bã, nên chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Bao quả hạch mà bầy khỉ đưa tới cũng đều còn xanh, chưa chín. Mộc
Thanh dùng hòn đá đem đập nát rồi cẩn thận bóc lớp thịt bên trong, thả
lên trên phiến đá phơi khô đến khi có mùi thơm bay ra để làm đồ ăn vặt.
Mộc Thanh bóc xong vỏ của quả hạch cuối cùng hình bầu dục, thì cảm
thấy ngón tay có chút trắng mịn, liền đi đến chỗ bờ suối rửa tay, trên
tay dính nước cô tùy ý chà chà vài cái thì kỳ tích xảy ra.
Trên tay cô cánh nổi lên bọt biển, giống như là bọt xà phòng vậy, mặc dù vô cùng nhỏ mịn nhưng thật sự là có chút giống như vậy.
Mộc Thanh một lần nữa kích động, lại chà thêm lần nữa, bọt kia liền
nổi lên thêm một chút, đợi cô tẩy sạch chỗ bọt trên tay kia thì cảm thấy vô cùng sạch sẽ.
Mộc Thanh vội vàng trở về cửa động, đem đám nhân quả hạch vừa mới bóc ra kia mang ra ngoài đặt ở trong lòng bàn tay khẽ lau lau, bọt liền nổi lên trên, thậm chí còn có chút mùi thơm.
Cô cao hứng vô cùng.
Cái này có thể làm xà phòng a, hơn nữa bọt trơn mịn tinh tế như vậy nếu dùng để gội đầu hay tắm rửa cũng không có vấn đề gì đi.
Cô vội vàng đổ cái đống trái cây ra ngoài tìm nhưng thất vọng phát hiện ra là không trái nào có, một cái cũng không có.
Có lẽ thời điểm bầy khỉ hái quả hạch thì đã vô tâm đem loại trái cây
này hái lẫn vào mà thôi, nhưng sự vô tâm của bọn chúng lại khiến cho Mộc Thanh hết sức cảm kích.
Bọn chúng đã giúp cô một việc lớn.
Cô quyết định cho nó tên gọi là quả xà phòng.
Đợi Ly Mang ra bên ngoài tìm rất nhanh liền mang về cho cô một bao đồ giống như vậy.
Lâu như vậy, lần đầu tiên cảm giác được thân thể của mình rốt cục
được tắm rửa sạch sẽ, còn có thể ngửi thấy mùi thơm từ sợi tóc tỏa ra,
cô cảm thấy rất thỏa mãn. Sau đó cô để cho Ly Mang cũng dùng loại quả xà phòng này để gội đầu, Ly Mang đầu tiên còn không muốn lại thấy cô mang
kéo ra uy hiếp muốn cắt trụi tóc của hắn, hắn liền lập tức thỏa hiệp rồi .
Mộc Thanh ở bờ suối giúp hắn chải đầu tóc ướt nhẹp, cầm quả xà phòng
bôi loạn lên, từ từ xoa bóp liền ra rất nhiều bọt mịn, sau đó lại dùng
vỏ dừa múc nước trút xuống, ôn nhu giúp hắn xối nước , cuối cùng cũng
còn cẩn thật chà xát gội rửa cả sau tai cho hắn.
Hắn giống như đứa bé vậy, nếu cô không tắm rửa cho hắn mà nói thì
chính bản thân hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc rửa tới chỗ phía sau
tai. Mỗi lần cô nhắc nhở, hắn luôn là ừ ừ gật đầu, nhưng sau khi đợi cô
kiểm tra, liền phát hiện hắn rất ngoan cường, căn bản là không có nghe
lời cô.
Gội đầu xong, Ly Mang liền tự mình đứng trong khe nước mà tắm.
Bắt đầu thời tiết của đầu mùa đông rồi, hắn lại không sợ lạnh, không
có việc gì liền ngâm mình tắm gội trong khe nước lạnh như băng lâu đến
vậy, cô lại chỉ có thể sử dụng chiếc mai rùa lớn hắn lấy được từ bên
ngoài để nấu nước tắm .
Mai rùa quá lớn, cơ hồ là to bằng cả một mặt bàn tròn lớn bày ra,
dùng để nấu nước hoặc làm bồn tắm thì rất tốt, nhưng lại nghĩ nấu nước
canh để hai người ăn thì lại quá lớn, dùng cũng không tiện, hơn nữa lại
rất dầy, không dễ đun nóng.
Cô càng ngày càng cảm thấy vật chứa không đủ thì sẽ không tiện trong
việc sử dụng. Hơn nữa quan trọng là cô không thể để cho mình cùng Ly
Mang luôn ăn thức ăn quay trên lửa, trừ khẩu vị sẽ có vấn đề ra, đối với sức khỏe bản thân cũng không tốt.
Cô cần một vật để đốt nấu đồ ăn, cần cái chén, cái khay, cần có bình trữ nước.
Những thứ này lúc trước ở khu quần cư cô cũng có gặp qua, hẳn là đồ gốm do bọn họ tự chế tạo .
Mộc Thanh chỉ biết, đồ gốm thì dùng bùn đất để đốt thành, nhưng trừ
cái đó ra, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, chỉ hi vọng là Ly Mang
biết phương pháp đốt.
Mấy ngày hôm trước cô đã thử cùng Ly Mang nói ra chuyện này. Lúc ấy
hắn cũng không nói gì, nhưng liên tiếp mấy buổi tối đều dựa mình vào
vách đá chỗ mặt lõm, nơi có đống bùn lồi kia mà tìm cách, cuối cùng đã
làm ra một đồ vật thoạt nhìn có hình dáng cái lò, lúc này cô mới hiểu
được hắn làm lò nung, muốn ở trong lò nung đất.
Cô có chút xấu hổ. Cô mới đầu cho là chỉ cần đem đồ gốm mới nặn đặt ở ngoài trời rồi mang củi tới đốt là được .
Nhìn thấy bếp lò, cô mới nghĩ đến đống củi chồng chất ngoài kia, nếu
dùng nó đốt lên giữa trời thì khẳng định độ nóng không cao bằng bên
trong lò nung được, đồ vật nung ra mà không nung bên trong lò thì sẽ
không bền chắc.
Dĩ nhiên, cô cũng không đem suy nghĩ vừa qua của mình cho Ly Mang biết, tránh bị hắn chê cười.