Đọc truyện Viễn Cổ Y Điện – Chương 37
Đến cửa động, chóp mũi Mộc Thanh ngửi thấy một mùi khét lẹt như có
như không, lúc này cô mới từ trong mộng tỉnh lại, vừa thét một tiếng a
chói tai, vừa từ trên cổ tay đang buông lỏng của Ly Mang nảy xuống, chân trần vội vàng hấp tấp mà chạy vào.
Ánh sáng ở bên trong động vô cùng u ám. Ly Mang dùng nhựa cây quấn
vào đầu cây thành cây đuốc cắm ở trong khe động, bên trong lập tức được
chiếu sáng.
Gác ở trên đống lửa là thịt nướng, một mặt của nó đã bị lửa đốt nám
đen một mảnh, cá nướng trên bệ đá được gói lá đã bị mở ra và cũng chỉ
còn một con, ba con còn lại đã không cánh mà bay mất rồi.
Bên tai Mộc Thanh nghe được một âm thanh chép miệng rất khả nghi,
giống như đến từ phía sau bệ đá phát ra, cô lập tức ngó đầu ra dò xét,
thấy cả người cùng chân trước của Tiểu Hắc đang đè lại cá nướng mà liếm
mùi ngon trên đó, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu đối diện cùng Mộc
Thanh, sau đó lập tức cúi đầu ăn nốt chỗ cá nướng còn dư lại đang được
bảo vệ, giống như sợ cô tới đoạt lại vậy.
Thời điểm nhặt được Tiểu Hắc, Mộc Thanh còn suy nghĩ xem nó là động
vật nhỏ có vú nào đó, sợ nó có thói quen ăn mà mẹ nó dạy lúc trước, cho
nên mình cũng đem đồ nhai nát rồi bón nó ăn. Không nghĩ tới bây giờ nhất thời chưa chuẩn bị, nó thế nhưng nghe thấy được mùi cá nướng thơm liền
tự mình tới đây ăn trộm.
Hàm răng trong miệng Tiểu Hắc cũng mới mọc ra đầy đủ thôi, nên ăn
cũng không nhanh, chẳng qua là ba con cá ở dưới đất, tất cả đều bị nó
gặm cắn qua, thoạt nhìn còn thấy nước miếng sáng long lánh. Cho dù hiện
giờ có đoạt lại từ trong miệng nó thì cũng không thể ăn được nữa rồi .
May là còn dư lại một con cuối cùng, Mộc Thanh lập tức tự an ủi mình, sau đó liếc nhìn đám thịt nướng đang thê thảm không nỡ nhìn.
Ly Mang đứng bên cạnh cô, cười hì hì mà nhìn gương mặt như khóc tang của cô.
Lần sau nếu như có tình huống tương tự nữa, bất kể Ly Mang có mê hoặc cô như thế nào thì cô cũng nhất định phải nhớ được trước tiên là đem đồ đi cất giấu ở chỗ Tiểu Hắc không với tới được, hơn nữa cũng phải dập
hết lửa đi, điều này mới quan trọng.
Ly Mang đưa tay về phía cô muốn lấy dao, đại khái là muốn tự mình xử
lý mấy khối thịt nướng bị cháy kia nhưng lại bị cô tránh đi. Cô muốn tự
mình động thủ đưa cái mùi vị thịt mới lạ này vào miệng hắn sau đó chờ
hắn khen ngợi.
Thịt nướng bị lửa đốt một mặt dù đã nám đen không thể ăn được nữa,
nhưng mặt bên trên bởi vì được tàn lửa quay trong thời gian đầu nên phát ra màu vàng kim óng ánh, thoạt nhìn không những có thể ăn vào miệng,
hơn nữa còn hết hấp dẫn.
Cô dùng dao đem toàn bộ chỗ thịt nám đen cắt bỏ, để lại phần ngày mai , ý định ban đầu là muốn bỏ vào với muối nấu rồi để lên trên phiến đá
mà cắt thành từng khối, lại nghĩ đến chỗ thịt của mình nấu ăn lúc còn
nóng thì hương vị chắc cũng sẽ ngon hơn một chút cho nên liền đốt lửa
lên , đem đám thịt sau khi lọc lại cùng với cá nướng còn lại, hơi nướng
lại trên lửa một chút rồi cũng cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng đôi đũa lựa một miếng cá non mềm nhất gắp lên cẩn thận mà đưa đến miệng Ly
Mang.
Chiếc đũa này là do ban ngày cô thấy có cành nhỏ không dùng tới liền
gọt thành hai cặp, cô bắt đầu lên kế hoạch từ bây giờ, sẽ bồi dưỡng Ly
Mang có thói quen dùng đũa gắp đồ ăn cho thật tốt mà không phải trực
tiếp đưa tay ra lấy, sau đó còn đem bàn tay đầy dầu mỡ mà lau chùi lên
người .
Ly Mang dường như bị động tác tinh xảo của cô đối với hai trên tay
kia hấp dẫn, ánh mắt cứ mãi nhìn ngó tay cô mà không có há mồm.
Mộc Thanh đem thịt cá đưa lên môi hắn , hắn há miệng ra rồi cắn nuốt vào.
Hắn nhai mấy cái, Mộc Thanh mở to mắt nhìn hắn.
Hắn nuốt xuống. Nhưng nhận thấy hắn cũng không có phản ứng đặc biệt
gì, sau đó cùng với lúc ăn bình thường cũng không có gì khác biệt lắm.
Mộc Thanh có chút khó có thể tin, thiếu chút nữa cho là mình đã quên
bỏ muối, cô không nhịn được cũng gắp một miếng đưa vào trong miệng.
Có lẽ là do không bị hấp thụ bất cứ cái gì gây ô nhiễm, lại có thêm
đầy đủ đồ ăn sung túc của thiên nhiên bên trong khe nước nên thịt cá vô
cùng béo ngậy, hơn nữa lại có thêm một chút hương vị cá nướng, nhất là
khi đầu lưỡi thưởng thức đến vị ngon mặn, khiến cô hận không thể tỉ mỉ
thưởng thức đã vội nuốt vào trong bụng rồi .
Hắn làm sao có thể hoàn toàn không có phản ứng gì mà nuốt xuống như vậy.
Cô lại nhớ lại Trư Bát Giới lúc ăn nhân sâm. . . . . .
Cô chưa từ bỏ ý định một, lần nữa chọn gắp lấy một khối thịt mập dầy
trộn lẫn một chút thịt thỏ bóng loáng đưa đến trước mặt hắn, vừa để cho
hắn há mồm, lại vừa như thật tội nghiệp mà nhìn hắn rồi nhỏ giọng nói
“Mùi vị không giống lúc trước như vậy, ăn vào thấy sao ?”
Dường như để hướng ứng cô, Ly Mang lè lưỡi liếm môi dưới của mình,
chép miệng mấy cái, đột nhiên hắn giống như là phát hiện ra cái gì đó,
một ngụm liền đem chỗ thịt trên đũa của cô mà ăn vào, nhai mấy cái, sau
đó ánh mắt của hắn sáng lên.
Mộc Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhỏm.
Vậy là cái miệng lớn của hắn rốt cục cũng cảm nhận được mùi vị đặc thù của thịt dùng muối ướp qua rồi.
Cô gần như là có chút tự hào mà ngẩng đầu lên, chờ tiếp nhận sự ca ngợi cùng với mừng rỡ và khâm phục của hắn.
Nhưng mà không có, Ly Mang chẳng những không có khen cô, ngược lại
còn đưa tay ra chộp lấy chỗ thịt trên phiến đá, ôm thịt đứng lên rồi ném trực tiếp vào trong miệng, không ngừng nhai nuốt, quai hàm vì nhai thịt mà phình ra, nhìn cô không ngừng a a mà gật đầu.
Hắn lần đầu tiên theo cô giật đồ ăn, hơn nữa còn là dùng tay mà đoạt lấy !
Mộc Thanh khẽ nhắc nhở hắn rồi dùng chiếc đũa trên tay gõ xuống mu
bàn tay hắn, cố gắng ngăn trở hắn nhưng hắn mặc kệ, ngược lại hai tay
càng thêm chuyển động.
Cô chỉ đành phải tạm thời buông tha cho ý nghĩ muốn cải tạo hắn, mắt
thấy thịt trên tấm đá đã thiếu đi một mảng lớn, cô thèm đến nỗi sâu tham ăn trong bụng cũng phải bò ra, cảm giác nhạt nhẽo trong miệng khiến
nước miếng lại tràn ra.
Đồ chính là phải cướp mới ăn ngon hơn a.
Lần đầu tiên, hai người bọn họ tựa như đứa trẻ vậy, không ngừng hướng vào trong miệng mình mà nhét đồ ăn, sợ chậm sẽ không được ăn.
Còn một miếng thịt cuối cùng thì chiếc đũa của cô không nhanh bằng tay của Ly Mang, bị hắn đoạt đi.
Cô ai nha một tiếng, không thuận theo mà hướng hắn há miệng ra.
Ly Mang lập tức ngừng lại, ngoan ngoãn cầm thịt trên tay mà đưa vào trong miệng cô.
Mộc Thanh mặt mày hớn hở liền hé miệng ra nhai mấy cái. Nhưng mà cô rất nhanh ngây ngẩn cả người.
Hắn lại đưa đầu tới đây, thời điểm trên môi cô đang béo ngậy thì hôn
một cái cực kì nhanh, đầu lưỡi nhân tiện quét qua hàm răng của cô rồi
sau đó ngồi thẳng người, có chút đắc ý mà cười nhìn cô.
Hiện tại vẻ mặt hắn nơi nào còn nửa phần tướng tá trầm ổn thường ngày, thoạt nhìn rõ ràng là tính khí của đứa bé.
Trên mặt Mộc Thanh đỏ lên.
Lúc trước cô vẫn cự tuyệt cùng hắn hôn môi. Bởi vì hắn không muốn
hàng ngày nghiêm túc dùng vật dụng này đánh răng giống như cô, cho dù bị cô bắt buộc thì thoạt nhìn cũng chỉ làm qua loa cho xong thôi, cho nên
thời điểm mỗi lần hắn muốn hôn môi cô thì cô luôn luôn không để cho hắn
hôn .
Đoán chừng hắn đối với việc này vẫn canh cánh trong lòng, cho nên mới vừa rồi lại thừa dịp cô chưa chuẩn bị mà đánh lén cô.
Nhưng cô không có căm tức, ngược lại trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Ừ. Lần sau có lẽ sẽ suy nghĩ dùng hôn môi làm trao đổi để cho hắn tự
giác dưỡng thành thói quen, mỗi ngày đánh răng cho thật tốt.
Vẫn còn mấy khối thịt cá nữa, Ly Mang cũng không hề đoạt cùng cô nữa mà đẩy tới trước mặt cô.
Bên cạnh bọn họ vẫn còn dư lại có mấy khối thịt. Nhưng đó là giữ lại
để ngày mai ăn, hiện tại nếu muốn thoải mái ăn sạch, thì ngày mai vạn
nhất vận khí hắn không tốt mà không săn được đồ tới thì cô sẽ phải theo
hắn chịu đói rồi.
Hắn có thể một bữa, ăn được đồ ăn của ba ngày, nhưng cũng có thể ba ngày không ăn một bữa .
Nhưng cô thì không giống vậy. Hắn hi vọng cô đi theo mình thì mỗi
ngày đều có thể được ăn no, huống chi là mĩ vị lần đầu tiên hắn được ăn
như vậy .
Hắn thích nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô , bất kể là lúc trước ở bên đầm nước hay là hiện tại.
Hắn nói với cô mình ăn no rồi, thịt cá còn dư lại đã ăn không nổi nữa.
Mộc Thanh nghe xong, cười híp mắt hướng trong miệng mình gắp một
miếng nhỏ, sau đó lại gắp một miếng khác đưa đến miệng hắn. sau đó lại
gắp cho mình một miếng, hắn một miếng cho đến lúc toàn bộ thịt cá trên
phiến đá được ăn sạch. Rồi lại chia nhau ăn trái cây.
Ăn thịt có vị mặn, sau đó lại có mấy trái cây thơm ngon tráng miệng khiến cô rất thỏa mãn.
Tiểu Hắc vẫn núp ở sau tảng đá gặm cắn chiến lợi phẩm của mình, hiện
tại lạch bạch chạy đến bên cạnh Mộc Thanh, lè lưới liếm chỗ nước trái
cây còn vương lại trên tay cô.
Hẳn là cá bị dính nước mặn ăn nhiều liền khát nước, Mộc Thanh dứt khoát ném cho nó một trái cây lớn, để nó một mình cắn chơi.
Ánh sáng trên cây đuốc dần dần tối xuống. Ly Mang liền đứng lên.
Hắn bây giờ không thể nghỉ ngơi, đường hầm kia còn chưa có đào xong.
Hôm nay nhất định phải đào cho xong, sau đó ngày mai hắn có thể ra ngoài đi săn thú. Vì mùa đông dài đằng đẵng đầu tiên khi cô đi theo chính
mình mà chuẩn bị, thời gian còn lại của bọn họ cũng không nhiều nữa.
Mộc Thanh một mực ở bên cạnh mà phụng bồi hắn, cô muốn giúp hắn làm
chút gì đó nhưng hắn lại không cho. Cô không thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên cạnh, thấp giọng ngâm nga hát cho hắn nghe.
Đúng lúc hiện tại có ánh trăng trung thu, đường hầm vừa rộng vừa sâu
rốt cục cũng đào xong rồi, chờ sáng mai hắn làm thêm công đoạn cuối cùng nữa, chính cắm những đoản mâu ngắn nhọn rồi ngụy trang ở phía trên, sau này có cái gì xông nhầm vào chỗ này cũng sẽ không làm tổn thương được
Mộc Thanh.
Một đêm này hai người bọn họ ôm nhau, đều ngủ rất ngon.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ly Mang bố trí tốt chỗ bẫy rập xong liền vác
cung tên cùng mâu nhọn và với mấy khối thịt nướng cô để trong túi da đeo bên hông, hắn liền đi ra ngoài săn thú.
Mộc Thanh cùng Tiểu Hắc một mực đưa hắn đến chỗ đầu bẫy rập, cô nhét
con dao vào túi da bên hông hắn, nhìn hắn đạp lên cái thang có chỗ gác
của bẫy rập rồi đi ra ngoài, lại thu cái thang giấu kỹ xong, bóng lưng
cao lớn liền biến mất ở khúc quanh của vách núi .
Cây dao nhỏ như vậy đối với việc săn thú của hắn có lẽ không có trợ
giúp gì lớn nhưng lại hơn được ở chỗ rất sắc bén. Cô chẳng qua là hi
vọng có thể giúp hắn được một chút, khi hắn đi ra bên ngoài săn thú một
mình mà không phải là giống như trước đây, còn có đồng bạn ở bên cạnh
tùy thời chiếu ứng lẫn nhau.
Cô ra vẻ trấn định theo sát hắn nói không nên đi quá xa, cần trở về
sớm, hắn nhìn thấu được tia sầu lo cất giấu trong đáy mắt cô nhưng hắn
không nói gì, chẳng qua chỉ xoa nhẹ xuống mái tóc của cô, cười gật đầu
một cái .
dường như trời sanh Ly Mang là thuộc về chốn rừng nhiệt đới này, là
thợ săn cũng như chiến sĩ anh dũng nhất của cánh rừng, tự nhiên cũng là
đứa con được ưu ái của rừng nhiệt đới.
Cô tự nói với bản thân như vậy.
Mộc Thanh hướng lên trời phun hơi thở hỗn loạn trong lồng ngực ra, bắt đầu công việc bận rộn cả ngày của mình.
Chuyện đầu tiên cô làm chính là đi đến chỗ đầm nước hôm qua nhặt lại
chỗ trái cây mà bầy khỉ bởi vì chưa thỏa mãn đã ném tới chỗ bọn họ, nhặt được cả một bao lớn trái cây. Mặc dù có bị dập một chút nhưng nếu rửa
sạch phơi khô cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Ngoài sơn cốc có lẽ có
nhiều trái cây thơm ngon hơn nhưng cô cũng không dám tùy tiện đi ra
ngoài, chỉ có thể ở nơi này tận lực thu nhặt thức ăn mà cô có thể tìm
được thôi.
Bầy khỉ trải qua đêm hôm qua cũng không có rời đi, thoạt nhìn giống
như là một hộ gia đình lâu đời ở nơi này vậy. Thời điểm Mộc Thanh xoay
người lại nhặt đã lập tức kinh động đến bầy vượn trên cành cây, chúng
rối rít nhô đầu ra hướng về phía cô mà xèo xèo khẹc khẹc rồi nhe răng
nhếch miệng, thoạt nhìn cũng không biết làm thế nào để có quan hệ tốt
được. Đoán chừng là không hoan ngênh hàng xóm mới không mời mà tới là
cô, vì quấy nhiễu cuộc sống bình tĩnh của bọn chúng. Nhưng Mộc Thanh thì ngược lại, cô đối với việc mình sau này có thể có nhiều hàng xóm như
vậy rất là cao hứng , ít nhất thời điểm Ly Mang không có ở đây mà nghe
được tiếng kêu của bọn chúng cho dù là tiếng kêu tức giận hay uy hiếp
thì cô cũng không cảm thấy tịch mịch nữa.
Đại khái là do thời kì này thu được nhiều quả nên bầy khỉ này hết sức kén chọn, ở mặt đất phía dưới chạc cây nơi bọn chúng sống cũng rớt rất
nhiều trái cây, có một chút bị dập nát hoặc có dấu vết côn trùng cắn
qua, nhưng phần lớn là dấu vết bị gặm cắn, có lẽ là bầy khỉ ăn được một
ngụm thấy không dễ ăn liền tiện tay vứt bỏ. Cô vốn muốn nhặt hết mang về rửa sạch phơi khô, nhưng lại có chút lo lắng sợ bị bầy khỉ viễn cổ này
cắn qua rồi, không biết có mang theo bệnh khuẩn kì quái gì không nên rốt cục cũng bỏ qua ý nghĩ này, Sau đó cô chỉ đi đến chỗ nhánh cây thấp bé
bên cạnh hái lấy chút ít trái cây mà cô có thể ăn được.
Gần tới buổi trưa, cô ăn mấy quả trái cây rồi ngồi xuống sửa chữa lại tấm lưới ngày hôm qua của mình , đem miệng lưới thu nhỏ lại, chỗ đầu
gút cố gắng làm cho tròn dẹp trơn, hơn nữa thêm chiều rộng thân lưới,
sau đó lại lần bố trí ở chỗ dòng suối ngày hôm qua, chờ những con cá to
béo tự chui vào lưới, loại lưới này dùng dây mây tươi đan lại có lẽ dùng không được bao lâu sẽ bị hỏng , nhưng ở nơi này cô không tìm được thứ
vật liệu nào thích hợp hơn, cùng lắm nếu hỏng đi thì đan thêm một tấm
nữa là được đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi. thời điểm cô xuống nước bố
trí lưới cô vẫn nhớ tới tối hôm qua Ly Mang hỏi cô bắt được cá như thế
nào, khi cô dẫn hắn tới nhìn cái lưới , lúc ấy hắn còn lộ ra kinh ngạc
rồi có vẻ mặt khen ngợi, khiến không nhịn được lại đắc ý một phen ở
trong lòng.