Đọc truyện Viễn Cổ Y Điện – Chương 1
Edit: Sakura Hime
Mộc Thanh 25 tuổi, đang làm hướng dẫn viên du lịch cho một công ty du lịch.
Ngày hôm nay cũng giống như những ngày bình thường khác. Cô và một
người đồng nghiệp mang một đoàn du khách đến chỗ tham quan trong rừng
rậm nguyên thủy nào đó. Chưa tới mấy năm, mà phần ven rừng đã bị khai
phá làm đường đi để phục vụ du lịch. Khi đặt mình vào trong rừng, dưới
chân giẫm phải lá rụng trên thềm rêu xanh mềm mại, mũi ngửi thấy hương
thơm ẩm ướt trong không khí, tai nghe tiếng lá thông reo và tiếng chim
hót, gió núi rừng hoang vu quất trên người, trong mắt nhìn thấy cây rừng xanh tốt, quần tụ giống như đi vào một thế giới khác, có mấy người hô
to tình nguyện xây một cái nhà gỗ để ở lâu dài, không bao giờ quay trở
về đô thị toàn thép, xi măng kia nữa.
Sau khi Mộc Thanh nghe thấy thì khẽ cười. Đối với tình huống này cô
đã sớm tập thành thói quen rồi. So với mấy vị kia, trên thực tế nếu như
có thể lựa chọn, cô tình nguyện bây giờ mình đang ngồi trên ghế ở quảng
trường trong thành thị, nhàn nhã nhìn xem mấy con bồ câu đứng ở giữa mái vòm thủy tinh trong sân rộng lớn kêu to.
Mộc Thanh mệt mỏi cả ngày, buổi tối trở lại lữ quán ở ven rừng rậm,
dường như thân thể muốn rã ra. Đi tắm rửa, làm khô tóc xong vừa nằm
xuống chưa được một lát, thì đã thấy có người ngoài cửa đang gõ.
Trong đoàn có một bà già mang tới một thằng cháu trai, đứa trẻ đó lén chuồn đi, đến bây giờ còn chưa thấy trở về. Bà già lo lắng đến độ nước
mắt lưng tròng.
Mộc Thanh lập tức gọi điện thoại báo cho biên phòng tuần tra ở phụ
cận rừng rậm. Dùng tất cả vốn liếng để an ủi bà già, nói nhất định sẽ
không có chuyện gì đâu.
“Không phải là cháu trai của cô nên cô không lo lắng.”
Một câu của bà già kia làm cô nghẹn không thở nổi. Cô cảm thấy mình
cũng nên đi ra ngoài tìm, không có biện pháp nên đành phải đi mặc quần
jean, đeo balo của mình rồi cùng đi, đồng thời cô an ủi những đoàn viên
khác, nói trời tối không nhìn rõ đường, thì đừng tùy ý đi ra ngoài, miễn cho lạc đường càng tăng thêm phiền toái.
Trong ba lô của cô ngoại trừ túi tiền, điện thoại, chỉ có đèn pin
bằng năng lượng mặt trời, còi cứu mạng, một con dao quân đội của Thụy
Sĩ, tuy thân thể hơi nhỏ, nhưng thị lực là 10/10. Những đồ vật này cô
luôn để trong balo, có khả năng chỉ dùng đến đèn pin nhưng theo thói
quen cô vẫn mang tất cả đi.
Mộc Thanh quanh năm dẫn đội nên hết sức quen thuộc đường đi. Cùng với bà già tìm một hồi thì đụng phải đội viên tuần tra, đằng sau dắt theo
một đứa trẻ, đúng là cháu trai của bà già kia, nói là nghịnh ngợm chính
mình vụng trộm chạy đi chơi. Thấy bà già cứ ôm cháu trai yêu quý mà
gọi, Mộc Thanh cũng thở dài. Đang muốn đi về thì thấy mấy tia sét xẹt
qua chân trời, vòng quanh rừng rậm, lập tức tiếng sấm rầm rầm nặng nề
vang lên.
Vốn là mùa hè thường xuyên có cơn dông, huống chi nơi này là khu vực rừng rậm.
Mộc Thanh thấy đám người bà già đã đi về phía trước, mà chính mình
cũng muốn chạy về lữ quán, tự dưng có một tia chớp chói mắt như u linh
chụp xuống đỉnh đầu, đợi khi Mộc Thanh nghe được thanh âm quỷ dị thê
lương y hệt như không khí bị xé rách thì đã muộn.
Tia chớp nện xuống mặt đất, biến mất ngay sau đó. Nghe thấy tiếng sấm thì đội viên tuần tra và bà già đồng thời ngây ra như phỗng.
Mộc Thanh biến mất rồi, Giống như giọt nước bốc hơi theo tia chớp kia.
Mộc Thanh khôi phục lại ý thức. Cô bị tia chớp đánh trúng và hiện tại đã tỉnh.
Cô mạnh mẽ mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy không phải là cái đèn
tuýt trên trần nhà của phòng bệnh trong bệnh viện mà là bầu trời. Bầu
trời màu xanh lam ở trên cao. Màu lam quỷ dị, màu xanh da trời không
mang theo một tia tạp chất. Lại vô cùng cao, dường như cao đến mức tận
cùng của vũ trụ.
Hơn nữa , cô đang là ếch xanh ngồi dưới đáy giếng. Mộc Thanh chậm rãi ngồi dậy, nhìn xuống tình cảnh vây khốn chính mình, đường kính của đáy
giếng dài không đến hai mét, xem bộ dạng tường đất thì càng giống như
người móc ra làm bẫy dùng để bắt thú, miệng giếng lấp đầy bụi cỏ dại.
Coi như cô may mắn, thợ săn không có cắm cọc sắt nhọn ở dưới đáy giếng, nếu không hiện tại cô sẽ không ngồi thư thái như vậy.
Cô cúi đầu kiểm tra chính mình, ngoại trừ áo sơ mi và quần có mấy lỗ
rách bị đốt cháy , đúng là trên người lông tóc không có hao tổn gì, ngay cả lông mi cũng không mất một sợi.
Đúng là kỳ lạ. Cô bị sét đánh, hiện tại lông tóc vô thương mà ở trong đáy giếng tỉnh lại. Mộc Thanh không có sức dựa vào vách giếng, động đến balo ở sau lưng thì mới nhớ vội càng gỡ balo ra.
Balo làm từ vải bạt rất bền, nhưng mặt ngoài lại có dấu vết cháy xém. Mộc Thanh móc điện thoại ra. Điện thoại vẫn hoàn hảo như cũ, có điện
nhưng không có tín hiệu. Mộc Thanh chưa từ bỏ ý định, đóng mở mấy lần,
vẫn không có sóng.
Cô ném di động đi, lấy còi cứu mạng, đưa vào môi, nhẹ nhàng thổi, tiếng còi bén nhọn liền truyền ra ngoài.
Còi cứu mạng chỉ là cái huýt sáo quân dụng, nhưng lại là đồ tốt.
Người bình thường nếu có ý định dùng tiếng kêu khiến cho nhân viên cứu
viện chú ý đến thì tối đa mười lăm phút sau sẽ khàn cả giọng. Nhưng một
cái còi nhựa nho nhỏ này chỉ cần một hơi có thể thổi ra âm thanh so với
tiếng người còn truyền đi xa hơn.
Mộc Thanh lấy mật mã SOS của tiếng còi. Cô thổi thật lâu nhưng không
nghe thấy bên ngoài có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả tiếng gió cũng không có. Mộc Thanh miệng đắng lưỡi khô, cô bắt đầu hối hận tại sao không
nhét bình nước vào trong balo.
Cô tựa vào thành giếng, còi huýt dần dần trở nên lúc có lúc không.
Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức quỷ dị. Mộc Thanh vừa rồi nhìn
xuống đồng hồ trên điện thoại di động, đang làm mười hai giờ trưa. Cô
nhớ không nhầm hiện tại đã ba giờ trôi qua. Cô huýt còi yếu dần, cuối
cùng thì im lặng.
Từ bầu trời ban ngày màu xanh lam biến thành màu xám của buổi tối, đồng hồ trên điện thoại di động của cô đã hiện 6h tối rồi.
Điện thoại di động không có điện, tự động tắt nguồn.
Bụng của Mộc Thanh rất đói, cái này còn có thể chịu được, không thể… chịu được nhất chính là khát nước.
Cô thật cảm thấy mình khát muốn chết rồi, khổ sở muốn nghĩ cầm dao găm Thụy Sĩ cắt tay mình.
Uống máu của mình, không biết có thể đỡ khát hay không.
Rốt cục cô vẫn phải bỏ qua, không hạ thủ tàn nhẫn được.
Mộc Thanh nắm cái còi kia, nhét vào trong miệng, hai mắt nhắm nghiền, dùng hết toàn bộ khí lực, lần nữa liều mạng thổi lên.
Khi cô cảm giác cái tai của mình sắp bị đâm thủng bởi âm thanh bén
nhọn này, thì đột nhiên từ miệng giếng bay xuống cái đồ gì đó, va phải
đầu của cô, phốc một tiếng mà rơi xuống đất.
Là khối bùn.
Mộc Thanh chợt ngẩng đầu, thấy phía trên miệng giếng, lại là khuôn mặt của một người đàn ông đang thò vào nhìn.
Người đàn ông này có mái tóc rất dài, thắt lại chung một chỗ rủ xuống miệng giếng, trên mặt có chòm râu rất dầy, căn bản không thấy rõ bộ
dáng, chỉ còn lại có một đôi mắt nhìn Mộc Thanh , nháy mắt cũng không
nháy mắt.
Mộc Thanh cảm thấy đàn ông này hết sức xấu, chẳng những xấu, hơn nữa
còn rất quái dị. Nhưng mà giờ phút này, người vừa xấu vừa quái dị ở
trong mắt cô cũng giống như vị thần từ trên trời giáng xuống .
Cô không biết lấy sức ở đâu, nhảy lên một chút ngửa đầu quơ tay, hưng phấn hét lớn: “Cứu tôi, mau cứu tôi đi ra ngoài!”
Đàn ông kia sửng sốt, trong miệng không biết phát ra cái âm thanh gì, thoáng cái liền biến mất.
Mộc Thanh ngây dại, lấy mảnh bùn vừa rồi của người nọ bỏ lại, dùng
sức ném đi ra ngoài, cao giọng nói: “Nè, anh đừng đi, anh mau trở lại!”
Một hồi lâu không có động tĩnh.
Trong tuyệt vọng đột nhiên dần hiện ra hi vọng, nhưng hi vọng này rồi lại trong nháy mắt tan biến, đả kích như vậy càng tàn khốc hơn.
Mộc Thanh yếu ớt ngã ở đáy giếng, trong lòng đã đem gã đàn ông xấu xí lôi thôi kia nguyền rủa một vạn lần.
Trong lúc cô hoàn toàn tuyệt vọng, thì đột nhiên từ trên miệng giếng thõng xuống một sợi thừng.
Nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là dây thừng ni lông chuyên dùng
cho leo núi mà bình thường Mộc Thanh hay nhìn thấy, thậm chí không phải
là sợi dây.
Đó là dây thừng dùng vỏ cây xoắn lên, xem dấu vết trên vỏ cây, giống như là mới cắt đi rồi xoắn tạm thời.
Cái đầu của người đàn ông mới vừa rồi lại thò vào dò xét, há mồm nói mấy câu với cô.
Hẳn là hắn ta đang nói chuyện với cô. Nhưng mà Mộc Thanh căn bản nghe không hiểu, không phải là tiếng Trung, không phải là tiếng Anh , cái gì cũng không phải là, hoàn toàn một chuỗi ký hiệu xa lạ .
Mộc Thanh bất chấp tất cả, nhanh chóng lấy balo của mình, đeo lên
trên vai, hai tay nắm chặt lấy dây thừng. Vốn đang có chút bận tâm người đàn ông kia có đầy đủ sức lực để kéo mình lên hay không , nhưng mà
dường như chỉ một chớp mắt, cô đã ra khỏi miệng giếng, thoáng một phát
ngã ở trên mặt đất.
Mộc Thanh ngồi dậy, ngẩng đầu vội vàng nói cám ơn với đàn ông kia,
chỉ là lời nói còn không có ra khỏi miệng, thì bị sợ đến ngây người.
Dùng sợ đến ngây người để hình dung một chút cũng không có khoa trương.
Giờ phút này người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô , tạm thời xưng
là đàn ông đi, vì đầu rất lớn, cao đến nỗi cô phải ngước nhìn lên, toàn
thân xích – lõa, lộ ra da thịt màu rám nắng vô cùng rắn chắc, bộ ngực và bụng dưới giăng đầy bộ lông màu đen rất đậm, ở hạ thể có che bằng khối
da thú.
Những thứ này vẫn còn tốt, cũng không đến mức làm cô kinh ngạc đến ngây người.
Chân chính hù sợ cô là tay của hắn, bàn tay vô cùng thô dày, móng tay nhọn hoắc trên năm ngón tay dày sắc bén như cái móc sắt, phía trên còn
sót lại một chút vỏ cây .
Mới vừa rồi cái dây thừng vỏ cây kia, chính là người đàn ông này dùng móng tay tướt từ trên cây xuống sao .
Ánh mắt Mộc Thanh theo dõi hắn, một hồi lâu cũng không thu ánh mắt trở về.
Đây là địa phương nào, tại sao sẽ xuất hiện một người quái dị như thế?
Người đàn ông kia khẽ cúi người xuống, vươn cái tay giống hệt như
quạt hương bồ ra, dễ dàng vác cô lên đầu vai của mình rồi cực kỳ nhanh
chóng chạy về phía trước.
Bụng Mộc Thanh bị bả vai cứng rắn của hắn chạm đến cơ hồ muốn nôn
mửa, khó chịu nhắm hai mắt lại, bên tai đều là tiếng gió vù vù, khi hắn
rốt cục nặng nề đặt cô xuống mặt đất , thì sắc trời đã hoàn toàn đen
lại.
Mộc Thanh nhìn xuống bốn phía, thấy mình đã bị người đàn ông kia dẫn
tới trong rừng rậm, ngồi ở trên lá rụng và cành cây mục phủ kín mặt đất. Trăng là trăng rằm, ánh sáng xuyên thấu qua bóng cây chiếu xuống, hoàn
toàn có thể nhìn thấy mọi vật. Bên cạnh khắp nơi đều là cây không biết
tên, trong đó một cây lớn cần năm sáu người trưởng thành hợp lực mới có
thể ôm hết, một đoạn chạc cây phân nhánh, dựng lên một cái chóp nhìn như dùng vỏ cây và đầu gỗ xây dựng qua loa tạo lên nhà gỗ đơn sơ.
Người đàn ông kia bỏ lại Mộc Thanh, rồi tự mình rời đi.
Hai tay Mộc Thanh chống đất, từ từ bò dậy trên mặt đất, nhìn bốn phía một vòng.
Mặc dù người đàn ông kia bắt cóc cô tới đây, nhưng trước mắt tạm thời, không có ý muốn tổn thương cô.
Nên thừa dịp cơ hội này chạy trốn sao?
Mộc Thanh đang có chút ít do dự, thì nhìn thấy người đàn ông kia đã
từ phía sau đại thụ vòng trở lại, trên tay ôm một đống củi cùng mấy lá
cây to để gói đồ. Sau khi để xuống, thì dùng tay đào lỗ trên mặt đất, bỏ mấy cái đồ được gói trong lá cây to vào trong lỗ, đắp lên một tầng đất
thật mỏng, sau đó xếp củi đã mang từ trước đó thành hình chữ thập. Tất
cả đều chuẩn bị thỏa đáng, thò tay vào trong hốc cây của cây cổ thụ phía sau móc ra một đồ vật làm bằng cỏ khô, chồng cái đám củi hình chữ thập
vào chính giữa lỗ, dùng hai khối đá lửa ở trong tay đánh vào nhau, tia
lửa văng khắp nơi, đụng phải vài chục cái, đống cỏ khô kia liền kêu một
tiếng rồi cháy lên.
Người đàn ông cúi đầu xuống, cẩn thận thổi lửa, rất nhanh đống lửa
liền hừng hực thiêu đốt . Đốt ước chừng mười phút đồng hồ , liền thấy
hắn dùng cành cây đem đống lửa dời qua một bên, hất ra khỏi lỗ. Chờ hơi
nguội chút ít, liền đem mấy bao nướng này đưa đến trước mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh nghe thấy được một mùi thịt khét lẹt. Căn bản cô không có khẩu vị.
Trước mặt mấy cái bao đồ bày ra, một khối lớn đen thui, phía trên còn lưu lại một tầng của bộ lông bị nướng cháy , một đống nhìn giống như là con giun sâu lông.
Mộc Thanh chỉ muốn uống nước.
Cô ngẩng đầu, thấy đàn ông kia đang gắt gao nhìn mình chằm chằm.
Mộc Thanh khua lên dũng khí, làm động tác uống nước .
Đàn ông sững sờ một lát, rất nhanh liền đứng dậy, chờ hắn trở lại, trên tay có thêm mấy đồ tròn trịa.
Giống như là cây dừa, nhưng có thể khẳng định không phải là cây dừa.
Người đàn ông dùng sức một cái, vật kia liền nứt ra khe hở, sau đó đưa tới trước mặt cô.
Mộc Thanh vội vàng nhận lấy, từng ngụm từng ngụm mút lấy nước chảy từ trong khe hở , hơi có chút ngây ngô, nhưng không sao.
Cô quá khát, một hơi hút ba bốn trái, lúc này mới thở ra thật dài.
Người đàn ông chỉa về mấy bao đồ phía trước mặt cô, ý bảo cô ăn.
Mộc Thanh bất chấp bị bỏng tay, cầm khối thịt nướng nhỏ, bỏ vào trong miệng từ từ ăn lên, mặc dù cô căn bản không muốn ăn.
Cũng may, so với mới vừa rồi cảm giác khát nước muốn chết, hiện tại thứ gì cô đều có thể nuốt xuống.
Người đàn ông giống như là hài lòng, lúc này mới tự mình quơ lấy khối thịt lớn còn lại ở trước mặt, rất nhanh liền ăn sạch, rồi cầm lấy một
đống côn trùng nướng chín, đưa đến bên miệng cô.
Mộc Thanh vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ mình bụng, tỏ vẻ ăn no.
Đàn ông nhìn cô một cái, cũng không còn miễn cưỡng, tự mình hơi ngửa
đầu, đem mấy cái đống đồ kia đều nhai nuốt xuống. Đứng dậy đi tắt lửa.
Mộc Thanh có chút lo sợ , không biết kế tiếp hắn muốn làm cái gì.
Nhưng rất nhanh cô cũng biết.
Người đàn ông liền vứt cô lên lưng của mình, tứ chi bám lên cây cổ thụ, rất nhanh bò tới nhà gỗ.
Mộc Thanh lần nữa bị đặt trong một cái ổ dùng cỏ khô và lá cây trải lên trên mặt đất.
Trong nhà gỗ rất tối, phải chốc lát, Mộc Thanh mới nhìn thấy hình dáng của người đàn ông này .
Dường như hắn đối với cô có chút ngạc nhiên, quỳ gối trước mặt cô chăm chú nhìn một lúc lâu.
Mộc Thanh ngừng thở, không nhúc nhích.
Hắn rốt cục không hề nhìn nữa, chỉ dùng sợi dây trói chặt tay chân cô lại, còn mình nằm chết dí bên cạch cô.
Tiếng ngáy rất nhanh vang lên.
Mộc Thanh rốt cục thở phào một cái thật dài, chỉ thấy phía sau lưng có chút toát mồ hôi.