Đọc truyện Viễn Cổ Hành – Chương 57: Bước đầu hình thành việc trồng trọt
Ngày hôm sau, bộ lạc Mông Tạp bắt đầu lựa chọn thủ lĩnh. Hai già lấy ghế ra ngồi ở trước cửa hang lớn, trên tay cầm chén trúc uống nước, háo hức ngồi xem cuộc so tài của bọn thanh niên. Đám phụ nữ thì sau bữa sáng, người đi phơi da thú, người đi hái lượm, còn vài người ở lại hỗ trợ việc nấu nước và đưa nước. Bạn trẻ Tiểu Thạch thì lấy một đống ống trúc đựng thuốc đặt ở bên cạnh để ứng cứu khi cần thiết. Cảnh tượng so tài vô cùng náo nhiệt, khí thế ngất trời.
Lam Nguyệt đứng trước cửa nhà đen mặt nhìn một đám người đang ở bên kia so da đấu thịt, dẫn theo mấy người đàn ông không tham gia thi đấu và bọn nhỏ đi ra khu đồng cỏ phía sau Núi Đá. Bởi vì cuộc tỷ thí chọn thủ lĩnh đang diễn ra, Hoắc Lý tạm thời không xây nhà nữa, trong lúc rảnh rỗi bèn đi theo Lam Nguyệt để hỗ trợ.
“Hoắc Lí … Tối qua có làm Nhã bị mệt không đấy?” Mấy người đàn ông trêu chọc hỏi Hoắc Lí. Hoắc Lí đỏ mặt, không nói gì. Lam Nguyệt đầu đầy vạch đen, trong lòng không ngừng tự nhủ, đây là xã hội nguyên thủy … tảo hôn là bình thường ….
“Mọi người nhổ hết chỗ cỏ ở phía trước dọc theo Núi đá.” Lam Nguyệt dừng lại, tính toán vị trí, rồi ra lệnh cho mấy người đàn ông đi cùng. Mấy người không có ý kiến, bắt đầu miệt mài làm việc.
Lam Nguyệt tính toán khai khẩn một nửa đồng cỏ ở phía sau Núi Đá kéo dài đến rừng rậm Mông Tạp để trồng cải thìa và mấy loại rau khác, nếu có thể thì để lại một khoảnh đất cho đồ đệ trồng thảo dược. Khai hoang đồng cỏ không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được, phải tính toán từ từ thôi.
“Hoắc Lí, có việc cho cậu đây.” Lam Nguyệt gọi Hoắc Lí đang nhổ cỏ tới.
“Trí giả, chuyện gì thế?” Bạn trẻ Hoắc Lí cực kỳ sùng bái Lam Nguyệt, vừa nghe gọi liền đi đến đợi Lam Nguyệt sai bảo cái gì thì làm cái đó.
“Chị sẽ vẽ một bức hình cho cậu, cậu nghĩ xem nên làm như thế nào, có cái gì cần bổ sung thì chị sẽ nói sau.” Lam Nguyệt móc than củi ra, vẽ lên da thú hình cái cuốc và cái cào.
“Trí giả, cái này gọi là gì?” Hoắc Lí hỏi, Lam Nguyệt chỉ vào mấy công cụ trong bức vẽ, nói: “Cái cuốc, cái cào, là công cụ dùng cho việc trồng trọt, cái cào nhìn phức tạp hơn. Lấy tảng đá để mài cái cuốc, còn cái cào thì dùng cây trúc, những chỗ bị cong thì dùng lửa đốt.”
Lam Nguyệt dặn dò xong, để Hoắc Lí tiếp tục suy nghĩ, còn bản thân thì gọi bọn nhỏ đi tìm rau dại. Bọn nhỏ hái rau về ăn, còn Lam Nguyệt thì đào luôn cả đất, đặt vào trong giỏ trúc. Đi qua khu vực đất đai đang khai khẩn để trồng trọt, Lam Nguyệt dẫn theo bọn nhỏ dần dà đi tới sát bìa rừng rậm Mông Tạp. Lam Nguyệt nhìn phía trước là rừng rậm Mông Tạp rồi, cô còn mang theo trẻ nhỏ, không nên đi vào sâu quá, bèn dẫn bọn nhỏ quay lại.
“Lam … Nhìn này.” Ô Lệ đào được một củ không biết là của cây hay cỏ đưa cho Lam Nguyệt.
“Gì thế? Em tìm được ở đâu vậy?” Lam Nguyệt nhìn củ cây hai đầu thon, ở giữa thô to, phải hai tay mới ôm xuể, không biết là cái gì.
“Ở đó, có rất nhiều, chuột núi đang ăn, thấy em đến thì chạy đi” Ô Lệ chỉ vào một chỗ phía trước, cánh đồng cỏ không xa.
Lam Nguyệt muốn đi qua xem một chút, khi tới nơi thì thấy một vùng cỏ rộng lớn, khoảnh đất ngay cạnh chỗ Lam Nguyệt đứng đã đào bới thành một chiếc hầm, củ mà Lam Nguyệt đang cầm trên tay có thể nhìn thấy rất nhiều trong hầm, là củ của loại cỏ này. Loại cỏ này bị đám cỏ rậm rạp ở đồng cỏ che khuất, không đến thì đúng là không nhìn thấy. Lam Nguyệt đi vào trong hầm, lật củ đã bị chuột núi cắn đứt, củ có hai đầu nhọn gắn liền với thân, ở giữa thô to, vỏ màu nâu, hơi dày, không quá cứng, bên trong là ruột màu ngà giống như trái cây, không có nước.
Lam Nguyệt khoét quả ở bên trong cái rễ cô tìm được ra ăn thử, chuột núi có thể ăn được thì nhất định không có độc, rất giòn, không có mùi vị gì. Lam Nguyệt bảo bọn nhỏ lấy một ít rồi quay lại chỗ Hoắc Lí, thu gom củi, ném mấy củ kia vào đống lửa. Chỉ chốc lát sau, một mùi thơm mang theo chút vị ngọt lan tràn trong không khí, ruột bên trong chiếc củ bị nướng chín rất mềm, vỏ bên ngoài hơi cứng nhưng giòn, tách một cái là được một mảng lớn.
Lam Nguyệt cắn thử một miếng bên trong, sau khi nướng chín, ruột bên trong lại mang một ít vị ngọt, mềm mềm ăn rất ngon. Lam Nguyệt đặt tên cho loại củ này là “Củ chuột”, ý tứ đại khái là loại củ này tương tự với củ khoai. Bởi vì loại cỏ này không hoàn toàn giống với cây khoai lang, lá cây nhỏ và dài, Lam Nguyệt không đặt tên là khoai lang nữa, lại bởi vì củ này do chuột núi phát hiện ra, nên gọi là củ chuột.
“Trí giả, cái này có thể ăn sao? Cái này ở bãi cỏ đối diện sông có nhiều lắm.” Hoắc Lí thấy Lam Nguyệt ăn rễ cỏ bèn nói.
“Hả … Rất nhiều? Quay lại đó nhìn xem.” Lam Nguyệt chia những củ chuột đã nướng chín cho mọi người ăn, thứ này tốt, có thể giải quyết được vấn đề lương thực rồi, chỉ không biết có thể dự trữ trong mùa đông không.
“Vâng. Trí giả, chị xem, cái cuốc này đã được chưa?” Hoắc Lí đưa chiếc cuốc đá vừa mới ghè đẽo xong cho Lam Nguyệt xem. Lam Nguyệt bảo cậu tìm một cây gỗ tròn, rồi đẽo một chút ở đầu gỗ để cắm vào làm cán cuốc.
Lam Nguyệt cắm thử cái cuốc vào trong đất, cũng khá được, chỉ hơi nặng một chút, cô giao cho mấy người đàn ông đang nhỏ, dạy họ cách dùng như thế nào. Hoắc Lí tiếp tục đi tìm những tảng đá cứng rắn để làm. Lam Nguyệt nhìn những khối đất được xới lên, gọi người đàn ông đang cầm cuốc đi đắp đất thành luống, cô cùng mấy bạn nhỏ đem những cây cải thìa và rau còn nguyên đất ở rễ trồng xuống.
Một ngày mà có thể bổ được năm luống, không tệ, Lam Nguyệt lại đi lấy một ít cây củ chuột trồng thành một luống, rồi dẫn bọn trẻ đến con sông bên cạnh đồng cỏ lấy nước tưới. Lam Nguyệt nhìn sắc trời, vẫy tay bảo mọi người ngừng tay, thu dọn đồ trở về.
“Trí giả đã về rồi!” Khi trở lại khu đất trống, buổi thi đấu hôm nay đã kết thúc. Trên khu đất trống dựng một đống lửa lớn, mọi người đang nấu cơm, thấy Lam Nguyệt trở về bèn chào hỏi. Lam Nguyệt gật đầu.
“Lam Lam. .” Trát Nhĩ vừa nhìn thấy Lam Nguyệt liền chạy tới ôm, “Thắng hay thua?” Lam Nguyệt hỏi Trát Nhĩ.
Buổi thi đấu hôm nay đến tối mới xong hai đợt, ngày mai lại tiếp tục, còn mười mấy người nữa, trong đó có Mộc Sa và Trát Nhĩ. Xem ra ngày mai là có thể xác định được thủ lĩnh. Hai ngày này Lam Nguyệt không định tự mình làm cơm, với tư cách là lãnh tụ tinh thần, cô vẫn nên xuất hiện trước mặt mọi người để tổng kết một chút.
Tối nay tìm được loại thức ăn mới, nên cô đi thẳng đến chỗ bếp lửa, chuẩn bị dạy cho nhóm phụ nữ cách nấu củ chuột. Thật ra cũng không có gì phức tạp, chỉ cần gọt vỏ nấu chín rồi ăn, cách nấu giống với món khoai lang ở hiện đại, canh nấu có vị hơi ngọt, không cần phải bỏ thêm muối.
“Những ai thi đấu không thắng thì đừng nản lòng, sau này trong bộ lạc còn có thể tuyển chọn dũng sĩ các kiểu, mọi người nỗ lực hơn, tất cả đều là vì cống hiến cho bộ lạc chúng ta. Các dũng sĩ tham gia buổi thi đấu cuối cùng ngày mai cũng phải cố gắng. Vậy thôi.” Lam Nguyệt nói rất ngắn gọn, nhưng mọi người đã quen với sự kiệm lời của trí giả, sau khi Lam Nguyệt nói xong thì tất cả đều reo hò hoan hô. Những người thua trận cười theo, tụ lại thành từng nhóm thảo luận buổi thi đấu hôm nay.
Tiểu Thạch báo cáo tình hình thương tích hôm nay cho sư phụ. Lam Nguyệt chỉ cho cậu một vài tình huống mà cậu không chú ý tới, rồi bảo cậu đi ăn cơm. Lam Nguyệt dù sao cũng xuất thân từ sát thủ, đối với các loại ngoại thương hiểu biết khá nhiều, dư sức để dạy cho đồ đệ. Trát Nhĩ đã bưng bát sang bên này đút cho người nào đó. Mộc Sa nhìn Lam Nguyệt càng ngày càng rực rỡ, mím chặt đôi môi.