Đọc truyện Viễn Cổ Hành – Chương 19: Nơi loài người cư trú
Đây là một núi đá, bên trái là một bình nguyên nhỏ mà mấy người Lam Nguyệt đã đi qua, trải dài tới rừng rậm Mông Tạp, bên phải cũng là một cánh rừng, mênh mông vô bờ, chắc cũng là rừng rậm, không biết tên là gì; núi đá kề bên rừng rậm, có hình dạng nửa vòng tròn, phía sau núi đá nối liền với bình nguyên nhỏ kia, phía trước là một mảnh đất bằng phẳng, phía trước mảnh đất bằng phẳng là cây thấp, cây thấp thưa thớt mọc ra rất nhiều, đi qua cây thấp chính là sông, bờ sông kéo dài qua cánh rừng rậm bên phải núi đá, không nhìn thấy điểm cuối. Bờ bên kia sông là nửa rừng rậm nửa bình nguyên, xa xa nhìn lại không nhìn thấy điểm cuối, ánh mặt trời đầu thu chiếu rọi xuống, khung cảnh bốn phía bừng bừng sức sống, màu xanh biếc lấp lánh, còn có thể nhìn thấy trái cây màu đỏ, trắng, nửa tím dưới ánh mặt trời ngon mềm rực rỡ, một cảnh tượng rừng rậm nguyên thủy thật tươi đẹp.
Lam Nguyệt nhìn hoàn cảnh cư trú này, có cảm giác giống như rơi vào ổ vàng, xem ra loài người rất thông minh, bọn Trát Nhĩ lựa chọn ở tại núi đá là bởi vì ở đây tài nguyên phong phú. Đưa mắt nhìn về chân núi đá, mấy hang núi xuất hiện ở trước mắt Lam Nguyệt, cửa hang lục tục người mặc da thú chạy ra. Hoắc Lí chạy lên đầu tiên, xông về phía mấy người rồi ôm nhau thành một đoàn, hỉ hả đùa giỡn, mấy người phụ nữ xuất hiện tiếp theo đó khiến Lam Nguyệt phải ngẩn người. Váy da thú dùng vỏ cây buộc, lúc chạy còn lộ ra bắp đùi đen sẫm, ở trần, liếc nhìn qua, bộ ngực đen sẫm nảy nở như sóng biển dao động không ngừng, phụ nữ không có nhiều lông như đàn ông, chỉ da đen mà thôi, còn đầu tóc loạn giống tổ chim.
Mẹ nó. . . Nửa thân trần hấp dẫn…
Lam Nguyệt đầy vạch đen nhìn những người phụ nữ bán khoản thân này, trong đó có một người đi tới trước mặt Khôn kéo cánh tay hắn, hai người thân thân thiết thiết rời đi. Lam Nguyệt nhìn Trát Nhĩ.
Không biết có phụ nữ của Trát Nhĩ hay không.
Nhưng Trát Nhĩ chỉ hưng phấn ôm Lam Nguyệt đi về phía hang núi. Mọi người nhìn thấy Lam Nguyệt trong ngực Trát Nhĩ, ồn ào hỏi Mộc Sa đi theo phía sau. Lam Nguyệt nghĩ chắc bọn họ chưa từng thấy loài người nào kỳ lạ như cô.
Đi tới một trong những hang núi lớn nhất, Trát Nhĩ để Lam Nguyệt xuống, Lam Nguyệt ngẩng lên đã nhìn thấy hai lão nhân đi về phía bọn họ, một lão nhân trong đó vỗ vỗ đầu Lam Nguyệt, vui vẻ nói chuyện với Trát Nhĩ. Trát Nhĩ cười vô cùng ấm áp, lấy da hổ từ chỗ Mộc Sa đưa cho hai lão nhân, lão nhân vừa vuốt da hổ, vừa vui mừng nói chuyện với bọn Trát Nhĩ. Trát Nhĩ giới thiệu về hai lão nhân cho Lam Nguyệt, một người tên là “Sơn”, một người tên là”Lưu” .
Lam Nguyệt cảm giác quần mình bị kéo, cúi xuống liền thấy một bé gái mập khoảng 6, 7 tuổi đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô. Lam Nguyệt bế bé lên, phủi sạch bụi đất cùng lá cây trên người bé, quay đầu nhìn Trát Nhĩ hỏi.
“Ô Lệ”, Trát Nhĩ nói tên của bé gái mập cho Lam Nguyệt, rồi quay sang Ô Lệ chỉ vào Lam Nguyệt “Lam Lam”.
“Lam”, Ô Lệ gọi tên Lam Nguyệt, dùng bàn tay đen bóng ấn lên trên tay áo Lam Nguyệt, Lam Nguyệt đầu đầy vạch đen.
“Ô Lệ. . . $£¥℃¤¢$£¥℃¤¢” trong đám người có một phụ nữ đi tới, đón lấy Ô Lệ, nhìn Lam Nguyệt tỏ vẻ xin lỗi.
Lam Nguyệt nhớ được cô là phụ nữ của Khôn, Ô Lệ là con của Khôn? Khôn còn trẻ như vậy đã có con? Sinh con sớm quá. . . .
Trong lúc đám người Trát Nhĩ đang nói chuyện, Lam Nguyệt phát hiện nơi đây có rất ít phụ nữ, chỉ hơn năm mươi người, mà đàn ông thì có tới hơn 240 người, có mười mấy đứa bé, trong đó chỉ có ba bé gái, còn lại đều là bé trai, hai lão nhân trước mặt cũng đều là nam giới, Lam Nguyệt kinh hãi: nam nhiều nữ ít, xã hội mẫu hệ? Một nữ nhiều chồng, rất rõ ràng tuổi thọ sẽ không dài, chỉ có hai người già. Loại bộ lạc này, không giống với loại bộ lạc có người lãnh đạo như thủ lĩnh gì đó, nhìn những người đàn ông cầm giáo gỗ mới trở về, có vẻ giống như một đội ngũ chuyên săn thú.
Bên kia, đám người Trát Nhĩ đã nói chuyện xong, nhìn sắc trời tối dần, liền đi ra ngoài chỗ cửa hang đang xếp con mồi, chuẩn bị ăn cơm.
Trát Nhĩ đứng ở cửa hang nói với mọi người hồi lâu rồi đi thu thập củi, Lam Nguyệt biết hắn muốn dạy bọn họ ăn đồ chín. Lam Nguyệt đi theo mấy phụ nữ đi ra bờ sông lấy nước, cô không quen đứng đó cho bọn họ nhìn chằm chằm, bị một đám đàn ông nhìn chòng chọc bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, cho dù là mặt liệt như cô cũng không chịu được.
Lúc trở lại, Lam Nguyệt đưa cái bật lửa cho Trát Nhĩ, cô không muốn ở trước mặt loài người viễn cổ biểu diễn tuyệt kỹ khống chế thiên hỏa, dù sao Trát Nhĩ cũng đã biết, để cho hắn làm là được.
Một nhóm người ngồi trước đống lửa ồn ào náo nhiệt ăn thịt nướng uống nước. Lam Nguyệt bị một đám phụ nữ vây quanh ồn ào hỏi thăm, thấy Lam Nguyệt không hiểu, các cô đành buông tha cho việc hỏi thăm. Người phụ nữ của Khôn là “Tô” ôm Ô Lệ ngồi bên cạnh Lam Nguyệt, mỉm cười thân thiện với cô. Lam Nguyệt gật đầu, cầm chiếc lá to lau sạch tay cho bé gái mập, đưa cho bé một cái kẹo. Ô Lệ ngậm trong miệng, mắt sáng lên, vỗ tay hoan hô, hai bé gái khác bày ra vẻ mặt khát vọng nhìn Lam Nguyệt. Lam Nguyệt cũng cho các bé hai cái, nhìn xem mấy bé trai ở đối diện muốn đến gần lại không dám , Lam Nguyệt thở dài, các bé gái rất được nâng niu. . Haiz. . loại xã hội mẫu hệ bi thương, Lam Nguyệt lấy mấy cái kẹo còn lại cho mấy bé trai, nhìn chúng rụt rè nhận lấy, thích thú núp ở phía sau các bà mẹ ăn kẹo, Lam Nguyệt lại cảm khái.
Trát Nhĩ đi tới cầm lấy chỗ thịt nướng mềm nhất cho Lam Nguyệt, Tô ở bên cạnh nói đùa với Lam Nguyệt: “Lam, Trát Nhĩ, tốt”
Ô. . . . Tô đang chào bán Trát Nhĩ sao. . . Đầu đầy vạch đen. Lam Nguyệt yên lặng gặm thịt nướng, còn xé một ít đút cho bé gái mập.
Cơm nước xong, Lam Nguyệt dạy Trát Nhĩ cách giữ mồi lửa, nhặt những mảnh gỗ to đang cháy ra đặt vào hố đá đã được làm sẵn, lấy mảnh gỗ ẩm và lá khô phủ ở phía trên, xong xuôi tất cả thì quay vào trong hang.
Ở chung? Lam Nguyệt đầu đầy vạch đen nhìn đám người chen chúc Đông đám, Tây một đám trong hang, mấy hang bên cạnh cũng như thế. Lam Nguyệt không còn bình tĩnh được nữa, lôi kéo Trát Nhĩ chỉ chỉ hang núi bên cạnh. Trát Nhĩ cũng hiểu thói quen nhỏ của Lam Nguyệt, nắm tay Lam Nguyệt, nói mấy câu với già Sơn và già Lưu rồi kéo Lam Nguyệt ra khỏi hang lớn, đi về phía một hang nhỏ. Khi đi vào thì thấy Mộc Sa và Hoắc Lí ở bên trong, Mộc Sa nhìn Lam Nguyệt, không nói gì đi ra ngoài, Hoắc Lí chào Nguyệt rồi cũng đi ra ngoài.
Anh em? Không đuổi ra ngoài được ư? Lam Nguyệt không giải thích được, lắc đầu nhận da hổ Trát Nhĩ đưa để sửa sang lại giường, Trát Nhĩ cũng sắp xếp hành lý của Lam Nguyệt ra, rồi chuẩn bị ngủ.
Hang động bên cạnh truyền đến từng hồi tiếng ư ư a a, may mà chỉ vang lên vài lần, np ha. . . Lam Nguyệt đầu đầy vạch đen nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trát Nhĩ, ôi. . . vẫn nên từ từ thôi, trước thích ứng vật khổng lồ của Trát Nhĩ đã.