Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 86
“Tôi có ý này.”
Ăn cơm tối xong, đám thần yêu đều ngồi trong văn phòng kẻ thì nói chuyện với nhau, kẻ thì ăn đồ ăn vặt kẻ thì xem ti vi, bỗng nhiên, Lăng Mục Du tắt TV, khiến mọi yêu quay đầu nhìn cậu.
Ánh mắt đám đại yêu ngập tràn u oán, đang xem đến đoạn nam chính đột phá thần công, giết lại tên trùm sỏ pháp lực cao cường kia thì Tiểu Ngư lại tắt TV, nhân vật chính uất ức cả một tuần, giờ lại không được xem cảnh đặc sắc nhất, thật đau lòng, thật khó chịu, cần rất nhiều đồ ăn vặt mới trở lại bình thường được.
“Ý gì?” Đan Tiêu cũng rất tiếc vì không xem được cảnh nam chính giết ngược lại tên trùm phản diện kia, nhưng người yêu quan trọng hơn TV.
Lăng Mục Du nhìn đám yêu quái 1 vòng, rồi nói: “Chúng ta quay một bộ phim đi!”
“Hả……” Đám yêu quái ngây người, ngáo ngơ nhìn cậu.
Đan Tiêu niết bàn tay cậu, hỏi: “Sao bỗng dưng lại muốn đóng phim?”
“Không phải hôm nay ngài Lý kia tới bảo muốn quay cho Kế Manh Manh một bộ phim à. Em nghĩ, chúng ta cũng có thể tự quay mà.” Mười ngón tay của Lăng Mục Du và Đan Tiêu lồng vào nhau, nhìn Kế Mông, “Chúng ta quay một bộ phim về viện bảo tàng và Kế Manh Manh đảm nhiệm vai chính, phát sóng khắp thế giới, như vậy người nước ngoài cũng sẽ biết đến viện bảo tàng cũng như phong thái của nữ thần Kế Manh Manh.”
“Ngưng ——” Đám yêu quái vừa rồi còn hưng phấn khi nghe tin quay phim thì bây giờ cũng không còn chút hăng hái nào hết. Vai chính là Kế Mông, chả liên quan gì đến bọn nó, quản lý bảo quay cũng không thèm, hừ!
Nào ngờ Kế Mông cũng thế, còn phản đối hết sức mãnh liệt: “Muốn để tôi làm vai chính thì không được dùng hình tượng Kế Manh Manh, vốn không có ai là Kế Manh Manh cả.”
Mặt Lăng Mục Du không cảm xúc: “Lấy mặt rồng của anh diễn vai chính, bộ phim của chúng ta chắc chắn không xem được.”
“Hừ!” Kế Mông thở hổn hển, quay đầu không thèm quan tâm cậu.
Trương Sơn lại cảm thấy việc quay phim về viện bảo tàng Sơn Hải rất hay, bèn hỏi: “Anh Lăng, chúng ta quay thể loại gì đây? Muốn chiếu khắp toàn cầu thì phải xem xét gu của những người Âu Mỹ nữa đấy nha?”
“Hừm…” Lăng Mục Du nghĩ một hồi, rồi nghiêm túc nói linh tinh: “Chúng ta quay phim về zombie thì sao? Phần lớn con người biến thành zombie, rồi để Kế Manh Manh chống lại tang thi cứu vớt thế giới với vài chiêu làm màu?”
“Ngưng ——”
“A…”
“Xùy!!!”
Đủ loại tiếng cười nhạo vang lên trong văn phòng, quản lý nghe được, thế là trán cậu nổi đầy gân xanh.
“Chẳng có gì đáng xem.” Trương Sơn thành thật.
“Vậy người ngoài hành tinh nhé.” Trí tưởng tượng của Lăng Mục Du lại thay đổi, “Người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất, Kế Manh Manh chống lại người ngoài hành tinh giải cứu trái đất với vài chiêu làm màu.”
“Cắt——”
“A…”
“Xùy!!!”
Lăng Mục Du: “……”
Đan Tiêu vỗ đầu an ủi cậu, nêu lên ý kiến của bản thân: “Nghe cũng được, nhưng quanh đi quẩn lại chỉ có Kế Manh Manh, không nói gì về viện bảo tàng Sơn Hải, sao thể hiện được phong thái của viện bảo tàng nhà mình đây?”
Được rồi, đúng là như thế thật.
Lăng Mục Du khiêm tốn tiếp thu, cũng hỏi: “Vậy bọn mi muốn quay thế nào đây?”
Đám đại yêu nhìn nhau, rồi la lên: “Đương nhiên là quay tư thế tư thế oai hùng, cao lớn, đĩnh đạc, uy vũ, hùng tráng của bọn tui lúc giải cứu thế giới rồi.”
“… Xin đừng dùng nhiều từ ngữ miêu tả quá.” Lăng Mục Du hỏi: “Thế Kế Manh Manh vào vai nào?”
Đám đại yêu đồng loạt hừ một tiếng —— cần Kế Manh Manh làm gì, vốn chả có ai tên Kế Manh Manh cả.
Kế Mông gật đầu theo —— đám yêu quái nói đúng.
Lăng Mục Du: “……” Toi rồi, muốn đánh yêu ghê.
Thấy quản lý chuẩn bị châm chọc đám yêu quái, Trương Sơn vội nói ra ý tưởng của mình: “Hay là thế này, mặc kệ là tang thi hay người ngoài hành tinh cũng được, vai chính là Kế Manh Manh, cùng giải cứu thế giới với các đại yêu trong viện bảo tàng. Nếu chỉ có diễn võ thôi thì chưa đủ, phải có cả diễn văn nữa, để Bạch Trạch vào vai nam phụ đi, diễn vai một vị quân sư toàn năng.”
Vừa dứt lời, sinh vật sống trong văn phòng đều đồng loạt nhìn Trương Sơn.
“Ặc, mọi người thấy thế nào?” Trương Sơn thấp thỏm hỏi.
“Anh có chắc là không phải vì muốn thêm phần diễn cho Bạch Trạch chứ?” Lăng Mục Du hỏi lại.
Trương Sơn cười, không nói gì, nhưng Bạch Trạch lại nói: “Cho tui thêm diễn thế nào? Chẳng lẽ vai của tui không phải là một vị quân sư toàn năng à?”
Lăng Mục Du: “Anh đã thấy quân sư nào vừa ngốc vừa lười chưa?”
Bạch Trạch: “……”
Tuy cà khịa Bạch Trạch, nhưng Lăng Mục Du vẫn đồng ý với đề nghị của Trương Sơn, hỏi đám yêu quái: “Bọn mi cảm thấy ý kiến anh Trương được không? Chúng ta cứ quay theo thế nhé?”
“Tui thấy được đó.” Đây là câu trả lời của đám đại yêu.
“Tui thấy không ổn chút nào.” Đây là ý kiến của Kế Mông.
“Vậy là xong rồi nhé, trước hết chúng ta phải tìm biên kịch viết kịch bản.” Lăng Mục Du trực tiếp lờ đi ý kiến của Kế Mông, “Có kịch bản rồi, chúng ta còn phải lôi kéo đầu tư, nếu không thì viện bảo tàng chúng ta không đủ tiền để làm phim.”
Đám yêu hứng trí bùng bừng, dường như có thể lập tức để toàn nhân loại trên thế giới thấy được tư thế oai hùng, cao lớn, đĩnh đạc, uy vũ, hùng tráng của mình.
Đan Tiêu đưa ra thắc mắc, tay chỉ vào đám yêu, nói: “Quay nguyên hình hay hình người của chúng nó?”
Lăng Mục Du nói: “Đương nhiên là nguyên hình. Để hình người sao có thể liên tưởng đến viện bảo tàng của chúng ta.”
“Thế thì có vấn đề đấy.” Đan Tiêu nói: “Nguyên hình thì quay thế nào? Có hù chết nhân loại không? Hoặc gây ra hoang mang sợ hãi gì đấy?”
Lăng Mục Du: “……”
Các yêu quái: “……”
Trương Sơn: “Vậy cũng chỉ có thể dùng hiệu ứng đặc biệt. Không quay chụp vật thật, chỉ cần ghép lại là được.”
Đương nhiên có thể xem việc dùng hiệu ứng là một cách hay, nhưng thứ nhất phí mời một đoàn đội cắt ghép hiệu ứng đẳng cấp rất tốn kém, thứ hai… đám yêu tỏ vẻ không phục——
Thao Thiết: “Bản tôn còn sống sờ sờ đây này, sao phải xài hàng giả?”
Phượng Hoàng: “Quan trọng là đám nhân loại dựng hình phượng hoàng xấu lắm, không thể hiện được một phần vạn phong thái của tui.”
Cửu Vĩ Hồ: “Nhân loại còn dùng mấy hiệu ứng kỳ quái để dựng hình Cửu Vỹ Hồ, nhìn xem là mù luôn đôi mắt hợp kim titan của tui ó.”
Kỳ Lân: “Hình như chưa thấy ai ghép hiệu ứng dựng hình em, may quá.”
……
Đám yêu không phục, cực kỳ không phục, tại sao chúng nó không được đóng phim chứ, hoặc là chụp chính bọn nó, không thì thôi, dù thế nào cũng không chấp nhận việc thêm hiệu ứng.
Kế hoạch làm một bộ phim lớn vừa mới thành hình đã gặp khó khăn, vai chính Kế Manh Manh cũng không hợp tác, đám yêu quái bảo nếu không quay chính chúng nó thì sẽ quậy tanh bành luôn, vì thế, không thể nào tiếp tục kế hoạch được nữa.
Thật ra Bạch Trạch là đứa tiếc nuối nhất, bởi hắn không có cơ hội diễn vai quân sư toàn năng bằng bản sắc của chính mình.
Trương Sơn nghĩ: Đây là chuyện lớn, có thể trong lúc quay sẽ có rất nhiều động tác với độ khó cao và các tình huống đột phá, cũng không thể cứ đẩy cho công nghệ đen giống như lúc triển lãm được. Dù có cũng chả đen đến thế.
Cậu ta nghĩ một hồi, đột nhiên nhanh trí đáp: “Chúng ta hỏi Hiệp hội Tu chân thử xem, có tu sĩ nào biết làm phim không.”
“Hả?”
“Tu sĩ sẽ không ngất xỉu nếu thấy yêu quái của viện bảo tàng, không phải chỉ cần lôi kéo một đoàn phim toàn tu sĩ thì có thể quay vật thật rồi ư, còn có thể tiết kiệm được một khoản chi phí làm hiệu ứng đặc biệt nữa.”
… Đệch, còn có thể làm như thế à!
Quản lý và đám yêu vui vẻ trở lại, Bạch Trạch vội giục người nhà mình liên hệ với ông nội, bằng mọi cách phải góp được một đoàn làm phim.
Nửa năm qua, giới huyền học chẳng xảy ra chuyện gì to tác, ngoài việc tu luyện thì các tu sĩ chỉ ăn không ngồi rồi, hội trưởng Hiệp hội Tu chân – tôn giả Trương Đấu Nam cũng không ngoại lệ.
Tối hôm nay, sau khi tu luyện xong, Trương Đấu Nam rảnh rỗi ngồi xem phim kinh dị với gia đình con trai cả, đang lúc gay cấn, thì tiếng chuông di động vang lên, dọa một đám đang nhập tâm vào phim hoảng sợ.
“Trương Sơn?” Trương Đấu Nam cầm điện thoại lên nhìn, “Cái thằng này gọi làm chi đây?”
Trương Phi Hổ vặn nhỏ tiếng TV, để ba nói chuyện điện thoại. Sau khi họ nghe thấy ba mình “A lô” một tiếng, thì vẻ mặt của ông dần dần đờ ra, biến thành kinh ngạc, rồi ngây người luôn.
“Ba, Tiểu Sơn nói gì thế?” Đợi Trương Đấu Nam cúp điện thoại, Trương Phi Hổ tò mò, lập tức hỏi.
Trương Đấu Nam: “Tiểu Sơn nói viện bảo tàng muốn quay một bộ phim về siêu anh hùng, hỏi ba trong hiệp hội mình có ai biết làm phim không, bọn họ cần một đoàn làm phim toàn tu sĩ, bởi các đại yêu ở đó muốn tự mình lên sân khấu diễn.”
“……” Gia đình Trương Phi Hổ choáng cả người.
Viện bảo tàng lại muốn làm gì nữa đây?
“Không nghe nói ai biết làm phim cả.” Trương Bạch nói: “Nhưng hình như đạo hữu Chung Ly An ở Ngân Vũ tông đang viết tiểu thuyết trên mạng, nghe đâu còn là một đại thần, có thể nhờ cậu ấy viết giúp kịch bản.”
Cả nhà có nghĩ nát óc cũng không nghĩ được ai, Trương Đấu Nam bèn nói: “Ngày mai triệu tập đại biểu ở các môn phái trong hiệp hội đến họp, mãi viện bảo tàng mới nhờ chúng ta giúp đỡ, giới huyền học chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ tìm không nổi mấy người làm phim à!”
Hôm sau, Trương Đấu Nam tổ chức cuộc họp đại biểu của các môn phái trong Hiệp hội Tu chân, nói chuyện viện bảo tàng muốn quay một bộ phim lớn cho mọi người, không ngoài dự đoán, đại biểu của các môn phái đều giống y gia đình Trương Phi Hổ, sợ hết cả hồn.
Hmm, thần biết chơi thật!
Hở tí là tiêu bản công nghệ đen, hở tí là nam giả nữ, giờ còn muốn quay một bộ phim về siêu anh hùng, đám phàm nhân như chúng ta chỉ có thể khâm phục và cúng bái.
“Phim của viện bảo tàng, đương nhiên chúng ta phải ủng hộ.” Thạch Hàn Trì cau mày, “Nhưng muốn chúng ta lôi ra một đoàn phim thì… Có ai biết làm phim không?”
Mọi người sôi nổi lắc đầu —— tôi chỉ biết tu luyện, không biết làm phim.
Trương Đấu Nam nói: “Ông Thạch, không phải Ngân Vũ tông các ông có Chung Ly An biết viết tiểu thuyết ư, bảo thằng bé viết kịch bản đi.”
Thạch Hàn Trì hết hồn: “Sư điệt Chung Ly biết viết tiểu thuyết? Sao tôi không biết!” Ông ta nói xong thì quay sang nhìn sư đệ đang ngồi cạnh mình, sư đệ của ông ta lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, giả vờ như mình không có ở đây.
“Không chăm chỉ tu luyện.” Thạch Hàn Trì giận.
Trương Đấu Nam quơ tay, “Giờ chúng ta đang cần đệ tử không chăm chỉ tu luyện đấy.”
Thạch Hàn Trì: “……”
“Còn có ai biết đệ tử nào biết làm phim không?” Trương Đấu Nam nói: “Viện bảo tàng có nhắn lại, sẽ trả công cho ai hỗ trợ làm phim.”
Mọi người nghe thấy có trả công, lập tức không bình tĩnh nổi nữa, vắt hết óc lôi kéo đệ tử nhà mình đi, xem thử có đứa nào biết không.
Tiếc là không tìm được ai cả.
Nhưng điều này vẫn chưa làm bọn họ nản lòng, vỗ ngực bảo đảm với hội trưởng Trương, chút nữa về sẽ bắt đám đệ tử nhà mình học làm phim, cam đoan có thể để viện bảo tàng thuận lợi đóng phim.
“Còn một chuyện nữa cần nhắc nhở các vị,” Chưởng môn môn phái Quy Viên Điền chậm rãi nói: “Đệ tử của chúng ta không thể học giống nhau được. Nếu đứa nào cũng học đạo diễn, vậy ai quay phim, ai hóa trang, ai chuẩn bị đạo cụ.”
Đúng là một lời đánh thức người trong mộng, Trương Đấu Nam lập tức bảo thư ký đi tìm hiểu những cương vị có trong một đoàn phim, sắp xếp đàng hoàng rồi bảo các đệ tử đến đăng ký ngành mình muốn học, trong thời gian ngắn phải học được thành một đoàn phim để đến viện bảo tàng làm phim.
Nhờ sự huy động của Hiệp hội Tu chân ở giới Huyền Học, gấp rút triển khai việc học quay phim đối với toàn đệ tử.
Sau khi nghe được chuyện này từ chỗ Trương Sơn, đồng chí quản lý lặng im một lúc lâu, cuối cùng đành nhờ Trương Sơn gửi lời mong đợi và chúc phúc của viện bảo tàng đến giới Huyền Học, rồi quay đầu trải giấy vẽ ra, vẫy Đan Tiêu, Kế Mông, Trương Sơn và đám yêu quái lại: “Chúng ta vẫn nên tiếp tục bàn việc thiết kế cho sảnh triển lãm Hải Kinh nào.”